An sải nhanh đôi chân đến phòng nhạc cụ của trường. Đã xế chiều rồi, giờ này chắc chẳng còn ai ở đây. Yên tĩnh - đây là thứ cậu cần nhất lúc này.
Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ màu đen dựng trước cây piano lớn, cậu hít thở sâu. Từng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn phím, rồi nhanh chóng lướt nhanh, tạo thành một bài nhạc dịu dàng. Giai điệu River flows in you cất lên tha thiết đến lay động lòng người. Hình ảnh ngày hôm đó - ngày đầu tiên cậu gặp Như dần hiện ra, rõ nét tựa chỉ mới hôm qua.
Hôm đó vào tháng 12, là sinh nhật lần thứ 16 của An, và cậu chỉ có một mình. Bước từng bước dạo vòng quanh thành phố, cậu khẽ thở dài. Giờ này ba cậu đang bận ít việc ở công ty, còn mẹ thì đi diễn chưa về. Càng khuya, trời càng trở lạnh. Cậu bước đại vào một quán cà phê nhỏ bên đường, nơi nội thất trang trí vô cùng ấm úng, gọi một ly cappuccino nóng và mở smartphone lướt web. Chợt, chiếc piano ở góc khuất quán vang lên, trầm bổng, tựa như đưa người nghe vào một không gian huyền ảo nào đó. An đứng dậy, tiến đến cây đàn, mười ngón tay cũng ngứa ngáy, muốn thử chơi một bản thật điêu luyện để nhận được con mắt ngưỡng mộ của những người trong quán.
Trước mặt cậu bây giờ là một cô gái nhỏ đang mặc váy trắng, một bông hoa hồng nhỏ điểm ở vai như tô đậm thêm nét dịu dàng. Mái tóc đen óng được tết sang một bên, gọn gàng, dễ thương. Hai bàn tay búp măng trắng nõn lướt trên từng phím đàn, đôi mắt nhắm nghiền đang cảm nhận giai điệu nhẹ nhàng này. Cũng là River flows in you, nhưng so với cậu, giai điệu này rất khác. Có cái gì đó rất nhẹ, rất lạ, và cũng ... rất đẹp!
Bài hát kết thúc, cô gái nọ đứng lên, tiến về bàn của mình trong tiếng vỗ tay rộn ràng của bạn bè. An vẫn đứng đó, thất thần, đôi mắt dán vào dáng hình thanh mảnh kia. Cô gái cũng nhìn cậu, nhưng rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác. Cậu cũng về chỗ, cầm con smartphone chụp lén người con gái đẹp như thiên thần kia vài tấm hình, rồi cũng quay về nhà. Đêm đó, có người ngủ rất ngon, có người lại không thể nhắm mắt mà cứ ngắm hình nền điện thoại.
Sau vài ngày điều tra, cậu đã có thông tin cơ bản của cô bé hôm nọ. Biết được anh nó cũng học chung trường với mình, An đã xin thầy hiệu trưởng chuyển lớp, rồi tiếp cận Duy. Duy biết hết, nhưng chẳng chê trách gì, cậu chỉ nói :
- Tao không quan tâm mày đến với tao vì mục đích gì. Chơi được thì chơi thôi.
An nghe vậy, bật cười thành tiếng. Cũng may, Duy chơi rất được. Dần dần, cậu thân với Duy hơn, như một người bạn thật sự. Hàng tuần vẫn đến nhà Duy ăn trực, lâu lâu lại rủ hai anh em nhà đó đi chơi, rồi có hôm lại còng lưng ra phụ họ dọn dẹp nhà cửa,... Ba Lâm mẹ Ý cũng thương An, xem cậu như con ruột, có khi còn dẫn cậu đi du lịch chung và chụp ảnh gia đình. An bỗng dưng có một ngôi nhà thứ hai, đầm ấm, hạnh phúc, và hơn cả là có người con gái cậu yêu. Cuộc đời cậu như lật sang trang mới từ đó.
Hình ảnh Như trong quán cà phê nọ đã khắc sâu vào tâm trí An. River flows in you trở thành bài hát yêu thích của cậu cũng từ lúc đó. Cậu chăm luyện tập piano hơn, cây đàn violin bị cậu vất ở một xó nay đã phủ một lớp bụi thật dày. Bài hát vẫn vang lên trong phòng ngủ của An hàng ngày, khi day dứt, khi dịu dàng, khi u uất, khi vui tươi mới mẻ, nhưng ẩn sâu trong đó chắc chắn vẫn là một tình cảm trong sáng ngày một lớn dần.
Trở về với thực tại, điệu nhạc cũng cất lên từng nốt cuối cùng rồi dừng hẳn. Căn phòng trở lại im ắng như lúc đầu, chỉ còn lại tiếng thở và tiếng nhịp tim của An đập từng hồi. Cậu nắm chặt tay, nói chắc chắn :
- Ngay từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã quyết định sẽ bảo vệ em đến hết cuộc đời này. Như à, em đừng lo, anh sẽ không để ai đụng vào người em đâu, cho dù là một sợi tóc, kể cả Yến Vy hay ba mẹ anh.
Nói rồi, An đứng lên và quay lưng bỏ đi. Để lại cây đàn piano im lặng, trống rỗng.
~~~
- Anh đến rồi à?
Nó hỏi khi thấy An bước vào phòng bệnh.
- Ừ, anh đến rồi. Hôm nay em xuất viện phải không? Sao vắng như chùa bà đanh vậy? Thằng khỉ kia đâu?
An cởi áo khoác, giơ tay vuốt tóc nó.
- Hì, thằng khỉ đó đi làm giấy xuất viện với đóng viện phí với ba mẹ rồi. Anh ngồi đi, chắc ảnh cũng sắp về rồi đó.
- Mà em sao rồi? Còn đau gì hông? Hay có thèm ăn cái gì thì nói anh mua cho.
- Ồ pá à ~ bánh bao, bánh cá, trà sữa, trà đào, pizza, hamburger, mì cay, mì xào, khoai tây chiên, kem tuyết,... Anh mua cho em đi!!!
Duy từ ngoài bước vào, giả giọng nhõng nhẽo nắm tay An lắc lắc. Như bật cười, còn An thì đang trong trạng thái sốc tạm thời. Mất vài giây, cậu mới trả lời được.
- Em thích thì tự mua mà ăn. Anh đây méo rảnh.
- Thằng mê gái! - Duy phủi tay - Thôi, mày dọn hành lí xong chưa? Ba mẹ đang đợi ngoài xe kìa.
- Dạ rồi. Mình đi.
Nó nói rồi nhảy xuống giường, chạy biến, để lại đóng túi xách cho hai anh chàng đẹp trai ở trong phòng. Duy và An nhìn nhau, rồi mặt Duy tối sầm lại, An bật cười ha hả. Hai người cũng nối gót theo nó ra khỏi phòng.
~~~
Vote đi vote đi người ơi ♡♡ ~~
Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ màu đen dựng trước cây piano lớn, cậu hít thở sâu. Từng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn phím, rồi nhanh chóng lướt nhanh, tạo thành một bài nhạc dịu dàng. Giai điệu River flows in you cất lên tha thiết đến lay động lòng người. Hình ảnh ngày hôm đó - ngày đầu tiên cậu gặp Như dần hiện ra, rõ nét tựa chỉ mới hôm qua.
Hôm đó vào tháng 12, là sinh nhật lần thứ 16 của An, và cậu chỉ có một mình. Bước từng bước dạo vòng quanh thành phố, cậu khẽ thở dài. Giờ này ba cậu đang bận ít việc ở công ty, còn mẹ thì đi diễn chưa về. Càng khuya, trời càng trở lạnh. Cậu bước đại vào một quán cà phê nhỏ bên đường, nơi nội thất trang trí vô cùng ấm úng, gọi một ly cappuccino nóng và mở smartphone lướt web. Chợt, chiếc piano ở góc khuất quán vang lên, trầm bổng, tựa như đưa người nghe vào một không gian huyền ảo nào đó. An đứng dậy, tiến đến cây đàn, mười ngón tay cũng ngứa ngáy, muốn thử chơi một bản thật điêu luyện để nhận được con mắt ngưỡng mộ của những người trong quán.
Trước mặt cậu bây giờ là một cô gái nhỏ đang mặc váy trắng, một bông hoa hồng nhỏ điểm ở vai như tô đậm thêm nét dịu dàng. Mái tóc đen óng được tết sang một bên, gọn gàng, dễ thương. Hai bàn tay búp măng trắng nõn lướt trên từng phím đàn, đôi mắt nhắm nghiền đang cảm nhận giai điệu nhẹ nhàng này. Cũng là River flows in you, nhưng so với cậu, giai điệu này rất khác. Có cái gì đó rất nhẹ, rất lạ, và cũng ... rất đẹp!
Bài hát kết thúc, cô gái nọ đứng lên, tiến về bàn của mình trong tiếng vỗ tay rộn ràng của bạn bè. An vẫn đứng đó, thất thần, đôi mắt dán vào dáng hình thanh mảnh kia. Cô gái cũng nhìn cậu, nhưng rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác. Cậu cũng về chỗ, cầm con smartphone chụp lén người con gái đẹp như thiên thần kia vài tấm hình, rồi cũng quay về nhà. Đêm đó, có người ngủ rất ngon, có người lại không thể nhắm mắt mà cứ ngắm hình nền điện thoại.
Sau vài ngày điều tra, cậu đã có thông tin cơ bản của cô bé hôm nọ. Biết được anh nó cũng học chung trường với mình, An đã xin thầy hiệu trưởng chuyển lớp, rồi tiếp cận Duy. Duy biết hết, nhưng chẳng chê trách gì, cậu chỉ nói :
- Tao không quan tâm mày đến với tao vì mục đích gì. Chơi được thì chơi thôi.
An nghe vậy, bật cười thành tiếng. Cũng may, Duy chơi rất được. Dần dần, cậu thân với Duy hơn, như một người bạn thật sự. Hàng tuần vẫn đến nhà Duy ăn trực, lâu lâu lại rủ hai anh em nhà đó đi chơi, rồi có hôm lại còng lưng ra phụ họ dọn dẹp nhà cửa,... Ba Lâm mẹ Ý cũng thương An, xem cậu như con ruột, có khi còn dẫn cậu đi du lịch chung và chụp ảnh gia đình. An bỗng dưng có một ngôi nhà thứ hai, đầm ấm, hạnh phúc, và hơn cả là có người con gái cậu yêu. Cuộc đời cậu như lật sang trang mới từ đó.
Hình ảnh Như trong quán cà phê nọ đã khắc sâu vào tâm trí An. River flows in you trở thành bài hát yêu thích của cậu cũng từ lúc đó. Cậu chăm luyện tập piano hơn, cây đàn violin bị cậu vất ở một xó nay đã phủ một lớp bụi thật dày. Bài hát vẫn vang lên trong phòng ngủ của An hàng ngày, khi day dứt, khi dịu dàng, khi u uất, khi vui tươi mới mẻ, nhưng ẩn sâu trong đó chắc chắn vẫn là một tình cảm trong sáng ngày một lớn dần.
Trở về với thực tại, điệu nhạc cũng cất lên từng nốt cuối cùng rồi dừng hẳn. Căn phòng trở lại im ắng như lúc đầu, chỉ còn lại tiếng thở và tiếng nhịp tim của An đập từng hồi. Cậu nắm chặt tay, nói chắc chắn :
- Ngay từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã quyết định sẽ bảo vệ em đến hết cuộc đời này. Như à, em đừng lo, anh sẽ không để ai đụng vào người em đâu, cho dù là một sợi tóc, kể cả Yến Vy hay ba mẹ anh.
Nói rồi, An đứng lên và quay lưng bỏ đi. Để lại cây đàn piano im lặng, trống rỗng.
~~~
- Anh đến rồi à?
Nó hỏi khi thấy An bước vào phòng bệnh.
- Ừ, anh đến rồi. Hôm nay em xuất viện phải không? Sao vắng như chùa bà đanh vậy? Thằng khỉ kia đâu?
An cởi áo khoác, giơ tay vuốt tóc nó.
- Hì, thằng khỉ đó đi làm giấy xuất viện với đóng viện phí với ba mẹ rồi. Anh ngồi đi, chắc ảnh cũng sắp về rồi đó.
- Mà em sao rồi? Còn đau gì hông? Hay có thèm ăn cái gì thì nói anh mua cho.
- Ồ pá à ~ bánh bao, bánh cá, trà sữa, trà đào, pizza, hamburger, mì cay, mì xào, khoai tây chiên, kem tuyết,... Anh mua cho em đi!!!
Duy từ ngoài bước vào, giả giọng nhõng nhẽo nắm tay An lắc lắc. Như bật cười, còn An thì đang trong trạng thái sốc tạm thời. Mất vài giây, cậu mới trả lời được.
- Em thích thì tự mua mà ăn. Anh đây méo rảnh.
- Thằng mê gái! - Duy phủi tay - Thôi, mày dọn hành lí xong chưa? Ba mẹ đang đợi ngoài xe kìa.
- Dạ rồi. Mình đi.
Nó nói rồi nhảy xuống giường, chạy biến, để lại đóng túi xách cho hai anh chàng đẹp trai ở trong phòng. Duy và An nhìn nhau, rồi mặt Duy tối sầm lại, An bật cười ha hả. Hai người cũng nối gót theo nó ra khỏi phòng.
~~~
Vote đi vote đi người ơi ♡♡ ~~
/50
|