Xui Tới Ba Đời Mới Gặp Anh

Chương 11 - Chương 6.1

/17


Từ trong mộng tỉnh lại, nhận thức đầu tiên của anh chính là cảm thấy xương cốt rã rời, kế đến chính là không thấy cô nhóc ngốc nghếch kia đâu.

Anh lập tức ngồi dậy, không để ý đến xương cốt và cơ bắp đang kêu gào muốn kháng nghị, cầm mắt kính đeo lên, không do dự mà lao ra khỏi lều tạm.

Nhưng vừa chạy mấy bước, anh liền dừng lại.

Cô ở trên bờ cát.

Bầu trời xanh trong không có một bóng mây, khiến người ta hoài nghi trận mưa to bão táp ngày hôm qua đều là giả, chỉ có nhìn những cái bè gỗ trôi dạt đến bờ biển mới biết sức tàn phá của áp thấp nhiệt đới ngày hôm qua dữ dội như thế nào.

Dưới trời xanh mây trắng, cô đi chân trần chạm đất, đứng trên bờ cát bên cạnh một gốc cây dừa.

Gió biển thổi nhẹ lên mái tóc dài ngang vai và bộ quần áo màu trắng của cô.

Màu xanh dương của mặt biển, màu xanh của lá cây, màu trắng của bờ cát và chiếc áo mà cô đang mặc, ngẩng đầu lấy tay che đi ánh mặt trời làm chói mắt, không biết cô gái ấy đang nhìn cái gì…

Cảnh tượng này, thoạt nhìn giống như hình ảnh trong phim ảnh, nhưng chớp mắt một cái, bóng dáng tao nhã hiền thục kia liền biến mất, thay bằng động tác đi vòng quanh thân cây dừa.

Kỳ quái, cô đang làm gì thế?

Anh nhíu mày, đang muốn cất bước đi về phía trước, ai ngờ đột nhiên lại thấy cô đưa tay ra ôm thân dừa rồi ra sức rung.

Anh thấy mà choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, hai ba trái dừa liền lịch ba lịch bịch từ trên cao rơi xuống, tiếp theo đó, bà xã mới cưới của anh nhanh như chớp nhặt mấy trái dừa đang nằm lăn lóc trên bờ cát, hai tay cầm chiến lợi phẩm của mình vội vã chạy trở lại.

“A Kiệt! Nhìn, mau nhìn! Trái dừa! Có trái dừa đó!” Cô hưng phấn kêu lên, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng nặng nề thở dốc, cầm mấy trái dừa cố gắng đưa lên trước mặt anh giống như đang hiến một vật quý vô giá.

Anh kinh ngạc nhìn cô, giây tiếp theo, anh không thể nào mà ngăn mình cười to thành tiếng.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”

Chung Thục Phương bị anh cười nhạo như vậy nên cảm thấy có chút xấu hổ, lại không biết mình đã làm gì mà khiến anh cười đến như vậy.

Cô đứng ngây ngốc tại chỗ rất lâu, muốn đợi anh cười xong, nhưng dường như anh không hề có ý muốn dừng lại.

“Anh cười cái gì, có gì đáng cười chứ?”

“Không có… Không có gì…” Biết cô đang bất mãn, nhưng dù anh lắc đầu nói không có, nụ cười châm biếm trên mặt vẫn không vơi đi.

Chung Thục Phương chu miệng lên, bất mãn nhìn anh, “Em tốt bụng mang dừa đến cho anh uống, anh làm gì cười đến như vậy chứ?”

Anh mỉm cười lắc đầu, khóe mắt ẩn chứa nước mắt sau trận cười lớn, đưa tay cầm lấy trái dừa trên tay cô nói: “Làm rất khá, bà xã.”

Anh cúi người hôn trộm lên đôi môi thơm của cô, sau đó quay người đi xử lý hai trái dừa này.

Chung Thục Phương không ứng phó kịp bị hôn trộm, cô đỏ mặt, khẽ sờ cánh môi, có chút mờ mịt bay bổng.

✰✰✰

Chung Thục Phương ôm trái dừa rồi nhanh chóng uống sạch phần nước trong đó, nhưng lại có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi.

Anh lấy con dao chặt đôi trái dừa lấy phần thịt, hai người chia nhau ăn không chừa lại một mống.

Dựa vào quái lực của Chung Thục Phương, hai người hái được không ít dừa, trong nhất thời sẽ không đói bụng.

Sau khi ăn uống no đủ, Chung Thục Phương ợ lên một cái, nhìn anh đang đứng bên cạnh xác máy bay như đang tìm kiếm thứ gì đó, bất giác cũng vội vàng đi tới.

Anh thử lôi các mảnh vụn của xác máy bay ra ngoài, tìm kiếm bên dưới, nhưng lại bởi vì quá nặng mà mấy lần kéo thử cũng không lên.

Chung Thục Phương thấy thế, liền đi đến, tay phải dùng sức một cái, liền giống như một đứa trẻ kéo mền lên đắp, dễ dàng nâng được mảnh vụn xác máy bay lên.

Lâm Tử Kiệt nhìn thấy mà sững sờ, mới nhớ đến cô có khí lực rất lớn.

“Anh không phải tìm đồ gì đó sao?” Chung Thục Phương nhìn anh đang sững sờ, không khỏi nhắc nhở.

Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu xem xét, quả nhiên ở chỗ đó có cái hộp vuông mà hôm qua bị anh ném xuống trước khi xuống máy bay.

Mặc dù cái hộp kia bị vứt mạnh, nhưng mà những thứ bên trong cũng xem như vẫn còn lại đầy đủ.

“Đây là cái gì?” Nhìn qua nhưng không hiểu được mấy chữ tiếng Anh trên vỏ hộp, Chung Thục Phương đến gần nhìn vào trong cái hộp, lại không nhịn được kích động mà kêu lên: “Anh lên máy bay mà còn mang súng theo để làm gì?”

“Đây là súng phát tín hiệu.” Anh nhìn cô một cái, tiếp tục kiểm tra trong hộp còn cái gì có thể dùng được không.

“Hôm qua anh vì cái này mà đẩy em xuống sao?” Chung Thục Phương hừ nhẹ một cái.

“Anh không có đẩy em.” Anh cầm cái hộp đóng lại, muốn cô cầm lấy, lại vừa khom lưng lục tìm những vật dụng khác còn sót lại.

“Có.” Cô đứng sau lưng anh, ôm đống đồ anh giao cho cô.

“Không có...” Phát hiện mình và cô lại đang tranh cãi vô nghĩa, anh dừng lại sửa lại câu nói: “Thôi.”

“Thôi cái gì, anh rõ ràng có đẩy em.” Chung Thục Phương nhíu chóp mũi oán trách.

“Đúng, anh đẩy em.” Anh nói theo ý cô, may mắn tìm thấy hộp cấp cứu trên máy bay.

“Anh gạt em.” Cô mất hứng bĩu môi.

Lúc này anh không trả lời, chỉ là lại kín đáo đưa cho cô thêm cái hộp cấp cứu, cái hộp cấp cứu này hoàn toàn đã chạm đến cằm của cô, vì để cái hộp kia không rơi xuống, Chung Thục Phương chỉ còn cách dùng cằm để cố định nó.

Lần này thế nhưng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Anh hài lòng nhìn cô tay vội chân loạn ôm những thứ đó, xoay người lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Nào biết cô chỉ vừa mới yên tĩnh không quá hai giây, đột nhiên lại phát ra tiếng thét chói tai kinh người.

Anh nhanh chóng xoay người lại, lại thấy cô vứt bỏ toàn bộ đồ ở trên tay, bắn mình nhảy chồm tới trên người anh, giống như chú gấu koala ôm lấy thân cây.

“Oa a! Rắn! Có rắn!!!” Chung Thục Phương nhắm mắt thất thanh kêu loạn, đôi chân vòng quanh hông anh, hai cái tay lại ôm thật chặt cổ anh, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống đất, con rắn kia sẽ bò lên trên người cô.

Cho tới bây giờ anh cũng không biết tại làm sao cô lại có thể nhảy cao đến như vậy!

Chung Thục Phương dụng lực chồm tới khiến thiếu chút nữa anh cũng phải ngã nhào, Lâm Tử Kiệt ôm cô lảo đảo lui về sau vài bước, cơ thể thật vất vả mới có thể đứng vững, kết quả sau khi chăm chú quan sát, nếu như cô nói đó là rắn thì cũng phải cách chỗ cô đứng vừa rồi khoảng năm sáu mét.

“A Phương.” Anh đang bị cô nhiệt tình ôm lấy, gian nan phát ra tiếng gọi cô.

“Cái gì? Cái gì?” Cô run rẩy, chết cũng không chịu mở mắt.

“Trước hết em có thể buông cái cổ của anh ra không?” Giọng nói anh áp bách, gắng sức nói: “Em còn siết chặt nữa thì anh thật sự thở không nổi.”

Cô nghe vậy thoáng buông lỏng tay, nhưng vẫn còn cực kỳ sợ hãi hỏi: “Con rắn đó đi chưa? Còn ở đó nữa không?”

Lâm Tử Kiệt thở phì phò hai cái mới tức giận nói: “Đó không phải là rắn, là sợi dây.”

“Ách, hả?” Cô ngẩn ngơ, mở mắt ra.

“Ừ.” Anh ôm cô đi tới, muốn cô xem rõ cái sợi dây kia.

Sau khi nhìn rõ, Chung Thục Phương xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xin lỗi nói: “Em… Ách… Cái này nhìn sơ rất giống chứ sao…”

“Đồ ngốc.”

“Hừ.” Cô rên lên một tiếng, biểu hiện sự kháng nghị.

“Hừ cái gì?” Anh nhếch mép lên.

“Dù sao em chính là ngốc á…, cả ngày đều chê em ngốc…” Cô bĩu môi mất hứng lầu bầu mấy tiếng.

“Ai nói anh chê em hả?” Anh buồn cười nhìn cô.

Chung Thục Phương nghe thế lại càng thêm bất mãn, bỗng nhiên ngẩng đầu, vỗ đầu vai anh nói: “Anh đó, chỉ có anh! Cả ngày lẫn đêm gọi em là đồ ngốc, coi như em không ngốc cũng bị anh mắng cho ngốc luôn! Chê em ngốc tại sao còn lấy em chứ?”

Anh trầm mặc, nhìn cô hai giây, bộ dạng như mới bừng tỉnh hiểu ra, cố làm ra vẻ muốn hỏi ngược lại: “A, đối với chuyện đó, tại sao anh lại lấy em nhỉ?”

“Em làm sao biết! Vậy mới hỏi anh a!” Chung Thục Phương giận sôi cả lên, đầu óc cũng bị anh làm cho mơ hồ cả rồi.

“Có thể là nhất thời bị ma quỷ ám đó.” Anh nói giỡn.

“Lâm Tử... ” cô tức giận nghĩ muốn nhấc chân đạp anh, sau đó mới phát hiện đôi chân của mình đang kẹp chặt lấy hông của anh, tình huống này làm cho cô hoảng sợ đến hết hồn.

Trời ạ, thật xấu hổ mà! Cô làm sao lại nhảy lên anh như vậy a?

Nghĩ tới tình hình lúc nãy, cô cảm thấy mình thật mất mặt, định buông lỏng chân để xuống đất, thế nhưng tay anh đang ôm cái mông nhỏ của cô lại không có ý muốn buông ra.

Phát hiện người mình cơ hồ là dính cả vào trên người anh, từng tế bào trên người cô hình như vào lúc này cũng nhạy cảm hơn, “Anh anh anh anh anh… Thả em xuống…”

“Vì sao?” Anh nhướng nhướng mày, khóe miệng chứa đựng nụ cười quỷ quyệt.

“Như vậy… Rất kỳ cục á…” Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, luống cuống vỗ vai anh, muốn anh để mình xuống.

“Sẽ không, anh cảm thấy như thế này lại vô cùng tốt.” Anh chui vào cổ cô, trộm cười nghĩ thầm, nếu như hai chân cô kẹp chặt hơn chút nữa thì càng tốt.

Hơi thở ấm áp của anh phả lên gáy cô, Chung Thục Phương chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình cứ lịch ba lịch bịch nhảy lên nhảy xuống.

“Ư… Như vậy thật không tốt á…” Cô thẹn thùng thì thầm, nhưng cánh tay vốn vòng quanh cổ anh, lại không tự chủ được ôm mái tóc đen dày của anh mà xoa xoa, đôi chân cũng theo bản năng mà kẹp chặt hông anh.

“Chỗ nào không tốt?” Anh khẽ cắn vào vành tai cô.

Cô xấu hổ nói: “Bây giờ là ban ngày…”

“Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật.” Anh nói.

“Hả?” Cô ngẩn ngơ, không có cách nào phản bác lại anh.

Ách, ừ, nhưng mà, anh nói cũng không sai nha…, dù sao bốn bề cũng vắng lặng… Cái này… Bọn họ đúng là đang trong ngày hưởng tuần trăng mật… Mặc dù đang gặp nạn…. Ai nha… A á…

“A Kiệt.” Cô đẩy đẩy anh.

“Hả?”

“Râu của anh thật cứng.”

Anh bật cười, thật lâu không thể dừng được.

Xem ra, dù là ở trên đảo không người, chỉ cần có cô ở đây, anh cũng không sợ sẽ cảm thấy buồn chán!

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status