"Không cần báo cảnh sát". Cô gái kia nắm tay Đường Tiểu Mễ, trong mắt hơi ngấn nước, nhìn ánh mắt nghi ngờ của nàng, nhỏ giọng nói: "Tôi đi đánh bạc, mới vay tiền bọn họ".
Đường Tiểu Mễ im lặng không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô gái này, "Cô tên là gì?"
Dường như sửng sốt một chút, ánh mắt cô gái kia có chút lóe lên, nhẹ giọng nói: "Đỗ Thủy Tâm".
Lại liếc nhìn cô gái tên Đỗ Thủy Tâm, áo len rất cũ kỷ, căn bản không có kiểu dáng đáng nói, hơn nữa áo rất lớn, rộng lùng thùng khoác lên người nàng, quần jean dài rộng, một đôi giày thể thao cũ, phía trên đen như mực nhưng cũng không thể che giấu vóc người của nàng và dung mạo xinh đẹp của nàng. Cộng thêm đôi mắt đẹp mê người sáng chói, Đường Tiểu Mễ nghĩ tới từ điềm đạm đáng yêu để hình dung, tất cả đều không chê vào đâu được, trừ mùi vị Opium-by-Yves nồng nặc này.
Opium-by-Yves là dòng nước hoa Saint Laurent: Nha phiến, nếu đổi lại mùi nước hoa khác, Đường Tiểu Mễ cũng sẽ không nhạy cảm như vậy, cũng sẽ không phân biệt ra được. Nhưng cố tình là Opium, chai này là thuốc hít, lấy cảm hứng từ lọ nước hoa, ngoại hình thật giống một lọ thuốc hít tinh xảo hoa lệ, lọ nước hoa trên, được chiết xuất từ loài Hoa Anh Túc, Đường Tiểu Mễ từng vì sưu tập chiếc bình mà đổ bỏ sạch nước hoa trong bình, loại nước hoa này là một dạng nha phiến, có mùi thơm ngào ngạt, thần bí, nàng không thích nhưng có ấn tượng rất sâu.
Loại nước hoa này, nếu là chính thống, giá cả rất đắt, cô gái này toàn thân rất đơn giản nhưng trên tóc lưu lại mùi Opium-by-Yves, khiến Đường Tiểu Mễ không tin, không tin cô gái này sẽ vì đánh bạc đi mượn lãi suất cao, vì hai vạn lại chạy đến Biệt thự Tây đơn, vừa đúng chạy đến trước mặt nàng.
Tây đơn tuy là khu Biệt thự lâu đời, vị trí cũng vắng vẻ nhưng trị an vẫn rất tốt, không lý nào bọn họ chạy tới gây động tĩnh lớn như thế mà đội bảo vệ im hơi lặng tiếng.
Này hai người đàn ông này thấy Đường Tiểu Mễ không lên tiếng, đưa tay tới bắt lấy cánh tay Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ rất chán ghét, gần như là phản xạ có điều kiện, liền xoay người, một chân bắt đầu đá vòng lên không trung, nhanh như tia chớp vẽ nửa vòng, bịch một tiếng đánh trúng đầu một người đàn ông trong đó.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, người đàn ông kia "A" một tiếng, trong màn đêm có vẻ đặc biệt quỷ dị, cả người bị văng ra ngoài, hung hăng nện xuống đất. Đây là một cú đá cực đẹp, thậm chí có thể nói là "Cú đá móc" hoàn mỹ ! Chỉ có cao thủ quyền đạo mới có thể làm được như thế, lưu loát, gọn gàng, dứt khoát "Cú đá móc" ! Một người còn lại có chút đờ đẫn, miệng há hốc, lúc này Đường Tiểu Mễ bước chân một trước một sau, bộ pháp vừa chuẩn lại vững vàng. Người nọ nằm dưới đất sờ mũi một cái, lòng bàn tay ẩm ướt một mảnh hồng, có chút kinh hoàng nhìn Đường Tiểu Mễ.
"Cô còn không đi? Tôi không có tiền trả giúp cô". Đường Tiểu Mễ liếc mắt, Sơ Nhất có cho nàng thẻ tín dụng, nhưng tiền mặt thật đúng là không có.
"Nhưng". Đỗ Thủy Tâm nhìn hai người đàn ông này một chút, thầm mắng một tiếng, một người nằm đó bị máu mũi chảy đầy lòng bàn tay, vẻ mặt đưa đám, một người ngây ngô đứng đó không phản ứng kịp, ngay cả nàng cũng nhất thời không tiêu hóa được, trước đó nàng tìm người điều tra, chỉ biết Đường Tiêu Mễ gia thế hiển hách, so với mình cũng không xinh đẹp hơn bao nhiêu, ánh mắt kiêu ngạo, nhưng một cú đá này ….
"Cô muốn nói cô không có chỗ để đi?" Đường Tiểu Mễ khóe miệng cong lên một nụ cười.
Đỗ Thủy Tâm thầm véo chính mình là một cái, vẫn gật đầu.
Đường Tiểu Mễ nhìn về phía hai người kia: "Các người còn muốn tiền sao?"
Hai người kia liếc nhìn Đỗ Thủy Tâm, lắc đầu liên tục. Đường Tiểu Mễ cũng liếc mắt nhìn Đỗ Thủy Tâm một cái, không nói thêm gì nữa, thẳng hướng cửa nhà mình đi tới, không ngoài dự liệu, Đỗ Thủy Tâm quả nhiên đuổi theo.
Mở cửa, đèn mở ra, cũng không quan tâm đến Đỗ Thủy Tâm, Đường Tiểu Mễ vỗ vỗ tay: "Gạo, Con mèo Thụy Dương".
Một con mèo, một con chó không biết từ nơi nào chui ra, Gạo ngoắc ngoắc cái đuôi, chạy đến dưới chân Đường Tiểu Mễ, Con mèo Thụy Dương từng bước, từng bước nhàn nhã đi tới bên cạnh Tiểu Mễ, ánh mắt màu hổ phách của nó liếc nhìn Đỗ Thủy Tâm, lỗ tai thật to giơ lên, Đường Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Đỗ Thủy Tâm, con mèo Singapore đối với chủ nhân rất trung thành, loại phản ứng này đối với người đến rất không vui.
Cúi người xuống vỗ vỗ đầu Con mèo Thụy Dương, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Cám ơn cô, xin hỏi xưng hô như thế nào?"
"Đường Tiểu Mễ". Đường Tiểu Mễ ôm Con mèo Thụy Dương đứng dậy, cũng không nhìn Đỗ Thủy Tâm, chỉ chỉ phòng khách bên cạnh phòng ngủ: "Trừ gian phòng kia, cái khác cứ tự nhiên".
Đỗ Thủy Tâm sắc mặt có chút phức tạp quan sát Đường Tiểu Mễ, nàng trăm phương ngàn kế tiếp cận cô gái này là như vậy sao? Nàng đứng xa xa nhìn Phó Thụy Dương đưa cô ấy trở lại, nàng đã canh giữ rất nhiều ngày, khó gặp được cô ấy trở về đây, đợi Phó Thụy Dương lái xe đi xa, nàng mới chạy đến.
Nàng đã điều tra về Đường Tiểu Mễ, cô ấy đơn thuần, thiện lương, nàng cũng ngầm quan sát qua, nhưng nàng không phát hiện được Đường Tiểu Mễ có một loại suy nghĩ khác thường như vậy, không nhìn ra cô ấy đang suy nghĩ gì, cũng không nghĩ tới cô ấy lại tỉnh táo như vậy, phản ứng như thế và sắp đặt như thế đã làm rối loạn suy nghĩ ban đầu của nàng.
Đường Tiểu Mễ im lặng không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô gái này, "Cô tên là gì?"
Dường như sửng sốt một chút, ánh mắt cô gái kia có chút lóe lên, nhẹ giọng nói: "Đỗ Thủy Tâm".
Lại liếc nhìn cô gái tên Đỗ Thủy Tâm, áo len rất cũ kỷ, căn bản không có kiểu dáng đáng nói, hơn nữa áo rất lớn, rộng lùng thùng khoác lên người nàng, quần jean dài rộng, một đôi giày thể thao cũ, phía trên đen như mực nhưng cũng không thể che giấu vóc người của nàng và dung mạo xinh đẹp của nàng. Cộng thêm đôi mắt đẹp mê người sáng chói, Đường Tiểu Mễ nghĩ tới từ điềm đạm đáng yêu để hình dung, tất cả đều không chê vào đâu được, trừ mùi vị Opium-by-Yves nồng nặc này.
Opium-by-Yves là dòng nước hoa Saint Laurent: Nha phiến, nếu đổi lại mùi nước hoa khác, Đường Tiểu Mễ cũng sẽ không nhạy cảm như vậy, cũng sẽ không phân biệt ra được. Nhưng cố tình là Opium, chai này là thuốc hít, lấy cảm hứng từ lọ nước hoa, ngoại hình thật giống một lọ thuốc hít tinh xảo hoa lệ, lọ nước hoa trên, được chiết xuất từ loài Hoa Anh Túc, Đường Tiểu Mễ từng vì sưu tập chiếc bình mà đổ bỏ sạch nước hoa trong bình, loại nước hoa này là một dạng nha phiến, có mùi thơm ngào ngạt, thần bí, nàng không thích nhưng có ấn tượng rất sâu.
Loại nước hoa này, nếu là chính thống, giá cả rất đắt, cô gái này toàn thân rất đơn giản nhưng trên tóc lưu lại mùi Opium-by-Yves, khiến Đường Tiểu Mễ không tin, không tin cô gái này sẽ vì đánh bạc đi mượn lãi suất cao, vì hai vạn lại chạy đến Biệt thự Tây đơn, vừa đúng chạy đến trước mặt nàng.
Tây đơn tuy là khu Biệt thự lâu đời, vị trí cũng vắng vẻ nhưng trị an vẫn rất tốt, không lý nào bọn họ chạy tới gây động tĩnh lớn như thế mà đội bảo vệ im hơi lặng tiếng.
Này hai người đàn ông này thấy Đường Tiểu Mễ không lên tiếng, đưa tay tới bắt lấy cánh tay Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ rất chán ghét, gần như là phản xạ có điều kiện, liền xoay người, một chân bắt đầu đá vòng lên không trung, nhanh như tia chớp vẽ nửa vòng, bịch một tiếng đánh trúng đầu một người đàn ông trong đó.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, người đàn ông kia "A" một tiếng, trong màn đêm có vẻ đặc biệt quỷ dị, cả người bị văng ra ngoài, hung hăng nện xuống đất. Đây là một cú đá cực đẹp, thậm chí có thể nói là "Cú đá móc" hoàn mỹ ! Chỉ có cao thủ quyền đạo mới có thể làm được như thế, lưu loát, gọn gàng, dứt khoát "Cú đá móc" ! Một người còn lại có chút đờ đẫn, miệng há hốc, lúc này Đường Tiểu Mễ bước chân một trước một sau, bộ pháp vừa chuẩn lại vững vàng. Người nọ nằm dưới đất sờ mũi một cái, lòng bàn tay ẩm ướt một mảnh hồng, có chút kinh hoàng nhìn Đường Tiểu Mễ.
"Cô còn không đi? Tôi không có tiền trả giúp cô". Đường Tiểu Mễ liếc mắt, Sơ Nhất có cho nàng thẻ tín dụng, nhưng tiền mặt thật đúng là không có.
"Nhưng". Đỗ Thủy Tâm nhìn hai người đàn ông này một chút, thầm mắng một tiếng, một người nằm đó bị máu mũi chảy đầy lòng bàn tay, vẻ mặt đưa đám, một người ngây ngô đứng đó không phản ứng kịp, ngay cả nàng cũng nhất thời không tiêu hóa được, trước đó nàng tìm người điều tra, chỉ biết Đường Tiêu Mễ gia thế hiển hách, so với mình cũng không xinh đẹp hơn bao nhiêu, ánh mắt kiêu ngạo, nhưng một cú đá này ….
"Cô muốn nói cô không có chỗ để đi?" Đường Tiểu Mễ khóe miệng cong lên một nụ cười.
Đỗ Thủy Tâm thầm véo chính mình là một cái, vẫn gật đầu.
Đường Tiểu Mễ nhìn về phía hai người kia: "Các người còn muốn tiền sao?"
Hai người kia liếc nhìn Đỗ Thủy Tâm, lắc đầu liên tục. Đường Tiểu Mễ cũng liếc mắt nhìn Đỗ Thủy Tâm một cái, không nói thêm gì nữa, thẳng hướng cửa nhà mình đi tới, không ngoài dự liệu, Đỗ Thủy Tâm quả nhiên đuổi theo.
Mở cửa, đèn mở ra, cũng không quan tâm đến Đỗ Thủy Tâm, Đường Tiểu Mễ vỗ vỗ tay: "Gạo, Con mèo Thụy Dương".
Một con mèo, một con chó không biết từ nơi nào chui ra, Gạo ngoắc ngoắc cái đuôi, chạy đến dưới chân Đường Tiểu Mễ, Con mèo Thụy Dương từng bước, từng bước nhàn nhã đi tới bên cạnh Tiểu Mễ, ánh mắt màu hổ phách của nó liếc nhìn Đỗ Thủy Tâm, lỗ tai thật to giơ lên, Đường Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Đỗ Thủy Tâm, con mèo Singapore đối với chủ nhân rất trung thành, loại phản ứng này đối với người đến rất không vui.
Cúi người xuống vỗ vỗ đầu Con mèo Thụy Dương, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Cám ơn cô, xin hỏi xưng hô như thế nào?"
"Đường Tiểu Mễ". Đường Tiểu Mễ ôm Con mèo Thụy Dương đứng dậy, cũng không nhìn Đỗ Thủy Tâm, chỉ chỉ phòng khách bên cạnh phòng ngủ: "Trừ gian phòng kia, cái khác cứ tự nhiên".
Đỗ Thủy Tâm sắc mặt có chút phức tạp quan sát Đường Tiểu Mễ, nàng trăm phương ngàn kế tiếp cận cô gái này là như vậy sao? Nàng đứng xa xa nhìn Phó Thụy Dương đưa cô ấy trở lại, nàng đã canh giữ rất nhiều ngày, khó gặp được cô ấy trở về đây, đợi Phó Thụy Dương lái xe đi xa, nàng mới chạy đến.
Nàng đã điều tra về Đường Tiểu Mễ, cô ấy đơn thuần, thiện lương, nàng cũng ngầm quan sát qua, nhưng nàng không phát hiện được Đường Tiểu Mễ có một loại suy nghĩ khác thường như vậy, không nhìn ra cô ấy đang suy nghĩ gì, cũng không nghĩ tới cô ấy lại tỉnh táo như vậy, phản ứng như thế và sắp đặt như thế đã làm rối loạn suy nghĩ ban đầu của nàng.
/191
|