Cô lấy chồng.
Vào một ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Nhưng nội tâm của cô lại là mây đen bao trùm, vô cùng xám xịt.
Hết cách rồi, chị Quyên và anh Trung luôn luôn đối tốt với cô, cô không thể tổn hại bọn họ được, bây giờ kinh tế đã rất khó khăn, nếu ba lại đạp lên thêm một cước, sẽ làm cho công ty thêm họa vô đơn chí.
Huống chi, mọi người, trừ cô ra, đều tán thành hôn sự này, bao gồm cả mấy cô bạn tốt nhiều năm của cô.
Trong tiệc cưới, chính thương danh lưu* đều tới, chị Quyên, anh Trung cũng tới, Nông Nông, La Lan, Uy Uy, Bạch Vân mấy cô bạn tốt cũng đều đến đông đủ, nhưng cô lại không có cơ hội nói vài câu với các cô ấy, bởi vì lượng người đến thật sự quá nhiều, cô lại không ngừng bị người ta đưa vào đưa ra gian phòng nhỏ thay lễ phục.
*Chính thương danh lưu: thương gia, chính khách nổi tiếng.
Lại không ăn được bao nhiêu, trà ngược lại uống cả một bụng.
Vốn là phải uống rượu, chỉ là có người len lén lấy rượu Brandy của cô đổi lại thành trà Ô Long.
Mãi chờ đến lúc được lên xe trở về nhà, người cô cũng sớm mệt mỏi rã rời, cái mông mới đặt xuống ghế, cô liền ngủ say như chết……
Trên thực tế, cô ngủ say như heo, thậm chí khi về đến nhà thì Lâm Tử Kiệt một đường ôm lấy cô bước xuống xe, vào cửa, lên lầu, cho đến khi đặt cô lên trên giường, lại tổn hao sức lực cởi lễ phục trên người thay cô, thay bằng áo ngủ tơ tằm, cô cũng không hề thức giấc.
Lẽ ra muốn gọi cô dậy tắm rửa tháo bỏ nữ trang, nhưng thấy cô mệt mỏi quá độ, giấc ngủ thật sâu, anh liền dứt bỏ ý niệm đó, dứt khoát tìm người đến giúp đỡ.
Trong quá trình tháo bỏ nữ trang, cô từng mơ hồ tỉnh lại, nhưng hiển nhiên ý thức được một chút nguy cơ cũng không có, vừa thấy người trước mắt là nữ, liền mặc cho người ta sắp đặt ra sao cứ mê mang ngủ say.
“Thiếu gia, có muốn tôi thay thiếu phu nhân gỡ tóc tết xuống không?”
“Không cần, tôi làm là được rồi, cô đi xuống đi.”
Chờ người đi khỏi, anh vào phòng tắm rồi đi một thân mệt mỏi trở ra, lúc này cô đã lăn đến cạnh giường, chỉ thiếu chút nữa sẽ từ trên giường rớt xuống.
Anh đi tới nâng cô chuyển đến giữa giường, cô vẫn như cũ không tỉnh lại.
Tẩy sạch hết lớp trang điểm, hồi phục trở lại vẻ thanh tú đơn thuần, đôi môi mọng nước làm cho người ta muốn hôn chụt một cái.
Cả ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẫn là mặt ủ mày ê, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Suy nghĩ này chỉ mới thoáng qua, lại nhìn thấy khóe mắt cô đã rơi lệ.
“Đồ mít ướt……” Anh bĩu môi cứ nhắc đi nhắc lại, thế nhưng vẫn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Cô vẫn rất thích khóc, mặc dù từ nhỏ có sức mạnh khác thường, nhưng cô vẫn giống như các cô gái bình thường khác, chỉ có chút chuyện nhỏ vẫn sẽ làm cho cô khóc lóc……
✰✰✰
“Các em học sinh, bắt đầu từ ngày hôm nay bạn học Chung Thục Phương sẽ học trong lớp chúng ta, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bạn học mới nào.”
Sau câu nói của thầy Chu, tiếng vỗ tay lưa thưa chậm rãi vang lên.
“Tốt lắm, Chung Thục Phương, con sẽ ngồi ở chỗ - ” thầy Chu lật xem sơ đồ chỗ ngồi, sau đó nói: “Hàng thứ ba, chỗ ngồi thứ tư đi.”
Chung Thục Phương nghe vậy liền nhìn xuống vị trí kia, lại kinh ngạc phát hiện ngồi bên cạnh chỗ ngồi đó chính là cậu trai có gương mặt thiên sứ, cô ngây ngốc nhìn vẻ mặt hờ hững nhưng vẫn xinh đẹp của cậu ta, vừa mong đợi lại vừa sợ bị thương tổn, lưng mang một cặp sách lớn đi về phía chỗ ngồi trống đó, nhưng mới đi chưa được hai bước, một nam sinh đùa giỡn ngáng chân, giây tiếp theo, cả người cô đổ ập ngã sõng xoài trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn.
“Ha ha ha ha ha ha –” các bạn cùng lớp thấy thế cười vang khắp phòng.
Cô ngượng ngùng chỉ muốn có một cái lỗ để chui vào, hoảng hốt lồm cồm bò dậy.
“Vương Công Minh!” Thầy Chu cau mày quát lớn trách mắng trò đùa giỡn của học sinh này.
“Xin lỗi nha, chân dài quá.”
Nam sinh kia không hề có ý muốn nói lời xin lỗi làm Chung Thục Phương càng thêm xấu hổ hơn.
Cô cúi đầu xác định không còn ai vươn chân ra nữa, mới vội vội vàng vàng đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, lấy ra bài tập mới đang dạy, lật đến trang thầy giáo nói.
Sau đó, không bao lâu, cô phát hiện máu mũi mình vấy bẩn lên bài tập tạo nên màu đỏ rất bắt mắt.
Trong nháy mắt kia, cô hoàn toàn đã rõ chính mình không hề ưa thích ngôi trường quý tộc này một chút nào.
Nước mắt, nóng lên, nhỏ xuống, cùng với máu mũi xen lẫn vào nhau.
Một chiếc khăn tay tơ tằm thượng hạng ở một bên đưa tới, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu ta, chỉ thấy một cậu trai gương mặt thiên sứ mỉm cười làm người ta lóa mắt mê muội nói: “Đây, lau đi……”
Chung Thục Phương cực kỳ cảm động, với tay nhận khăn tay, trái tim nhỏ bé ở trong ngực bỗng đập thình thịch. “Cảm –”
Một chữ “cảm” của cô mới nói ra khỏi miệng, lại nghe cậu ta nói thêm một câu: “Đồ ngốc.”
Chung Thục Phương kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ, không thể không nhìn thấy trong mắt cậu ta chính là vẻ khinh thường và chán ghét.
Ánh nắng sớm mai làm cô bừng tỉnh lại, Chung Thục Phương nhìn gương mặt tuấn tú đang gần ngay trước mắt, có chút mờ mịt không hiểu.
Cô thật sự không hiểu, tại sao anh đang cười như một thiên sứ nhưng đồng thời, miệng vẫn có thể thốt ra lời lẽ tổn thương người đến vậy?
Tám tuổi lúc đó cô không hiểu, bây giờ sắp qua hai mươi năm sau, cô vẫn không thể hiểu.
Hết cách rồi, đầu óc của cô không được tốt, có thể cả đời cô cũng không thể hiểu tại sao anh lại có thể ở trước người ta là dạng này, sau lưng người ta là cái dạng khác, vậy thì sao lại yêu thích đùa bỡn cô đến vậy!
Có lẽ cô vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu dạng người thông minh như anh trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì…
Mím môi buồn bã, Chung Thục Phương âm thầm thở dài.
Ông trời chính là không công bằng ở chỗ này, cho anh một cái đầu thiên tài, lại còn tặng không cho anh vẻ đẹp trai đến làm cho người ta choáng váng mặt mày.
Mà cô đây?
Chỉ có một gương mặt trẻ con vĩnh viễn không trưởng thành cùng với cái đầu ngốc nghếch, và một thân thể có sức mạnh khác thường không có chỗ dùng đến……
Ai nha, hai mắt mở ra, lông mi của anh thật dài nha, cặp mắt đen kia giống như một đầm nước sâu, quả thật cực đẹp.
A a a? Làm sao lại gần đến vậy à?
Chung Thục Phương ngây ngốc chưa kịp phản ứng, môi của anh đã dán lên môi cô.
Đôi môi của anh dịu dàng xúc cảm làm cô trừng lớn mắt, đợi anh đưa tay nâng gáy cô, đưa lưỡi cạy đôi môi cô thì cô lúc này mới hoảng sợ mà tỉnh táo hoàn toàn.
Ui mẹ ơi?! Đây không phải là mơ sao?
“Ưm” cô sợ đến hết hồn, đôi mắt to tràn đầy vẻ kinh hoảng.
Trời ạ trời ạ, người đàn ông này làm gì mà đưa lưỡi vào trong miệng của cô?
Chung Thục Phương bị dọa sợ mà đưa tay đẩy anh ra, hơn nữa còn vì dùng sức quá mạnh, hại anh té chổng vó xuống giường.
“Anh anh anh…… Anh làm gì thế?!” Cô vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn kêu lên thất thanh.
Cái té này, cũng làm cho anh tỉnh táo trở lại, Lâm Tử Kiệt mặt mày xanh mét, cực kỳ nhếch nhác mà ngồi dậy, tức giận lấy mắt kính trên đầu giường đeo lên, cực kỳ khó chịu nhìn cô nói: “Em nói thử xem?”
Chung Thục Phương cứng đờ người, nhìn thấy trên chiếc gương trang điểm đang dán hai chữ song hỷ màu đỏ thẫm, trong nháy mắt nhớ lại hôm qua mình đã gả cho anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, xẩu hổ đến cả người nóng bừng.
“Ách…… Em…… Xin lỗi……” Cô nhút nhát mở miệng, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn anh, “Em…… Không quen……”
Lâm Tử Kiệt nhướng mày, đôi mắt lóe lên ý cười, miệng lại không nhịn được mà nói lời cảnh cáo, “Tốt nhất em nên sớm quen đi, anh không muốn cứ mỗi lần lên giường cũng phải kinh tâm táng đảm.” (kinh tâm táng đảm: thất kinh đến độ nhảy dựng)
“Thật…… Thật xin lỗi……”
Anh không trả lời, Chung Thục Phương vừa ngẩng đầu lên, nghe tiếng nước chảy, mới phát hiện anh đã vào phòng tắm rửa mặt.
Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng tức khí này không thể phả ra, đột nhiên cô lại nhớ tới tối qua là đêm tân hôn của hai người bọn họ.
Cô mạnh mẽ cúi đầu, giật mình nhìn mình đang mặc áo ngủ.
Trời ạ, chẳng lẽ cô đã bị anh –
Không đúng, nhưng cô làm sao lại không cảm thấy đau đớn gì cả? Lần đầu tiên không phải sẽ đau lắm sao?
Cô vừa sợ vừa vén chăn lên, muốn xem một chút ở trên giường lớn có để lại dấu vết gì không, nhưng trên giường lớn chỉ có một mảnh trắng toát, cô hốt hoảng từ đầu giường xem đến cuối giường, từ bên này xem sang đến bên kia, cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào giống như vết máu, thậm chí một chút màu hồng cũng không có.
A, thảm rồi!
Hai tay Chung Thục Phương nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, kinh hãi nghĩ tới, nếu cô không cảm thấy giữa hai chân sẽ đau, trên giường lớn lại không tìm thấy vệt máu nào, chẳng lẽ nói cô tối qua –
Bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên đã sử dụng hết sức lực khác thường của mình cự tuyệt anh?!
Chuyện đó, không thể nào?
Cô bị dọa sợ đến nhảy dựng, vội vàng tìm kiếm dấu vết tàn phá của sức mạnh khác thường ở trong phòng, nhưng cửa phòng thật tốt, bàn ghế cũng thật tốt, chân giường cũng thật tốt, trong phòng không có bất kỳ đồ vật nào bị phá hư.
Cô vừa mờ mịt lại vừa nghi hoặc ngồi ở bên giường, cố gắng nỗ lực nhớ lại, lại chỉ nhớ ngày hôm qua cô ngồi vào trong xe, sau đó chuyện xảy ra như thế nào cũng không nhớ nổi.
Chẳng lẽ…… Cô đã nhào tới công kích anh sao?
Trong lòng hoảng hốt, Chung Thục Phương chỉ cảm thấy thật sợ hãi, không chút suy nghĩ bật người vọt vào phòng tắm, nhưng mới vừa vào cửa, cô lập tức thét ra tiếng chói tai.
“A –”
Vào một ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Nhưng nội tâm của cô lại là mây đen bao trùm, vô cùng xám xịt.
Hết cách rồi, chị Quyên và anh Trung luôn luôn đối tốt với cô, cô không thể tổn hại bọn họ được, bây giờ kinh tế đã rất khó khăn, nếu ba lại đạp lên thêm một cước, sẽ làm cho công ty thêm họa vô đơn chí.
Huống chi, mọi người, trừ cô ra, đều tán thành hôn sự này, bao gồm cả mấy cô bạn tốt nhiều năm của cô.
Trong tiệc cưới, chính thương danh lưu* đều tới, chị Quyên, anh Trung cũng tới, Nông Nông, La Lan, Uy Uy, Bạch Vân mấy cô bạn tốt cũng đều đến đông đủ, nhưng cô lại không có cơ hội nói vài câu với các cô ấy, bởi vì lượng người đến thật sự quá nhiều, cô lại không ngừng bị người ta đưa vào đưa ra gian phòng nhỏ thay lễ phục.
*Chính thương danh lưu: thương gia, chính khách nổi tiếng.
Lại không ăn được bao nhiêu, trà ngược lại uống cả một bụng.
Vốn là phải uống rượu, chỉ là có người len lén lấy rượu Brandy của cô đổi lại thành trà Ô Long.
Mãi chờ đến lúc được lên xe trở về nhà, người cô cũng sớm mệt mỏi rã rời, cái mông mới đặt xuống ghế, cô liền ngủ say như chết……
Trên thực tế, cô ngủ say như heo, thậm chí khi về đến nhà thì Lâm Tử Kiệt một đường ôm lấy cô bước xuống xe, vào cửa, lên lầu, cho đến khi đặt cô lên trên giường, lại tổn hao sức lực cởi lễ phục trên người thay cô, thay bằng áo ngủ tơ tằm, cô cũng không hề thức giấc.
Lẽ ra muốn gọi cô dậy tắm rửa tháo bỏ nữ trang, nhưng thấy cô mệt mỏi quá độ, giấc ngủ thật sâu, anh liền dứt bỏ ý niệm đó, dứt khoát tìm người đến giúp đỡ.
Trong quá trình tháo bỏ nữ trang, cô từng mơ hồ tỉnh lại, nhưng hiển nhiên ý thức được một chút nguy cơ cũng không có, vừa thấy người trước mắt là nữ, liền mặc cho người ta sắp đặt ra sao cứ mê mang ngủ say.
“Thiếu gia, có muốn tôi thay thiếu phu nhân gỡ tóc tết xuống không?”
“Không cần, tôi làm là được rồi, cô đi xuống đi.”
Chờ người đi khỏi, anh vào phòng tắm rồi đi một thân mệt mỏi trở ra, lúc này cô đã lăn đến cạnh giường, chỉ thiếu chút nữa sẽ từ trên giường rớt xuống.
Anh đi tới nâng cô chuyển đến giữa giường, cô vẫn như cũ không tỉnh lại.
Tẩy sạch hết lớp trang điểm, hồi phục trở lại vẻ thanh tú đơn thuần, đôi môi mọng nước làm cho người ta muốn hôn chụt một cái.
Cả ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẫn là mặt ủ mày ê, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Suy nghĩ này chỉ mới thoáng qua, lại nhìn thấy khóe mắt cô đã rơi lệ.
“Đồ mít ướt……” Anh bĩu môi cứ nhắc đi nhắc lại, thế nhưng vẫn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Cô vẫn rất thích khóc, mặc dù từ nhỏ có sức mạnh khác thường, nhưng cô vẫn giống như các cô gái bình thường khác, chỉ có chút chuyện nhỏ vẫn sẽ làm cho cô khóc lóc……
✰✰✰
“Các em học sinh, bắt đầu từ ngày hôm nay bạn học Chung Thục Phương sẽ học trong lớp chúng ta, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bạn học mới nào.”
Sau câu nói của thầy Chu, tiếng vỗ tay lưa thưa chậm rãi vang lên.
“Tốt lắm, Chung Thục Phương, con sẽ ngồi ở chỗ - ” thầy Chu lật xem sơ đồ chỗ ngồi, sau đó nói: “Hàng thứ ba, chỗ ngồi thứ tư đi.”
Chung Thục Phương nghe vậy liền nhìn xuống vị trí kia, lại kinh ngạc phát hiện ngồi bên cạnh chỗ ngồi đó chính là cậu trai có gương mặt thiên sứ, cô ngây ngốc nhìn vẻ mặt hờ hững nhưng vẫn xinh đẹp của cậu ta, vừa mong đợi lại vừa sợ bị thương tổn, lưng mang một cặp sách lớn đi về phía chỗ ngồi trống đó, nhưng mới đi chưa được hai bước, một nam sinh đùa giỡn ngáng chân, giây tiếp theo, cả người cô đổ ập ngã sõng xoài trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn.
“Ha ha ha ha ha ha –” các bạn cùng lớp thấy thế cười vang khắp phòng.
Cô ngượng ngùng chỉ muốn có một cái lỗ để chui vào, hoảng hốt lồm cồm bò dậy.
“Vương Công Minh!” Thầy Chu cau mày quát lớn trách mắng trò đùa giỡn của học sinh này.
“Xin lỗi nha, chân dài quá.”
Nam sinh kia không hề có ý muốn nói lời xin lỗi làm Chung Thục Phương càng thêm xấu hổ hơn.
Cô cúi đầu xác định không còn ai vươn chân ra nữa, mới vội vội vàng vàng đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, lấy ra bài tập mới đang dạy, lật đến trang thầy giáo nói.
Sau đó, không bao lâu, cô phát hiện máu mũi mình vấy bẩn lên bài tập tạo nên màu đỏ rất bắt mắt.
Trong nháy mắt kia, cô hoàn toàn đã rõ chính mình không hề ưa thích ngôi trường quý tộc này một chút nào.
Nước mắt, nóng lên, nhỏ xuống, cùng với máu mũi xen lẫn vào nhau.
Một chiếc khăn tay tơ tằm thượng hạng ở một bên đưa tới, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu ta, chỉ thấy một cậu trai gương mặt thiên sứ mỉm cười làm người ta lóa mắt mê muội nói: “Đây, lau đi……”
Chung Thục Phương cực kỳ cảm động, với tay nhận khăn tay, trái tim nhỏ bé ở trong ngực bỗng đập thình thịch. “Cảm –”
Một chữ “cảm” của cô mới nói ra khỏi miệng, lại nghe cậu ta nói thêm một câu: “Đồ ngốc.”
Chung Thục Phương kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ, không thể không nhìn thấy trong mắt cậu ta chính là vẻ khinh thường và chán ghét.
Ánh nắng sớm mai làm cô bừng tỉnh lại, Chung Thục Phương nhìn gương mặt tuấn tú đang gần ngay trước mắt, có chút mờ mịt không hiểu.
Cô thật sự không hiểu, tại sao anh đang cười như một thiên sứ nhưng đồng thời, miệng vẫn có thể thốt ra lời lẽ tổn thương người đến vậy?
Tám tuổi lúc đó cô không hiểu, bây giờ sắp qua hai mươi năm sau, cô vẫn không thể hiểu.
Hết cách rồi, đầu óc của cô không được tốt, có thể cả đời cô cũng không thể hiểu tại sao anh lại có thể ở trước người ta là dạng này, sau lưng người ta là cái dạng khác, vậy thì sao lại yêu thích đùa bỡn cô đến vậy!
Có lẽ cô vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu dạng người thông minh như anh trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì…
Mím môi buồn bã, Chung Thục Phương âm thầm thở dài.
Ông trời chính là không công bằng ở chỗ này, cho anh một cái đầu thiên tài, lại còn tặng không cho anh vẻ đẹp trai đến làm cho người ta choáng váng mặt mày.
Mà cô đây?
Chỉ có một gương mặt trẻ con vĩnh viễn không trưởng thành cùng với cái đầu ngốc nghếch, và một thân thể có sức mạnh khác thường không có chỗ dùng đến……
Ai nha, hai mắt mở ra, lông mi của anh thật dài nha, cặp mắt đen kia giống như một đầm nước sâu, quả thật cực đẹp.
A a a? Làm sao lại gần đến vậy à?
Chung Thục Phương ngây ngốc chưa kịp phản ứng, môi của anh đã dán lên môi cô.
Đôi môi của anh dịu dàng xúc cảm làm cô trừng lớn mắt, đợi anh đưa tay nâng gáy cô, đưa lưỡi cạy đôi môi cô thì cô lúc này mới hoảng sợ mà tỉnh táo hoàn toàn.
Ui mẹ ơi?! Đây không phải là mơ sao?
“Ưm” cô sợ đến hết hồn, đôi mắt to tràn đầy vẻ kinh hoảng.
Trời ạ trời ạ, người đàn ông này làm gì mà đưa lưỡi vào trong miệng của cô?
Chung Thục Phương bị dọa sợ mà đưa tay đẩy anh ra, hơn nữa còn vì dùng sức quá mạnh, hại anh té chổng vó xuống giường.
“Anh anh anh…… Anh làm gì thế?!” Cô vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn kêu lên thất thanh.
Cái té này, cũng làm cho anh tỉnh táo trở lại, Lâm Tử Kiệt mặt mày xanh mét, cực kỳ nhếch nhác mà ngồi dậy, tức giận lấy mắt kính trên đầu giường đeo lên, cực kỳ khó chịu nhìn cô nói: “Em nói thử xem?”
Chung Thục Phương cứng đờ người, nhìn thấy trên chiếc gương trang điểm đang dán hai chữ song hỷ màu đỏ thẫm, trong nháy mắt nhớ lại hôm qua mình đã gả cho anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, xẩu hổ đến cả người nóng bừng.
“Ách…… Em…… Xin lỗi……” Cô nhút nhát mở miệng, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn anh, “Em…… Không quen……”
Lâm Tử Kiệt nhướng mày, đôi mắt lóe lên ý cười, miệng lại không nhịn được mà nói lời cảnh cáo, “Tốt nhất em nên sớm quen đi, anh không muốn cứ mỗi lần lên giường cũng phải kinh tâm táng đảm.” (kinh tâm táng đảm: thất kinh đến độ nhảy dựng)
“Thật…… Thật xin lỗi……”
Anh không trả lời, Chung Thục Phương vừa ngẩng đầu lên, nghe tiếng nước chảy, mới phát hiện anh đã vào phòng tắm rửa mặt.
Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng tức khí này không thể phả ra, đột nhiên cô lại nhớ tới tối qua là đêm tân hôn của hai người bọn họ.
Cô mạnh mẽ cúi đầu, giật mình nhìn mình đang mặc áo ngủ.
Trời ạ, chẳng lẽ cô đã bị anh –
Không đúng, nhưng cô làm sao lại không cảm thấy đau đớn gì cả? Lần đầu tiên không phải sẽ đau lắm sao?
Cô vừa sợ vừa vén chăn lên, muốn xem một chút ở trên giường lớn có để lại dấu vết gì không, nhưng trên giường lớn chỉ có một mảnh trắng toát, cô hốt hoảng từ đầu giường xem đến cuối giường, từ bên này xem sang đến bên kia, cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào giống như vết máu, thậm chí một chút màu hồng cũng không có.
A, thảm rồi!
Hai tay Chung Thục Phương nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, kinh hãi nghĩ tới, nếu cô không cảm thấy giữa hai chân sẽ đau, trên giường lớn lại không tìm thấy vệt máu nào, chẳng lẽ nói cô tối qua –
Bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên đã sử dụng hết sức lực khác thường của mình cự tuyệt anh?!
Chuyện đó, không thể nào?
Cô bị dọa sợ đến nhảy dựng, vội vàng tìm kiếm dấu vết tàn phá của sức mạnh khác thường ở trong phòng, nhưng cửa phòng thật tốt, bàn ghế cũng thật tốt, chân giường cũng thật tốt, trong phòng không có bất kỳ đồ vật nào bị phá hư.
Cô vừa mờ mịt lại vừa nghi hoặc ngồi ở bên giường, cố gắng nỗ lực nhớ lại, lại chỉ nhớ ngày hôm qua cô ngồi vào trong xe, sau đó chuyện xảy ra như thế nào cũng không nhớ nổi.
Chẳng lẽ…… Cô đã nhào tới công kích anh sao?
Trong lòng hoảng hốt, Chung Thục Phương chỉ cảm thấy thật sợ hãi, không chút suy nghĩ bật người vọt vào phòng tắm, nhưng mới vừa vào cửa, cô lập tức thét ra tiếng chói tai.
“A –”
/17
|