Tiêu Nguyệt Mị thường ngày có tính tình gì Ứng Viễn Phi biết rất rõ ràng, nhưng lúc này người ta lại tay tàn chân gãy, hắn cũng không thể nào cãi lại được, chỉ gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Thẩm Thanh Lạc chậm chạp không tới, chúng đại thần bởi vì chờ nàng cũng không thể nghỉ trưa, trong lòng không khỏi bất bình tức giận, bè cánh của An vương liền nhân cơ hội nói không cần đợi Thẩm Thanh Lạc nữa, xin Hoàng Thương ban thánh chỉ tứ hôn cho Tiêu Nguyệt Mị.
"Hoàng Thượng, chỉ ý đã tuyên, thần xin Hoàng Thượng cho Thẩm Thanh Lạc một cơ hội biện bạch." Ứng Viễn Phi vội vàng cầu cạnh.
Hoàng Thượng suy tính một chút liền đồng ý, Tiêu Nguyệt Mị nhìn Ứng Viễn Phi, chợt cười thảm mấy tiếng, đang lúc mọi người kỳ quái nhìn nàng, thì nàng nhìn Ứng Viễn Phi khóc ròng nói: "Ứng gia ca ca, huynh cũng thích Thẩm Thanh Lạc phải không? Tại sao mọi người đều thích Thẩm Thanh Lạc? Ca ca của ta, huynh, Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc rốt cuộc có cái gì tốt?"
Lời này của Tiêu Nguyệt Mị, nhìn là khóc thút thít bi thương hối tiếc, nhưng kì thực là nhắm thẳng vào chuyện Thẩm Thanh Lạc cùng nhiều nam nhân dây dưa không rõ, Ứng Viễn Phi bị nàng nói trúng tâm sự, mặt sung huyết đỏ bừng, mắt thấy mọi người nhìn mình càng thêm khinh thường, không khỏi tức giận vô cùng, đang muốn bác bỏ, ngoài điện thái giám cao giọng truyền xướng, Thẩm Thanh Lạc cầu kiến thánh giá.
Tiêu Nguyệt Mị đã là tuyệt sắc, có thể mê hoặc vị hôn phu của Tiêu Nguyệt Mị, lại mê hoặc được cả Thế tử Hầu phủ, mọi người trong lòng tưởng tượng Thẩm Thanh Lạc chắc chắn sẽ là vẻ đẹp đẻ Vô Song mị thái* đến tận xương, nghe được truyền báo, đồng loạt khinh thường lại mong đợi hướng nhìn ra ngoài điện.
(*) Vô song mị thái: vẻ đẹp độc nhất vộ nhị, xinh đẹp tuyệt trần
Thẩm Thanh Lạc mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, tóc đen vấn đơn giản rủ xuống tự nhiên, trên đầu có cài thêm một cây trâm ngọc bích hình hoa lê, chậm rãi đi vào điện, cúi thấp đầu, một đôi bàn tay trắng mịn siết chặt ở phía trước, nhẹ nhàng quỳ xuống, dập đầu trong miệng xưng dân nữ Thẩm Thanh Lạc “Tham kiến Hoàng Thượng”.
Nàng cử chỉ chững chạc, ngôn ngữ chuẩn xác, thần thái trầm tĩnh mà không hoảng loạn, thanh âm trong suốt như dòng suối chảy róc rách, khí chất phóng khoáng mà tao nhã, giống như hoa lan thơm phức. Mặc dù không phải là tuyệt sắc, nhưng lại giống như đóa hoa trắng noãn tinh khiết, mát mẻ mềm mại, có một nét duyên dáng rất riêng biệt.
Một cô nương như vậy, cùng hồ ly tinh yêu mị hiển nhiên không giống nhau, cả đại điện trong một nháy mắt liền im lặng.
Thẩm Thanh Lạc kiếp trước đã từng gặp qua Tiêu Nguyệt Mị, nhưng kiếp này hai người chưa từng gặp mặt, Tiêu Nguyệt Mị không biết nàng có hình dáng như thế nào, trong lòng nghĩ là có thể mê hoặc được Cầu Thế Trinh, tất nhiên dáng dấp cực đẹp, liếc thấy Thẩm Thanh Lạc nhan sắc cũng chỉ tầm thường như thế, cũng ngây người.
Phụ thân của Ứng Viễn Phi sau khi thấy Thẩm Thanh Lạc vào điện, liền nhìn chằm chằm vào Ứng Viễn Phi, thấy Ứng Viễn Phi mặc dù không tính là hai mắt nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt lại hơi chếch, tay áo hơi lay động, cũng tiết lộ nội tâm của hắn đang kích động. Ứng phụ nhớ tới lúc trước Ứng Viễn Phi nhất quyết từ chối chuyện thành thân, tức đến nỗi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, vẫn cho rằng nhi tử của mình rất hiểu chuyện, không ngờ lại đi si mê một cô gái không có gia thế không có sắc đẹp như vậy.
Sau khi, Hoàng Đế cho phép bình thân, thủ hạ của An vương liền đánh đòn phủ đầu, một người chất vấn: "Thẩm Thanh Lạc, ngươi là một cô nương chưa lập gia đình mà lại không thủ khuê các Chi Lễ*, biết rõ Cầu Thế Trinh cùng Tiêu gia tiểu thư đã đính hôn. . . . . ."
* Khuê các chi lễ: phong tục ngày xưa các tiểu thư Khuê các phải giữ vững phẩm chất ‘ công dung ngôn hạnh’ (keke, theo mình hiểu là vậy)
Người nọ mồn miệng lanh lợi, từ ngữ bén nhọn, Thẩm Thanh Lạc lẳng lặng nghe, cũng không vội bác bỏ.
An vương thế lớn, trong hoàng cung còn có thái giám làm nội gián, ở bên ngoài cửa cung tiết lộ tin tức cho Tiêu Nguyệt Mị, nói rõ nguyên nhân cho gọi Tiêu Nguyệt Mị vào cung là vì chuyện gì, nên đã có chuẩn bị.
Một người vừa tiến vào liền khiến cho mọi người đồng tình, một người tiến vào lời gì cũng không nói ra được, trong điện ở trong mắt mọi người đều lộ ra thần sắc không sai biệt lắm, chính là gả thánh chỉ này, dĩ nhiên là ban thưởng cho Tiêu Nguyệt Mị cùng Cầu Thế Trinh.
Trên Long ỷ Hoàng Đế cũng cảm thấy có mấy phần tức giận, cãi nhau lâu như vậy, lại vẫn phải phải ban hôn theo ý của An vương, mặt mũi của Cửu ngũ chí tôn còn biết để ở đâu? Nhìn Thẩm Thanh Lạc chỉ nghe không phản bác, cục diện càng ngày càng bất lợi, giận đến nỗi cũng muốn trách mắng Thẩm Thanh Lạc rồi.
Thái giám truyền chỉ cái gì cũng không chịu nói, Thẩm Thanh Lạc cũng không biết thánh chỉ tuyên tới là vì chuyện gì, nàng vội vàng phán đoán nếu chuyện gì xảy ra, mình nên trả lời như thế nào mới có lợi.
Người kia nói rất nhiều, bắt đầu là châm chọc chỉ trích, sau lại cơ hồ là nhục mạ rồi.
Ứng Viễn Phi nghe không nổi nữa, đứng dậy lạnh lùng bác nói: "Dương đại nhân, Hoàng Thượng tuyên Thẩm cô nương tiến vào, là cho Thẩm cô nương cơ hội biện bạch, không phải là để cho ngài trổ tài mắng người ra đâu."
Ứng Viễn Phi nói có lý, Dương đại nhân trừng mắt nhìn Ứng Viễn Phi, gương mặt béo phì tức giận đến đỏ bừng.
Thẩm Thanh Lạc nhận ra Ứng Viễn Phi, nhưng không phải là trong bữa tiệc nhận nghĩa muội ở kiếp này. Ngày đó nàng cúi thấp đầu tập trung cùng Tiêu Nhữ Xương diễn trò, cũng không có nhìn những người khác, nên cũng không nhìn thấy Ứng Viễn Phi.
Kiếp trước, Ứng Viễn Phi ở lúc nàng vào Cầu phủ năm thứ hai đã được thăng chức lên Hộ Bộ Thị Lang, rời khỏi Hầu phủ phủ sống một mình. Sau lần đó, sinh nhật hắn hàng năm, trước một ngày hắn đều cho người mời nàng cùng Cầu Thế Trinh đến nhà hắn làm khách, gặp ngày lễ gì cũng sẽ mời nàng cùng Cầu Thế Trinh đến dự tiệc rượu, hắn vẫn không có lấy vợ cũng không có thiếp thất, mỗi lần bữa tiệc đều là ba người cùng bàn, Thẩm Thanh Lạc khi đó đối với Cầu Thế Trinh ôm oán hận, đối với bằng hữu của hắn cũng hờ hững, Ứng Viễn Phi vẫn là sơ đạm mà lễ độ, không nóng không lạnh, rồi lại không tiếng động săn sóc tỉ mỉ.
Thẩm Thanh Lạc nhớ có một lần đế nhà hắn, cổ họng nàng hơi có khó chịu, lúc ngồi xuống có ho nhẹ một hai tiếng, Ứng Viễn Phi sau đó đã đi ra ngoài một chuyến, lúc bữa tiệc gần kết thúc thì bọn nha hoàn đã bưng lên một tô canh hầm cách thủy, đó là canh Tuyết Lê. Canh Tuyết Lê thanh phổi nhuận tiếng, Thẩm Thanh Lạc lúc ấy trái tim chợt có chút dao động, lẳng lặng ăn canh đồng thời, lặng lẽ quan sát một chút, Cầu Thế Trinh không thích ngọt, chưa ăn, Ứng Viễn Phi cũng đang giật giật thìa, cũng chưa có ăn.
Thẩm Thanh Lạc mới vừa rồi vẫn luôn cúi đầu không có quan sát xung quanh, lúc này thấy Ứng Viễn Phi, trong nội tâm vui vẻ, mắt nhìn Ứng Viễn Phi, im lặng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Ứng Viễn Phi nhìn thấy liền hiểu, vội đem vài ba lời nói qua tình huống lúc này. An vương gia muốn xin chỉ ban hôn cho Tiêu Nguyệt Mị cùng Cầu Thế Trinh, dưới mắt mọi người đang bàn xem giữa nàng cùng Tiêu Nguyệt Mị người nào đúng, nên ban hôn cho người nào.
Không ngờ đến đây là vì thánh chỉ ban hôn, Thẩm Thanh Lạc trái tim trầm xuống, ý định hơi đi lòng vòng, hướng Dương đại nhân thi cái lễ, rồi hướng Long ỷ Hoàng Thượng quỳ xuống, rõ ràng nói: "Cầu xin hoàng thượng cho phép dân nữ hỏi Tiêu tiểu thư mấy câu."
Hoàng đế dĩ nhiên đồng ý, một tiếng “ Được” lớn tiếng nói ra, còn mở ra kim khẩu* cho Thẩm Thanh Lạc bình thân.
*Kim khẩu: mở miệng vàng, ý chỉ những người ít nói.
Thẩm Thanh Lạc nhìn về phía Tiêu Nguyệt Mị: "Thanh Lạc xin hỏi Tiêu tiểu thư, Cầu gia muốn từ hôn tiểu thư từ lúc nào?"
Tiêu Nguyệt Mị nghẹn họng một hơi, rốt cuộc không dám khi quân, không cam không nguyện nói: "Sáu năm trước."
Thẩm Thanh Lạc chuyển sang Hoàng đế: "Hoàng Thượng, dân nữ một năm trước mới biết Cầu gia."
Một câu nói liền phủi sạch chuyện phá hỏng nhân duyên giữa hai nhà Cầu Tiêu, Hoàng Đế trong bụng mừng thầm, gật đầu tỏ vẻ hiểu. Tiêu Nguyệt Mị có chút nóng nảy, lớn tiếng nói: "Thế Trinh sáu năm trước đã biết ngươi, chỉ là khi đó quan hệ của các ngươi không có công khai thôi, ngươi đừng có mà nguỵ biện.”
Thẩm Thanh Lạc cười nhạt, nhìn Tiêu Nguyệt Mị nói: "Tiêu tiểu thư nói là sáu năm trước Cầu gia đã biết thanh lạc, bởi vì Thanh nên Cầu gia mới muốn cùng Tiêu tiểu thư từ hôn?"
"Đúng là như thế."
"Tiêu tiểu thư năm nay xuân xanh đã 20, sáu năm trước đã mười bốn tuổi rồi, đúng không?" Thẩm Thanh Lạc lời nói vừa chuyển, hỏi một câu không liên quan đến nhau.
Tiêu Nguyệt Mị không biết dụng ý của nàng, đành phải gật đầu.
Thẩm Thanh Lạc cười khẽ một tiếng, nói: "Thanh Lạc năm nay mười bảy tuổi, sáu năm trước mới có mười một tuổi mà thôi."
Không cần phải nói nhiều nữa, mọi người đều hiểu, sáu năm trước Tiêu Nguyệt Mị mười bốn tuổi, chính là một cô nương bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành, như nụ hoa đầu cành chuẩn bị hé nở, mà mười một tuổi, vẫn còn chỉ là một tiểu cô nương, nếu nói Cầu Thế Trinh bởi vì một tiểu cô nương còn chưa đến tuổi nẩy nở mà vứt bỏ vị hôn thê, lời này thật làm cho người ta khó mà tin được.
Tiêu Nguyệt Mị cũng không thể phản bác lại được, giận đến nỗi gương mặt kiều diễm sung huyết đỏ bừng.
Bè cánh của An vương thấy Tiêu Nguyệt Mị có chút đuối lý, lúc này Dương đại nhân lại nhảy ra ngoài, vẫn bám lấy chuyện Thẩm Thanh Lạc ở trong Cầu Phủ không thả, chế diểu Thẩm Thanh Lạc không tuân thủ khuê lễ, dâm bôn vô sỉ*.
* Dâm bôn vô sỉ: dâm đãng vô liêm sỉ
"Bốn chữ dâm bôn vô sỉ này, Thanh Lạc không dám nhận." Thẩm Thanh Lạc lãnh đạm nói: "Thanh Lạc vào Cầu phủ, chỉ vì khi đó cảnh nhà sa sút, vì cuộc sống mới phải bán mình làm nô. Thanh Lạc tự hỏi giữ mình trong sạch, cũng không tuân thủ lễ nghĩa, ở chỗ nào?."
"Đúng là vổ sỉ." Dương đại nhân cả giận nói: "Ngươi ở trong Cầu phủ cùng Cầu Thế Trinh không minh không bạch, khiến hắn muốn từ hôn, còn dám nguỵ biện?"
Thẩm Thanh Lạc cắn cắn môi, không muốn để người nhục mạ thêm nữa, liền vén tay áo lên.
Trên cánh tay có một nốt ruồi màu đỏ hồng, dân gian gọi nốt ruồi này là thủ cung sa, tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của nó, mỗi lần chọn tú nữ trong cung cũng đều chú trọng đến điểm này, những quan viên này cũng nghe nói qua, cũng đã từng nhìn thấy. Khi Dương đại nhân nhìn thấy nốt thủ cung sa này, liền há hốc mồm cứng lưỡi, nhất thời bị câm rồi.
Người ta còn là sử nữ, hai chữ dâm đãng này không nói được, Cầu Thế Trinh từ hôn một thời gian dài mới biết Thẩm Thanh Lạc, tình huống ngoài ý muốn này, An vương cũng không nghĩ đến, Hoàng Đế mừng thầm, ho khan một tiếng, hắng giọng một cái. Ứng Viễn Phi vội tấu nói: "Hoàng Thượng, lời xưa nói thanh quan đoạn tuyệt việc nhà, chuyện như vậy không nói được, theo thần thấy, ban hôn cho ai cũng đều không thỏa."
"Ứng khanh nói có lý." Hoàng Đế rất hài lòng, An vương gia trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời nói, vốn là rất có lý, vòng tới vòng lui biến thành muốn Thẩm Thanh Lạc cùng Tiêu Nguyệt Mị đấu lý, cũng thua.
Tiêu Nguyệt Mị nhìn thấy hôn sự đã tới tay rồi còn mất, tức giận vô cùng, cũng không nhớ trong bụng mình còn có một mầm móng muốn đổ thừa cho Cầu Thế Trinh, lớn tiếng nói: "Thẩm Thanh Lạc, ngươi đừng có mà làm ra vẻ ta đây, ai chẳng biết Thế Trinh bị vô năng, ngươi có thể giữ vững thân trong sạch, cũng chẳng có chuyện gì lạ."
A! Thì ra là chuyện còn có thể chuyển biến, An vương cũng không để ý Tiêu Nguyệt Mị đang nói những lời thô tục không thể chịu nổi, vuốt râu cười nói: "Thì ra là như vậy, Hoàng Thượng, Cầu Thế Trinh đã vô năng, vậy Thẩm Thanh Lạc có thể giữ vững thân trong sạch, tất nhiên là chuyện bình thường, Cầu Thế Trinh vô năng, Tiêu tiểu thư còn đối với hắn tình thâm ý trọng, thật là khó có được, thần xin Hoàng Thượng ban hôn cho Tiêu tiểu thư cùng Cầu Thế Trinh."
Thế nào hai câu lại lượn về chuyện ban hôn cho Tiêu Nguyệt Mị vậy, Hoàng Đế nhìn về phía Thẩm Thanh Lạc, Tiêu Nguyệt Mị lại cướp lời lớn tiếng nói: " Cầu Thế Trinh từng xin đại phu xem qua bệnh, đại phu của y quán đó có thể làm chứng."
Thẩm Thanh Lạc há mồm, muốn xin Hoàng đế tuyên Cầu Thế Trinh tiến đến, cho thái y trong hoàng cung kiểm tra, Cầu Thế Trinh có phải vô năng hay không liền rõ rồi. Ứng Viễn Phi lại đột nhiên nói"Hoàng Thượng không ngại xin cho tuyên vị đại phu kia vào điện."
Thẩm Thanh Lạc không hiểu, đầu óc chuyển một cái, trong lòng là tin tưởng Ững Viễn Phi, cũng yên lòng không xin cho gọi Cầu Thế Trinh nữa.
Thái giám đi tuyên chỉ rồi, Hoàng Đế triệu gặp, đại phu tới rất nhanh, chính là vị đại phu đêm đó xem bệnh cho Cầu Thế Trinh, tất nhiên xác nhận Cầu Thế Trinh quả thật là vô năng.
Thẩm Thanh Lạc khóe mắt nhìn Ững Viễn Phi, chỉ thấy Ững Viễn Phi hít sâu một hơi, giống như chuẩn bị hạ một quyết định rất quan trọng, trong lòng đột nhiên kiên định tiếp tục.
Đại phu ra khỏi đại điện, Ững Viễn Phi lớn tiếng tấu nói: "Hoàng Thượng, tuy nói Cầu Thế Trinh vô năng, Thẩm cô nương trong sạch cũng không thể phủ nhận, không bằng xin Tiêu cô nương cũng chứng thật sự trong sạch của mình."
A! Hai người này không có quan hệ, mọi người nói là Thẩm Thanh Lạc không tuân thủ khuê lễ, cũng không phải là nói Tiêu Nguyệt Mị, Hoàng Đế hơi có chút không hiểu, giương mắt quét xuống đúng lúc thấy sắc mặt của Tiêu Nguyệt Mị trắng bệch.
Một câu nói đã làm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Hoàng Đế mừng đến nỗi muốn cười lớn, đám người của An vương gia cũng không phải là kẻ ngu, nhất thời trong lòng thầm kêu không ổn, trong lúc cấp thiết lại không nghĩ lời để ra phản đối.
Thẩm Thanh Lạc chậm chạp không tới, chúng đại thần bởi vì chờ nàng cũng không thể nghỉ trưa, trong lòng không khỏi bất bình tức giận, bè cánh của An vương liền nhân cơ hội nói không cần đợi Thẩm Thanh Lạc nữa, xin Hoàng Thương ban thánh chỉ tứ hôn cho Tiêu Nguyệt Mị.
"Hoàng Thượng, chỉ ý đã tuyên, thần xin Hoàng Thượng cho Thẩm Thanh Lạc một cơ hội biện bạch." Ứng Viễn Phi vội vàng cầu cạnh.
Hoàng Thượng suy tính một chút liền đồng ý, Tiêu Nguyệt Mị nhìn Ứng Viễn Phi, chợt cười thảm mấy tiếng, đang lúc mọi người kỳ quái nhìn nàng, thì nàng nhìn Ứng Viễn Phi khóc ròng nói: "Ứng gia ca ca, huynh cũng thích Thẩm Thanh Lạc phải không? Tại sao mọi người đều thích Thẩm Thanh Lạc? Ca ca của ta, huynh, Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc rốt cuộc có cái gì tốt?"
Lời này của Tiêu Nguyệt Mị, nhìn là khóc thút thít bi thương hối tiếc, nhưng kì thực là nhắm thẳng vào chuyện Thẩm Thanh Lạc cùng nhiều nam nhân dây dưa không rõ, Ứng Viễn Phi bị nàng nói trúng tâm sự, mặt sung huyết đỏ bừng, mắt thấy mọi người nhìn mình càng thêm khinh thường, không khỏi tức giận vô cùng, đang muốn bác bỏ, ngoài điện thái giám cao giọng truyền xướng, Thẩm Thanh Lạc cầu kiến thánh giá.
Tiêu Nguyệt Mị đã là tuyệt sắc, có thể mê hoặc vị hôn phu của Tiêu Nguyệt Mị, lại mê hoặc được cả Thế tử Hầu phủ, mọi người trong lòng tưởng tượng Thẩm Thanh Lạc chắc chắn sẽ là vẻ đẹp đẻ Vô Song mị thái* đến tận xương, nghe được truyền báo, đồng loạt khinh thường lại mong đợi hướng nhìn ra ngoài điện.
(*) Vô song mị thái: vẻ đẹp độc nhất vộ nhị, xinh đẹp tuyệt trần
Thẩm Thanh Lạc mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, tóc đen vấn đơn giản rủ xuống tự nhiên, trên đầu có cài thêm một cây trâm ngọc bích hình hoa lê, chậm rãi đi vào điện, cúi thấp đầu, một đôi bàn tay trắng mịn siết chặt ở phía trước, nhẹ nhàng quỳ xuống, dập đầu trong miệng xưng dân nữ Thẩm Thanh Lạc “Tham kiến Hoàng Thượng”.
Nàng cử chỉ chững chạc, ngôn ngữ chuẩn xác, thần thái trầm tĩnh mà không hoảng loạn, thanh âm trong suốt như dòng suối chảy róc rách, khí chất phóng khoáng mà tao nhã, giống như hoa lan thơm phức. Mặc dù không phải là tuyệt sắc, nhưng lại giống như đóa hoa trắng noãn tinh khiết, mát mẻ mềm mại, có một nét duyên dáng rất riêng biệt.
Một cô nương như vậy, cùng hồ ly tinh yêu mị hiển nhiên không giống nhau, cả đại điện trong một nháy mắt liền im lặng.
Thẩm Thanh Lạc kiếp trước đã từng gặp qua Tiêu Nguyệt Mị, nhưng kiếp này hai người chưa từng gặp mặt, Tiêu Nguyệt Mị không biết nàng có hình dáng như thế nào, trong lòng nghĩ là có thể mê hoặc được Cầu Thế Trinh, tất nhiên dáng dấp cực đẹp, liếc thấy Thẩm Thanh Lạc nhan sắc cũng chỉ tầm thường như thế, cũng ngây người.
Phụ thân của Ứng Viễn Phi sau khi thấy Thẩm Thanh Lạc vào điện, liền nhìn chằm chằm vào Ứng Viễn Phi, thấy Ứng Viễn Phi mặc dù không tính là hai mắt nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt lại hơi chếch, tay áo hơi lay động, cũng tiết lộ nội tâm của hắn đang kích động. Ứng phụ nhớ tới lúc trước Ứng Viễn Phi nhất quyết từ chối chuyện thành thân, tức đến nỗi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, vẫn cho rằng nhi tử của mình rất hiểu chuyện, không ngờ lại đi si mê một cô gái không có gia thế không có sắc đẹp như vậy.
Sau khi, Hoàng Đế cho phép bình thân, thủ hạ của An vương liền đánh đòn phủ đầu, một người chất vấn: "Thẩm Thanh Lạc, ngươi là một cô nương chưa lập gia đình mà lại không thủ khuê các Chi Lễ*, biết rõ Cầu Thế Trinh cùng Tiêu gia tiểu thư đã đính hôn. . . . . ."
* Khuê các chi lễ: phong tục ngày xưa các tiểu thư Khuê các phải giữ vững phẩm chất ‘ công dung ngôn hạnh’ (keke, theo mình hiểu là vậy)
Người nọ mồn miệng lanh lợi, từ ngữ bén nhọn, Thẩm Thanh Lạc lẳng lặng nghe, cũng không vội bác bỏ.
An vương thế lớn, trong hoàng cung còn có thái giám làm nội gián, ở bên ngoài cửa cung tiết lộ tin tức cho Tiêu Nguyệt Mị, nói rõ nguyên nhân cho gọi Tiêu Nguyệt Mị vào cung là vì chuyện gì, nên đã có chuẩn bị.
Một người vừa tiến vào liền khiến cho mọi người đồng tình, một người tiến vào lời gì cũng không nói ra được, trong điện ở trong mắt mọi người đều lộ ra thần sắc không sai biệt lắm, chính là gả thánh chỉ này, dĩ nhiên là ban thưởng cho Tiêu Nguyệt Mị cùng Cầu Thế Trinh.
Trên Long ỷ Hoàng Đế cũng cảm thấy có mấy phần tức giận, cãi nhau lâu như vậy, lại vẫn phải phải ban hôn theo ý của An vương, mặt mũi của Cửu ngũ chí tôn còn biết để ở đâu? Nhìn Thẩm Thanh Lạc chỉ nghe không phản bác, cục diện càng ngày càng bất lợi, giận đến nỗi cũng muốn trách mắng Thẩm Thanh Lạc rồi.
Thái giám truyền chỉ cái gì cũng không chịu nói, Thẩm Thanh Lạc cũng không biết thánh chỉ tuyên tới là vì chuyện gì, nàng vội vàng phán đoán nếu chuyện gì xảy ra, mình nên trả lời như thế nào mới có lợi.
Người kia nói rất nhiều, bắt đầu là châm chọc chỉ trích, sau lại cơ hồ là nhục mạ rồi.
Ứng Viễn Phi nghe không nổi nữa, đứng dậy lạnh lùng bác nói: "Dương đại nhân, Hoàng Thượng tuyên Thẩm cô nương tiến vào, là cho Thẩm cô nương cơ hội biện bạch, không phải là để cho ngài trổ tài mắng người ra đâu."
Ứng Viễn Phi nói có lý, Dương đại nhân trừng mắt nhìn Ứng Viễn Phi, gương mặt béo phì tức giận đến đỏ bừng.
Thẩm Thanh Lạc nhận ra Ứng Viễn Phi, nhưng không phải là trong bữa tiệc nhận nghĩa muội ở kiếp này. Ngày đó nàng cúi thấp đầu tập trung cùng Tiêu Nhữ Xương diễn trò, cũng không có nhìn những người khác, nên cũng không nhìn thấy Ứng Viễn Phi.
Kiếp trước, Ứng Viễn Phi ở lúc nàng vào Cầu phủ năm thứ hai đã được thăng chức lên Hộ Bộ Thị Lang, rời khỏi Hầu phủ phủ sống một mình. Sau lần đó, sinh nhật hắn hàng năm, trước một ngày hắn đều cho người mời nàng cùng Cầu Thế Trinh đến nhà hắn làm khách, gặp ngày lễ gì cũng sẽ mời nàng cùng Cầu Thế Trinh đến dự tiệc rượu, hắn vẫn không có lấy vợ cũng không có thiếp thất, mỗi lần bữa tiệc đều là ba người cùng bàn, Thẩm Thanh Lạc khi đó đối với Cầu Thế Trinh ôm oán hận, đối với bằng hữu của hắn cũng hờ hững, Ứng Viễn Phi vẫn là sơ đạm mà lễ độ, không nóng không lạnh, rồi lại không tiếng động săn sóc tỉ mỉ.
Thẩm Thanh Lạc nhớ có một lần đế nhà hắn, cổ họng nàng hơi có khó chịu, lúc ngồi xuống có ho nhẹ một hai tiếng, Ứng Viễn Phi sau đó đã đi ra ngoài một chuyến, lúc bữa tiệc gần kết thúc thì bọn nha hoàn đã bưng lên một tô canh hầm cách thủy, đó là canh Tuyết Lê. Canh Tuyết Lê thanh phổi nhuận tiếng, Thẩm Thanh Lạc lúc ấy trái tim chợt có chút dao động, lẳng lặng ăn canh đồng thời, lặng lẽ quan sát một chút, Cầu Thế Trinh không thích ngọt, chưa ăn, Ứng Viễn Phi cũng đang giật giật thìa, cũng chưa có ăn.
Thẩm Thanh Lạc mới vừa rồi vẫn luôn cúi đầu không có quan sát xung quanh, lúc này thấy Ứng Viễn Phi, trong nội tâm vui vẻ, mắt nhìn Ứng Viễn Phi, im lặng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Ứng Viễn Phi nhìn thấy liền hiểu, vội đem vài ba lời nói qua tình huống lúc này. An vương gia muốn xin chỉ ban hôn cho Tiêu Nguyệt Mị cùng Cầu Thế Trinh, dưới mắt mọi người đang bàn xem giữa nàng cùng Tiêu Nguyệt Mị người nào đúng, nên ban hôn cho người nào.
Không ngờ đến đây là vì thánh chỉ ban hôn, Thẩm Thanh Lạc trái tim trầm xuống, ý định hơi đi lòng vòng, hướng Dương đại nhân thi cái lễ, rồi hướng Long ỷ Hoàng Thượng quỳ xuống, rõ ràng nói: "Cầu xin hoàng thượng cho phép dân nữ hỏi Tiêu tiểu thư mấy câu."
Hoàng đế dĩ nhiên đồng ý, một tiếng “ Được” lớn tiếng nói ra, còn mở ra kim khẩu* cho Thẩm Thanh Lạc bình thân.
*Kim khẩu: mở miệng vàng, ý chỉ những người ít nói.
Thẩm Thanh Lạc nhìn về phía Tiêu Nguyệt Mị: "Thanh Lạc xin hỏi Tiêu tiểu thư, Cầu gia muốn từ hôn tiểu thư từ lúc nào?"
Tiêu Nguyệt Mị nghẹn họng một hơi, rốt cuộc không dám khi quân, không cam không nguyện nói: "Sáu năm trước."
Thẩm Thanh Lạc chuyển sang Hoàng đế: "Hoàng Thượng, dân nữ một năm trước mới biết Cầu gia."
Một câu nói liền phủi sạch chuyện phá hỏng nhân duyên giữa hai nhà Cầu Tiêu, Hoàng Đế trong bụng mừng thầm, gật đầu tỏ vẻ hiểu. Tiêu Nguyệt Mị có chút nóng nảy, lớn tiếng nói: "Thế Trinh sáu năm trước đã biết ngươi, chỉ là khi đó quan hệ của các ngươi không có công khai thôi, ngươi đừng có mà nguỵ biện.”
Thẩm Thanh Lạc cười nhạt, nhìn Tiêu Nguyệt Mị nói: "Tiêu tiểu thư nói là sáu năm trước Cầu gia đã biết thanh lạc, bởi vì Thanh nên Cầu gia mới muốn cùng Tiêu tiểu thư từ hôn?"
"Đúng là như thế."
"Tiêu tiểu thư năm nay xuân xanh đã 20, sáu năm trước đã mười bốn tuổi rồi, đúng không?" Thẩm Thanh Lạc lời nói vừa chuyển, hỏi một câu không liên quan đến nhau.
Tiêu Nguyệt Mị không biết dụng ý của nàng, đành phải gật đầu.
Thẩm Thanh Lạc cười khẽ một tiếng, nói: "Thanh Lạc năm nay mười bảy tuổi, sáu năm trước mới có mười một tuổi mà thôi."
Không cần phải nói nhiều nữa, mọi người đều hiểu, sáu năm trước Tiêu Nguyệt Mị mười bốn tuổi, chính là một cô nương bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành, như nụ hoa đầu cành chuẩn bị hé nở, mà mười một tuổi, vẫn còn chỉ là một tiểu cô nương, nếu nói Cầu Thế Trinh bởi vì một tiểu cô nương còn chưa đến tuổi nẩy nở mà vứt bỏ vị hôn thê, lời này thật làm cho người ta khó mà tin được.
Tiêu Nguyệt Mị cũng không thể phản bác lại được, giận đến nỗi gương mặt kiều diễm sung huyết đỏ bừng.
Bè cánh của An vương thấy Tiêu Nguyệt Mị có chút đuối lý, lúc này Dương đại nhân lại nhảy ra ngoài, vẫn bám lấy chuyện Thẩm Thanh Lạc ở trong Cầu Phủ không thả, chế diểu Thẩm Thanh Lạc không tuân thủ khuê lễ, dâm bôn vô sỉ*.
* Dâm bôn vô sỉ: dâm đãng vô liêm sỉ
"Bốn chữ dâm bôn vô sỉ này, Thanh Lạc không dám nhận." Thẩm Thanh Lạc lãnh đạm nói: "Thanh Lạc vào Cầu phủ, chỉ vì khi đó cảnh nhà sa sút, vì cuộc sống mới phải bán mình làm nô. Thanh Lạc tự hỏi giữ mình trong sạch, cũng không tuân thủ lễ nghĩa, ở chỗ nào?."
"Đúng là vổ sỉ." Dương đại nhân cả giận nói: "Ngươi ở trong Cầu phủ cùng Cầu Thế Trinh không minh không bạch, khiến hắn muốn từ hôn, còn dám nguỵ biện?"
Thẩm Thanh Lạc cắn cắn môi, không muốn để người nhục mạ thêm nữa, liền vén tay áo lên.
Trên cánh tay có một nốt ruồi màu đỏ hồng, dân gian gọi nốt ruồi này là thủ cung sa, tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của nó, mỗi lần chọn tú nữ trong cung cũng đều chú trọng đến điểm này, những quan viên này cũng nghe nói qua, cũng đã từng nhìn thấy. Khi Dương đại nhân nhìn thấy nốt thủ cung sa này, liền há hốc mồm cứng lưỡi, nhất thời bị câm rồi.
Người ta còn là sử nữ, hai chữ dâm đãng này không nói được, Cầu Thế Trinh từ hôn một thời gian dài mới biết Thẩm Thanh Lạc, tình huống ngoài ý muốn này, An vương cũng không nghĩ đến, Hoàng Đế mừng thầm, ho khan một tiếng, hắng giọng một cái. Ứng Viễn Phi vội tấu nói: "Hoàng Thượng, lời xưa nói thanh quan đoạn tuyệt việc nhà, chuyện như vậy không nói được, theo thần thấy, ban hôn cho ai cũng đều không thỏa."
"Ứng khanh nói có lý." Hoàng Đế rất hài lòng, An vương gia trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời nói, vốn là rất có lý, vòng tới vòng lui biến thành muốn Thẩm Thanh Lạc cùng Tiêu Nguyệt Mị đấu lý, cũng thua.
Tiêu Nguyệt Mị nhìn thấy hôn sự đã tới tay rồi còn mất, tức giận vô cùng, cũng không nhớ trong bụng mình còn có một mầm móng muốn đổ thừa cho Cầu Thế Trinh, lớn tiếng nói: "Thẩm Thanh Lạc, ngươi đừng có mà làm ra vẻ ta đây, ai chẳng biết Thế Trinh bị vô năng, ngươi có thể giữ vững thân trong sạch, cũng chẳng có chuyện gì lạ."
A! Thì ra là chuyện còn có thể chuyển biến, An vương cũng không để ý Tiêu Nguyệt Mị đang nói những lời thô tục không thể chịu nổi, vuốt râu cười nói: "Thì ra là như vậy, Hoàng Thượng, Cầu Thế Trinh đã vô năng, vậy Thẩm Thanh Lạc có thể giữ vững thân trong sạch, tất nhiên là chuyện bình thường, Cầu Thế Trinh vô năng, Tiêu tiểu thư còn đối với hắn tình thâm ý trọng, thật là khó có được, thần xin Hoàng Thượng ban hôn cho Tiêu tiểu thư cùng Cầu Thế Trinh."
Thế nào hai câu lại lượn về chuyện ban hôn cho Tiêu Nguyệt Mị vậy, Hoàng Đế nhìn về phía Thẩm Thanh Lạc, Tiêu Nguyệt Mị lại cướp lời lớn tiếng nói: " Cầu Thế Trinh từng xin đại phu xem qua bệnh, đại phu của y quán đó có thể làm chứng."
Thẩm Thanh Lạc há mồm, muốn xin Hoàng đế tuyên Cầu Thế Trinh tiến đến, cho thái y trong hoàng cung kiểm tra, Cầu Thế Trinh có phải vô năng hay không liền rõ rồi. Ứng Viễn Phi lại đột nhiên nói"Hoàng Thượng không ngại xin cho tuyên vị đại phu kia vào điện."
Thẩm Thanh Lạc không hiểu, đầu óc chuyển một cái, trong lòng là tin tưởng Ững Viễn Phi, cũng yên lòng không xin cho gọi Cầu Thế Trinh nữa.
Thái giám đi tuyên chỉ rồi, Hoàng Đế triệu gặp, đại phu tới rất nhanh, chính là vị đại phu đêm đó xem bệnh cho Cầu Thế Trinh, tất nhiên xác nhận Cầu Thế Trinh quả thật là vô năng.
Thẩm Thanh Lạc khóe mắt nhìn Ững Viễn Phi, chỉ thấy Ững Viễn Phi hít sâu một hơi, giống như chuẩn bị hạ một quyết định rất quan trọng, trong lòng đột nhiên kiên định tiếp tục.
Đại phu ra khỏi đại điện, Ững Viễn Phi lớn tiếng tấu nói: "Hoàng Thượng, tuy nói Cầu Thế Trinh vô năng, Thẩm cô nương trong sạch cũng không thể phủ nhận, không bằng xin Tiêu cô nương cũng chứng thật sự trong sạch của mình."
A! Hai người này không có quan hệ, mọi người nói là Thẩm Thanh Lạc không tuân thủ khuê lễ, cũng không phải là nói Tiêu Nguyệt Mị, Hoàng Đế hơi có chút không hiểu, giương mắt quét xuống đúng lúc thấy sắc mặt của Tiêu Nguyệt Mị trắng bệch.
Một câu nói đã làm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Hoàng Đế mừng đến nỗi muốn cười lớn, đám người của An vương gia cũng không phải là kẻ ngu, nhất thời trong lòng thầm kêu không ổn, trong lúc cấp thiết lại không nghĩ lời để ra phản đối.
/80
|