- Hừm, cô ấy là ai?_ Nó khoanh tay trước ngực dò xét hắn.
- Người quen thôi_ Hắn thản nhiên.
- Quen mà vừa gặp đã ôm lấy, rõ là ở nơi công cộng, chỗ khác không biết thế nào_ Nó lườm hắn.
- Trời ạ, người ơi em có cần trẻ con thế không. Em ấy tên Di, ít hơn ta 1 tuổi._ Hắn đặt tay lên vai nó.
- Không cần biết là ai. Nhưng..._ Nó ngừng lại.
- Nhưng gì?_ Hắn khó hiểu hỏi nó.
- Hứa sẽ làm đi rồi em nói cho_ Nó nghiêm túc.
- Ư...Ừm...Hứa, nói đi_ Hắn ấp úng một lúc rồi gật đầu.
- Không được ôm ai khác ngoài em, tốt nhất cũng không được cười luôn_ Nó tỉnh bơ trước vẻ mặt méo xệch của hắn.
- Này, em không cho anh ôm cả mẹ anh sao?_ Hắn hỏi.
- Có lẽ..._ nó nói rồi đi chọn đồ làm lơ hắn.
.......
2 tiếng sau, cửa hàng bánh ngọt.
Hai người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ phía đông, có một bể nước cạnh đó và vài con cá vàng.
- Em ăn ít kem thôi, làm ơn đi mà_ Hắn vừa lau miệng cho nó vừa than.
- Anh nghĩ gì?_ Giọng nói lạnh tanh.
- Sao em không ăn cả bánh nữa, đây là tiệm bánh ngọt đó_ hắn giở khóc giở cười.
- Anh có ăn đâu, kêu em ăn làm gì_ Nó vẫn chăm chú ăn đĩa kem dâu.
- Vậy em đút cho anh đi, anh ăn liền_ Hắn chống tay trên bàn.
- Đơn giản...
Nói rồi nó xúc một miếng bánh vịt quất đưa lên miệng hắn.
- Aaa nào..._ Nó nói.
- A_ Hắn ngoan ngoãn mở miệng ra chờ.
- Ầm_ Cuối cùng miếng bánh về miệng nó chứ không phải miệng hắn.
- Em...Thật là..._ Hắn cười trước cái biểu hiện đáng yêu của nó.
- Thật là sao?_ Nó vẫn tiếp tục ăn.
- Hậu đậu_ Hắn nói rồi rướn người hôn vào môi nó thật nhanh rồi ngồi như cũ.
- Hừ...anh muốn chêt hả?_ Nó giơ cái thìa thẳng mặt hắn.
- Nếu em chết cùng, anh sẵn sàng muốn_ Hắn chọc tức ní.
- Hư này_ Nó cho cái thìa vào miệng ngậm làm hắn tưởng không sao, nào ngờ nó đứng dậy cốc vào chán hắn.
- Đồ đầu gấu_ Hắn xuýt xoa đau.
- A...to gan_ Nó rướn người véo chặt hai má hắn.
- Aaa...đau...đau...bỏ ra_ Hắn kêu lên.
- Hừm_ Nó bỏ tay ra rồi lè lưỡi trêu ngươi hắn.
- Em cứ đợi đấy_hắn nói chắc như đinh đóng cột
- ừm..._ Nó bình tĩnh gật đầu nói rồi ăn tiếp.
......
Buổi chiều khi mà nắng vẫn chưa dịu đi thì ngoài phố có đôi trai tài gái sắc nắm tay nhau luyên huyên dọc đường.
- Rốt cuộc anh đi đâu?_ Có vẻ nó đã mỏi chân.
- Đi ra biển_ Hắn đáp.
- Sao không đi xe?_ Nó nhăn mặt.
- Không lãng mạn_ Hắn nói câu này làm nó muốn ngất.
- Thế để em bắt taxi đi mình, còn anh cứ đi bộ 1 mình cho nó mãn lạng nhé?_ Nó dọa hắn.
- ới, em đừng có làm thế. Tốn tiền lắm _Hắn chốt 3 từ sau.
- vậy anh cõng em đi, đỡ tốn sức của em_ Nó hếch lông mày nhìn hắn khiêu khích kiểu, có giỏi thì làm đi.
- Em nặng như heo ý_ Hắn ẩn trán nó.
- COn trai gì mà chân yếu tay mềm_ nó hất hàm.
- Hư...Lên đi_ hắn ngồi xuống cho nó chèo lên.
- Đơn giản_ Nó cũng leo lên lưng để hắn cõng thât.(không sợ lộ hàng, váy rõ là ngắn)
- Hừ_ hắn hậm hực.
Cõng nó ra tới bờ biển mà hắn cứ làm như mấy chục km ko bằng à. Hắn ngồi luôn xuống nền cát.
- em nặng...chết...đi được à_ Hắn thở hổn hển.
- Nặng sao?_ Nó nhìn về phía ngoài xa.
- Rất nặng_ Hắn không để ý đến giọng nói của nó lắm.
- Nặng sao còn yêu?_ Giọng nói lạnh thấu xương vang lên như mang mùa đông quay lại.
- Hả?...Nói thế thôi chứ em có gầy hay béo thì vẫn mãi yêu em thôi mà_ Hắn ngạc nhiên rồi nhanh chóng khẳng định.
- Anh có tin em không?_ Nó quay lại nhìn hắn
- ..._ Hắn khựng lại.
Quá khứ lại hiện về trong đầu hắn. Tối hôm ấy, nếu không phải vì 1 chữ yêu hai chữ tin thì...hai đứa nó đã không xa cách...thì hai đứa nó đã không phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng không...bắt đầu lại cũng tốt.
- Trước đây, anh rất tin em rồi anh không tin nữa, rồi anh lại tin và bây giờ anh rất tin em, kể cả tương lại chắc chắn anh sẽ mãi yêu em_ Hắn ôm lấy nó nói rõ từng chữ từng từ một.
Nó ư, vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn nhớ và đang khóc trong lòng. Là vậy sao?
- Sao đã không tin còn tin tiếp?_ Dù biết câu trả lời nhưng nó vẫn hỏi.
- Vì người anh yêu trên đời là em_Hắn chả nghi ngờ gì vẫn trả lời như thường.
- Về thôi_ Nó đứng dậy.
- Gì?_ Hắn quát lên.
- Sao?_ Nó âu yếm nhìn hắn.
- Vừa ngồi chưa nổi 10 phút kêu về là sao?_ hắn hậm hực.
- Hừ,...ra biển chơi 1 lúc rồi về được chưa?_ nó chẹp miệng.
- Yeh, em yêu của anh_ Hắn nhảy cẫng lên ôm cổ nó rồi cùng bước ra chỗ sóng.
- Người quen thôi_ Hắn thản nhiên.
- Quen mà vừa gặp đã ôm lấy, rõ là ở nơi công cộng, chỗ khác không biết thế nào_ Nó lườm hắn.
- Trời ạ, người ơi em có cần trẻ con thế không. Em ấy tên Di, ít hơn ta 1 tuổi._ Hắn đặt tay lên vai nó.
- Không cần biết là ai. Nhưng..._ Nó ngừng lại.
- Nhưng gì?_ Hắn khó hiểu hỏi nó.
- Hứa sẽ làm đi rồi em nói cho_ Nó nghiêm túc.
- Ư...Ừm...Hứa, nói đi_ Hắn ấp úng một lúc rồi gật đầu.
- Không được ôm ai khác ngoài em, tốt nhất cũng không được cười luôn_ Nó tỉnh bơ trước vẻ mặt méo xệch của hắn.
- Này, em không cho anh ôm cả mẹ anh sao?_ Hắn hỏi.
- Có lẽ..._ nó nói rồi đi chọn đồ làm lơ hắn.
.......
2 tiếng sau, cửa hàng bánh ngọt.
Hai người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ phía đông, có một bể nước cạnh đó và vài con cá vàng.
- Em ăn ít kem thôi, làm ơn đi mà_ Hắn vừa lau miệng cho nó vừa than.
- Anh nghĩ gì?_ Giọng nói lạnh tanh.
- Sao em không ăn cả bánh nữa, đây là tiệm bánh ngọt đó_ hắn giở khóc giở cười.
- Anh có ăn đâu, kêu em ăn làm gì_ Nó vẫn chăm chú ăn đĩa kem dâu.
- Vậy em đút cho anh đi, anh ăn liền_ Hắn chống tay trên bàn.
- Đơn giản...
Nói rồi nó xúc một miếng bánh vịt quất đưa lên miệng hắn.
- Aaa nào..._ Nó nói.
- A_ Hắn ngoan ngoãn mở miệng ra chờ.
- Ầm_ Cuối cùng miếng bánh về miệng nó chứ không phải miệng hắn.
- Em...Thật là..._ Hắn cười trước cái biểu hiện đáng yêu của nó.
- Thật là sao?_ Nó vẫn tiếp tục ăn.
- Hậu đậu_ Hắn nói rồi rướn người hôn vào môi nó thật nhanh rồi ngồi như cũ.
- Hừ...anh muốn chêt hả?_ Nó giơ cái thìa thẳng mặt hắn.
- Nếu em chết cùng, anh sẵn sàng muốn_ Hắn chọc tức ní.
- Hư này_ Nó cho cái thìa vào miệng ngậm làm hắn tưởng không sao, nào ngờ nó đứng dậy cốc vào chán hắn.
- Đồ đầu gấu_ Hắn xuýt xoa đau.
- A...to gan_ Nó rướn người véo chặt hai má hắn.
- Aaa...đau...đau...bỏ ra_ Hắn kêu lên.
- Hừm_ Nó bỏ tay ra rồi lè lưỡi trêu ngươi hắn.
- Em cứ đợi đấy_hắn nói chắc như đinh đóng cột
- ừm..._ Nó bình tĩnh gật đầu nói rồi ăn tiếp.
......
Buổi chiều khi mà nắng vẫn chưa dịu đi thì ngoài phố có đôi trai tài gái sắc nắm tay nhau luyên huyên dọc đường.
- Rốt cuộc anh đi đâu?_ Có vẻ nó đã mỏi chân.
- Đi ra biển_ Hắn đáp.
- Sao không đi xe?_ Nó nhăn mặt.
- Không lãng mạn_ Hắn nói câu này làm nó muốn ngất.
- Thế để em bắt taxi đi mình, còn anh cứ đi bộ 1 mình cho nó mãn lạng nhé?_ Nó dọa hắn.
- ới, em đừng có làm thế. Tốn tiền lắm _Hắn chốt 3 từ sau.
- vậy anh cõng em đi, đỡ tốn sức của em_ Nó hếch lông mày nhìn hắn khiêu khích kiểu, có giỏi thì làm đi.
- Em nặng như heo ý_ Hắn ẩn trán nó.
- COn trai gì mà chân yếu tay mềm_ nó hất hàm.
- Hư...Lên đi_ hắn ngồi xuống cho nó chèo lên.
- Đơn giản_ Nó cũng leo lên lưng để hắn cõng thât.(không sợ lộ hàng, váy rõ là ngắn)
- Hừ_ hắn hậm hực.
Cõng nó ra tới bờ biển mà hắn cứ làm như mấy chục km ko bằng à. Hắn ngồi luôn xuống nền cát.
- em nặng...chết...đi được à_ Hắn thở hổn hển.
- Nặng sao?_ Nó nhìn về phía ngoài xa.
- Rất nặng_ Hắn không để ý đến giọng nói của nó lắm.
- Nặng sao còn yêu?_ Giọng nói lạnh thấu xương vang lên như mang mùa đông quay lại.
- Hả?...Nói thế thôi chứ em có gầy hay béo thì vẫn mãi yêu em thôi mà_ Hắn ngạc nhiên rồi nhanh chóng khẳng định.
- Anh có tin em không?_ Nó quay lại nhìn hắn
- ..._ Hắn khựng lại.
Quá khứ lại hiện về trong đầu hắn. Tối hôm ấy, nếu không phải vì 1 chữ yêu hai chữ tin thì...hai đứa nó đã không xa cách...thì hai đứa nó đã không phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng không...bắt đầu lại cũng tốt.
- Trước đây, anh rất tin em rồi anh không tin nữa, rồi anh lại tin và bây giờ anh rất tin em, kể cả tương lại chắc chắn anh sẽ mãi yêu em_ Hắn ôm lấy nó nói rõ từng chữ từng từ một.
Nó ư, vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn nhớ và đang khóc trong lòng. Là vậy sao?
- Sao đã không tin còn tin tiếp?_ Dù biết câu trả lời nhưng nó vẫn hỏi.
- Vì người anh yêu trên đời là em_Hắn chả nghi ngờ gì vẫn trả lời như thường.
- Về thôi_ Nó đứng dậy.
- Gì?_ Hắn quát lên.
- Sao?_ Nó âu yếm nhìn hắn.
- Vừa ngồi chưa nổi 10 phút kêu về là sao?_ hắn hậm hực.
- Hừ,...ra biển chơi 1 lúc rồi về được chưa?_ nó chẹp miệng.
- Yeh, em yêu của anh_ Hắn nhảy cẫng lên ôm cổ nó rồi cùng bước ra chỗ sóng.
/78
|