Phong Lăng Ba ngỏ ý có biện pháp thu xếp cho cha của Trần Trần, mọi ánh mắt đổ dồn lên người nàng.
“Phong tỷ tỷ, tỷ có biện pháp gì?” Đôi mắt Hoắc Thanh Trần rực sáng, vội vàng hỏi.
“Rất đơn giản, tỷ sẽ đổi cho ông ấy một khuôn mặt khác.” Phong Lăng Ba tự tin cười cười, về phương diện võ nghệ thì nàng không dám khoe khoang, nhưng dịch dung thì nàng tự tin tuyệt đối sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
“Ý kiến hay.” Phỉ Mặc tán thành ngay. Huyền Vân cũng rất hứng thú, đứng khoanh tay một bên quan sát.
Phong Lăng Ba lấy từ trong người ra một chiếc mặt nạ, sau đó lại lấy ra một cái lọ, đổ ra một ít bột phấn vàng, rắc một lớp mỏng lên trên chiếc mặt nạ trắng, sau đó lại lấy ít nước vẩy lên trên, khiến bột phấn bị ướt rồi dần dần trở lên trong suốt, giống như hòa làm một với mặt nạ gốc. Nàng cầm lấy mặt nạ thổi nhẹ vài cái, sau đó rất cẩn thận nhấc tầng bột trong suốt ra khỏi tấm mặt nạ, một tấm mặt nạ da người đã hoàn chỉnh một cách hoàn hảo.
Phong Lăng Ba cầm lấy mặt nạ, ra hiệu Hoắc Thanh Trần đỡ cha đến trước bàn ngồi xuống, sau đó dán mặt nạ lên mặt ông, tỉ mỉ vuốt thẳng. Sau đó lại lấy từ trong người ra một con dao nhỏ tinh xảo và một cây gậy gỗ nhỏ như bút lông, gõ chỗ này vài cái gõ chỗ kia vào cái, rắc rối như đang trang điểm cho tân nương sắp xuất giá. Qua khoảng hai nén hương, xuất hiện trước mặt bọn họ là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, còn có chút ốm yếu mệt mỏi, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng âm trầm lúc trước.
“Phong tỷ tỷ thật giỏi.” Cuối cùng Hề Hề cũng buông tay áo Độc Cô Ngạn ra, vui mừng vỗ tay, vẻ mặt nghiêm túc tán thưởng.
Hoắc Thanh Trần ở một bên nhìn không chớp mắt, thuật dịch dung này thật thần kỳ!
Phỉ Mặc ca ngợi: “Đúng là Tam tuyệt trang, quả nhiên không giống người thường.”
“Làm thế nào ngươi khẳng định ta là người của Tam tuyệt trang?” Phong Lăng Ba ngừng lại hỏi.
“Lúc chiều thì sử dụng ám khí, hiện tại là thuật dịch dung, hai trong ba tuyệt kỹ của Tam tuyệt trang. Phong cô nương đã khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, chẳng hay bao giờ mọi người có may mắn được chứng kiến tuyệt kỹ còn lại?” Phỉ Mặc tủm tỉm cười đáp lại câu hỏi của nàng.
“Cái đó là kỹ năng thoát thân, bản cô nương không thể tùy tiện cho người khác thấy được.” Nhưng thành thực mà nói thì nàng chỉ thuộc hạng gà mờ… Đương nhiên không thể thể hiện để mọi người chê cười được.
Phong Lăng Ba lại tiếp tục chỉnh sửa lại kiểu tóc của cha Trần Trần, vừa chải vừa nói: “Mấy người còn lại ta cũng có thể giúp bọn họ dịch dung, nhưng rắc rối là làm sao có thể đưa họ ra ngoài, dù sao bọn họ hiện tại cũng không có khả năng hành động, cũng không biết có người âm thầm theo dõi chúng ta không nữa.”
Phỉ Mặc mỉm cười nói: “Chuyện này đơn giản. Tiểu Phong Phong, chuyện này giao cho ngươi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Huyền Phong nhận lệnh.
Độc Cô Ngạn vẫn trầm mặc không nói gì, hắn đang tự hỏi vì sao Phỉ Mặc lại nhúng tay vào những chuyện này. Khê Vân Các luôn mặc kệ các chuyện thị phi của giới võ lâm Trung Nguyên, vẫn duy trì thái độ chỉ lo cho bản thân mình, mà nghe nói tính tình của Phỉ Mặc vô cùng ung dung tự tại. Mỗi lần đến Trung Nguyên thì chỉ lo du sơn ngoạn thủy, không liên quan đến các sự vụ giang hồ. Nhưng lúc này, hắn không những tham gia đại hội võ lâm, thậm chí còn giúp họ tra án, thật khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Khi Phong Lăng Ba đang dịch dung cho những người còn lại thì Huyền Vân trở về, hắn nhẹ giọng bẩm báo: “Các chủ, mọi việc đã được sắp xếp.”
Phỉ Mặc gật đầu rồi nói: “Những người này giao cho các ngươi, năm ngày sau tập hợp tai khách sạn Lưu Hoa ở Ân Châu.”
Huyền Phong nói: "Xin Các chủ yên tâm."
Phỉ Mặc cười nói: "Tiểu Phong Tử ngươi làm việc, ta đương nhiên yên tâm."
Huyền Vân nhìn đại ca của mình vẻ mặt đầy thông cảm, thật may khi đó cha mẹ không đặt tên hắn là Huyền Phong…
Huyền Phong hướng ra bên ngoài vẫy vẫy tay, trong nháy mắt vài người tiến vào, nhanh chóng mặc áo khoác màu đen thuê chỉ bạc của Khê Vân các cho cha của Hoắc Thanh Trần và vài người áo đen khác, sau đó cõng họ trên lưng đi ra khỏi cửa.
Hoắc Thanh Trần vội vàng ngăn cản họ: "Các ngươi muốn làm gì?"
Huyền Vân tiến lên vỗ vỗ vai Hoắc Thanh Trần nói: "Yên tâm đi, bọn ta sẽ bí mật đưa bọn họ đi trước, vài ngày nữa ngươi lại được gặp họ mà."
"Thật không?" Hoắc Thanh Trần có chút lo lắng, kéo lấy cánh tay cha lưu luyến không rời. Nàng thật vất vả mới tìm được cha, không muốn nhanh như vậy đã phải xa nhau.
"Nếu lo lắng, ngươi có thể cùng đi trước." Phỉ Mặc nhàn nhạt nói.
Hoắc Thanh Trần nhìn cha một lát, lại nhìn Phỉ Mặc một lát, chần chừ hồi lâu, sau đó chạy đến ôm lấy Phong Lăng Ba và Hề Hề nói: "Phong tỷ tỷ, Hề Hể tỷ tỷ, khó khăn lắm muội mới tìm được cha, không cần biết hiện tại ông ấy thế nào, muội vẫn muốn ở cạnh cha, chăm sóc cho cha, nên muội sẽ không đi cùng mọi người được."
Phong Lăng Ba rất hiểu cảm giác của nàng, nhẹ nhàng nói: "Trần Trần, muội cứ yên tâm đi đi, vài ngày nữa chúng ta lại gặp nhau."
Hề Hề nghiêm mặt liên tục gật đầu.
Hoắc Thanh Trần sụt sịt vừa cười vừa nói: “Được.” Khi xoay người đi lại quay sang nói với Phỉ Mặc một câu: “Phỉ yêu quái, cảm ơn ngươi.”
Phỉ Mặc cười nhạt.
Hoắc Thanh Trần theo những người của Khê Vân các đi ra, Huyền Phong hành lễ với Phỉ Mặc rồi nói: “Các chủ, thuộc hạ đi trước.” Đang định đi ra ngoài thì Phỉ Mặc gọi lại: “Tiểu Phong Phong, để một mình Tiểu Vân Vân đi thôi, các chủ ta vài ngày không nhìn thấy ngươi sẽ cảm thấy không quen.”
Huyền Vân cảm thấy có chút kỳ quái, sao các chủ lại đổi thành hắn, nhưng vẫn phải lĩnh mệnh rời đi, để lại Huyền Phong đứng một bên cảm thán về sự hay thay đổi của Các chủ. Còn nhớ ngày hôm trước Các chủ nói, nhìn thấy hắn lúc ẩn lúc hiện thật phiền phức …
Tâm tư của Các chủ tốt nhất là không nên đoán.
Còn lại Phỉ Mặc, Huyền Phong, Độc Cô Ngạn, Phong Lăng Ba cùng Hề Hề trong phòng, cộng thêm quái điểu Đại Mao và báo trắng Nhị Nha, nhất thời bầu không khí có chút im lặng.
Hề Hề gặm đầu ngón tay liếc trộm Độc Cô Ngạn, rồi lại gặm ngón tay, lại nhìn trộm, cứ thế một hồi. Độc Cô Ngạn bị nhìn đến phát phiền, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“A Ngạn, muội buồn ngủ.” Hề Hề thấy Độc Cô Ngạn lên tiếng vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, kéo ống tay áo hắn, khẽ ngáp một cái.
Độc Cô Ngạn cảm thấy đau đầu, dường như hắn biến thành một con chim lớn đang dẫn theo một con chim non chẳng biết gì cả…
“Mệt thì đi ngủ đi.” Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng trả lời được.
“Ngủ thế nào bây giờ?” Hề Hề nhìn quanh phòng một chút, thấy một cái giường lớn nhưng đã phủ đầy bụi, chăn cũng mục nát hết cả, căn bản không có cách nào ngủ được.
“Hi Hi, có muốn dựa vào Mặc ca ca ngủ không?” Phỉ Mặc cười tủm tỉm đưa ra gợi ý.
Phong Lăng Ba trừng mắt nhìn Phỉ Mặc, tên này rõ ràng muốn chiếm tiện nghi Hề Hề, nhưng nhìn Hề Hề đứng sát sạt ngay cạnh Độc Cô Ngạn, không phải muốn cùng hắn đi ngủ đấy chứ?
Hề Hề lắc đầu nói: “Mặc ca ca cũng không có chỗ ngủ.”
Phỉ Mặc ý cười càng sâu, nói: “Mặc ca ca không cần ngủ, Tiểu Hi Hi ngủ ngon là được, đến đây, đến đây, Mặc ca ca sưởi ấm cho muội.”
Hề Hề nhìn thẳng về phía hắn, đột nhiên thốt ra một câu khó hiểu: “Cha ghét nhất là ngủ cùng ta, ta cũng ghét nhất ngủ cùng cha.” Thật ra khi còn bé, nàng luôn đi tìm mẹ ngủ cùng, nhưng cha đều tự mình đa tình, nghĩ nàng muốn ngủ cùng cha.
Phỉ Mặc thường ngày thông minh hơn người, nhưng lúc này cũng không thể bắt kịp suy nghĩ của nàng, vì sao lại lôi cha nàng ra đây?
Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói: “Không phải mọi lần đều ngủ với Nhị Nha sao?”
Hề Hề nhìn Nhị Nha rồi lại hỏi Độc Cô Ngạn: “Vậy A Ngạn ngủ ở đâu?” Nàng tình nguyện chia sẻ Nhị Nha.
“Ta không cần ngủ, cô ngủ đi.”
“Vậy, A Ngạn ăn cái này đi.” Hề Hề lấy từ trong người ra quả mơ dùng khăn tay gói cẩn thận, đưa cho hắn.
“Ta không ăn, cô ăn đi.”
“Rất ngon đấy.” Nàng cố chấp đưa quả mơ đến miệng hắn, ngón tay có chút lạnh lẽo khẽ chạm phải môi hắn, hắn lập tức bối rối quay mặt đi, khuôn mặt bất giác đỏ ửng, lớn tiếng gầm nhẹ: “Bỏ ra.”
Đúng lúc Phong Lăng Ba nghe thấy hắn quát Hề Hề, lập tực lao tới như gió bảo vệ chính nghĩa: “Độc Cô khổng tước, ngươi làm gì mà hung dữ với Hề Hề như vậy?”
Độc Cô Ngạn không nói một lời đứng dậy đi ra ngoài.
“A Ngạn, huynh đi đâu vậy?” Hề Hề cầm một quả mơ bỏ vào miệng mình, gói những quả còn lại cất vào trong người, sau đó thuần thục tiếp tục làm cái đuôi.
“Đừng theo ta!” Độc Cô Ngạn không quay đầu lại nói một câu, một lát đã không thấy người đâu.
“A Ngạn…” Giọng nói Hề Hề tràn ngập phiền muộn. Chỉ là một trái cây thôi, vì sao A Ngạn lại tức giận như vậy?
“Hay là hắn mót quá?” Phỉ Mặc từ đâu bay đến chen ngang một câu. Huyền Phong toát mồ hôi lạnh. Các chủ đả kích tình địch, thật đúng là…
Tay trái Phong Lăng Ba siết lại đấm mạnh vào lòng bàn tay phải: “Nhất định là thế rồi.” Không phải như vậy thì gấp gáp cái gì? Khẳng định là không nhịn được nữa…
Hề Hề gật đầu kết luận: “A Ngạn thật hay xấu hổ!”
Phong Lăng Ba không nói lên lời, Phỉ Mặc và Huyền Phong cũng không nói lên lời...
Phong Lăng Ba nói tiếp: 'Hề Hề, mặc kệ hắn, chờ lát nữa hắn giải quyết xong sẽ trở về, Phong tỷ tỷ ngủ với muội nhé?"
"Vâng." Hề Hề gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay gọi Đại Mao, Đại Mao vỗ cánh vài cái mặt đất trở lên sach sẽ hơn, Hề Hề đang định ngồi xuống thì thấy Độc Cô Ngạn đi vào ôm theo một bó cỏ, lặng lẽ trải lên mặt đất, sau đó nói với Hề Hề và Phong Lăng Ba: "Hai người ngủ ở đây." Sau đó đi thẳng đến một bên ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phong Lăng Ba nhất thời thay đổi suy nghĩ về hắn, hắn cũng chu đáo đấy chứ, cuối cùng cũng biết chăm sóc Hề Hề rồi.
Hề Hề giang rộng hai tay ôm chầm lấy hắn: "A Ngạn, huynh thật là tốt!" Rồi lại bị Độc Cô Ngạn thuần thục kéo xuống, đặt xuống đống cỏ khô, sau đó hắn lại nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng để ý đến ai.
Phong Lăng Ba thấy Hề Hề còn chưa từ bỏ ý định nhào tới, vội đi qua kéo nàng lại nói: "Hề Hề, đã khuya rồi, ngày mai chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường, mau đi ngủ thôi."
Hề Hề thấy Độc cô Ngạn dường như đã ngủ, buộc lòng gọi Nhị Nha lại, sau đó cùng Phong Lăng Ba dựa vào Nhị Nha ngủ thiếp đi.
Phỉ Mặc cúi đầu mỉm cười nhìn gương mặt ngủ say của Hề Hề, dường như có chút suy tư. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên thấy Độc Cô Ngạn đang nhìn mình, nhếch môi cười một cái, cũng nhìn lại không né tránh, hai người đọ mắt một lúc lâu, cuối cùng bị một cái xoay người của Hề Hề cắt ngang, đồng thời nhìn về phía nàng.
Cuối cùng sẽ như thế nào, còn chưa biết được, không phải sao?
“Phong tỷ tỷ, tỷ có biện pháp gì?” Đôi mắt Hoắc Thanh Trần rực sáng, vội vàng hỏi.
“Rất đơn giản, tỷ sẽ đổi cho ông ấy một khuôn mặt khác.” Phong Lăng Ba tự tin cười cười, về phương diện võ nghệ thì nàng không dám khoe khoang, nhưng dịch dung thì nàng tự tin tuyệt đối sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
“Ý kiến hay.” Phỉ Mặc tán thành ngay. Huyền Vân cũng rất hứng thú, đứng khoanh tay một bên quan sát.
Phong Lăng Ba lấy từ trong người ra một chiếc mặt nạ, sau đó lại lấy ra một cái lọ, đổ ra một ít bột phấn vàng, rắc một lớp mỏng lên trên chiếc mặt nạ trắng, sau đó lại lấy ít nước vẩy lên trên, khiến bột phấn bị ướt rồi dần dần trở lên trong suốt, giống như hòa làm một với mặt nạ gốc. Nàng cầm lấy mặt nạ thổi nhẹ vài cái, sau đó rất cẩn thận nhấc tầng bột trong suốt ra khỏi tấm mặt nạ, một tấm mặt nạ da người đã hoàn chỉnh một cách hoàn hảo.
Phong Lăng Ba cầm lấy mặt nạ, ra hiệu Hoắc Thanh Trần đỡ cha đến trước bàn ngồi xuống, sau đó dán mặt nạ lên mặt ông, tỉ mỉ vuốt thẳng. Sau đó lại lấy từ trong người ra một con dao nhỏ tinh xảo và một cây gậy gỗ nhỏ như bút lông, gõ chỗ này vài cái gõ chỗ kia vào cái, rắc rối như đang trang điểm cho tân nương sắp xuất giá. Qua khoảng hai nén hương, xuất hiện trước mặt bọn họ là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, còn có chút ốm yếu mệt mỏi, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng âm trầm lúc trước.
“Phong tỷ tỷ thật giỏi.” Cuối cùng Hề Hề cũng buông tay áo Độc Cô Ngạn ra, vui mừng vỗ tay, vẻ mặt nghiêm túc tán thưởng.
Hoắc Thanh Trần ở một bên nhìn không chớp mắt, thuật dịch dung này thật thần kỳ!
Phỉ Mặc ca ngợi: “Đúng là Tam tuyệt trang, quả nhiên không giống người thường.”
“Làm thế nào ngươi khẳng định ta là người của Tam tuyệt trang?” Phong Lăng Ba ngừng lại hỏi.
“Lúc chiều thì sử dụng ám khí, hiện tại là thuật dịch dung, hai trong ba tuyệt kỹ của Tam tuyệt trang. Phong cô nương đã khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, chẳng hay bao giờ mọi người có may mắn được chứng kiến tuyệt kỹ còn lại?” Phỉ Mặc tủm tỉm cười đáp lại câu hỏi của nàng.
“Cái đó là kỹ năng thoát thân, bản cô nương không thể tùy tiện cho người khác thấy được.” Nhưng thành thực mà nói thì nàng chỉ thuộc hạng gà mờ… Đương nhiên không thể thể hiện để mọi người chê cười được.
Phong Lăng Ba lại tiếp tục chỉnh sửa lại kiểu tóc của cha Trần Trần, vừa chải vừa nói: “Mấy người còn lại ta cũng có thể giúp bọn họ dịch dung, nhưng rắc rối là làm sao có thể đưa họ ra ngoài, dù sao bọn họ hiện tại cũng không có khả năng hành động, cũng không biết có người âm thầm theo dõi chúng ta không nữa.”
Phỉ Mặc mỉm cười nói: “Chuyện này đơn giản. Tiểu Phong Phong, chuyện này giao cho ngươi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Huyền Phong nhận lệnh.
Độc Cô Ngạn vẫn trầm mặc không nói gì, hắn đang tự hỏi vì sao Phỉ Mặc lại nhúng tay vào những chuyện này. Khê Vân Các luôn mặc kệ các chuyện thị phi của giới võ lâm Trung Nguyên, vẫn duy trì thái độ chỉ lo cho bản thân mình, mà nghe nói tính tình của Phỉ Mặc vô cùng ung dung tự tại. Mỗi lần đến Trung Nguyên thì chỉ lo du sơn ngoạn thủy, không liên quan đến các sự vụ giang hồ. Nhưng lúc này, hắn không những tham gia đại hội võ lâm, thậm chí còn giúp họ tra án, thật khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Khi Phong Lăng Ba đang dịch dung cho những người còn lại thì Huyền Vân trở về, hắn nhẹ giọng bẩm báo: “Các chủ, mọi việc đã được sắp xếp.”
Phỉ Mặc gật đầu rồi nói: “Những người này giao cho các ngươi, năm ngày sau tập hợp tai khách sạn Lưu Hoa ở Ân Châu.”
Huyền Phong nói: "Xin Các chủ yên tâm."
Phỉ Mặc cười nói: "Tiểu Phong Tử ngươi làm việc, ta đương nhiên yên tâm."
Huyền Vân nhìn đại ca của mình vẻ mặt đầy thông cảm, thật may khi đó cha mẹ không đặt tên hắn là Huyền Phong…
Huyền Phong hướng ra bên ngoài vẫy vẫy tay, trong nháy mắt vài người tiến vào, nhanh chóng mặc áo khoác màu đen thuê chỉ bạc của Khê Vân các cho cha của Hoắc Thanh Trần và vài người áo đen khác, sau đó cõng họ trên lưng đi ra khỏi cửa.
Hoắc Thanh Trần vội vàng ngăn cản họ: "Các ngươi muốn làm gì?"
Huyền Vân tiến lên vỗ vỗ vai Hoắc Thanh Trần nói: "Yên tâm đi, bọn ta sẽ bí mật đưa bọn họ đi trước, vài ngày nữa ngươi lại được gặp họ mà."
"Thật không?" Hoắc Thanh Trần có chút lo lắng, kéo lấy cánh tay cha lưu luyến không rời. Nàng thật vất vả mới tìm được cha, không muốn nhanh như vậy đã phải xa nhau.
"Nếu lo lắng, ngươi có thể cùng đi trước." Phỉ Mặc nhàn nhạt nói.
Hoắc Thanh Trần nhìn cha một lát, lại nhìn Phỉ Mặc một lát, chần chừ hồi lâu, sau đó chạy đến ôm lấy Phong Lăng Ba và Hề Hề nói: "Phong tỷ tỷ, Hề Hể tỷ tỷ, khó khăn lắm muội mới tìm được cha, không cần biết hiện tại ông ấy thế nào, muội vẫn muốn ở cạnh cha, chăm sóc cho cha, nên muội sẽ không đi cùng mọi người được."
Phong Lăng Ba rất hiểu cảm giác của nàng, nhẹ nhàng nói: "Trần Trần, muội cứ yên tâm đi đi, vài ngày nữa chúng ta lại gặp nhau."
Hề Hề nghiêm mặt liên tục gật đầu.
Hoắc Thanh Trần sụt sịt vừa cười vừa nói: “Được.” Khi xoay người đi lại quay sang nói với Phỉ Mặc một câu: “Phỉ yêu quái, cảm ơn ngươi.”
Phỉ Mặc cười nhạt.
Hoắc Thanh Trần theo những người của Khê Vân các đi ra, Huyền Phong hành lễ với Phỉ Mặc rồi nói: “Các chủ, thuộc hạ đi trước.” Đang định đi ra ngoài thì Phỉ Mặc gọi lại: “Tiểu Phong Phong, để một mình Tiểu Vân Vân đi thôi, các chủ ta vài ngày không nhìn thấy ngươi sẽ cảm thấy không quen.”
Huyền Vân cảm thấy có chút kỳ quái, sao các chủ lại đổi thành hắn, nhưng vẫn phải lĩnh mệnh rời đi, để lại Huyền Phong đứng một bên cảm thán về sự hay thay đổi của Các chủ. Còn nhớ ngày hôm trước Các chủ nói, nhìn thấy hắn lúc ẩn lúc hiện thật phiền phức …
Tâm tư của Các chủ tốt nhất là không nên đoán.
Còn lại Phỉ Mặc, Huyền Phong, Độc Cô Ngạn, Phong Lăng Ba cùng Hề Hề trong phòng, cộng thêm quái điểu Đại Mao và báo trắng Nhị Nha, nhất thời bầu không khí có chút im lặng.
Hề Hề gặm đầu ngón tay liếc trộm Độc Cô Ngạn, rồi lại gặm ngón tay, lại nhìn trộm, cứ thế một hồi. Độc Cô Ngạn bị nhìn đến phát phiền, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“A Ngạn, muội buồn ngủ.” Hề Hề thấy Độc Cô Ngạn lên tiếng vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, kéo ống tay áo hắn, khẽ ngáp một cái.
Độc Cô Ngạn cảm thấy đau đầu, dường như hắn biến thành một con chim lớn đang dẫn theo một con chim non chẳng biết gì cả…
“Mệt thì đi ngủ đi.” Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng trả lời được.
“Ngủ thế nào bây giờ?” Hề Hề nhìn quanh phòng một chút, thấy một cái giường lớn nhưng đã phủ đầy bụi, chăn cũng mục nát hết cả, căn bản không có cách nào ngủ được.
“Hi Hi, có muốn dựa vào Mặc ca ca ngủ không?” Phỉ Mặc cười tủm tỉm đưa ra gợi ý.
Phong Lăng Ba trừng mắt nhìn Phỉ Mặc, tên này rõ ràng muốn chiếm tiện nghi Hề Hề, nhưng nhìn Hề Hề đứng sát sạt ngay cạnh Độc Cô Ngạn, không phải muốn cùng hắn đi ngủ đấy chứ?
Hề Hề lắc đầu nói: “Mặc ca ca cũng không có chỗ ngủ.”
Phỉ Mặc ý cười càng sâu, nói: “Mặc ca ca không cần ngủ, Tiểu Hi Hi ngủ ngon là được, đến đây, đến đây, Mặc ca ca sưởi ấm cho muội.”
Hề Hề nhìn thẳng về phía hắn, đột nhiên thốt ra một câu khó hiểu: “Cha ghét nhất là ngủ cùng ta, ta cũng ghét nhất ngủ cùng cha.” Thật ra khi còn bé, nàng luôn đi tìm mẹ ngủ cùng, nhưng cha đều tự mình đa tình, nghĩ nàng muốn ngủ cùng cha.
Phỉ Mặc thường ngày thông minh hơn người, nhưng lúc này cũng không thể bắt kịp suy nghĩ của nàng, vì sao lại lôi cha nàng ra đây?
Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói: “Không phải mọi lần đều ngủ với Nhị Nha sao?”
Hề Hề nhìn Nhị Nha rồi lại hỏi Độc Cô Ngạn: “Vậy A Ngạn ngủ ở đâu?” Nàng tình nguyện chia sẻ Nhị Nha.
“Ta không cần ngủ, cô ngủ đi.”
“Vậy, A Ngạn ăn cái này đi.” Hề Hề lấy từ trong người ra quả mơ dùng khăn tay gói cẩn thận, đưa cho hắn.
“Ta không ăn, cô ăn đi.”
“Rất ngon đấy.” Nàng cố chấp đưa quả mơ đến miệng hắn, ngón tay có chút lạnh lẽo khẽ chạm phải môi hắn, hắn lập tức bối rối quay mặt đi, khuôn mặt bất giác đỏ ửng, lớn tiếng gầm nhẹ: “Bỏ ra.”
Đúng lúc Phong Lăng Ba nghe thấy hắn quát Hề Hề, lập tực lao tới như gió bảo vệ chính nghĩa: “Độc Cô khổng tước, ngươi làm gì mà hung dữ với Hề Hề như vậy?”
Độc Cô Ngạn không nói một lời đứng dậy đi ra ngoài.
“A Ngạn, huynh đi đâu vậy?” Hề Hề cầm một quả mơ bỏ vào miệng mình, gói những quả còn lại cất vào trong người, sau đó thuần thục tiếp tục làm cái đuôi.
“Đừng theo ta!” Độc Cô Ngạn không quay đầu lại nói một câu, một lát đã không thấy người đâu.
“A Ngạn…” Giọng nói Hề Hề tràn ngập phiền muộn. Chỉ là một trái cây thôi, vì sao A Ngạn lại tức giận như vậy?
“Hay là hắn mót quá?” Phỉ Mặc từ đâu bay đến chen ngang một câu. Huyền Phong toát mồ hôi lạnh. Các chủ đả kích tình địch, thật đúng là…
Tay trái Phong Lăng Ba siết lại đấm mạnh vào lòng bàn tay phải: “Nhất định là thế rồi.” Không phải như vậy thì gấp gáp cái gì? Khẳng định là không nhịn được nữa…
Hề Hề gật đầu kết luận: “A Ngạn thật hay xấu hổ!”
Phong Lăng Ba không nói lên lời, Phỉ Mặc và Huyền Phong cũng không nói lên lời...
Phong Lăng Ba nói tiếp: 'Hề Hề, mặc kệ hắn, chờ lát nữa hắn giải quyết xong sẽ trở về, Phong tỷ tỷ ngủ với muội nhé?"
"Vâng." Hề Hề gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay gọi Đại Mao, Đại Mao vỗ cánh vài cái mặt đất trở lên sach sẽ hơn, Hề Hề đang định ngồi xuống thì thấy Độc Cô Ngạn đi vào ôm theo một bó cỏ, lặng lẽ trải lên mặt đất, sau đó nói với Hề Hề và Phong Lăng Ba: "Hai người ngủ ở đây." Sau đó đi thẳng đến một bên ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phong Lăng Ba nhất thời thay đổi suy nghĩ về hắn, hắn cũng chu đáo đấy chứ, cuối cùng cũng biết chăm sóc Hề Hề rồi.
Hề Hề giang rộng hai tay ôm chầm lấy hắn: "A Ngạn, huynh thật là tốt!" Rồi lại bị Độc Cô Ngạn thuần thục kéo xuống, đặt xuống đống cỏ khô, sau đó hắn lại nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng để ý đến ai.
Phong Lăng Ba thấy Hề Hề còn chưa từ bỏ ý định nhào tới, vội đi qua kéo nàng lại nói: "Hề Hề, đã khuya rồi, ngày mai chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường, mau đi ngủ thôi."
Hề Hề thấy Độc cô Ngạn dường như đã ngủ, buộc lòng gọi Nhị Nha lại, sau đó cùng Phong Lăng Ba dựa vào Nhị Nha ngủ thiếp đi.
Phỉ Mặc cúi đầu mỉm cười nhìn gương mặt ngủ say của Hề Hề, dường như có chút suy tư. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên thấy Độc Cô Ngạn đang nhìn mình, nhếch môi cười một cái, cũng nhìn lại không né tránh, hai người đọ mắt một lúc lâu, cuối cùng bị một cái xoay người của Hề Hề cắt ngang, đồng thời nhìn về phía nàng.
Cuối cùng sẽ như thế nào, còn chưa biết được, không phải sao?
/69
|