Xoay Chết Chú Husky

Chương 24 - Chương 24

/32


[Bang][Đoạn Trường Thương]: What? Tớ không nhìn lầm chứ…

[Bang][Cẩu Đản]: Nhìn lầm cái gì?

[Bang][Đoạn Trường Thương]: Thông báo vừa rồi trên kênh thế giới, Quân gia bắn Thề non hẹn biển cho gà vàng…

[Bang][Khí Trì Hoa]: Yoooooo

~[Bang][Khu Cước Tú]: Ai u, cuối cùng cũng yêu nhau rồi

~[Bang][Hoa Lạc Vô Thanh]: [Hoa Lạc Vô Thanh] logout.

[Bang][Cẩu Đản]: Yooooooo~ Em gái Hoa Lạc không sao chứ?

[Bang][Tiểu Xuyến Tử]: Có thời gian lo lắng chi con gái thì lo bắn Thề non hẹn biển đi.

[Bang][Cẩu Đản]: Sao anh cứ thích mấy thứ con gái thích thế, được được được, bắn cho anh, tự mình chơi đi. Tôi còn chưa làm đại chiến đâu.

Giang hồ khoái mã phi báo! Hiệp sĩ “Cẩu Đản” sử dụng [Thề non hẹn biển] trong truyền thuyết với hiệp sĩ “Tiểu Xuyến Tử” ở Đường Môn! Tuyên cáo thiên hạ: “Cẩu Đản” ái mộ “Tiểu Xuyến Tử”…

[Bang][Cẩu Đản]: Đại chiến 1=4, có buff thần. (ý là đã có 1 người trong pt, còn thiếu 4 mới đi bí cảnh ngày)

[Bang][Khí Trì Hoa]: Hiếm khi thấy Cẩu Đản khí phách như vậy, che miệng cười.

[Bang][Cẩu Đản]: Tôi bị [Tiểu Xuyến Tử] tàn nhẫn sát hại ở Đường Môn.

[Bang][Đầu bóng loáng chói mù mắt chó]: Đây chính là yêu! Yêu nhau mới giết nhau, cậu phải giữ lại thi thể nha!

[Bang][Cẩu Đản]: Đệch! Anh cần gì phải %*, *%**;: : ~**;*:

~Mà khi mọi người hưng phấn được một hồi, trên màn hình lại đăng lên một thông báo.

Giang hồ khoái mã phi báo! Hiệp sĩ “Hoa Sơn Hỉ Dương Dương” sử dụng [Thề non hẹn biển] trong truyền thuyết với hiệp sĩ “Hoa Cốc Khôi Thái Lang” ở Thương Sơn Nhĩ Hải! Tuyên cáo thiên hạ: “Hoa Sơn Hỉ Dương Dương” ái mộ “Hoa Cốc Khôi Thái Lang”…

[Bang][Khí Trì Hoa]: Mẹ nó! Cái tên Hoa Cốc Khôi Thái Lang kia là ai?? Dám cấu kết với anh tớ?

[Bang][Khu Cước Tú]: Chưa thấy qua người này bao giờ, hôm nay là ngày của gay hay sao thế, giờ đã là đôi thứ ba rồi…

[Bang][Đầu bóng loáng mù mắt chó]: Người này có trong danh sách bạn tốt, cũng có trong danh sách bang! Tớ biết là ai rồi, chậc chậc, đúng là bất ngờ, đây chính là tình yêu chân chính, tuy rằng cái tên này nghe rất ngu.

[Bang][Cẩu Đản]: Đó là ai? Trong danh sách bạn tốt của tớ cũng có, ai thế?

[Bang][Tiểu Xuyến Tử]: Quân Khuynh, đồ ngốc, chuyện này chẳng liên quan đến tôi.

[Bang][Cẩu Đản]: Chuyện gì chứ? Quân đại thần hôm nay không onl mà.

[Bang][Khu Cước Tú]: Không phải đâu, bang chúng ta quanh năm chỉ có hai Vạn Hoa onl. Cẩu Đản, Pháo ca đang chê tên cậu quá xấu, cậu ta không muốn đổi thành tên tình nhân với cậu.

(Hoa Sơn Hỉ Dương Dương: Cừu vui vẻ của Hoa Sơn (Thuần Dương)

Hoa Cốc Khôi Thái Lang: Sói chán nản của Hoa Cốc (Vạn Hoa)

==> Tên tình nhân.)

[Bang][Khí Trì Hoa]: Rốt cuộc là ai… Hai Vạn Hoa, mẹ nó, Quân đại thần sao?!!

[Bang][Đoạn Trường Thương]: Lẽ nào chỉ có mình tớ cho rằng đấy là anh em nhà A Hoa sao?

Quần chúng: Cậu giỏi!

[Bang][Hoa Cốc Khôi Thái Lang]: Tôi chỉ tò mò nên mua nhầm thẻ đổi tên thôi, cảm ơn.

Quần chúng: Ai thèm tin. Hóa ra Quân đại thần có thuộc tính ngạo kiều 2333333

Mà phía bên Ngụy Diệp, hai người cứ mặt đối mặt như vậy, đứng giữa biển thề non hẹn biển, đứng ngốc, đứng ngốc… Ặc, có chút ngu ngốc. Ngụy Diệp nhìn chằm chằm Quân Dạ bên kia màn hình, không biết từ lúc nào tên khốn đã đổi sang khuôn mặt số 1, Quân gia một thân Phá Quân đỏ thẫm, đẹp trai quá, nhưng mà chính bản thân Cố Ân Sính cũng đẹp, tên khốn ngu ngốc…

Cố Ân Sính điều khiển Quân Dạ của mình đến gần Ngụy Diệp. Quân Dạ và Diệp Khanh mặt dán mặt, si ngốc nhìn nhau một hồi, người chơi xung quanh bắt đầu dừng lại, nhìn gà chó đang thân mật, a không, phải gọi là tổ hợp cà chua trứng rán mới đúng. Mặt Ngụy Diệp đỏ bừng, nhảy ra phía sau hai bước, rời khỏi đội ngũ.

[Cận][Diệp Khanh]: Đao kiếm không có mắt, sinh tử có mệnh, các hạ có dám cùng ta dốc toàn lực đánh một trận không?

[Cận][Quân Dạ]: Có cần nhường không?

[Cận][Diệp Khanh]: Đệch! Xoay chết anh.

Quân Dạ tỷ thí chiến thắng Diệp Khanh.

[Cận][Diệp Khanh]: Đánh lại!

[Cận][Diệp Khanh]: Hôm nay thời tiết tốt như vậy, sao chúng ta không đánh một trận giải sầu nhỉ?



Cuối cùng, đương nhiên là Ngụy Diệp thua.

Tỷ thí xong còn tiếp tục mặt đối mặt tương thân tương ái một lúc, Ngụy Diệp mới tạm biệt Quân Dạ để rời mạng. Đáng tiếc, tâm tình có chút kích động, cậu lật qua lật lại đến nửa đêm vẫn không ngủ được. Ngụy Diệp xoay người dậy, quyết định xem phim.

Captain American, Iron man, Kill Your Darlings, Despicable Me… chờ một chút, Kill Your Darlings* là phim gì, diễn viên còn là Harry Porter* sao? Ngụy Diệp nhấn vào xem giới thiệu, ặc, Beat Generation* là cái gì? Hình như còn có cảm giác tình yêu nam nam cấm kỵ. Ôm sự tò mò, Ngụy Diệp tìm phim để xem.

(* xem chú thích dưới chương)

Sau đó, cậu nhìn cảnh trên giường mà miệng há hốc, mắt trợn tròn.

Gian phòng cũ nát, thiếu niên khóc lóc, thân thể dây dưa, còn có tình yêu tuyệt vọng… Được rồi tuy rằng Harry diễn hơi giả, nhưng Ngụy Diệp thấy như mở ra cánh cửa của thế kỷ mới. Bởi vì xem một đoạn ngắn như vậy, cậu lại chẳng cảm thấy khó chịu hay ghê tởm, đương nhiên cũng không quá rung động… Nếu như là Cố Ân Sính đè cậu ở trên giường như vậy?

Cứng ngắc ngã vào giường, Ngụy Diệp biết sớm muộn gì cậu và tên khốn cũng phải đi đến bước đó, yên lặng tưởng tượng một phen nếu tên khốn làm như vầy như vậy với cậu, ặc… Cũng không đáng ghét, ngược lại còn có chút chờ mong. Liệu có phải do cậu sinh ra ở một gia đình mồ côi cha trong truyền thuyết, thiếu thốn tình thương của cha nên khao khát được một người đàn ông che chở không? Ha ha, ai mà tin.

Từ trêu ghẹo bản thân, Ngụy Diệp mơ màng xem xong cả bộ phim. Trong đầu cậu cũng lên kế hoạch phải tìm hiểu nhiều hơn, dù sao cậu cũng có người yêu là nam, nhỡ đâu trong tương lai chia tay chỉ vì đời sống sinh hoạt *** không hòa hợp… Ặc, Ngụy Diệp hung hăng đập đầu vào tường, nói đàn ông có nửa thân dưới là động vật quả không sai, đầy đầu cậu là hình ảnh thân thể trần truồng, không thể ngủ được.

Lăn qua lăn lại một hồi, Ngụy Diệp mới chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ, cậu 1m9 cùng Cố Ân Sính 1m7 đi song song, cảnh đẹp nên thơ trực tiếp khiến cho sáng sớm, bé Ngụy Diệp không ngừng chào cờ, còn khiến cho quần lót cậu rối tinh rối mù. Cả người uể oải nằm trên giường, Ngụy Diệp từ chối lời kêu gọi đi ăn sáng của mẹ, trong ánh mắt “con phải biết kiềm chế một chút” của mẹ, cậu lăn ra ngủ.

Cho đến tận khi cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Hả? Điện thoại đâu… Ngụy Diệp vuốt lung tung, có điện thoại, có điện thoại, hình ảnh hiện lên là chibi Quân gia màu đỏ, bên cạnh có bốn chữ lớn: tên khốn chết tiệt. Khụ khụ khụ, Ngụy Diệp hoảng hốt ngồi dậy nghe điện thoại, tay vào nhấn vào nút nghe, không ngờ thở mạnh một hơi lại bị sặc, Ngụy Diệp ho khan một hồi, đến khi nhìn vào trên tay, điện thoại đã gọi rồi.

“Alo?” A, có chút thấp thỏm, tiện tay chỉnh lại mái tóc, Ngụy Diệp mới nghiêm trang mở miệng.

“Bị sặc sao?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm hơi mang ý cười, được rồi, còn có chút quan tâm.

“Ừ… Sao đột nhiên lại gọi điện tới?” Ngụy Diệp nghĩ, nếu anh không gọi tới, làm sao tôi lại bị sặc chứ. Nhưng mà nghe được thanh âm của tên khốn, cậu vẫn thấy rất vui, vừa nghĩ tới hai người đã có bước đột phá quan trong trong mối quan hệ, mặt cậu đỏ bừng cả lên.

“Thấy em không login, anh nghĩ chắc em chưa dậy, tối qua ngủ không ngon sao, Diệp Tử?”

“Ừ… Ngủ không ngon.” Ngụy Diệp cảm thấy đối phương đang trêu chọc mình, a, nghe gọi Diệp Tử khiến lòng cậu ngứa ngáy, “Tối qua xem phim hơi khuya.”

“Xem gì mà say mê thế?”

“… Iron man.” Ngụy Diệp mới không nói cho tên khốn biết cậu đã xem cái gì!

“Anh nhớ em đã xem phim đó hai lần rồi, thích đến thế sao?”

Đệch, thiếu chút nữa Ngụy Diệp cắn vào lưỡi mình. Sao cậu xem Iron man mấy lần mà người này cũng biết, giọng điệu đúng kiểu “Anh biết em không xem phim đó, nhưng em không muốn nói, anh cũng không vạch trần em”!

“Ặc, anh ăn chưa?” Ngụy Diệp cẩn thận hỏi sang chuyện khác.

“Ăn rồi, còn em?”

“Chưa, em còn chưa dậy.” A, liệu anh ấy có ghét bỏ cậu là heo không? Lòng Ngụy Diệp ngổn ngang, dù sao cậu chính là như vậy, sợ anh ghét cậu.

“Vậy còn không mau dậy ăn đi, trứng lười.”

Mẹ nó!!! Ngụy Diệp bị cái xưng hô như sét đánh này đánh trúng. A, có phải Cố Ân Sính đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá không? Loại giọng tổng tài lạnh lùng này là sao?!! Xem ra người này ngoài mặt thì chín chắn, trên thực tế cũng không có kinh nghiệm gì, cũng là xử nam thôi, he he.

“Được được, gia, anh còn chỉ thị gì nữa không?”

“Ăn ấm ấm một chút, dạ dày của em không tốt.”

“Dạ, Cố đại gia, nghe lời anh.”

“Đừng có vừa ăn vừa chơi.”

“Dạ…”

“Buổi trưa đừng ngủ nhiều quá, tối sẽ không ngủ được.”

“Nói xong chưa? Quản gia Cố của em.” Cố gắng nén cười, Ngụy Diệp tưởng tưởng đến vẻ mặt ngơ ngác của tên Cố Ân Sính ở bên kia đầu dây, bộ dạng quan tâm người ta, nói liên miên không dứt. Chỉ cảm thấy đồng ý yêu anh thật là đúng đắn, ngay cả bệnh nhẹ bệnh nặng của mình cũng chú ý tới, trong lòng ngập tràn cảm động vô bờ bến.

“Có chút nhớ anh.” Ngụy Diệp thầm thì.

“Cái gì?”

“Em nói…” Ngụy Diệp cố ý dừng một chút, “Em có chút đói bụng.” Anh ta mặt dày như vậy, cậu không nói nên lời.

“Diệp Tử, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Ngụy Diệp nghe đầu dây bên kia vang lên, đặc biệt khi anh gọi tên cậu, giọng đọc lên có chút trầm thấp, êm tai cực kì.

Đáng tiếc hai người cách xa nhau đến vạn dặm, Ngụy Diệp nghĩ bụng. Cậu quyết định phải ăn sáng thật nhanh, mở máy tính thật nhanh, lên trò chơi thật nhanh để gặp người kia, giảm bớt khát vọng được gặp anh một chút. Đáng tiếc, Ngụy Diệp không ngờ, từ Cố tiên sinh đến tên khốn ngu ngốc biến thành quản gia Cố, người nào cũng thích nhắc nhở và thay đổi thói quen sinh hoạt xấu của Ngụy Diệp.

Trong đó, có một điều khiến Ngụy Diệp rất nhức đầu, chính là quản gia Cố rất thích nhắc nhở cậu khi chơi trò chơi, so với hệ thống giám sát trẻ vị thành niên chơi game* còn nghiêm ngặt hơn, mới chơi được một, hai tiếng, anh sẽ nhắc cậu phải nhìn ra ngoài để cho mắt nghỉ ngơi, chơi đến ba, bốn tiếng, anh lập tức đốc thúc cậu nghỉ ngơi.

(Hệ thống giám sát trẻ vị thành niên chơi game: hay còn gọi là Hệ thống chống nghiện, tránh để trẻ vị thành niên chơi game quá lâu.)

Đương nhiên Ngụy Diệp biết anh là vì tốt cho cậu, nhưng mà không ngờ tên khốn có một mặt dài dòng như vậy, điều này khiến cậu kinh ngạc vô cùng. Len lén mắng, rõ ràng chỉ cậu chỉ muốn được ở bên anh lâu hơn một chút thôi mà. Ngụy Diệp rất ngoan ngoãn đứng lên sân thượng nhìn ra xa. Cậu rất lười hoạt động, rõ ràng trước đây khi hai người ở bên nhau, tên khốn còn lười hơn.

Điện thoại lại vang lên, Ngụy Diệp lấy di động ra, [Quản gia Cố]? Người này có chuyện gì?

“Làm sao thế?” Ngụy Diệp hỏi.

“Thả lỏng mắt cùng em, có thể cùng ngắm chung một bầu trời.”

Phụt!! Ngụy Diệp nhịn cười, người này thật quá đáng yêu! Anh còn sợ cậu không chịu để mắt nghỉ ngơi, gọi điện đến rất nhiều lần. Thảo nào mấy thằng bạn cùng phòng ký túc xá của cậu lúc trước nói khi yêu nhau, tiền vĩnh viễn không đủ.

Nhưng mà cậu rất vui vẻ. Ngụy Diệp nghe tiếng hít thở rất nhỏ ở bên kia đầu dây, có thể cùng người này ngắm chung một bầu trời, cậu rất hạnh phúc. “… Em muốn anh.” Cắn răng nói, Ngụy Diệp mở miệng, nói ra câu cậu luôn muốn nói. Bây giờ, cậu chỉ hận Cố Ân Sính không thể xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức, chỉ qua chiếc điện thoại này, nghe thanh âm của anh, cậu không thấy thỏa mãn. Cậu khát vọng rất nhiều, muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn cùng anh làm…

“Được.” Cố Ân Sính ngắt máy, Ngụy Diệp còn có chút mê man, đây là ý gì?

Cho đến tận ba tiếng sau, tàu hỏa của Cố Ân Sính đến nhà ga, Ngụy Diệp mới hiểu ý anh, nhịn không được trộm cười. Tên khốn ngu ngốc, sao anh có thể khiến em thích đến vậy?

=================================

Chú thích:

Kill your darlings – Giết người yêu dấu: tác phẩm điện ảnh đầu tay dựa trên một câu chuyện có thật của đạo diễn John Krokidas, được đồng viết kịch bản bởi chính Krokidas và Austin Bunn. Nội dung kể vể những nhà văn, nhà thơ trẻ trong thời kỳ thế chiến 2 bất mãn với cuộc sống hiện tại (Lucien, Allen, Jack, William). Họ quen nhau trong đời sống trụy lạc để tìm kiếm một nàng thơ, nguồn cảm hứng, một loại văn học khác thường, không tuân theo quy tắc. Lucien đã dẫn dắt Allen vào với *** và tình yêu đồng tính. Cuối cùng Lucien giết người, được kết án ngộ sát, sau khi ra tù trở thành biên tập cho một nhà xuất bản (có 2 đời vợ và 3 con L ). Allen trở thành một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất nước Mỹ. Jack và Willam đều thành những nhà văn hàng đầu.

Harry Porter: Diễn viên đóng vai Harry Porter – Daniel Radcliffe đóng nhân vật chính trong Kill your darlings.

Beat Generation: thuật ngữ dùng để chỉ nhóm các văn sĩ bao gồm Allen Ginsberg, Jack Kerouac và William S. Burroughs – những người này nổi tiếng là những kẻ tiên phong theo chủ nghĩa khoái lạc mới, không tuân theo một nguyên tắc nào và thường để óc sáng tạo tự phát. “Beat” còn được dùng để chỉ một trào lưu văn học quan trọng của nước Mỹ.

/32

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status