Sở Lương Âm cau mày, vẻ mặt phiền chán nhìn Nguyệt Ly Phong, “Làm sao?” Nàng mở miệng, nhưng cũng không gây ra tiếng động, âm thanh chỉ đủ để Nguyệt Ly Phong biết nàng nói cái gì.
Nguyệt Ly Phong lạnh nhạt mở miệng, cũng không tiếng động đáp, “Sư thúc không biết Kiếm Thánh sao? Sư thúc có thể dễ dàng đi lên núi như vậy, Song Khuyết đã là cái gì.”
Sở Lương Âm đảo mắt hừ lạnh một tiếng, “Cho dù ta biết Kiếm Thánh, có thể leo đến Song Khuyết thì bà đây cũng muốn đi một mình.” Rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm muốn đi tìm Kiếm Thánh, trái lại dẫn theo đám người này chỉ thêm phiền phức.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, mang theo mỉa mai, “Nếu sư thúc đã có tính toàn, cần gì phải sai Ly Phong đi nói lai lịch đoạn kiếm kia?”
Sở Lương Âm bày vẻ mặt như đang nhìn một kẻ đần độn, “Tất nhiên là vì Vân Liệt Triệu rồi, ngươi tưởng bà đây là vì ngươi chắc?”
Con ngươi Nguyệt Ly Phong xẹt qua một tia lạnh lẽo, sau đó quay mặt đi không nhìn nàng nữa, Sở Lương Âm cũng quay đầu, không thèm so đo với hắn.
“Mạc minh chủ, có lẽ Ly Phong biết ai có giao tình với Kiếm Thánh, hơn nữa còn dễ dàng leo đến Song Khuyết.” Giọng nói của Nguyệt Ly Phong như con suối trong vắt, từ lúc hắn mở miệng, các vị đang ngồi nghiêm túc ở đây đều cảm thán Nguyệt công tử biết nhiều thật.
“A? Xin Nguyệt công tử cứ nói.” Mạc Thiên Tuyệt cũng bất ngờ, ông chưa từng gặp qua Kiếm Thánh, nhưng Nguyệt Ly Phong tuổi còn trẻ vậy đã biết người này?
Sở Lương Âm quay lại trừng mắt với Nguyệt Ly Phong, hắn làm như không thấy, lập tức đứng lên, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã cao quý, hắn khẽ cười liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng ngay trên người Sở Lương Âm, hai người nhìn nhau chằm chằm, sau đó thu lại hung quang trong đôi mắt, bởi vì, theo cái nhìn của Nguyệt Ly Phong, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng.
“Thất sư thúc không những leo lên được Song Khuyết, còn kết nghĩa anh em với Kiếm Thánh, chuyện này phải cần Thất sư thúc toàn lực giúp đỡ rồi.” Hắn không do dự cười nói, tựa như rất sùng bái, nhưng giờ phút này cũng chỉ có một mình Sở Lương Âm là thấy rõ ánh mắt đắc ý của hắn, hả hê vì trò đùa dai của mình khiến nàng tức giận.
“Sở thế chất, con thật sự biết đường lên Song Khuyết sao?” Mạc Thiên Tuyệt kinh ngạc hỏi, dù sao đối với ông mà nói, đi đến Song Khuyết cũng có chút khó khăn.
Tất cả mọi người nhìn nàng, ánh mắt không hề tin tưởng, Trâu Ngọc ở bên cạnh vui vẻ nở nụ cười, trong mắt không khỏi có nhiều ý tứ, nói thế nào cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
Sở Lương Âm hít sâu một hơi, cố gắng dẹp yên cơn tức trong lòng, gật đầu một cái, “Đúng vậy, từng đến đó vài lần.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi của nàng cũng khiến người khác bị chấn động không nhỏ, Kiếm Thánh quy ẩn giang hồ đã hơn hai mươi năm, không cần phải nói đến việc có liên quan với người trên giang hồ, ngay cả bạn bè trước đây cũng chưa từng gặp lại ông, mà Sở Lương Âm một phần tử bại hoại của trong chốn võ lâm lại có thể gặp Kiếm Thánh, hơn nữa không chỉ có một lần.
Mạc Thiên Tuyệt tỏ ra sửng sốt, “Không ngờ Sở thế chất còn có giao tình với Kiếm Thánh.”
Sở Lương Âm tùy tiện lắc đầu, “Đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, ta leo lên Song Khuyết vô tình gặp được Kiếm Thánh, nhưng ông ta là người lớn tuổi, tính tình rất cổ quái, từ trước đến giờ luôn ghét đám đông, chỉ sợ ta không thể giúp mọi người đi gặp Kiếm Thánh được rồi.” Nàng thẳng thắn nói, dù có đi nàng cũng nhất quyết không đi cùng với đám người này.
Đáy mắt Mạc Thiên Tuyệt hiện rõ một tia ngờ vực, sau đó lắc đầu cười nói: “Sở thế chất đừng lo, chúng ta không có ý quấy rầy Kiếm Thánh. Chẳng qua trước mặt hỏi lai lịch đoạn kiếm này vẫn là quan trọng nhất, cho nên, còn phải phiền Sở thế chất.”
Sở Lương Âm nhíu mày, Mạc Thiên Tuyệt bình tĩnh đặt câu hỏi, “Sở thế chất khó xử sao?”
Sở Lương Âm âm thầm cắn răng, sau đó nhìn những người khác một lượt, “Mạc minh chủ định làm phiền ta sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Mạc Thiên Tuyệt như đóa hoa năm cánh có mười màu, những người đang ngồi ở đây cũng không tránh khỏi hi vọng Mạc Thiên Tuyệt tức giận, “Sở nữ hiệp hoàn toàn có thể nói thẳng, mặc dù leo lên Song Khuyết khó khăn, nhưng ngươi không thấy mọi người ở đây đều đặt hi vọng lên người ngươi à, minh chủ võ lâm cái thế đến đâu leo lên Song Khuyết cũng là một vấn đề đấy.”
Sở Lương Âm nghe thế cười nói, “Một khi đã như vậy, bà đây không cần giữ thể diện nữa.”
“Ngươi….Còn nhỏ tuổi sao ngông cuồng như thế hả.” Người nọ tức giận thở gấp chính là Thẩm Thiên Thu phái Côn Lôn, tuổi chừng năm mươi, hiện tại chưởng môn phái Côn Lôn là sư huynh của ông, hôm nay ông đại diện Côn Lôn phái đến, bởi vì chưởng môn không tới được.
Sở Lương Âm liếc ông một cái, tất cả mọi người đều nghe được tiếng hừ lạnh, ánh mắt nghiêng bốn mươi lăm độ, “Bà đây không phải ngông cuồng, nếu bà thật sự ngông cuồng thì sẽ chẳng ngồi đây với các người, không biết Thẩm đại hiệp ngồi ở đây có ngửi được mùi lạ nồng nặc không? Bà nhịn lâu như vậy, cái gì cũng không nói, ngược lại khiến Thẩm đại hiệp không hài lòng à, Thẩm đại hiệp như vậy chẳng khác nào ỷ lớn hiếp bé?”
“Ngươi….” Thẩm Thiên Thu tức giận đập bàn, Mạc Thiên Tuyệt ở bên kia lập tức đứng dậy ngăn cản, “Thẩm đại hiệp bớt giận, Sở thế chất còn nhỏ tuổi, lúc trẻ chúng ta cũng hết sức ngông cuồng đó thôi, việc này không trách được.”
Thẩm Thiên Thu tức giận đến nỗi hàm râu nhếch lên cao, Sở Lương Âm vẫn hất cằm như trước, Chung Ẩn ở bên cạnh khều nàng một cái, ý bảo nàng nên thu liễm lại đi.
Trâu Ngọc ngược lại ngăn Chung Ẩn, vẻ mặt tươi cười, hắn thấy biểu hiện của Sở Lương Âm rất tốt, Tùng Vụ môn chính là cần một nhân vật như vậy, cho nên, từ Tùng Sơn đạo nhân, cho tới đám đệ tử mới nhập môn, ai ai cũng phải được tôn trọng. Ở trong đây cũng chẳng sợ ai ăn hiếp. Nhưng Sở Lương Âm là khác loài, tuy lạc loài, nhưng như vậy mới có lợi, sự tồn tại của nàng, Tùng Vụ môn không sợ có ngày ngậm đắng nuốt cay.
“Hay là như vậy đi, Sở thế chất mang theo vài người leo lên Song Khuyết thỉnh giáo Kiếm Thánh, những người khác ở lại đợi, Sở thế chất cảm thấy thế nào?” Mạc Thiên Tuyệt đề ra ý kiến.
Sở Lương Âm giật giật đôi mắt, mang theo gợn sóng, “Minh chủ định mang theo bao nhiêu người? Hơn nữa là những người nào?”
Mạc Thiên Tuyệt nhìn xung quanh đại sảnh một vòng, sau đó đáp: “Khuyển tử Thành Hiêu đại diện cho lão phu, Nguyệt công tử nhân nghĩa vô song mọi người chúng ta đều tin hắn. Nếu đã là người trẻ, chi bằng Tiêu thế chất cũng đi cùng đi, Sở thế chất thấy thế nào?” Mạc Thiên Tuyệt điểm tên vài người, đều là người trẻ, hơn nữa còn hợp gu Sở Lương Âm, ai có mắt cũng nhìn ra được, Sở Lương Âm không ngồi cùng bàn với những người trẻ tuổi này.
Sở Lương Âm nhìn lướt qua những người Mạc Thiên Tuyệt chỉ đích danh, tất nhiên là không hài lòng, nhưng nếu so với đám người sắp nằm vào quan tài thì đỡ hơn nhiều, chuyện này nàng không thể tùy hứng được. Hung hăng trừng mắt với Nguyệt Ly Phong, nàng gật đầu, “Được thôi, nếu như Mạc minh chủ đã tín nhiệm như vậy, ta đây phải đồng ý thôi.”
Mạc Thiên Tuyệt mày mặt rạng rỡ, “Thấy mọi người đồng tâm hiệp lực giúp lão phu xử lý chuyện Mộ Dung phủ như thế, hôm nay mọi người cứ ở lại Mạc phủ, đêm nay lão phu bày bữa tiệc chiêu đãi các vị xem như cảm tạ, đệ tử các môn phái sẽ được lão phu cho người sắp xếp sau.”
Sở Lương Âm cùng Trâu Ngọc và Chung Ẩn liếc mắt nhìn nhau, xem ra đêm nay không thể nào rời khỏi Mạc phủ, nhưng mà không sao cả, chẳng qua mỗ ta là người có thù tất báo, không thể để lâu trong lòng được, bằng không nàng sẽ quên mất !!!
Nguyệt Ly Phong lạnh nhạt mở miệng, cũng không tiếng động đáp, “Sư thúc không biết Kiếm Thánh sao? Sư thúc có thể dễ dàng đi lên núi như vậy, Song Khuyết đã là cái gì.”
Sở Lương Âm đảo mắt hừ lạnh một tiếng, “Cho dù ta biết Kiếm Thánh, có thể leo đến Song Khuyết thì bà đây cũng muốn đi một mình.” Rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm muốn đi tìm Kiếm Thánh, trái lại dẫn theo đám người này chỉ thêm phiền phức.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, mang theo mỉa mai, “Nếu sư thúc đã có tính toàn, cần gì phải sai Ly Phong đi nói lai lịch đoạn kiếm kia?”
Sở Lương Âm bày vẻ mặt như đang nhìn một kẻ đần độn, “Tất nhiên là vì Vân Liệt Triệu rồi, ngươi tưởng bà đây là vì ngươi chắc?”
Con ngươi Nguyệt Ly Phong xẹt qua một tia lạnh lẽo, sau đó quay mặt đi không nhìn nàng nữa, Sở Lương Âm cũng quay đầu, không thèm so đo với hắn.
“Mạc minh chủ, có lẽ Ly Phong biết ai có giao tình với Kiếm Thánh, hơn nữa còn dễ dàng leo đến Song Khuyết.” Giọng nói của Nguyệt Ly Phong như con suối trong vắt, từ lúc hắn mở miệng, các vị đang ngồi nghiêm túc ở đây đều cảm thán Nguyệt công tử biết nhiều thật.
“A? Xin Nguyệt công tử cứ nói.” Mạc Thiên Tuyệt cũng bất ngờ, ông chưa từng gặp qua Kiếm Thánh, nhưng Nguyệt Ly Phong tuổi còn trẻ vậy đã biết người này?
Sở Lương Âm quay lại trừng mắt với Nguyệt Ly Phong, hắn làm như không thấy, lập tức đứng lên, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã cao quý, hắn khẽ cười liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng ngay trên người Sở Lương Âm, hai người nhìn nhau chằm chằm, sau đó thu lại hung quang trong đôi mắt, bởi vì, theo cái nhìn của Nguyệt Ly Phong, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng.
“Thất sư thúc không những leo lên được Song Khuyết, còn kết nghĩa anh em với Kiếm Thánh, chuyện này phải cần Thất sư thúc toàn lực giúp đỡ rồi.” Hắn không do dự cười nói, tựa như rất sùng bái, nhưng giờ phút này cũng chỉ có một mình Sở Lương Âm là thấy rõ ánh mắt đắc ý của hắn, hả hê vì trò đùa dai của mình khiến nàng tức giận.
“Sở thế chất, con thật sự biết đường lên Song Khuyết sao?” Mạc Thiên Tuyệt kinh ngạc hỏi, dù sao đối với ông mà nói, đi đến Song Khuyết cũng có chút khó khăn.
Tất cả mọi người nhìn nàng, ánh mắt không hề tin tưởng, Trâu Ngọc ở bên cạnh vui vẻ nở nụ cười, trong mắt không khỏi có nhiều ý tứ, nói thế nào cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
Sở Lương Âm hít sâu một hơi, cố gắng dẹp yên cơn tức trong lòng, gật đầu một cái, “Đúng vậy, từng đến đó vài lần.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi của nàng cũng khiến người khác bị chấn động không nhỏ, Kiếm Thánh quy ẩn giang hồ đã hơn hai mươi năm, không cần phải nói đến việc có liên quan với người trên giang hồ, ngay cả bạn bè trước đây cũng chưa từng gặp lại ông, mà Sở Lương Âm một phần tử bại hoại của trong chốn võ lâm lại có thể gặp Kiếm Thánh, hơn nữa không chỉ có một lần.
Mạc Thiên Tuyệt tỏ ra sửng sốt, “Không ngờ Sở thế chất còn có giao tình với Kiếm Thánh.”
Sở Lương Âm tùy tiện lắc đầu, “Đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, ta leo lên Song Khuyết vô tình gặp được Kiếm Thánh, nhưng ông ta là người lớn tuổi, tính tình rất cổ quái, từ trước đến giờ luôn ghét đám đông, chỉ sợ ta không thể giúp mọi người đi gặp Kiếm Thánh được rồi.” Nàng thẳng thắn nói, dù có đi nàng cũng nhất quyết không đi cùng với đám người này.
Đáy mắt Mạc Thiên Tuyệt hiện rõ một tia ngờ vực, sau đó lắc đầu cười nói: “Sở thế chất đừng lo, chúng ta không có ý quấy rầy Kiếm Thánh. Chẳng qua trước mặt hỏi lai lịch đoạn kiếm này vẫn là quan trọng nhất, cho nên, còn phải phiền Sở thế chất.”
Sở Lương Âm nhíu mày, Mạc Thiên Tuyệt bình tĩnh đặt câu hỏi, “Sở thế chất khó xử sao?”
Sở Lương Âm âm thầm cắn răng, sau đó nhìn những người khác một lượt, “Mạc minh chủ định làm phiền ta sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Mạc Thiên Tuyệt như đóa hoa năm cánh có mười màu, những người đang ngồi ở đây cũng không tránh khỏi hi vọng Mạc Thiên Tuyệt tức giận, “Sở nữ hiệp hoàn toàn có thể nói thẳng, mặc dù leo lên Song Khuyết khó khăn, nhưng ngươi không thấy mọi người ở đây đều đặt hi vọng lên người ngươi à, minh chủ võ lâm cái thế đến đâu leo lên Song Khuyết cũng là một vấn đề đấy.”
Sở Lương Âm nghe thế cười nói, “Một khi đã như vậy, bà đây không cần giữ thể diện nữa.”
“Ngươi….Còn nhỏ tuổi sao ngông cuồng như thế hả.” Người nọ tức giận thở gấp chính là Thẩm Thiên Thu phái Côn Lôn, tuổi chừng năm mươi, hiện tại chưởng môn phái Côn Lôn là sư huynh của ông, hôm nay ông đại diện Côn Lôn phái đến, bởi vì chưởng môn không tới được.
Sở Lương Âm liếc ông một cái, tất cả mọi người đều nghe được tiếng hừ lạnh, ánh mắt nghiêng bốn mươi lăm độ, “Bà đây không phải ngông cuồng, nếu bà thật sự ngông cuồng thì sẽ chẳng ngồi đây với các người, không biết Thẩm đại hiệp ngồi ở đây có ngửi được mùi lạ nồng nặc không? Bà nhịn lâu như vậy, cái gì cũng không nói, ngược lại khiến Thẩm đại hiệp không hài lòng à, Thẩm đại hiệp như vậy chẳng khác nào ỷ lớn hiếp bé?”
“Ngươi….” Thẩm Thiên Thu tức giận đập bàn, Mạc Thiên Tuyệt ở bên kia lập tức đứng dậy ngăn cản, “Thẩm đại hiệp bớt giận, Sở thế chất còn nhỏ tuổi, lúc trẻ chúng ta cũng hết sức ngông cuồng đó thôi, việc này không trách được.”
Thẩm Thiên Thu tức giận đến nỗi hàm râu nhếch lên cao, Sở Lương Âm vẫn hất cằm như trước, Chung Ẩn ở bên cạnh khều nàng một cái, ý bảo nàng nên thu liễm lại đi.
Trâu Ngọc ngược lại ngăn Chung Ẩn, vẻ mặt tươi cười, hắn thấy biểu hiện của Sở Lương Âm rất tốt, Tùng Vụ môn chính là cần một nhân vật như vậy, cho nên, từ Tùng Sơn đạo nhân, cho tới đám đệ tử mới nhập môn, ai ai cũng phải được tôn trọng. Ở trong đây cũng chẳng sợ ai ăn hiếp. Nhưng Sở Lương Âm là khác loài, tuy lạc loài, nhưng như vậy mới có lợi, sự tồn tại của nàng, Tùng Vụ môn không sợ có ngày ngậm đắng nuốt cay.
“Hay là như vậy đi, Sở thế chất mang theo vài người leo lên Song Khuyết thỉnh giáo Kiếm Thánh, những người khác ở lại đợi, Sở thế chất cảm thấy thế nào?” Mạc Thiên Tuyệt đề ra ý kiến.
Sở Lương Âm giật giật đôi mắt, mang theo gợn sóng, “Minh chủ định mang theo bao nhiêu người? Hơn nữa là những người nào?”
Mạc Thiên Tuyệt nhìn xung quanh đại sảnh một vòng, sau đó đáp: “Khuyển tử Thành Hiêu đại diện cho lão phu, Nguyệt công tử nhân nghĩa vô song mọi người chúng ta đều tin hắn. Nếu đã là người trẻ, chi bằng Tiêu thế chất cũng đi cùng đi, Sở thế chất thấy thế nào?” Mạc Thiên Tuyệt điểm tên vài người, đều là người trẻ, hơn nữa còn hợp gu Sở Lương Âm, ai có mắt cũng nhìn ra được, Sở Lương Âm không ngồi cùng bàn với những người trẻ tuổi này.
Sở Lương Âm nhìn lướt qua những người Mạc Thiên Tuyệt chỉ đích danh, tất nhiên là không hài lòng, nhưng nếu so với đám người sắp nằm vào quan tài thì đỡ hơn nhiều, chuyện này nàng không thể tùy hứng được. Hung hăng trừng mắt với Nguyệt Ly Phong, nàng gật đầu, “Được thôi, nếu như Mạc minh chủ đã tín nhiệm như vậy, ta đây phải đồng ý thôi.”
Mạc Thiên Tuyệt mày mặt rạng rỡ, “Thấy mọi người đồng tâm hiệp lực giúp lão phu xử lý chuyện Mộ Dung phủ như thế, hôm nay mọi người cứ ở lại Mạc phủ, đêm nay lão phu bày bữa tiệc chiêu đãi các vị xem như cảm tạ, đệ tử các môn phái sẽ được lão phu cho người sắp xếp sau.”
Sở Lương Âm cùng Trâu Ngọc và Chung Ẩn liếc mắt nhìn nhau, xem ra đêm nay không thể nào rời khỏi Mạc phủ, nhưng mà không sao cả, chẳng qua mỗ ta là người có thù tất báo, không thể để lâu trong lòng được, bằng không nàng sẽ quên mất !!!
/78
|