Alex
Tôi đẩy thằng đó vào chiếc Camaro đen bóng, thứ có giá hẳn còn cao hơn số tiền mẹ tôi kiếm được trong một năm. “Nghe đây, Blake,” tôi nói. “Hãy trả tiền ngay lập tức, nếu không tao sẽ đập vỡ cái gì đó của mày. Không phải một món đồ hay cái xe chết tiệt của mày đâu… sẽ là phần nào đó trên người, thứ vĩnh viễn gắn với mày. Hiểu chứ?”
Blake, gầy còn hơn cả một cây cột điện thoại và nhợt nhạt như hồn ma, nhìn tôi như thể tôi vừa đưa cho nó án tử hình. Nó nên nghĩ về điều đó trước khi lấy Big 8[1] rồi chuồn thẳng mà không trả tiền.
[1] Big 8: 1/8 ký crack (hoặc crack cocaine): một loại thuốc phiện chế từ cocaine – loại ma túy bán tổng hợp.
Làm như Hector sẽ bỏ qua chuyện đó.
Làm như tôi sẽ bỏ qua chuyện đó.
Khi Hector cử tôi đến để lấy lại tiền, tôi làm việc phải làm. Tôi có thể không thích, nhưng tôi vẫn làm. Ông ta biết tôi không mua bán ma túy hoặc đột nhập vào nhà dân hay các công ty để cuỗm thứ khỉ gì đó. Nhưng tôi lại… đòi nợ rất tốt. Đôi khi là bắt người, nhưng đó là những vụ rắc rối, nhất là vì tôi biết chuyện gì sẽ xảy đến với bọn nó một khi tôi lôi bọn nó đến gặp Chuy ở nhà kho. Không ai muốn đối mặt với Chuy. Nó còn tệ hơn phải đối mặt với tôi. Blake nên cảm thấy may mắn vì người được giao đến gặp nó là tôi.
Bảo rằng tôi không sống cuộc sống sạch sẽ thì cũng không đúng. Tôi cố gắng không lún quá sâu vào công việc bẩn thỉu đang làm cho băng Blood. Và tôi giỏi điều này. Việc của tôi là dọa nạt mọi người để họ phải trả cho chúng tôi số tiền vốn thuộc về chúng tôi. Về căn bản, tay tôi hoàn toàn chẳng dính gì đến thuốc. Dẫu tiền mua bán thuốc đến tay tôi khá thường xuyên, nhưng tôi lại chuyển chúng đến Hector. Tôi không dùng chúng, tôi chỉ đòi chúng về.
Việc này biến tôi thành một con tốt, tôi biết. Tôi không quan tâm, chừng nào gia đình tôi còn được an toàn. Bên cạnh đó, tôi cũng giỏi đánh nhau. Bạn không thể tưởng tượng được bao nhiêu người đã trở nên hoảng loạn khi bị đe dọa đập vỡ sọ đâu. Blake cũng không khác mấy – nó đang cố giữ bình tĩnh, nhưng hai cánh tay khẳng khiu thì run lẩy bẩy.
“Tao không có tiền,” Blake buột miệng.
“Thằng kia, câu trả lời này không xong đâu.” Paco từ bên ngoài nói xen vào. Nó thích đi cùng tôi. Nó nghĩ mình đang chơi trò thằng xoa – thằng đập, nhưng thực ra chúng tôi đang chơi trò cả hai thằng cùng đập còn mạnh hơn.
“Mày muốn tao bẻ cái tay nào trước?” tôi hỏi. “Tao sẽ tử tế và cho mày chọn.”
“Chỉ cần bắn một phát vào mông nó thôi Alex, cho xong chuyện,” Paco uể oải.
“Không!” Blake la lên. “Tao sẽ có tiền. Ngày mai. Tao hứa.”
Tôi đẩy nó vào xe, cánh tay tôi ấn vào họng nó vừa đủ để dọa. “Làm như tao tin mày ấy. Mày nghĩ bọn tao là lũ ngu hả? Tao cần vật thế chấp.”
Blake không trả lời.
Tôi nhìn xe của nó.
“Đừng lấy chiếc xe, Alex. Làm ơn.”
Tôi rút súng ra. Tôi sẽ không bao giờ bắn nó. Dù hiện tại là ai, tương lai trở thành người thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ giết bất cứ ai. Hoặc bắn bất cứ ai. Nhưng, Blake không cần phải biết điều này.
Liếc nhìn khẩu Glock của tôi, Blake đưa ngay chìa khóa ra. “Ôi, Chúa ơi. Làm ơn, đừng.”
Tôi giật lấy cái chìa từ tay nó. “Ngày mai, Blake. Bảy giờ, sau mấy con hẻm cũ trên đường Forth and Vine. Giờ thì biến đi,” tôi nói, quơ quơ khẩu súng trong không khí khi thằng kia bỏ chạy.
“Tao luôn muốn sở hữu một chiếc Camaro,” Paco nói sau khi Blake biến khỏi tầm nhìn.
Tôi thảy chìa khóa cho nó. “Nó là của mày – cho đến mai.”
“Mày thực sự nghĩ nó sẽ kiếm ra bốn củ[2] chỉ trong một ngày?”
[2] Nguyên văn: “four G’s” tức “four Grand” (4000 USD).
“Phải,” tôi nói với nó, hoàn toàn tự tin. “Vì giá trị của chiếc xe hơn thế gấp nhiều lần.”
Quay lại nhà kho, bọn tôi báo tình hình cho Hector. Ông ta tỏ ra không vui vì chưa đòi được tiền, nhưng ông ta biết rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tôi luôn hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi tối ở trong phòng, tôi không thể ngủ được vì thằng Luis ngáy ầm ĩ. Nó ngủ rất ngon lành, như thể chẳng quan tâm thế giới ra sao. Mặc dù tôi không ngại việc đe dọa những kẻ buôn bán ma túy kém cỏi như Blake, song tôi chỉ ước gì mình được đánh nhau vì những thứ đáng để giành giật hơn.
***
Một tuần sau, tôi ngồi trên bãi cỏ trong sân trường ăn bữa trưa dưới gốc cây. Hầu hết học sinh trường Fairfield ăn trưa ngoài trời cho đến tận cuối tháng Mười, khi mùa đông vùng Illinois buộc chúng tôi phải ngồi trong nhà ăn tự phục vụ. Thời gian này, chúng tôi đang tận hưởng từng phút ánh nắng và không khí trong lành khi thời tiết vẫn còn tươi mát.
Thằng bạn Lucky, với cái áo sơ mi quá khổ màu đỏ và quần jean đen, đập vào lưng tôi khi hạ mông xuống bên cạnh, khay đồ ăn cầm trên tay. “Sẵn sàng cho tiết sau chưa, Alex? Brittany ghét cay ghét đắng mày như thể mày là một bệnh dịch vậy, thề luôn. Thật buồn cười khi nhìn con nhỏ dịch cái ghế của nó cách mày càng xa càng tốt.”
“Lucky,” tôi nói. “Con nhỏ đó có thể là một kiều nữ, nhưng làm sao sánh được với thằng đàn ông này.” Tôi chỉ vào mình.
“Nói với mẹ mày,” Lcuky nói, cười ầm lên, “Hoặc Colin Adams ấy.”
Tôi tựa vào cây, khoanh tay trước ngực. “Tao đã học chung với Adams môn Thể dục năm ngoái. Tin tao đi, thằng đó chẳng có gì để mà khoe khoang cả.”
“Mày vẫn còn tức vì nó phá tủ đồ của mày hồi năm nhất, sau khi mày đánh bại nó trong cuộc chạy đua tiếp sức trước toàn trường à?”
Khỉ thật, đúng, tôi vẫn còn điên tiết. Vụ đó đã khiến tôi phải tốn cả đống tiền để mua lại sách mới. “Tin cũ rồi,” tôi nói với Lucky, giữ vẻ mặt lạnh băng như thường lệ.
“‘Tin cũ’ đó đang ngồi bên cô bạn gái nóng bỏng của nó ngay đằng kia kìa.” Liếc mắt nhìn Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng, các tuyến phòng thủ của tôi tự động dựng lên. Brittany nghĩ tôi là một con nghiện. Ngày nào tôi cũng khiếp hãi chuyện phải đối phó với con nhỏ trong lớp Hóa. “Con nhỏ đó đầu óc kinh lắm,” tôi nói.
“Thấy bảo con nhỏ đó sỉ nhục mày với lũ bạn bè,” một thằng tên Pedro nói lúc đó và mấy thằng khác bưng khay đồ ăn đến, ngồi xuống nhập hội.
Tôi lắc đầu, tự hỏi Brittany đã nói những gì và tôi sẽ phải làm thế nào để kiểm soát thiệt hại. “Có lẽ cô nàng muốn tao và không biết cách nào khiến tao chú ý.”
Lucky phá ra cười sặc sụa, tới mức tất cả bọn học sinh trong vòng mấy mét đều nhìn chúng tôi chằm chằm. “Không đời nào Brittany Ellis tự nguyện đến gần mày trong phạm vi hai bước chân đâu, đồ ngốc, chứ đừng nói tới chuyện hẹn hò,” nó nói. “Brittany rất giàu có, chiếc khăn con nhỏ ấy quấn quanh cổ tuần trước đắt gấp nhiều lần bất cứ cái nào ở quê mình đấy.”
Cái khăn đó. Như thể quần jean và áo hàng hiệu còn chưa đủ hợp thời, con nhỏ đó quàng thêm cái khăn để phô bày sự giàu có cao sang thì phải. Hẳn con nhỏ đã nhuộm nó để nó tiệp màu chính xác với màu mắt xanh biếc của mình.
“Này, tao cá với mày cả chiếc RX-7 là mày không thể nào mò được tới quần lót của con nhỏ trước lễ Tạ ơn.” Lucky thách, cắt ngang dòng suy nghĩ bất thường trong đầu tôi.
“Thằng nào mà muốn mò tới quần lót của con nhỏ đó chứ?” tôi đáp. Chúng hẳn cũng là hàng hiệu, với tên viết tắt của con nhỏ thêu ở mặt trước.
“Bất kỳ thằng độc thân nào trong trường này.”
Tôi có cần phải nói rõ không đây? “Con nhỏ đó trắng bóc.” Tôi không dây vào con gái da trắng, hoặc những đứa hư hỏng, hoặc mấy cô nàng xem việc đổi màu sơn móng tay mỗi ngày cho phù hợp với bộ đồ hàng hiệu của mình như thứ lao động nặng nề nhất.
Tôi lôi một điếu thuốc từ túi ra, châm lửa hút, lờ đi nội quy cấm hút thuốc của trường Fairfield. Gần đây tôi hút rất nhiều. Paco đã nói về việc này tối qua khi đi cùng tôi.
“Gì thế, da trắng thì sao? Thôi nào, Alex. Đừng có ngốc thế. Nhìn con bé xem.”
Tôi liếc nhìn. Công nhận là Brittany trông cũng được. Mái tóc dài sáng bóng, mũi dọc dừa, cánh tay hơi rám nắng với chút cơ bắp khiến bạn tự hỏi liệu nó có phải do vận động không, đôi môi căng mọng khi mỉm cười khiến bạn nghĩ thế giới vĩnh viễn hòa bình nếu tất cả mọi người đều có được nụ cười của con nhỏ.
Tôi xua đi những ý nghĩ trong tâm trí. Con nhỏ đó nóng bỏng thì sao chứ? Đó là đứa lẳng lơ nhất hạng. “Quá gầy,” tôi thốt lên.
“Mày muốn Brittany,” Lucky nói, ngả lưng trên bãi cỏ. “Chỉ là mày biết, giống như phần lớn những thằng Mỹ gốc Mexico đến từ khu nam tụi mình, mày không thể có được con nhỏ.”
Một cái gì đó trong tôi nhảy lên. Như là cơ chế tự vệ. Như là lòng tự phụ. Trước khi kịp xua tan nó, tôi đã nói, “Trong hai tháng là tao có được con ngốc đó. Nếu mày muốn cá con RX-7, tao tham gia.”
“Mày điên rồi.” Khi tôi không đáp, Lucky cau mày. “Mày nghiêm túc chứ, Alex?”
Thằng này muốn rút lui, nó yêu chiếc xe còn hơn cả mẹ nó. “Chắc chắn.”
“Nếu mày thua, tao sẽ lấy chiếc Julio,” Lucky nói, miệng mỉm cười nham hiểm.
Julio là tài sản đáng giá nhất của tôi, một chiếc Honda Nighthawk 750 cũ. Tôi cứu nó ra từ một bãi rác thải và biến nó thành một con xe ngầu. Hồi sinh cho nó mất rất nhiều thời gian. Đó là điều duy nhất tôi làm tốt thay vì phá hủy thứ gì đó.
Lucky không rút lui. Giờ thì đến lượt tôi, thối lui hoặc tới luôn. Vấn đề là tôi không bao giờ chùn bước… chưa từng trong đời.
Đứa con gái da trắng nổi tiếng nhất trường chắc như bắp là sẽ học được rất nhiều khi hẹn hò với tôi. Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng đó đã nói sẽ không bao giờ hẹn hò với một thành viên băng đảng, nhưng tôi cược không đứa nào trong băng Latino Blood từng cố gắng mò vào trong chiếc quần hàng hiệu của cô nàng.
Dễ dàng như một trận đánh nhau giữa Folks và People – hai băng nhóm cừu thù vào một tối thứ Bảy.
Tôi cá là cô nàng Brittany chỉ cần được tán tỉnh một chút. Bạn biết đó, trò đối đáp qua lại làm bạn hiểu rõ hơn về người khác giới. Tôi có thể một công đôi việc: đập lại thằng Mặt Lừa bằng cách cướp đi bạn gái nó và trả thù Brittany Ellis vì đã khiến tôi bị mời vào phòng hiệu trưởng rồi xúc phạm tôi trước mặt bạn bè.
Thậm chí tôi có thể được vui vẻ nữa.
Rồi cả trường sẽ được chứng kiến cảnh đứa con gái da trắng ngây thơ chảy nước dãi vì thằng Mỹ gốc Mexico mà cô nàng từng tuyên bố ghét cay ghét đắng. Tôi tự hỏi Brittany sẽ sụp đổ thế nào sau khi tôi xong việc với cô nàng.
Tôi chìa tay ra. “Giao kèo.”
“Mày phải có bằng chứng đấy.”
Tôi rít một hơi thuốc. “Lucky, mày muốn tao làm gì? Nhổ một cọng lông trên vùng kín quỷ quái của con nhỏ à?”
“Làm sao tao biết đó là của con nhỏ?” Lucky đáp trả. “Có thể con nhỏ bẩm sinh không phải tóc vàng thì sao? Bên cạnh đó, con nhỏ có thể tẩy lông kiểu Brazil. Mày biết đó, khi mà mọi thứ…”
“Chụp hình lại,” Perdo gợi ý. “Hoặc quay phim. Tao cá là chúng ta sẽ kiếm được bộn tiền cho vụ này. Chúng ta có thể đặt tựa là Brittany đến Bờ Nam.”
Chính những cuộc chuyện trò rác rưởi thế này khiến chúng tôi mang tiếng xấu. Bọn nhà giàu cũng nói về những thứ rác rưởi như thế, nhưng khi lũ bạn của tôi nói, thì mọi thứ là không-giới-hạn. Thật ra, tôi nghĩ chúng chỉ đùa cợt về người khác cho vui thôi. Nhưng khi bọn nó chuyển sang nói về tôi, tôi không thấy nửa điểm hài hước.
“Bọn mày đang nói về cái gì vậy?” Paco hỏi, tham gia cùng bọn tôi với một đĩa thức ăn từ nhà ăn tự chọn.
“Tao cá cược với Alex, cái xe hơi của tao đổi lấy cái xe gắn máy của nó, rằng nó không thể mò được vào quần con nhỏ Brittany Ellis trước lễ Tạ ơn.”
“Mày điên à, Alex?” Paco nói. “Đặt cược như thế là tự sát.”
“Tránh ra đi, Paco,” tôi cảnh cáo. Nó không phải là tự sát. Ngu ngốc thì có thể, nhưng không phải tự sát. Nếu tôi có thể xử lý Carmen Sanchez nóng bỏng, tôi có thể xử lý Brittany Ellis ngọt ngào.
“Brittany không thuộc giới của mày, thằng bạn. Mày có thể là một thằng điển trai, nhưng mày trăm phần trăm là người Mỹ gốc Mexico, còn cô nàng thì trắng như bánh mỳ sữa.”
Một cô nàng ít tuổi hơn tên Leticia Gonzalez đi về phía chúng tôi. “Chào anh, Alex,” cô nàng nói, gửi cho tôi một nụ cười trước khi ngồi xuống với bạn mình. Trong khi mấy thằng khác nhỏ dãi quanh Leticia và tán chuyện với bạn cô nàng, Paco và tôi còn lại một mình bên gốc cây.
Paco huých tôi, “Đấy mới là một cô gái Mỹ gốc Mexico xinh đẹp, và chắc chắn sẽ nằm trong giới của mày.”
Nhưng tôi không để mắt đến Leticia, mà là đến Brittany. Giờ, khi trò chơi đã bắt đầu, tôi tập trung vào chiến lợi phẩm của mình. Đã đến lúc bắt đầu tán tỉnh, nhưng những cách nhảm nhí thông thường sẽ không hiệu quả với con nhỏ này. Có lẽ Brittany đã quá quen với mấy lời đó từ bạn trai mình cùng những thằng khốn khác.
Tôi quyết định một chiến thuật khác, thứ mà con nhỏ sẽ không ngờ. Tôi sẽ chọc tức con nhỏ cho đến khi tôi là tất cả những gì con nhỏ nghĩ đến. Và tôi sẽ bắt đầu ngay trong tiết tới khi con nhỏ buộc phải ngồi cạnh tôi. Màn dạo đầu nho nhỏ trong lớp Hóa để khuấy động mọi thứ lên – đó sẽ là sự khác biệt.
Mẹ kiếp!” Paco nói, vứt toẹt bữa trưa xuống. “Họ nghĩ họ có thể mua một lớp vỏ hình chứ U, chất mọi thứ vào đó và gọi nó là taco[3] sao? Thứ này ăn dở như phân ấy, Alex.”
[3] Taco: Món ăn truyền thống của người Mexico, gồm một lớp bánh mì hay bánh ngô bao bên ngoài, bên trong là nhiều loại nhân khác nhau: thịt bò, gà, hải sản, rau, pho mát…
“Thằng khỉ, mày khiến tao buồn nôn quá,” tôi nói với nó.
Tôi nhìn chằm chằm khó chịu vào hộp thức ăn mang đi từ nhà. Nhờ Paco mà mọi thứ giờ đều trông như rác rưởi. Ghê tởm, tôi vứt những gì còn lại của bữa trưa vào túi giấy màu nâu.
“Muốn ăn một chút không?” Paco nói với nụ cười nham nhở trong lúc đưa miếng taco về phía tôi.
“Mang chúng lại gần tao một phân thôi là mày sẽ phải xin lỗi đấy,” tôi đe dọa.
“Tao sợ vãi ra đây.”
Paco lắc lắc cái taco nát bét trêu tức tôi. Nó nên biết nghiêm túc thì tốt hơn.
“Nếu một mẩu bánh đó mà văng vào người tao…”
“Mày sẽ làm gì, đá đít tao à?” Paco ngân nga mỉa mai, vẫn lắc cái taco. Có lẽ tôi nên đấm vào mặt nó, hạ gục nó nếu không muốn phiền phức lúc này.
Vừa nghĩ thế, tôi đã cảm thấy cái gì đó bắn vào quần mình. Tôi nhìn xuống. Đúng, một đốm ướt lớn, nhầy nhụa nhân taco đáp ngay vào đũng quần jean bạc màu của tôi.
“Khốn thật,” Paco nói, khuôn mặt nó chuyển từ vui vẻ trêu đùa sang sốc. “Mày muốn tao lau sạch nó chứ?”
“Nếu ngón tay nào của mày đến gần của quý của tao, tao sẽ đích thân bắn vào bi mày đấy,” tôi gầm gừ rít qua kẽ răng.
Tôi búng miếng thịt ra khỏi đũng quần. Một mảng dầu lớn vẫn còn lưu lại. Tôi quay sang Paco. “Mày có mười phút để kiếm cho tao một cái quần mới.”
“Làm thế quái nào tao làm kịp điều đó?”
“Sáng tạo đi.”
“Lấy của tao đi.” Paco đứng lên và đưa tay đến lưng quần, cởi cúc ngay giữa sân trường.
“Có lẽ tao nói chưa đủ rõ,” tôi nói với nó, tự hỏi sao tôi có thể đi vào lớp Hóa như một anh chàng ngon lành trong khi trông như vừa tè ra quần thế này. “Ý tao là, lấy cho tao một cái quần mới, vừa với tao, thằng ngu. Mày quá lùn, tới mức có thể thử xin đóng vai một trong những trợ thủ tí hon của ông già Noel đấy.”
“Vì tình anh em, tao sẽ bỏ qua việc mày xúc phạm tao.”
“Chín phút ba mươi giây.”
Nghe tới đó, Paco vội co cẳng chạy về phía bãi đậu xe.
Tôi thực sự không quan tâm chuyện làm thế nào mình có được cái quần; chỉ cần tôi có nó trước khi vào tiết tiếp theo. Còn với đũng quần thế này, sao tôi gây ấn tượng được với Brittany rằng tôi là một anh chàng trẻ trai, mạnh mẽ chứ!
Tôi dựa cây chờ đợi trong khi mấy đứa khác ăn hết bữa trưa rồi quay vào lớp. Trước khi tôi kịp chú ý, nhạc đã vang lên trên loa và Paco thì vẫn chưa thấy đâu. Tuyệt thật. Giờ thì tôi có năm phút để đến lớp Hóa của cô Peterson. Nghiến răng, tôi đi vào lớp với cuốn sách che trước đũng quần, vẫn còn hai phút. Tôi trượt vào ghế và ngồi sát lại bàn thí nghiệm để che giấu vết bẩn.
Brittany bước vào phòng, mái tóc rực rỡ buông trước ngực, những lọn tóc nhỏ hoàn hảo bay nhẹ theo mỗi bước đi. Tôi chẳng bị kích thích trước sự hoàn hảo ấy, mà chỉ muốn làm chúng rối tung lên.
Tôi nháy mắt với Brittany khi con nhỏ nhìn tôi. Con nhỏ thở hậm hực, kéo ghế ra càng xa tôi càng tốt.
Ghi nhớ quy tắc không-khoan-nhượng của cô Peterson, tôi bỏ khăn rằn ra khỏi đầu, đặt xuống lòng ngay chỗ vết bẩn. Sau đó, tôi nhích lại gần cô nàng cổ vũ. “Có lúc cậu sẽ phải nói chuyện với tôi thôi.”
“Và để cho bạn gái của cậu có cớ đánh tôi? Không, cảm ơn, Alex. Tôi muốn giữ cho mặt mình được như hiện tại.”
“Tôi không có bạn gái. Cậu có muốn ửng tuyển vào vị trí này không?” Tôi soi con nhỏ từ trên xuống dưới, chú ý vào những phần khiến con nhỏ tự mãn.
Brittany cong đôi môi màu hồng phớt lên và trừng mắt với tôi. “Đừng có mơ.”
“Cưng à, cậu sẽ không biết phải làm gì với mớ hóc môn sinh dục đàn ông này nếu nó trỗi dậy đâu.”
Nó đó, Alex. Trêu chọc để khiến con nhỏ muốn mày đi. Kiểu gì con nhỏ cũng mắc bẫy.
Brittany quay đi. “Cậu thật đáng tởm.”
“Nếu tôi nói chúng ta sẽ là một cặp tuyệt vời thì sao?”
“Tôi sẽ nói cậu là một kẻ đần độn.”
Tôi đẩy thằng đó vào chiếc Camaro đen bóng, thứ có giá hẳn còn cao hơn số tiền mẹ tôi kiếm được trong một năm. “Nghe đây, Blake,” tôi nói. “Hãy trả tiền ngay lập tức, nếu không tao sẽ đập vỡ cái gì đó của mày. Không phải một món đồ hay cái xe chết tiệt của mày đâu… sẽ là phần nào đó trên người, thứ vĩnh viễn gắn với mày. Hiểu chứ?”
Blake, gầy còn hơn cả một cây cột điện thoại và nhợt nhạt như hồn ma, nhìn tôi như thể tôi vừa đưa cho nó án tử hình. Nó nên nghĩ về điều đó trước khi lấy Big 8[1] rồi chuồn thẳng mà không trả tiền.
[1] Big 8: 1/8 ký crack (hoặc crack cocaine): một loại thuốc phiện chế từ cocaine – loại ma túy bán tổng hợp.
Làm như Hector sẽ bỏ qua chuyện đó.
Làm như tôi sẽ bỏ qua chuyện đó.
Khi Hector cử tôi đến để lấy lại tiền, tôi làm việc phải làm. Tôi có thể không thích, nhưng tôi vẫn làm. Ông ta biết tôi không mua bán ma túy hoặc đột nhập vào nhà dân hay các công ty để cuỗm thứ khỉ gì đó. Nhưng tôi lại… đòi nợ rất tốt. Đôi khi là bắt người, nhưng đó là những vụ rắc rối, nhất là vì tôi biết chuyện gì sẽ xảy đến với bọn nó một khi tôi lôi bọn nó đến gặp Chuy ở nhà kho. Không ai muốn đối mặt với Chuy. Nó còn tệ hơn phải đối mặt với tôi. Blake nên cảm thấy may mắn vì người được giao đến gặp nó là tôi.
Bảo rằng tôi không sống cuộc sống sạch sẽ thì cũng không đúng. Tôi cố gắng không lún quá sâu vào công việc bẩn thỉu đang làm cho băng Blood. Và tôi giỏi điều này. Việc của tôi là dọa nạt mọi người để họ phải trả cho chúng tôi số tiền vốn thuộc về chúng tôi. Về căn bản, tay tôi hoàn toàn chẳng dính gì đến thuốc. Dẫu tiền mua bán thuốc đến tay tôi khá thường xuyên, nhưng tôi lại chuyển chúng đến Hector. Tôi không dùng chúng, tôi chỉ đòi chúng về.
Việc này biến tôi thành một con tốt, tôi biết. Tôi không quan tâm, chừng nào gia đình tôi còn được an toàn. Bên cạnh đó, tôi cũng giỏi đánh nhau. Bạn không thể tưởng tượng được bao nhiêu người đã trở nên hoảng loạn khi bị đe dọa đập vỡ sọ đâu. Blake cũng không khác mấy – nó đang cố giữ bình tĩnh, nhưng hai cánh tay khẳng khiu thì run lẩy bẩy.
“Tao không có tiền,” Blake buột miệng.
“Thằng kia, câu trả lời này không xong đâu.” Paco từ bên ngoài nói xen vào. Nó thích đi cùng tôi. Nó nghĩ mình đang chơi trò thằng xoa – thằng đập, nhưng thực ra chúng tôi đang chơi trò cả hai thằng cùng đập còn mạnh hơn.
“Mày muốn tao bẻ cái tay nào trước?” tôi hỏi. “Tao sẽ tử tế và cho mày chọn.”
“Chỉ cần bắn một phát vào mông nó thôi Alex, cho xong chuyện,” Paco uể oải.
“Không!” Blake la lên. “Tao sẽ có tiền. Ngày mai. Tao hứa.”
Tôi đẩy nó vào xe, cánh tay tôi ấn vào họng nó vừa đủ để dọa. “Làm như tao tin mày ấy. Mày nghĩ bọn tao là lũ ngu hả? Tao cần vật thế chấp.”
Blake không trả lời.
Tôi nhìn xe của nó.
“Đừng lấy chiếc xe, Alex. Làm ơn.”
Tôi rút súng ra. Tôi sẽ không bao giờ bắn nó. Dù hiện tại là ai, tương lai trở thành người thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ giết bất cứ ai. Hoặc bắn bất cứ ai. Nhưng, Blake không cần phải biết điều này.
Liếc nhìn khẩu Glock của tôi, Blake đưa ngay chìa khóa ra. “Ôi, Chúa ơi. Làm ơn, đừng.”
Tôi giật lấy cái chìa từ tay nó. “Ngày mai, Blake. Bảy giờ, sau mấy con hẻm cũ trên đường Forth and Vine. Giờ thì biến đi,” tôi nói, quơ quơ khẩu súng trong không khí khi thằng kia bỏ chạy.
“Tao luôn muốn sở hữu một chiếc Camaro,” Paco nói sau khi Blake biến khỏi tầm nhìn.
Tôi thảy chìa khóa cho nó. “Nó là của mày – cho đến mai.”
“Mày thực sự nghĩ nó sẽ kiếm ra bốn củ[2] chỉ trong một ngày?”
[2] Nguyên văn: “four G’s” tức “four Grand” (4000 USD).
“Phải,” tôi nói với nó, hoàn toàn tự tin. “Vì giá trị của chiếc xe hơn thế gấp nhiều lần.”
Quay lại nhà kho, bọn tôi báo tình hình cho Hector. Ông ta tỏ ra không vui vì chưa đòi được tiền, nhưng ông ta biết rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tôi luôn hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi tối ở trong phòng, tôi không thể ngủ được vì thằng Luis ngáy ầm ĩ. Nó ngủ rất ngon lành, như thể chẳng quan tâm thế giới ra sao. Mặc dù tôi không ngại việc đe dọa những kẻ buôn bán ma túy kém cỏi như Blake, song tôi chỉ ước gì mình được đánh nhau vì những thứ đáng để giành giật hơn.
***
Một tuần sau, tôi ngồi trên bãi cỏ trong sân trường ăn bữa trưa dưới gốc cây. Hầu hết học sinh trường Fairfield ăn trưa ngoài trời cho đến tận cuối tháng Mười, khi mùa đông vùng Illinois buộc chúng tôi phải ngồi trong nhà ăn tự phục vụ. Thời gian này, chúng tôi đang tận hưởng từng phút ánh nắng và không khí trong lành khi thời tiết vẫn còn tươi mát.
Thằng bạn Lucky, với cái áo sơ mi quá khổ màu đỏ và quần jean đen, đập vào lưng tôi khi hạ mông xuống bên cạnh, khay đồ ăn cầm trên tay. “Sẵn sàng cho tiết sau chưa, Alex? Brittany ghét cay ghét đắng mày như thể mày là một bệnh dịch vậy, thề luôn. Thật buồn cười khi nhìn con nhỏ dịch cái ghế của nó cách mày càng xa càng tốt.”
“Lucky,” tôi nói. “Con nhỏ đó có thể là một kiều nữ, nhưng làm sao sánh được với thằng đàn ông này.” Tôi chỉ vào mình.
“Nói với mẹ mày,” Lcuky nói, cười ầm lên, “Hoặc Colin Adams ấy.”
Tôi tựa vào cây, khoanh tay trước ngực. “Tao đã học chung với Adams môn Thể dục năm ngoái. Tin tao đi, thằng đó chẳng có gì để mà khoe khoang cả.”
“Mày vẫn còn tức vì nó phá tủ đồ của mày hồi năm nhất, sau khi mày đánh bại nó trong cuộc chạy đua tiếp sức trước toàn trường à?”
Khỉ thật, đúng, tôi vẫn còn điên tiết. Vụ đó đã khiến tôi phải tốn cả đống tiền để mua lại sách mới. “Tin cũ rồi,” tôi nói với Lucky, giữ vẻ mặt lạnh băng như thường lệ.
“‘Tin cũ’ đó đang ngồi bên cô bạn gái nóng bỏng của nó ngay đằng kia kìa.” Liếc mắt nhìn Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng, các tuyến phòng thủ của tôi tự động dựng lên. Brittany nghĩ tôi là một con nghiện. Ngày nào tôi cũng khiếp hãi chuyện phải đối phó với con nhỏ trong lớp Hóa. “Con nhỏ đó đầu óc kinh lắm,” tôi nói.
“Thấy bảo con nhỏ đó sỉ nhục mày với lũ bạn bè,” một thằng tên Pedro nói lúc đó và mấy thằng khác bưng khay đồ ăn đến, ngồi xuống nhập hội.
Tôi lắc đầu, tự hỏi Brittany đã nói những gì và tôi sẽ phải làm thế nào để kiểm soát thiệt hại. “Có lẽ cô nàng muốn tao và không biết cách nào khiến tao chú ý.”
Lucky phá ra cười sặc sụa, tới mức tất cả bọn học sinh trong vòng mấy mét đều nhìn chúng tôi chằm chằm. “Không đời nào Brittany Ellis tự nguyện đến gần mày trong phạm vi hai bước chân đâu, đồ ngốc, chứ đừng nói tới chuyện hẹn hò,” nó nói. “Brittany rất giàu có, chiếc khăn con nhỏ ấy quấn quanh cổ tuần trước đắt gấp nhiều lần bất cứ cái nào ở quê mình đấy.”
Cái khăn đó. Như thể quần jean và áo hàng hiệu còn chưa đủ hợp thời, con nhỏ đó quàng thêm cái khăn để phô bày sự giàu có cao sang thì phải. Hẳn con nhỏ đã nhuộm nó để nó tiệp màu chính xác với màu mắt xanh biếc của mình.
“Này, tao cá với mày cả chiếc RX-7 là mày không thể nào mò được tới quần lót của con nhỏ trước lễ Tạ ơn.” Lucky thách, cắt ngang dòng suy nghĩ bất thường trong đầu tôi.
“Thằng nào mà muốn mò tới quần lót của con nhỏ đó chứ?” tôi đáp. Chúng hẳn cũng là hàng hiệu, với tên viết tắt của con nhỏ thêu ở mặt trước.
“Bất kỳ thằng độc thân nào trong trường này.”
Tôi có cần phải nói rõ không đây? “Con nhỏ đó trắng bóc.” Tôi không dây vào con gái da trắng, hoặc những đứa hư hỏng, hoặc mấy cô nàng xem việc đổi màu sơn móng tay mỗi ngày cho phù hợp với bộ đồ hàng hiệu của mình như thứ lao động nặng nề nhất.
Tôi lôi một điếu thuốc từ túi ra, châm lửa hút, lờ đi nội quy cấm hút thuốc của trường Fairfield. Gần đây tôi hút rất nhiều. Paco đã nói về việc này tối qua khi đi cùng tôi.
“Gì thế, da trắng thì sao? Thôi nào, Alex. Đừng có ngốc thế. Nhìn con bé xem.”
Tôi liếc nhìn. Công nhận là Brittany trông cũng được. Mái tóc dài sáng bóng, mũi dọc dừa, cánh tay hơi rám nắng với chút cơ bắp khiến bạn tự hỏi liệu nó có phải do vận động không, đôi môi căng mọng khi mỉm cười khiến bạn nghĩ thế giới vĩnh viễn hòa bình nếu tất cả mọi người đều có được nụ cười của con nhỏ.
Tôi xua đi những ý nghĩ trong tâm trí. Con nhỏ đó nóng bỏng thì sao chứ? Đó là đứa lẳng lơ nhất hạng. “Quá gầy,” tôi thốt lên.
“Mày muốn Brittany,” Lucky nói, ngả lưng trên bãi cỏ. “Chỉ là mày biết, giống như phần lớn những thằng Mỹ gốc Mexico đến từ khu nam tụi mình, mày không thể có được con nhỏ.”
Một cái gì đó trong tôi nhảy lên. Như là cơ chế tự vệ. Như là lòng tự phụ. Trước khi kịp xua tan nó, tôi đã nói, “Trong hai tháng là tao có được con ngốc đó. Nếu mày muốn cá con RX-7, tao tham gia.”
“Mày điên rồi.” Khi tôi không đáp, Lucky cau mày. “Mày nghiêm túc chứ, Alex?”
Thằng này muốn rút lui, nó yêu chiếc xe còn hơn cả mẹ nó. “Chắc chắn.”
“Nếu mày thua, tao sẽ lấy chiếc Julio,” Lucky nói, miệng mỉm cười nham hiểm.
Julio là tài sản đáng giá nhất của tôi, một chiếc Honda Nighthawk 750 cũ. Tôi cứu nó ra từ một bãi rác thải và biến nó thành một con xe ngầu. Hồi sinh cho nó mất rất nhiều thời gian. Đó là điều duy nhất tôi làm tốt thay vì phá hủy thứ gì đó.
Lucky không rút lui. Giờ thì đến lượt tôi, thối lui hoặc tới luôn. Vấn đề là tôi không bao giờ chùn bước… chưa từng trong đời.
Đứa con gái da trắng nổi tiếng nhất trường chắc như bắp là sẽ học được rất nhiều khi hẹn hò với tôi. Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng đó đã nói sẽ không bao giờ hẹn hò với một thành viên băng đảng, nhưng tôi cược không đứa nào trong băng Latino Blood từng cố gắng mò vào trong chiếc quần hàng hiệu của cô nàng.
Dễ dàng như một trận đánh nhau giữa Folks và People – hai băng nhóm cừu thù vào một tối thứ Bảy.
Tôi cá là cô nàng Brittany chỉ cần được tán tỉnh một chút. Bạn biết đó, trò đối đáp qua lại làm bạn hiểu rõ hơn về người khác giới. Tôi có thể một công đôi việc: đập lại thằng Mặt Lừa bằng cách cướp đi bạn gái nó và trả thù Brittany Ellis vì đã khiến tôi bị mời vào phòng hiệu trưởng rồi xúc phạm tôi trước mặt bạn bè.
Thậm chí tôi có thể được vui vẻ nữa.
Rồi cả trường sẽ được chứng kiến cảnh đứa con gái da trắng ngây thơ chảy nước dãi vì thằng Mỹ gốc Mexico mà cô nàng từng tuyên bố ghét cay ghét đắng. Tôi tự hỏi Brittany sẽ sụp đổ thế nào sau khi tôi xong việc với cô nàng.
Tôi chìa tay ra. “Giao kèo.”
“Mày phải có bằng chứng đấy.”
Tôi rít một hơi thuốc. “Lucky, mày muốn tao làm gì? Nhổ một cọng lông trên vùng kín quỷ quái của con nhỏ à?”
“Làm sao tao biết đó là của con nhỏ?” Lucky đáp trả. “Có thể con nhỏ bẩm sinh không phải tóc vàng thì sao? Bên cạnh đó, con nhỏ có thể tẩy lông kiểu Brazil. Mày biết đó, khi mà mọi thứ…”
“Chụp hình lại,” Perdo gợi ý. “Hoặc quay phim. Tao cá là chúng ta sẽ kiếm được bộn tiền cho vụ này. Chúng ta có thể đặt tựa là Brittany đến Bờ Nam.”
Chính những cuộc chuyện trò rác rưởi thế này khiến chúng tôi mang tiếng xấu. Bọn nhà giàu cũng nói về những thứ rác rưởi như thế, nhưng khi lũ bạn của tôi nói, thì mọi thứ là không-giới-hạn. Thật ra, tôi nghĩ chúng chỉ đùa cợt về người khác cho vui thôi. Nhưng khi bọn nó chuyển sang nói về tôi, tôi không thấy nửa điểm hài hước.
“Bọn mày đang nói về cái gì vậy?” Paco hỏi, tham gia cùng bọn tôi với một đĩa thức ăn từ nhà ăn tự chọn.
“Tao cá cược với Alex, cái xe hơi của tao đổi lấy cái xe gắn máy của nó, rằng nó không thể mò được vào quần con nhỏ Brittany Ellis trước lễ Tạ ơn.”
“Mày điên à, Alex?” Paco nói. “Đặt cược như thế là tự sát.”
“Tránh ra đi, Paco,” tôi cảnh cáo. Nó không phải là tự sát. Ngu ngốc thì có thể, nhưng không phải tự sát. Nếu tôi có thể xử lý Carmen Sanchez nóng bỏng, tôi có thể xử lý Brittany Ellis ngọt ngào.
“Brittany không thuộc giới của mày, thằng bạn. Mày có thể là một thằng điển trai, nhưng mày trăm phần trăm là người Mỹ gốc Mexico, còn cô nàng thì trắng như bánh mỳ sữa.”
Một cô nàng ít tuổi hơn tên Leticia Gonzalez đi về phía chúng tôi. “Chào anh, Alex,” cô nàng nói, gửi cho tôi một nụ cười trước khi ngồi xuống với bạn mình. Trong khi mấy thằng khác nhỏ dãi quanh Leticia và tán chuyện với bạn cô nàng, Paco và tôi còn lại một mình bên gốc cây.
Paco huých tôi, “Đấy mới là một cô gái Mỹ gốc Mexico xinh đẹp, và chắc chắn sẽ nằm trong giới của mày.”
Nhưng tôi không để mắt đến Leticia, mà là đến Brittany. Giờ, khi trò chơi đã bắt đầu, tôi tập trung vào chiến lợi phẩm của mình. Đã đến lúc bắt đầu tán tỉnh, nhưng những cách nhảm nhí thông thường sẽ không hiệu quả với con nhỏ này. Có lẽ Brittany đã quá quen với mấy lời đó từ bạn trai mình cùng những thằng khốn khác.
Tôi quyết định một chiến thuật khác, thứ mà con nhỏ sẽ không ngờ. Tôi sẽ chọc tức con nhỏ cho đến khi tôi là tất cả những gì con nhỏ nghĩ đến. Và tôi sẽ bắt đầu ngay trong tiết tới khi con nhỏ buộc phải ngồi cạnh tôi. Màn dạo đầu nho nhỏ trong lớp Hóa để khuấy động mọi thứ lên – đó sẽ là sự khác biệt.
Mẹ kiếp!” Paco nói, vứt toẹt bữa trưa xuống. “Họ nghĩ họ có thể mua một lớp vỏ hình chứ U, chất mọi thứ vào đó và gọi nó là taco[3] sao? Thứ này ăn dở như phân ấy, Alex.”
[3] Taco: Món ăn truyền thống của người Mexico, gồm một lớp bánh mì hay bánh ngô bao bên ngoài, bên trong là nhiều loại nhân khác nhau: thịt bò, gà, hải sản, rau, pho mát…
“Thằng khỉ, mày khiến tao buồn nôn quá,” tôi nói với nó.
Tôi nhìn chằm chằm khó chịu vào hộp thức ăn mang đi từ nhà. Nhờ Paco mà mọi thứ giờ đều trông như rác rưởi. Ghê tởm, tôi vứt những gì còn lại của bữa trưa vào túi giấy màu nâu.
“Muốn ăn một chút không?” Paco nói với nụ cười nham nhở trong lúc đưa miếng taco về phía tôi.
“Mang chúng lại gần tao một phân thôi là mày sẽ phải xin lỗi đấy,” tôi đe dọa.
“Tao sợ vãi ra đây.”
Paco lắc lắc cái taco nát bét trêu tức tôi. Nó nên biết nghiêm túc thì tốt hơn.
“Nếu một mẩu bánh đó mà văng vào người tao…”
“Mày sẽ làm gì, đá đít tao à?” Paco ngân nga mỉa mai, vẫn lắc cái taco. Có lẽ tôi nên đấm vào mặt nó, hạ gục nó nếu không muốn phiền phức lúc này.
Vừa nghĩ thế, tôi đã cảm thấy cái gì đó bắn vào quần mình. Tôi nhìn xuống. Đúng, một đốm ướt lớn, nhầy nhụa nhân taco đáp ngay vào đũng quần jean bạc màu của tôi.
“Khốn thật,” Paco nói, khuôn mặt nó chuyển từ vui vẻ trêu đùa sang sốc. “Mày muốn tao lau sạch nó chứ?”
“Nếu ngón tay nào của mày đến gần của quý của tao, tao sẽ đích thân bắn vào bi mày đấy,” tôi gầm gừ rít qua kẽ răng.
Tôi búng miếng thịt ra khỏi đũng quần. Một mảng dầu lớn vẫn còn lưu lại. Tôi quay sang Paco. “Mày có mười phút để kiếm cho tao một cái quần mới.”
“Làm thế quái nào tao làm kịp điều đó?”
“Sáng tạo đi.”
“Lấy của tao đi.” Paco đứng lên và đưa tay đến lưng quần, cởi cúc ngay giữa sân trường.
“Có lẽ tao nói chưa đủ rõ,” tôi nói với nó, tự hỏi sao tôi có thể đi vào lớp Hóa như một anh chàng ngon lành trong khi trông như vừa tè ra quần thế này. “Ý tao là, lấy cho tao một cái quần mới, vừa với tao, thằng ngu. Mày quá lùn, tới mức có thể thử xin đóng vai một trong những trợ thủ tí hon của ông già Noel đấy.”
“Vì tình anh em, tao sẽ bỏ qua việc mày xúc phạm tao.”
“Chín phút ba mươi giây.”
Nghe tới đó, Paco vội co cẳng chạy về phía bãi đậu xe.
Tôi thực sự không quan tâm chuyện làm thế nào mình có được cái quần; chỉ cần tôi có nó trước khi vào tiết tiếp theo. Còn với đũng quần thế này, sao tôi gây ấn tượng được với Brittany rằng tôi là một anh chàng trẻ trai, mạnh mẽ chứ!
Tôi dựa cây chờ đợi trong khi mấy đứa khác ăn hết bữa trưa rồi quay vào lớp. Trước khi tôi kịp chú ý, nhạc đã vang lên trên loa và Paco thì vẫn chưa thấy đâu. Tuyệt thật. Giờ thì tôi có năm phút để đến lớp Hóa của cô Peterson. Nghiến răng, tôi đi vào lớp với cuốn sách che trước đũng quần, vẫn còn hai phút. Tôi trượt vào ghế và ngồi sát lại bàn thí nghiệm để che giấu vết bẩn.
Brittany bước vào phòng, mái tóc rực rỡ buông trước ngực, những lọn tóc nhỏ hoàn hảo bay nhẹ theo mỗi bước đi. Tôi chẳng bị kích thích trước sự hoàn hảo ấy, mà chỉ muốn làm chúng rối tung lên.
Tôi nháy mắt với Brittany khi con nhỏ nhìn tôi. Con nhỏ thở hậm hực, kéo ghế ra càng xa tôi càng tốt.
Ghi nhớ quy tắc không-khoan-nhượng của cô Peterson, tôi bỏ khăn rằn ra khỏi đầu, đặt xuống lòng ngay chỗ vết bẩn. Sau đó, tôi nhích lại gần cô nàng cổ vũ. “Có lúc cậu sẽ phải nói chuyện với tôi thôi.”
“Và để cho bạn gái của cậu có cớ đánh tôi? Không, cảm ơn, Alex. Tôi muốn giữ cho mặt mình được như hiện tại.”
“Tôi không có bạn gái. Cậu có muốn ửng tuyển vào vị trí này không?” Tôi soi con nhỏ từ trên xuống dưới, chú ý vào những phần khiến con nhỏ tự mãn.
Brittany cong đôi môi màu hồng phớt lên và trừng mắt với tôi. “Đừng có mơ.”
“Cưng à, cậu sẽ không biết phải làm gì với mớ hóc môn sinh dục đàn ông này nếu nó trỗi dậy đâu.”
Nó đó, Alex. Trêu chọc để khiến con nhỏ muốn mày đi. Kiểu gì con nhỏ cũng mắc bẫy.
Brittany quay đi. “Cậu thật đáng tởm.”
“Nếu tôi nói chúng ta sẽ là một cặp tuyệt vời thì sao?”
“Tôi sẽ nói cậu là một kẻ đần độn.”
/31
|