Chương 62: Cho Lệ Quân Ngự một niềm vui bất ngờ?
Tần Phương còn đang ở cữ, không tiện xuống lầu, liền để chị dâu Lý Bình đưa bà Nguyễn đến bệnh viện.
Trong miệng bà Nguyễn nhắc tới tiểu Vũ, chính là con trai nhỏ của Nguyễn Triệu Thiên, tên đầy đủ Nguyễn Minh Vũ.
"Chuyện ở Ngự Đường, chị dâu Tần Phương đã nói với mẹ. Là con nhỏ bất hiếu Nguyễn Manh Manh kia mở miệng nguyền rủa Tiểu Vũ, bọn họ mới tức giận đến mức ra tay. Nếu mẹ nói, chuyện này, bà thông gia không sai một chút nào, chỉ trách con bé chết tiệt Nguyễn Manh Manh kia."
"Mẹ, câu nói như thế này mẹ cũng tin?" Nguyễn Triệu Thiên quay lại, nhìn Lý Bình đỡ mẹ mình đi vào, kiềm nén tức giận.
Ông cưới Tần Phương là vừa ý Tần Phương tuổi trẻ xinh đẹp biết lấy lòng người.
Đối với anh trai và bà mẹ tham lam ở nhà mẹ đẻ của Tần Phương, lại không có thiện cảm.
"Tại sao không tin..." Bà Nguyễn hừ lạnh nói, "Con bé chết tiệt Nguyễn Manh Manh kia đều có thể đẩy bà xã của con xuống lầu, hận không thể làm cho Tần Phương một xác hai mạng, nó còn có cái gì không làm được!"
"Mẹ, Manh Manh có khúc mắc với Tần Phương, nhất thời kích động đẩy cô ấy xuống cũng không phải cố ý. Nhưng con bé và Tiểu Vũ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, Tiểu Vũ còn chỉ là một đứa trẻ con, Manh Manh là con gái của con, con tin tưởng nhân phẩm của con bé, nó tuyệt đối không thể đi nguyền rủa Tiểu Vũ!"
"Con... Có phải là con ngay cả lời của mẹ cũng không nghe!" Bà Nguyễn cuống lên.
Tính khí Nguyễn Triệu Thiên cũng đi lên theo.
"Mẹ cũng đừng quá bất công, Manh Manh nói như thế nào đi nữa cũng là cháu gái của mẹ. Bọn họ lấy bình hoa đập đầu Manh Manh, đó là chuyện muốn giết người! Nếu như mẹ muốn giúp bọn họ, vậy thì tự mình thay bọn họ bồi thường 20 triệu kia đi, con mặc kệ!"
Nói xong, ngay cả lời của bà Nguyễn cũng không nghe, hất tay rời khỏi.
*
Nguyễn Triệu Thiên vừa đi, bà Nguyễn cũng khó khăn.
Nhà họ Nguyễn là có tiền, đặc biệt mấy năm qua Nguyễn Thi Thi tiếp nhận công ty, sau khi bắt đầu làm truyền thông và nền tảng live stream, càng là kiếm lời không ít.
Nhưng muốn bà giúp đỡ bình thường một chút, thay nhà Tần Phương nói chuyện thì có thể.
Nhưng muốn bản thân bà lấy 20 triệu trợ cấp vá cái lỗ thủng này, lại ngang ngửa với việc cắt thịt bà.
"Chị gái, bây giờ chuyện này nên làm gì đây? Em... Em không thể ngồi tù được..."
Bà Nguyễn không biểu hiện móc tiền túi, cũng không ai dám nhắc tới việc này, mẹ Tần chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn bà lau nước mắt.
"Bà yên tâm, nhà họ Nguyễn chúng tôi không thể bỏ mặc bà, chắc chắn sẽ không để bà ngồi tù."
Mẹ Tần là bà ngoại của Nguyễn Minh Vũ, một tháng sau phải làm tiệc đầy tháng cho Tiểu Vũ, tuyệt đối không thể để cho bà ngoại cậu nhóc đi ngồi tù.
"Các người gọi điện thoại, gọi Kiều Kiều tới. Tôi nghe nói dường như Cố gia và ông chủ Ngự Đường có chút giao tình, để Kiều Kiều đi hỏi Cố Huyễn một chút, xem có thể nhờ Cố gia đè chuyện này xuống hay không."
*
Ngày hôm sau Nguyễn Manh Manh lại đến muộn, bởi vì tối hôm qua sau khi 'Học bổ túc' kết thúc, cô 'Ôn bài tập' đến rất muộn.
"Tiểu thư, tuy rằng cô khắc khổ là chuyện tốt, nhưng cũng không thể gấp rút nhất thời. Cô còn phải chăm sóc cơ thể, nên đi ngủ sớm một chút."
Trên xe riêng, Lăng Bắc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đàng hoàng trịnh trọng khuyên Nguyễn Manh Manh đang ngủ gà ngủ gật ở chỗ ngồi phía sau.
"A..." Nguyễn Manh Manh ngáp một cái, "Không có chuyện gì, không chăm chú một chút sao xứng đáng kỳ vọng của anh cả đối với tôi chứ. Đều mời giáo viên nổi tiếng tốt như vậy cho tôi, tôi cũng không thể phụ lòng, đúng không?"
Lăng Bắc vừa nghe, nhất thời có chút cảm động.
Tiểu thư thực sự là trẻ nhỏ dễ dạy, hơi chỉ điểm một chút liền có tiến bộ, xem ra quá khứ ở nhà họ Nguyễn, chỉ là bị người nhà họ Nguyễn lãng quên.
"Đúng rồi, tối hôm qua giáo viên Tào dạy học cho cô, đánh giá cô rất tốt. Anh ta nói cô chăm chú học bài, phản ứng nhạy bén. Đại thiếu gia nghe xong rất vui, bảo tôi cho cô biết, anh ấy chờ mong thành tích khảo sát một tuần sau của cô."
"Khụ... Là, thật sao?" Nguyễn Manh Manh buồn ngủ, xem như là bị làm tỉnh lại.
"Đúng vậy, tiểu thư cố lên! Tôi tin tưởng, cô nhất định có thể cho Đại thiếu gia một niềm vui bất ngờ!"
Nguyễn Manh Manh: "..."
Niềm vui bất ngờ?
Sợ sẽ là kinh hãi hơn nha!
/2673
|