Cho dù là thừa cơ khi người khác gặp nguy, ta cũng muốn huynh.
Trên thi thể vết roi chằng chịt, da nát thịt tan không còn ra hình thù.
Na Phi Long vẫn thấy chưa đủ, roi cuối cùng trực tiếp quất đứt cái eo đã nát bấy của thi thể!
Xá Quang không nhìn nổi nữa, quát: “Na Phi Long, ngươi điên rồi sao?”
Na Phi Long cười to với thi thể, tiếng cười thảm thiết mà dữ tợn, vang vọng trong nhà giam, giống như lệ quỷ quay về từ địa ngục báo thù!
Xá Quang tức giận đá một cái vào chấn song sắt.
Na Phi Long cười một lúc lâu mới ngừng, chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt đỏ ửng nhìn thẳng vào Hoắc Quyết, nét ác độc trong đồng tử như tràn ra, “Hoắc Quyết, ta thực sự đã quá xem thường ngươi rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi vẫn luôn thiển cận.”
Na Phi Long đột ngột lao lên như phát điên, hai tay nắm chặt chấn song, oán hận nhìn hắn chằm chằm, “Ta đương nhiên không nhìn xa trông rộng được như cha ngươi, tặng đàn bà cho kẻ địch của mình, để ra chiêu cuối cùng rút củi đáy nồi!” (Rút củi đáy nồi: Giải quyết tận gốc vấn đề.)
Hoắc Quyết nói: “Nàng ta không phải đồ được tặng.”
Na Phi Long ha ha cười to, “Không phải tặng sao? Ta chơi đùa bao nhiêu năm như thế, còn sinh cho ta một đứa con trai béo mập, còn không phải là tặng sao?”
“Không phải.” Hoắc Quyết nói, “Nàng ta đến để báo thù. Tên thật của nàng là Lâm Bích Ảnh.”
Na Phi Long nhổ toẹt một bãi, “Cái tên tầm thường, ta không hứng thú muốn biết.”
Dương Vũ Hi lạnh giọng: “Mười năm trước, ngươi đã giết cả nhà phú thương Lâm Vĩnh vì một giương châu báu không có thực, còn đem thi thể của họ vứt ngoài đồng hoang, chẳng lẽ không nhớ gì hết sao?”
Na Phi Long nói: “Kẻ ta giết vô số, nếu như người nào cũng nhớ, không phải ta rất bận rộn sao?”
“Vậy ngươi may mắn hơn cha ta rồi.” Na phu nhân chậm rãi bước ra từ sau lưng Dương Vũ Hi, lạnh lùng nhìn hắn nói, “Ít nhất sau khi ta giết ngươi, nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi.”
Khuôn mặt khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Na Phi Long lập tức lại nổi cuồng phong bão táp, “Con đàn bà đê tiện! Ngươi dám ăn cây táo rào cây sung.”
“Là nhẫn nhục gánh trọng trách.” Na phu nhân nói, “Tỷ muội có cùng hoàn cảnh như ta tổng cộng có tám người, chúng ta đều tự nguyện xin lão vương gia ra trận tiếp cận ngươi. Đáng tiếc, trong tám tỷ muội chỉ có ta thành công, cũng chỉ có ta còn sống sót. Khi tỷ muội cuối cùng chết trong tay ngươi, ta đã thề, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ băm nát thi thể của ngươi làm vạn mảnh.”
Ngón tay Na Phi Long nắm chặt lấy chấn song, ra sức rung lắc.
Đám người Hoắc Quyết nhìn hắn như đang xem xiếc khỉ.
Na Phi Long rung lắc đúng thời gian một tuần trà, cuối cùng phát hiện bản thân có rung lắc thế nào cũng không thể phá được chấn song. Hắn chậm rãi lau mặt,co rút da mặt, nhìn Hoắc Quyết, lộ ra một nụ cười cứng ngắc đến không thể cứng ngắc hơn, “Ngươi không muốn biết phụ thân ngươi đã chết như thế nào sao?”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi đang nói đến Huống Chiếu?”
Mắt Na Phi Long chợt lóe lên, “Huống Chiếu? Hắn chẳng qua chỉ là bù nhìn mà thôi!”
Hoắc Quyết nói: “Vậy chính là Hình Kỳ Chương rồi.”
Na Phi Long sửng sốt.
Hoắc Quyết nói: “Quả nhiên là hắn.”
Na Phi Long dán mặt lên chấn song, trong lòng trắng mắt ố vàng tràn đầy sự phẫn hận âm độc, “Cho dù ngươi thống nhất Nam Cương, cũng chỉ là một Nam Cương vương nhỏ bé. Đợi đến lúc đại quân triều đình tiến đến biên giới, ngươi cũng chỉ có thể thành con ma dưới kiếm mà thôi.” Dường như biết rằng bản thân khó thoát chết, Na Phi Long hoàn toàn không chút cố kỵ, “Ta chỉ là dò đường trước cho ngươi mà thôi!”
Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi cảm thấy Trang Triều vẫn còn đại quân sao?”
“Ngươi đang nằm mơ đấy hả? Đại Trang có đến hàng triệu binh lính, đạp bằng một Nam Cương nhỏ bé dễ như trở bàn tay!”
“Đáng tiếc đại quân này không nằm trong tay Hoàng đế, đại quân này chỉ muốn đạp bằng Hoàng cung.”
Sắc mặt Na Phi Long biến đổi.
Dương Vũ Hi cũng cười theo: “Vọng Nam phủ nếu thực sự quyết như vậy thì đã kéo binh xuống phía nam từ lâu rồi.”
Na phu nhân chậm rãi đi đến trước cửa phòng giam, bình thản nhìn Na Phi Long giương nanh múa vuốt với nàng, lúc lâu mới mỉm cười nói: “Ngươi không muốn biết Tiểu Long Nhi thế nào rồi sao?”
Na Phi Long đột ngột tông mạng vào cửa phòng giam, tức giận nói: “Nó cũng là con của ngươi đó!”
“Không phải.” Na phu nhân khẽ cười nói, “Con trai của ta từ lúc sinh ra đã bị ta dìm chết rồi, đứa hiện tại là người hầu sinh ra ta mang về nuôi.”
“Con đàn bà đê tiện!”
Chấn song sắt bị tông dường như sắp bay lên.
Na phu nhân đắc ý nhìn hắn, ưu nhã quay người, thong dong đi ra ngoài, không thèm nhìn hắn nữa.
Hoắc Quyết nhìn Na Phi Long đã phát điên, hỏi Dương Vũ Hi: “Vừa rồi nàng ta nói muốn hắn chết thế nào?”
Dương Vũ Hi đáp: “Băm thây vạn mảnh.”
Hoắc Quyết nói: “Thành toàn cho nàng ta.”
“Vâng.”
Sau này Dương Vũ Hi hỏi Na phu nhân, “Na Lâm Long thực sự không phải con trai của Na Phi Long sao?”
Na phu nhân cúi đầu không đáp.
Dương Vũ Hi thở dài, “Na gia đã đoạn tử tuyệt tôn, sau này thế gian chỉ có con cháu của Lâm gia thôi.”
Na phu nhân quỳ xuống, “Đa tạ Dương tổng quản.”
Tiêu diệt Na Phi Long đối với Hoắc Quyết mà nói không phải chuyện lớn đáng nhắc đến, mạng của người này từ rất lâu đã bị hắn trực tiếp viết vào danh sách của Diêm Vương. Do vậy hắn chỉ định lần tới gặp Tịch Đình Vân thì nói một tiếng là được, cũng không nghĩ đến việc cố ý đi một chuyến để nói về chuyện này. Thế nhưng lần tới gặp mặt không ngờ qua một ngày một đêm vẫn chưa thực hiện được, hắn gọi thị vệ đến mới biết Tịch Đình Vân một ngày một đem không hề ra khỏi cửa nửa bước.
Hoắc Quyết cuối cùng ngồi không yên, đích thân đến trước cửa phòng Tịch Đình Vân gõ cửa.
Bên trong một lúc lâu sau mới có động tĩnh, “Chuyện gì?”
Hoắc Quyết nói: “Na Phi Long chết rồi.”
“Chúc mừng vương gia đã báo được đại thù.”
Hoắc Quyết nói: “Thế nhưng lòng ta không vui mừng chút nào.”
“Vương gia chỉ là quá mệt mà thôi.”
Hoắc Quyết đầu dựa vào cửa, lẩm bẩm nói: “Ta muốn gặp huynh.”
Trong phòng thật lâu không có tiếng đáp lại.
Hoắc Quyết lại giơ tay gõ cửa.
Cửa cuối cùng cũng mở ra, Tịch Đình Vân ăn mặc gọn gàng đứng phía trong, mặt trắng môi hồng, trông có vẻ sắc mặt rất tốt. Nhưng Hoắc Quyết vừa liếc qua liền nhìn thấu mệt mỏi và hư nhược ẩn chứa trong đáy mắt y.
Hoắc Quyết lặng lẽ bước vào trong.
Tịch Đình Vân lại không vào ngồi, lười nhác dựa vào cửa nói: “Vương gia có gì chỉ giáo?”
“Muốn gặp huynh.” Hắn ngước khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ nhìn về phía y.
Tịch Đình Vân nói: “Bây giờ gặp được rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Còn có một thứ muốn đưa cho huynh.”
“Thứ gì?”
“Huynh lại đây.”
Tịch Đình Vân đứng tại chỗ không động đậy.
Hoắc Quyết cứ vậy chống cằm nhìn y.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người đấu sức trong im lặng.
Dương Vũ Hi đột nhiên vội vàng chạy vào, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Tịch Đình Vân, lập tức nói với Hoắc Quyết: “Vương gia, có quân tình khẩn!”
Hoắc Quyết vẫn bất động.
Tịch Đình Vân chau mày, bất ngờ xoay người ra ngoài.
Dương Vũ Hi đang định tiến lên trước một bước, liền thấy Hoắc Quyết đột ngột từ trong phòng xông ra ngoài, một tay ôm lấy Tịch Đình Vân liền chạy mất.
Dương Vũ Hi kinh ngạc, vô thức xoay người đuổi theo hai bước, nhưng thân pháp của Hoắc Quyết nhanh vô cùng, không quá một chớp mắt, đã không thấy bóng dáng.
Hoắc Quyết ôm Tịch Đình Vân nhảy đến cái cây rậm rạp nhất trong Na phủ, mỉm cười nhìn Tịch Đình Vân vươn tay vén cành cây quẹt vào mặt mình.
“Dương tổng quản nói có quân tình khẩn.” Tịch Đình Vân bình tĩnh nói.
Hoắc Quyết lấy ra một chiếc nhẫn bản phỉ thúy từ trong ngực, nắm lấy tay của Tịch Đình Vân đeo vào.
Tịch Đình Vân gập ngón tay lại, “Vương gia?”
Hoắc Quyết nói: “Người Hoắc gia nào khi đến mười hai tuổi đều sẽ tận tay chuẩn bị một tín vật định tình. Phụ thân ta chuẩn bị một cặp ngọc bội, còn ta chuẩn bị thứ này.”
Tịch Đình Vân ngạc nhiên hỏi: “Vương gia?”
Hoắc Quyết đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt y, “Tặng cho huynh.”
Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm chiếc nhẫn, ánh mắt phức tạp, lúc lâu mới nói: “Có thể kích cỡ không vừa.”
“Huynh không đeo vào sao biết được kích cỡ không vừa?”
“Tịch Đình Vân không xứng nhận vật này.” Tịch Đình Vân nói xong liền muốn nhảy xuống.
Hai tay Hoắc Quyết nắm chặt lấy eo y, “Huynh trách ta không nói trước với huynh về kế hoạch?”
“Lời nói của vương gia nặng ngàn cân. Việc có tính chất quan trọng, liên hệ lớn, Tịch Đình Vân hoàn toàn không có quyền hỏi.”
“Lúc đầu không nói, là bởi vì kế hoạch vẫn chưa chuẩn bị thỏa đáng… Na Phi Long bất ngờ gây khó dễ, quả thực ngoài dự liệu của ta. Còn về sau đó,” Hoắc Quyết ngừng một chút, vừa hàm xúc vừa trắng trợn nói, “Ta không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có.”
Tịch Đình Vân cứng người.
“Cho dù là thừa cơ khi người khác gặp nguy…” Hoắc Quyết hôn lên má y một cái, “Ta cũng muốn huynh.”
“Vương gia!”
Dương Vũ Hi cuối cùng cũng tìm được. Có điều sắc mặt vương gia nhìn ông sao lại âm trầm như vậy?
Tịch Đình Vân hạ thấp mi, thấp giọng nói: “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
“Ta đợi huynh.”
Dương Vũ Hi nhìn bọn họ lần chần trên cây một lúc lâu mới xuống, trong lòng đã nóng như lửa đốt từ lâu, “Vương gia! Đại sự không ổn.”
Hoắc Quyết hỏi: “Vọng Nam phủ xuất binh rồi?”
Dương Vũ Hi sửng sốt. Nếu như trên tay có giấy bút, ông gần như muốn tặng một bức hoành “Liệu sự như thần” cho hắn.
Trên thi thể vết roi chằng chịt, da nát thịt tan không còn ra hình thù.
Na Phi Long vẫn thấy chưa đủ, roi cuối cùng trực tiếp quất đứt cái eo đã nát bấy của thi thể!
Xá Quang không nhìn nổi nữa, quát: “Na Phi Long, ngươi điên rồi sao?”
Na Phi Long cười to với thi thể, tiếng cười thảm thiết mà dữ tợn, vang vọng trong nhà giam, giống như lệ quỷ quay về từ địa ngục báo thù!
Xá Quang tức giận đá một cái vào chấn song sắt.
Na Phi Long cười một lúc lâu mới ngừng, chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt đỏ ửng nhìn thẳng vào Hoắc Quyết, nét ác độc trong đồng tử như tràn ra, “Hoắc Quyết, ta thực sự đã quá xem thường ngươi rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi vẫn luôn thiển cận.”
Na Phi Long đột ngột lao lên như phát điên, hai tay nắm chặt chấn song, oán hận nhìn hắn chằm chằm, “Ta đương nhiên không nhìn xa trông rộng được như cha ngươi, tặng đàn bà cho kẻ địch của mình, để ra chiêu cuối cùng rút củi đáy nồi!” (Rút củi đáy nồi: Giải quyết tận gốc vấn đề.)
Hoắc Quyết nói: “Nàng ta không phải đồ được tặng.”
Na Phi Long ha ha cười to, “Không phải tặng sao? Ta chơi đùa bao nhiêu năm như thế, còn sinh cho ta một đứa con trai béo mập, còn không phải là tặng sao?”
“Không phải.” Hoắc Quyết nói, “Nàng ta đến để báo thù. Tên thật của nàng là Lâm Bích Ảnh.”
Na Phi Long nhổ toẹt một bãi, “Cái tên tầm thường, ta không hứng thú muốn biết.”
Dương Vũ Hi lạnh giọng: “Mười năm trước, ngươi đã giết cả nhà phú thương Lâm Vĩnh vì một giương châu báu không có thực, còn đem thi thể của họ vứt ngoài đồng hoang, chẳng lẽ không nhớ gì hết sao?”
Na Phi Long nói: “Kẻ ta giết vô số, nếu như người nào cũng nhớ, không phải ta rất bận rộn sao?”
“Vậy ngươi may mắn hơn cha ta rồi.” Na phu nhân chậm rãi bước ra từ sau lưng Dương Vũ Hi, lạnh lùng nhìn hắn nói, “Ít nhất sau khi ta giết ngươi, nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi.”
Khuôn mặt khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Na Phi Long lập tức lại nổi cuồng phong bão táp, “Con đàn bà đê tiện! Ngươi dám ăn cây táo rào cây sung.”
“Là nhẫn nhục gánh trọng trách.” Na phu nhân nói, “Tỷ muội có cùng hoàn cảnh như ta tổng cộng có tám người, chúng ta đều tự nguyện xin lão vương gia ra trận tiếp cận ngươi. Đáng tiếc, trong tám tỷ muội chỉ có ta thành công, cũng chỉ có ta còn sống sót. Khi tỷ muội cuối cùng chết trong tay ngươi, ta đã thề, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ băm nát thi thể của ngươi làm vạn mảnh.”
Ngón tay Na Phi Long nắm chặt lấy chấn song, ra sức rung lắc.
Đám người Hoắc Quyết nhìn hắn như đang xem xiếc khỉ.
Na Phi Long rung lắc đúng thời gian một tuần trà, cuối cùng phát hiện bản thân có rung lắc thế nào cũng không thể phá được chấn song. Hắn chậm rãi lau mặt,co rút da mặt, nhìn Hoắc Quyết, lộ ra một nụ cười cứng ngắc đến không thể cứng ngắc hơn, “Ngươi không muốn biết phụ thân ngươi đã chết như thế nào sao?”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi đang nói đến Huống Chiếu?”
Mắt Na Phi Long chợt lóe lên, “Huống Chiếu? Hắn chẳng qua chỉ là bù nhìn mà thôi!”
Hoắc Quyết nói: “Vậy chính là Hình Kỳ Chương rồi.”
Na Phi Long sửng sốt.
Hoắc Quyết nói: “Quả nhiên là hắn.”
Na Phi Long dán mặt lên chấn song, trong lòng trắng mắt ố vàng tràn đầy sự phẫn hận âm độc, “Cho dù ngươi thống nhất Nam Cương, cũng chỉ là một Nam Cương vương nhỏ bé. Đợi đến lúc đại quân triều đình tiến đến biên giới, ngươi cũng chỉ có thể thành con ma dưới kiếm mà thôi.” Dường như biết rằng bản thân khó thoát chết, Na Phi Long hoàn toàn không chút cố kỵ, “Ta chỉ là dò đường trước cho ngươi mà thôi!”
Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi cảm thấy Trang Triều vẫn còn đại quân sao?”
“Ngươi đang nằm mơ đấy hả? Đại Trang có đến hàng triệu binh lính, đạp bằng một Nam Cương nhỏ bé dễ như trở bàn tay!”
“Đáng tiếc đại quân này không nằm trong tay Hoàng đế, đại quân này chỉ muốn đạp bằng Hoàng cung.”
Sắc mặt Na Phi Long biến đổi.
Dương Vũ Hi cũng cười theo: “Vọng Nam phủ nếu thực sự quyết như vậy thì đã kéo binh xuống phía nam từ lâu rồi.”
Na phu nhân chậm rãi đi đến trước cửa phòng giam, bình thản nhìn Na Phi Long giương nanh múa vuốt với nàng, lúc lâu mới mỉm cười nói: “Ngươi không muốn biết Tiểu Long Nhi thế nào rồi sao?”
Na Phi Long đột ngột tông mạng vào cửa phòng giam, tức giận nói: “Nó cũng là con của ngươi đó!”
“Không phải.” Na phu nhân khẽ cười nói, “Con trai của ta từ lúc sinh ra đã bị ta dìm chết rồi, đứa hiện tại là người hầu sinh ra ta mang về nuôi.”
“Con đàn bà đê tiện!”
Chấn song sắt bị tông dường như sắp bay lên.
Na phu nhân đắc ý nhìn hắn, ưu nhã quay người, thong dong đi ra ngoài, không thèm nhìn hắn nữa.
Hoắc Quyết nhìn Na Phi Long đã phát điên, hỏi Dương Vũ Hi: “Vừa rồi nàng ta nói muốn hắn chết thế nào?”
Dương Vũ Hi đáp: “Băm thây vạn mảnh.”
Hoắc Quyết nói: “Thành toàn cho nàng ta.”
“Vâng.”
Sau này Dương Vũ Hi hỏi Na phu nhân, “Na Lâm Long thực sự không phải con trai của Na Phi Long sao?”
Na phu nhân cúi đầu không đáp.
Dương Vũ Hi thở dài, “Na gia đã đoạn tử tuyệt tôn, sau này thế gian chỉ có con cháu của Lâm gia thôi.”
Na phu nhân quỳ xuống, “Đa tạ Dương tổng quản.”
Tiêu diệt Na Phi Long đối với Hoắc Quyết mà nói không phải chuyện lớn đáng nhắc đến, mạng của người này từ rất lâu đã bị hắn trực tiếp viết vào danh sách của Diêm Vương. Do vậy hắn chỉ định lần tới gặp Tịch Đình Vân thì nói một tiếng là được, cũng không nghĩ đến việc cố ý đi một chuyến để nói về chuyện này. Thế nhưng lần tới gặp mặt không ngờ qua một ngày một đêm vẫn chưa thực hiện được, hắn gọi thị vệ đến mới biết Tịch Đình Vân một ngày một đem không hề ra khỏi cửa nửa bước.
Hoắc Quyết cuối cùng ngồi không yên, đích thân đến trước cửa phòng Tịch Đình Vân gõ cửa.
Bên trong một lúc lâu sau mới có động tĩnh, “Chuyện gì?”
Hoắc Quyết nói: “Na Phi Long chết rồi.”
“Chúc mừng vương gia đã báo được đại thù.”
Hoắc Quyết nói: “Thế nhưng lòng ta không vui mừng chút nào.”
“Vương gia chỉ là quá mệt mà thôi.”
Hoắc Quyết đầu dựa vào cửa, lẩm bẩm nói: “Ta muốn gặp huynh.”
Trong phòng thật lâu không có tiếng đáp lại.
Hoắc Quyết lại giơ tay gõ cửa.
Cửa cuối cùng cũng mở ra, Tịch Đình Vân ăn mặc gọn gàng đứng phía trong, mặt trắng môi hồng, trông có vẻ sắc mặt rất tốt. Nhưng Hoắc Quyết vừa liếc qua liền nhìn thấu mệt mỏi và hư nhược ẩn chứa trong đáy mắt y.
Hoắc Quyết lặng lẽ bước vào trong.
Tịch Đình Vân lại không vào ngồi, lười nhác dựa vào cửa nói: “Vương gia có gì chỉ giáo?”
“Muốn gặp huynh.” Hắn ngước khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ nhìn về phía y.
Tịch Đình Vân nói: “Bây giờ gặp được rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Còn có một thứ muốn đưa cho huynh.”
“Thứ gì?”
“Huynh lại đây.”
Tịch Đình Vân đứng tại chỗ không động đậy.
Hoắc Quyết cứ vậy chống cằm nhìn y.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người đấu sức trong im lặng.
Dương Vũ Hi đột nhiên vội vàng chạy vào, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Tịch Đình Vân, lập tức nói với Hoắc Quyết: “Vương gia, có quân tình khẩn!”
Hoắc Quyết vẫn bất động.
Tịch Đình Vân chau mày, bất ngờ xoay người ra ngoài.
Dương Vũ Hi đang định tiến lên trước một bước, liền thấy Hoắc Quyết đột ngột từ trong phòng xông ra ngoài, một tay ôm lấy Tịch Đình Vân liền chạy mất.
Dương Vũ Hi kinh ngạc, vô thức xoay người đuổi theo hai bước, nhưng thân pháp của Hoắc Quyết nhanh vô cùng, không quá một chớp mắt, đã không thấy bóng dáng.
Hoắc Quyết ôm Tịch Đình Vân nhảy đến cái cây rậm rạp nhất trong Na phủ, mỉm cười nhìn Tịch Đình Vân vươn tay vén cành cây quẹt vào mặt mình.
“Dương tổng quản nói có quân tình khẩn.” Tịch Đình Vân bình tĩnh nói.
Hoắc Quyết lấy ra một chiếc nhẫn bản phỉ thúy từ trong ngực, nắm lấy tay của Tịch Đình Vân đeo vào.
Tịch Đình Vân gập ngón tay lại, “Vương gia?”
Hoắc Quyết nói: “Người Hoắc gia nào khi đến mười hai tuổi đều sẽ tận tay chuẩn bị một tín vật định tình. Phụ thân ta chuẩn bị một cặp ngọc bội, còn ta chuẩn bị thứ này.”
Tịch Đình Vân ngạc nhiên hỏi: “Vương gia?”
Hoắc Quyết đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt y, “Tặng cho huynh.”
Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm chiếc nhẫn, ánh mắt phức tạp, lúc lâu mới nói: “Có thể kích cỡ không vừa.”
“Huynh không đeo vào sao biết được kích cỡ không vừa?”
“Tịch Đình Vân không xứng nhận vật này.” Tịch Đình Vân nói xong liền muốn nhảy xuống.
Hai tay Hoắc Quyết nắm chặt lấy eo y, “Huynh trách ta không nói trước với huynh về kế hoạch?”
“Lời nói của vương gia nặng ngàn cân. Việc có tính chất quan trọng, liên hệ lớn, Tịch Đình Vân hoàn toàn không có quyền hỏi.”
“Lúc đầu không nói, là bởi vì kế hoạch vẫn chưa chuẩn bị thỏa đáng… Na Phi Long bất ngờ gây khó dễ, quả thực ngoài dự liệu của ta. Còn về sau đó,” Hoắc Quyết ngừng một chút, vừa hàm xúc vừa trắng trợn nói, “Ta không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có.”
Tịch Đình Vân cứng người.
“Cho dù là thừa cơ khi người khác gặp nguy…” Hoắc Quyết hôn lên má y một cái, “Ta cũng muốn huynh.”
“Vương gia!”
Dương Vũ Hi cuối cùng cũng tìm được. Có điều sắc mặt vương gia nhìn ông sao lại âm trầm như vậy?
Tịch Đình Vân hạ thấp mi, thấp giọng nói: “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
“Ta đợi huynh.”
Dương Vũ Hi nhìn bọn họ lần chần trên cây một lúc lâu mới xuống, trong lòng đã nóng như lửa đốt từ lâu, “Vương gia! Đại sự không ổn.”
Hoắc Quyết hỏi: “Vọng Nam phủ xuất binh rồi?”
Dương Vũ Hi sửng sốt. Nếu như trên tay có giấy bút, ông gần như muốn tặng một bức hoành “Liệu sự như thần” cho hắn.
/73
|