Đường Tiểu Mễ nhìn người trong chiếc gương kia, đầu tổ chim, hai mắt như gấu mèo, vẻ mặt ủ rũ, thắt lưng oằn xuống, nàng hận không thể đập chiếc gương, người này là nàng sao? Tắm rửa sạch sẽ, đầu óc tỉnh táo rất nhiều, lấy ra đồ trang điểm ra, phải che đôi mắt lại, kem che khuyết điểm tỉ mỉ thoa từng chút, nhìn lại người trong gương, rực rỡ hẳn lên, quả nhiên trang điểm mới là việc làm đúng đắn, âm thầm gật đầu một cái, nàng nên đi dạo phố một chút phố, vui đùa một chút, cũng sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Phố Thanh Thủy là một phố cổ xưa nhất ở Thành phố N, bên trong có rất nhiều món ăn vặt và hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống đặc sắc. Đường Tiểu Mễ thích nơi này, nơi này có rất nhiều người già, bọn họ có kinh nghiệm có thể làm ra hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống chính tông, ở chỗ này thậm chí có thể nghe kể chuyện. Vừa uống trà, vừa nghe kể chuyện, rất nhiều người già thích nơi này, nghe hát gật gù đắc ý, người trẻ tuổi cũng không nhiều, trước đây Đường Kiếm mang nàng tới nơi này một lần, từ đó nàng rất mê, tai nghe khúc hát xưa, mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của những người đó, nàng cũng sẽ bị cảm động lây, cảm thấy cuộc sống vẫn tốt đẹp.
Ở cuối con phố này có rất nhiều tiệm đồ cổ, cũng không thiếu người ở chỗ này đỗ ngọc thạch, nếu vận khí tốt thì có thể tìm được ngọc tốt và có thể tìm được món đồ cổ mình ưa thích, dĩ nhiên, giá tiền cũng không rẻ. Đường Tiểu Mễ đã từng ở chỗ này tìm được một đôi vòng ngọc, nàng rất thích, chẳng qua sau này bị mất, nàng tiếc nuối mãi.
"Tiểu Mễ". Một bàn tay vỗ vỗ vai Đường Tiểu Mễ. Nàng quay đầu lại, Lâm Vĩ Ba đang cầm một nghiên mực cổ đứng trước mặt nàng, vẻ mặt vui mừng. Lâm Vĩ Ba thấy Đường Tiểu Mễ không nói lời nào, liên tiếp vẫy tay: "Bà cô của tôi ơi, không phải anh đi theo em đâu mà là tình cờ".
Bật cười, Đường Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Lâm Vĩ Ba: "Anh khẩn trương làm gì? Cho dù anh có gọi em là chị thì cũng không cần tăng vai vế cho em như vậy, bà cô, bà cô, xấu hổ muốn chết a".
Lâm Vĩ Ba gật đầu một cái: "Nhìn trúng cái gì sao?"
"Ưmh, tùy tiện xem một chút, anh thì sao?" Đường Tiểu Mễ chỉ chỉ nghiên mực trong tay Lâm Vĩ Ba, "Anh thích cái này?"
"Mua về dụ dỗ “lão đầu tử” nhà anh, ông ấy đang nổi giận với anh". Lâm Vĩ Ba dường như bất đắc dĩ, gương mặt buồn bực.
"Đứa nhỏ này thật biết nghe lời". Đường Tiểu Mễ quay đầu đi, trong mắt tràn đầy nụ cười. Lâm Vĩ Ba đã quen Đường Tiểu Mễ trêu ghẹo hắn như vậy, trong thế giới của bọn họ, cô gái có gia thế tốt cũng không ít nhưng chỉ có Đường Tiểu Mễ là đặc biệt, có lẽ do người nhà quá mức sủng ái, ngoài mặt nhìn qua luôn luôn ngây thơ chân chất nhưng nếu cho là nàng cái gì cũng không biết, tất nhiên sẽ bị thua thiệt. Chỉ có lúc đi chung với Đường Tiểu Mễ, mới có cảm giác thoải mái, nàng xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo, tính tình nàng tùy ý nhưng không tùy hứng, nàng trầm mặc ít nói nhưng lại có chủ ý riêng.
"Đi nơi nào, anh mời em ăn cơm". Lâm Vĩ Ba nhìn Đường Tiểu Mễ có chút mong chờ.
"Dạ Nguyệt vậy". Đường Tiểu Mễ bật thốt lên, "Nghe nói nơi đó không tệ a, nhưng Sơ Nhất không chịu mang em đi". Đường Tiểu Mễ chu môi. Lâm Vĩ Ba nghiêng đầu sang một bên nín cười, Dương Sơ Nhất chịu mang nàng đi mới là chuyện lạ, Dạ Nguyệt là nơi ăn chơi nổi tiếng của bọn hắn, phong cảnh thiên nhiên, bày trí rất xa hoa, đắt một chút nhưng cũng rất đặc sắc, ông chủ nơi đây quản lý rất chặt chẽ, bất kỳ phóng viên nào cũng không thể lẻn vào được, những người yêu nhau rất thích tới nơi này, các cậu ấm càng thích mang theo người tình tới nơi này chơi, ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy một minh tinh nào đó trên TV mập mờ với người khác, cũng có thể nhìn thấy một ông chồng ai đó quần áo bảnh bao tán tỉnh một cô gái khác, cũng ở nơi này, có thể thấy một người đàn ông trong vòng vài ngày mang theo cô gái khác nhau tới chơi, coi như là không thấy gì.
Dĩ nhiên nếu nguyện ý, bọn họ cũng sẽ giới thiệu cho khách người đẹp cao cấp hoặc là trai đẹp, chẳng qua, tuyệt đối không thể mang người ra khỏi Dạ Nguyệt. Có đôi khi, chốn ăn chơi này của bọn họ, không còn là bí mật nữa.
"Này", Đường Tiểu Mễ dùng sức vỗ vỗ sau lưng của Lâm Vĩ Ba, "Anh cười gì vậy? Có phải không chịu mang em đi hay không?"
"Chuyện này", Lâm Vĩ Ba không cười nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Hay là hỏi Sơ Nhất một chút, nếu là hắn đồng ý, anh liền dẫn em đi".
Đường Tiểu Mễ liếc mắt: "Vậy em tự đi, dù sao cũng không có việc gì làm". Cũng không để ý Lâm Vĩ Ba, một mình đi thẳng về phía trước.
Lâm Vĩ Ba khổ sở nhìn Đường Tiểu Mễ, suy nghĩ một chút vẫn đi theo phía sau, "Anh mời em, mời em không được sao?" Làm sao mà hắn ở trước mặt cô gái này như ăn phải bùa mê vậy, nàng nói gì hắn cũng đáp ứng, Lâm Vĩ Ba càng ngày càng hiểu được tại sao Ba anh em Dương gia lại sủng ái Đường Tiểu Mễ gần như biến thái như vậy, bất quá nếu Ba anh em Dương gia trách hắn thì hắn nhận lỗi một mình là được.
Đường Tiểu Mễ quan sát nơi chốn ăn chơi trong truyền thuyết, quả nhiên cực kỳ xa hoa, nhìn tổng thể rất phóng khoáng nhưng cũng không dung tục, giống như Hội sở số 5, nơi này cũng không thiết kế từng gian phòng mà thiết kế tấm bình phong ngăn cách, mỗi chỗ ngồi đều là loại ghế sa lon dành cho hai người ngồi, nhiều lắm là dành cho 4 người ngồi, chỗ ngồi chứa nhiều người một chút nằm ở trong một góc, liếc mắt nhìn qua có thể thấy rất nhiều nam nữ đang mập mờ.
Tùy ý tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, Lâm Vĩ Ba nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Tiêu Mễ, rốt cuộc cũng an tâm, hắn có chút sợ loại địa phương này sẽ làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu Lâm Tử, anh cũng thường đến đây sao? Có món ăn gì đặc sắc không? Giới thiệu một chút đi". Đường Tiểu Mễ có lẽ đã biết nơi đây là một nơi như thế nào rồi, cười như không cười nhìn Lâm Vĩ Ba.
Ngay cả lúc bình thường cùng bọn người anh em Dương gia quen nói thẳng với nhau nhưng vừa bị Đường Tiểu Mễ hỏi như thế, vẻ mặt dày của hắn lại cảm thấy có chút nóng lên, bọn họ đã từng mang bạn gái tới nơi này, những cô gái kia đối với bọn họ mà nói, chẳng qua cũng chỉ là bạn gái vui chơi.
Nhìn vẻ mặt Lâm Vĩ Ba ngượng ngùng, Đường Tiểu Mễ không nhịn được cong cong khóe miệng. Hai người trò chuyện lung tung, Lâm Vĩ Ba là một người vui tính, bình thường cùng với Dương Sơ Tam một tung, một hứng, lúc này đang kể chuyện xấu của mọi người, trêu chọc cho Đường Tiểu Mễ cười đến nổi ôm bụng kêu đau.
Đường Tiểu Mễ cười vui vẻ, Lâm Vĩ Ba hai mắt tỏa sáng, hắn đặc biệt thích thấy dáng vẻ của nàng cười, không có làm ra dáng vẻ chói mắt, có thể cảm thấy rất thoải mái, nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng rất vui vẻ.
Khóe mắt liếc về một phía, thấy một bóng dáng làm cho nàng rối rắm buổi tối qua, trong lòng liền có chút hồi hộp, nụ cười liền bị đông cứng trên gương mặt.
Lâm Vĩ Ba nhìn thấy Đường Tiểu Mễ khác thường, theo ánh mắt nhìn đến một đôi nam nữ xinh đẹp, không ngồi đối diện nhau mà ngồi chung trên một ghế sofa, hai người ngồi chung một chỗ, hình như rất vui vẻ.
Phố Thanh Thủy là một phố cổ xưa nhất ở Thành phố N, bên trong có rất nhiều món ăn vặt và hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống đặc sắc. Đường Tiểu Mễ thích nơi này, nơi này có rất nhiều người già, bọn họ có kinh nghiệm có thể làm ra hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống chính tông, ở chỗ này thậm chí có thể nghe kể chuyện. Vừa uống trà, vừa nghe kể chuyện, rất nhiều người già thích nơi này, nghe hát gật gù đắc ý, người trẻ tuổi cũng không nhiều, trước đây Đường Kiếm mang nàng tới nơi này một lần, từ đó nàng rất mê, tai nghe khúc hát xưa, mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của những người đó, nàng cũng sẽ bị cảm động lây, cảm thấy cuộc sống vẫn tốt đẹp.
Ở cuối con phố này có rất nhiều tiệm đồ cổ, cũng không thiếu người ở chỗ này đỗ ngọc thạch, nếu vận khí tốt thì có thể tìm được ngọc tốt và có thể tìm được món đồ cổ mình ưa thích, dĩ nhiên, giá tiền cũng không rẻ. Đường Tiểu Mễ đã từng ở chỗ này tìm được một đôi vòng ngọc, nàng rất thích, chẳng qua sau này bị mất, nàng tiếc nuối mãi.
"Tiểu Mễ". Một bàn tay vỗ vỗ vai Đường Tiểu Mễ. Nàng quay đầu lại, Lâm Vĩ Ba đang cầm một nghiên mực cổ đứng trước mặt nàng, vẻ mặt vui mừng. Lâm Vĩ Ba thấy Đường Tiểu Mễ không nói lời nào, liên tiếp vẫy tay: "Bà cô của tôi ơi, không phải anh đi theo em đâu mà là tình cờ".
Bật cười, Đường Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Lâm Vĩ Ba: "Anh khẩn trương làm gì? Cho dù anh có gọi em là chị thì cũng không cần tăng vai vế cho em như vậy, bà cô, bà cô, xấu hổ muốn chết a".
Lâm Vĩ Ba gật đầu một cái: "Nhìn trúng cái gì sao?"
"Ưmh, tùy tiện xem một chút, anh thì sao?" Đường Tiểu Mễ chỉ chỉ nghiên mực trong tay Lâm Vĩ Ba, "Anh thích cái này?"
"Mua về dụ dỗ “lão đầu tử” nhà anh, ông ấy đang nổi giận với anh". Lâm Vĩ Ba dường như bất đắc dĩ, gương mặt buồn bực.
"Đứa nhỏ này thật biết nghe lời". Đường Tiểu Mễ quay đầu đi, trong mắt tràn đầy nụ cười. Lâm Vĩ Ba đã quen Đường Tiểu Mễ trêu ghẹo hắn như vậy, trong thế giới của bọn họ, cô gái có gia thế tốt cũng không ít nhưng chỉ có Đường Tiểu Mễ là đặc biệt, có lẽ do người nhà quá mức sủng ái, ngoài mặt nhìn qua luôn luôn ngây thơ chân chất nhưng nếu cho là nàng cái gì cũng không biết, tất nhiên sẽ bị thua thiệt. Chỉ có lúc đi chung với Đường Tiểu Mễ, mới có cảm giác thoải mái, nàng xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo, tính tình nàng tùy ý nhưng không tùy hứng, nàng trầm mặc ít nói nhưng lại có chủ ý riêng.
"Đi nơi nào, anh mời em ăn cơm". Lâm Vĩ Ba nhìn Đường Tiểu Mễ có chút mong chờ.
"Dạ Nguyệt vậy". Đường Tiểu Mễ bật thốt lên, "Nghe nói nơi đó không tệ a, nhưng Sơ Nhất không chịu mang em đi". Đường Tiểu Mễ chu môi. Lâm Vĩ Ba nghiêng đầu sang một bên nín cười, Dương Sơ Nhất chịu mang nàng đi mới là chuyện lạ, Dạ Nguyệt là nơi ăn chơi nổi tiếng của bọn hắn, phong cảnh thiên nhiên, bày trí rất xa hoa, đắt một chút nhưng cũng rất đặc sắc, ông chủ nơi đây quản lý rất chặt chẽ, bất kỳ phóng viên nào cũng không thể lẻn vào được, những người yêu nhau rất thích tới nơi này, các cậu ấm càng thích mang theo người tình tới nơi này chơi, ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy một minh tinh nào đó trên TV mập mờ với người khác, cũng có thể nhìn thấy một ông chồng ai đó quần áo bảnh bao tán tỉnh một cô gái khác, cũng ở nơi này, có thể thấy một người đàn ông trong vòng vài ngày mang theo cô gái khác nhau tới chơi, coi như là không thấy gì.
Dĩ nhiên nếu nguyện ý, bọn họ cũng sẽ giới thiệu cho khách người đẹp cao cấp hoặc là trai đẹp, chẳng qua, tuyệt đối không thể mang người ra khỏi Dạ Nguyệt. Có đôi khi, chốn ăn chơi này của bọn họ, không còn là bí mật nữa.
"Này", Đường Tiểu Mễ dùng sức vỗ vỗ sau lưng của Lâm Vĩ Ba, "Anh cười gì vậy? Có phải không chịu mang em đi hay không?"
"Chuyện này", Lâm Vĩ Ba không cười nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Hay là hỏi Sơ Nhất một chút, nếu là hắn đồng ý, anh liền dẫn em đi".
Đường Tiểu Mễ liếc mắt: "Vậy em tự đi, dù sao cũng không có việc gì làm". Cũng không để ý Lâm Vĩ Ba, một mình đi thẳng về phía trước.
Lâm Vĩ Ba khổ sở nhìn Đường Tiểu Mễ, suy nghĩ một chút vẫn đi theo phía sau, "Anh mời em, mời em không được sao?" Làm sao mà hắn ở trước mặt cô gái này như ăn phải bùa mê vậy, nàng nói gì hắn cũng đáp ứng, Lâm Vĩ Ba càng ngày càng hiểu được tại sao Ba anh em Dương gia lại sủng ái Đường Tiểu Mễ gần như biến thái như vậy, bất quá nếu Ba anh em Dương gia trách hắn thì hắn nhận lỗi một mình là được.
Đường Tiểu Mễ quan sát nơi chốn ăn chơi trong truyền thuyết, quả nhiên cực kỳ xa hoa, nhìn tổng thể rất phóng khoáng nhưng cũng không dung tục, giống như Hội sở số 5, nơi này cũng không thiết kế từng gian phòng mà thiết kế tấm bình phong ngăn cách, mỗi chỗ ngồi đều là loại ghế sa lon dành cho hai người ngồi, nhiều lắm là dành cho 4 người ngồi, chỗ ngồi chứa nhiều người một chút nằm ở trong một góc, liếc mắt nhìn qua có thể thấy rất nhiều nam nữ đang mập mờ.
Tùy ý tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, Lâm Vĩ Ba nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Tiêu Mễ, rốt cuộc cũng an tâm, hắn có chút sợ loại địa phương này sẽ làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu Lâm Tử, anh cũng thường đến đây sao? Có món ăn gì đặc sắc không? Giới thiệu một chút đi". Đường Tiểu Mễ có lẽ đã biết nơi đây là một nơi như thế nào rồi, cười như không cười nhìn Lâm Vĩ Ba.
Ngay cả lúc bình thường cùng bọn người anh em Dương gia quen nói thẳng với nhau nhưng vừa bị Đường Tiểu Mễ hỏi như thế, vẻ mặt dày của hắn lại cảm thấy có chút nóng lên, bọn họ đã từng mang bạn gái tới nơi này, những cô gái kia đối với bọn họ mà nói, chẳng qua cũng chỉ là bạn gái vui chơi.
Nhìn vẻ mặt Lâm Vĩ Ba ngượng ngùng, Đường Tiểu Mễ không nhịn được cong cong khóe miệng. Hai người trò chuyện lung tung, Lâm Vĩ Ba là một người vui tính, bình thường cùng với Dương Sơ Tam một tung, một hứng, lúc này đang kể chuyện xấu của mọi người, trêu chọc cho Đường Tiểu Mễ cười đến nổi ôm bụng kêu đau.
Đường Tiểu Mễ cười vui vẻ, Lâm Vĩ Ba hai mắt tỏa sáng, hắn đặc biệt thích thấy dáng vẻ của nàng cười, không có làm ra dáng vẻ chói mắt, có thể cảm thấy rất thoải mái, nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng rất vui vẻ.
Khóe mắt liếc về một phía, thấy một bóng dáng làm cho nàng rối rắm buổi tối qua, trong lòng liền có chút hồi hộp, nụ cười liền bị đông cứng trên gương mặt.
Lâm Vĩ Ba nhìn thấy Đường Tiểu Mễ khác thường, theo ánh mắt nhìn đến một đôi nam nữ xinh đẹp, không ngồi đối diện nhau mà ngồi chung trên một ghế sofa, hai người ngồi chung một chỗ, hình như rất vui vẻ.
/191
|