Xui Tới Ba Đời Mới Gặp Anh

Chương 7 - Chương 3.2

/17


Mười một tuổi, lớp năm tiểu học.

Ngày khai giảng là ngày hành hạ tàn khốc nhất.

Vì không làm bài tập hè nên bị phạt đứng trên hành lang đối với Chung Thục Phương mà nói thì càng đúng như thế.

“Người, có thể ngu ngốc, nhưng không thể lười biếng! Nếu còn tìm cớ để nói dối càng thêm tội ác tày trời!”

Giọng nói tức giận của giáo viên hướng dẫn cứ vang vọng bên tai, sắc mặt Chung Thục Phương trắng bệch, mím chặt môi, cúi đầu không nói câu nào.

“Phạt đứng ở chỗ này đến lúc tan học, không được phép xuống lầu dự lễ khai giảng.” Người giáo viên hướng dẫn mang theo hơi thở tức giận mà rời đi, giày cao gót đỏ chót phát ra âm thanh thanh thúy cũng biến mất ngay trước mắt.

Nước mắt như những hạt đậu rơi xuống, tầng tầng lớp lớp học sinh ở trước mặt nối đuôi nhau xuống lầu tham gia buổi lễ tựu trường, ngôn ngữ châm chọc không từ nào không dùng đến, có người nhỏ giọng thì thầm như tiếng muỗi kêu, có người ngay cả việc che giấu cũng lười.

Chung Thục Phương cúi đầu im lặng nghẹn ngào, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lớp học lại trở nên tĩnh lặng như cũ, tiếng huyên náo đã biến mất ở cuối cầu thang.

Đến lúc này, cô mới dám giơ tay lấy mu bàn tay lau nước mắt, nhưng không còn ai ở trong lớp cũng như ở hành lang càng làm cho cô cảm thấy cô đơn, giống như người bị ngăn cách với bên ngoài, nước mắt cũng vì vậy càng lan tràn như cỏ dại.

Ngay từ ban đầu, cô đã không thích ngôi trường quý tộc này, cô giống như vịt con xấu xí lạc vào bầy thiên nga, từ trước đến nay cô và những người này đều không hợp nhau.

Cô có làm bài tập, nhưng buổi sáng sau khi cô quét dọn trở lại, bài tập nghỉ hè của cô đã không cánh mà bay……

Rõ ràng cô đã bỏ cuốn bài tập đó vào trong túi xách rồi nha, tối ngày hôm qua trước khi đi ngủ và sáng nay trước khi đi học, cô rõ ràng đã kiểm tra đến mấy lượt rồi mà.

Dưới lầu truyền đến tiếng hát quốc ca của học sinh toàn trường.

Lòng Chung Thục Phương đau xót, khóc đến thương tâm.

Cô biết mình ngốc, cho nên rất nghiêm túc làm bài tập, không dám lười biếng, ai mà biết…

Hu hu…

Càng nghĩ càng đau lòng, cô khóc đến cả vai cũng run rẩy, nức nở khổ sở khôn cùng.

Bỗng dưng, một quyển sách bài tập nhìn cực kỳ quen mắt đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Cô sững sờ, cuống quýt lau hai hàng nước mắt làm tầm nhìn mơ hồ, quả nhiên cuốn sách này chính là cuốn sách bài tập cô dùng nét chữ xiêu vẹo ghi tên của mình.

“Cầm đi.” Lâm Tử Kiệt lạnh lùng ném sách bài tập cho cô.

Chung Thục Phương vội vàng nhận lấy, cô ôm thật chặt cuốn sách bài tập, con mắt đỏ hoe vì khóc nhìn cậu chằm chằm, giận đến đôi môi cũng run rẩy, “Cậu cậu cậu… Cậu…”

Cậu nhíu mày, dường như có một chút tức giận, hừ lạnh một tiếng, hai tay đút vào túi quần rồi xoay người rời đi.

“Cậu... cậu... cậu... cậu đứng lại...” Chung Thục Phương tức giận đến nỗi lời nói cũng không được rõ ràng, giọt nước mắt như hạt đậu bất giác lại tuôn rơi.

Cậu giả vờ như không nghe thấy, chân cũng không dừng lại.

Cô nhìn cái bóng lưng kia, tức giận hét: “Lâm Tử Kiệt, tôi chán ghét cậu!”

Cậu hoàn toàn không để ý đến cô, không lâu sau liền biến mất ở khúc quanh, đi xuống lầu.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu nghiêng lên hành lang, lời nói của cô vang vọng trên hành lang vắng lặng, kéo dài vang vọng.

-----đường ngăn cách-----

Đột nhiên tỉnh lại, màn hình phía trước đang chiếu một bộ phim điện ảnh quen thuộc.

Âm thanh ong ong nho nhỏ vang vọng bên tai, áp lực không thoải mái làm cho cô hơi choáng váng, ở bên cạnh cô, nhìn thấy cái tên bại hoại trộm sách bài tập của cô, nhưng mà sau khi anh ta trưởng thành, gương mặt thiên sứ cũng không còn thanh thoát nữa, bắt đầu có góc cạnh, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Cô trừng mắt nhìn, phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mình đang ở trên máy bay.

A, đúng rồi, cô đã gả cho anh, gả cho cái tên bại hoại từ nhỏ đến lớn đều khi dễ cô, hơn nữa hiện tại bọn họ đang đi hưởng tuần trăng mật.

Trời ơi, đến tột cùng cô đã làm cái gì rồi nha?

Không tự chủ lộ ra bộ dạng đau khổ, đôi mày thanh tú Chung Thục Phương khẽ nhíu, lo lắng cắn môi.

Từ nhỏ cô đã không biết phải chung đụng với anh như thế nào, trải qua mấy năm tôi luyện, phương thức duy nhất cô biết chính là ngậm chặt miệng không nên nói nhiều.

Anh luôn luôn uy hiếp cô.

Ở Trung Quốc hút thuốc lá bị cô nhìn thấy, nửa đêm canh ba mở khóa cửa đi đua xe, không có việc gì cũng giả bộ đến phòng y tế ngủ, anh từng phút từng giây đều uy hiếp cô không được nói mấy chuyện này ra.

Không muốn đi nghỉ phép với ba mẹ, anh dùng cô để lấy cớ, nói muốn dạy bổ túc cho cô, còn không cho phép cô từ chối; lười cùng ba Lâm tham gia bữa tiệc xã giao, anh liền bảo cô giả vờ bệnh; thậm chí khi anh thấy người nào không vừa mắt thì liền ép buộc cô cùng với mình chỉnh người ta.

Trời ơi, năm đó bọn họ dọn nhà chọn chỗ nào không chọn, tại sao cố tình lại chuyển đến sát vách nhà anh ta chứ?

Cũng bởi vì cô và anh là hàng xóm, vừa cùng là bạn học, cô hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi ma chưởng của anh ta.

Kỳ lạ là, mặc dù đôi vợ chồng nhà họ Lâm và họ Chung phong cách sai khác một trời một vực, không ngờ giao tình hai nhà lại rất tốt.

Vợ chồng Lâm thị là con cháu danh môn, từ nhỏ đã học trường quý tộc, phong cách ưu nhã.

Mà cặp đôi nhà cô, mặc dù cô không muốn thừa nhận Lâm Tử Kiệt nói đúng, nhưng nhà cô thật chính là nhà giàu mới nổi. Ba cô dựa vào bàn tay trắng dựng nên sự nghiệp quả thực không sai, nhưng không biết là do vận khí của ông quá tốt hay vì lý do nào khác, từ khi cô ra đời đến năm tám tuổi ngắn ngủi chỉ mấy năm, năm đó trong tay ba chỉ có một cơ quan du lịch nho nhỏ được trong nước bầu chọn là cơ quan tin cậy nhất, giống như điểm thạch thành kim (chạm vào đá mà thành vàng), sau đó thì tài sản nhà họ Chung trong vòng vài năm tăng lên gấp mấy lần, thậm chí thành một công ty, sau này càng phát triển không ngừng...

Vì vậy, sau khi có nhiều tiền, bọn họ dọn nhà, làm hàng xóm với nhà họ Lâm.

Đến bây giờ cô cũng không thể lý giải vợ chồng nhà họ Lâm kia có giải pháp nào có thể chịu đựng được ba mẹ cô, bởi vì trên thực tế có nhiều lúc cô thấy ba mẹ khoe khoang mà cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng không có bao nhiêu, mà ba mẹ cô lại cứ muốn khoe.

Chỉ cần là một cái dạ tiệc từ thiện nào đó, yến hội chính kinh (chính trị kinh tế), buổi đấu giá, triển lãm, vợ chồng Chung thị tuyệt không vắng mặt, hơn nữa ra tay còn rất hào phóng, mẹ thì mặc trang phục chói mắt gây chú ý, giọng nói ba lại hào sảng, cùng với vòng vàng, nhẫn kim cương trên tay bọn họ, càng thêm vẽ mắt cho rồng, do đó bất kể bọn họ đến nơi nào, đều là bộ dáng nhà giàu mới nổi mười phân vẹn mười.

Trên thực tế, trong nhiều năm qua các ký giả đều đã đặc biệt danh, vợ chồng Chung thị đã sớm trở thành danh từ để chỉ nhà giàu mới nổi, khiến cô cảm thấy bất lực, nhưng ba mẹ cô lại rất tâm đắc với danh hiệu này.

Không chỉ người nhà là cô, ngay cả họ hàng thân thích của hai nhà, cùng với những ký giả lắm mồm kia, đều không lý giải được tại sao quan hệ hai đôi vợ chồng nhà họ Lâm và họ Chung lại tốt như vậy

Đây có lẽ là câu đố khó giải đáp nhất đi.

Tóm lại, việc duy nhất làm cho cô cảm thấy may mắn, cũng bởi vì giao tình của bọn họ rất tốt, cho nên mặc dù từ nhỏ rất chán ghét anh ta, nhưng vợ chồng nhà họ Lâm trước sau vẫn yêu mến cô, xem cô như con của mình, mẹ Lâm đối với cô rất tốt, hơn nữa từ nhỏ cô đã ra vào nhà họ Lâm như cơm bữa, vì vậy việc thích ứng cũng không phải là vấn đề quá lớn…

Ách, trừ anh ta.

Lần nữa len lén liếc mắt nhìn anh, Chung Thục Phương lặng yên lại thở dài một cái.

Cô vừa dốt nát lại không xinh đẹp, chỉ có chút khí lực lớn không chỗ dùng đến, anh ta rõ ràng cũng không thích cô, lại rất thích khi dễ cô, hơn nữa anh ta ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hơn mười năm không gặp, bọn họ xem nhau như người xa lạ cũng không có gì quá đáng.

Đến tột cùng tại sao anh lại muốn kết hôn với cô đây?

Cô biết theo điều kiện của anh có thể tìm được đối tượng rất tốt nha, cô nhớ lần trước TV với báo chí đưa tin có một nữ minh tinh Hollywood nói rất vui nếu được là người yêu của anh, lại có một nữ cường nhân rất tán thưởng anh…

Theo như lời của nhà báo nói, cô so với những cô gái thông minh xinh đẹp nổi tiếng kia, thì chỉ như một cô vịt con xấu xí nhỏ bé đứng cùng với thiên nga mà thôi.

Mặc dù không ai nói cô là chim sẻ hóa thành phượng hoàng – bởi vì nhà cô có nhiều tiền, nên không thể so sánh với chim sẻ – chỉ là có không ít người dùng ánh mắt khinh rẻ ý như nói cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Cho nên đến tột cùng là tại sao anh ta lại lấy cô?

Chung Thục Phương trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ của anh đang yên lặng nghĩ ngợi.

Đây có lẽ là câu đố không có lời giải đi…

----đường ngăn cách----

Hơi thở bên cạnh dần ổn định, cho anh biết cô lại ngủ lần nữa.

Anh mở mắt, phát hiện cô tựa đầu vào vai anh, thân người sợ lạnh đang khẽ run.

Anh thay cô kéo cái mền trơn tuột đắp lại lên người cô, lại lấy nửa cái mền của mình đắp lên người cô, cô mới không còn run nữa.

Cô mê sảng lẩm ba lẩm bẩm, càng thêm dựa dẫm vào anh.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, tự hỏi rằng khi tỉnh táo liệu cô còn nhớ gì đến tình cảnh lúc này không.

Khẽ hôn lên cái trán trơn bóng của cô, anh nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, buông lỏng xuống.

Bên ngoài cửa sổ liên tục xuất hiện những đám mây kéo dài, giống như cái ngày anh rời khỏi Đài Loan.

Năm đó rời khỏi đất Đài Loan thì anh đã biết rõ mình cần chính là gì.

Giống như đánh một ván cờ, anh trăm phương ngàn kế sắp xếp mọi thứ, từng bước từng bước ăn hết cờ của đối phương, bao vây quân hậu, sau đó đem nó làm của riêng!

Sau cùng vẫn là chưa quên được cô.

Anh cho là mình có thể quên, cho là cô chỉ là món đồ chơi mặc anh đùa nghịch bóp ngang dọc tròn méo, đương nhiên anh có thể buông bỏ được, không phải sao?

Cho nên anh buông tha cô, đến nước Mỹ, học tập, làm việc, không trêu chọc khi dễ cô nữa.

Cũng không biết vì sao, cuộc sống hình như trở nên vô vị.

Một ngày hai mươi bốn tiếng, anh ngủ sáu tiếng, đi học tám tiếng, hai tiếng ăn cơm làm chuyện vặt vãnh, cũng còn lại tận tám tiếng không biết phải làm gì.

Anh cũng từng thử tìm kiếm người dễ thương đáng yêu nào đó, nhưng không có một người nào giống như cô.

Vì vậy, cuộc sống không thú vị ấy cứ kéo dài, cho đến một ngày, mẹ anh gửi đến một vật.

Vật kia, chính là hình ảnh giọng nói vang vọng ở trong điện thoại di động.

Chất lượng, cùi bắp.

Trên thực tế, hình ảnh truyền dẫn cực kì tệ, mặc dù là trò chuyện trực tuyến, nhưng hình ảnh độ nét không cao không nói đi, âm thanh còn hay đứt quãng, nhưng khi cô xuất hiện, lúc đó mẹ và anh đang nói chuyện với nhau, cô ngốc nhà họ Chung này đang cầm cây kem, mặt hân hoan vui vẻ đi ra từ phòng bếp, từ sau lưng mẹ, vẻ mặt tươi cười đi vụt qua.

Nhưng nụ cười của cô chỉ duy trì đến khi mẹ gọi cô tới trước điện thoại.

Dường như cô đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt lo lắng luống cuống, giống như vào lúc đó mới phát hiện người trong màn hình là anh.

Một giây tiếp theo, cô lao ra cửa, quên cả cây kem bảo bối của mình.

Ngày đó, anh giận đến mất trí lao ra sân bay, nếu không phải hôm đó chuyến bay đã chật ních khách, anh sớm đã trở về Đài Loan rồi.

Sau khi trở về ký túc xá, cuối cùng anh cũng biết mình cần gì.

Đột nhiên sau đó, trước mắt hiện lên hình ảnh cô tức giận nhục nhã, nước mắt ngập tràn trên gương mặt nhỏ nhắn, lúc đó, anh mới thực sự hiểu rõ mình đã làm sai chuyện gì...

Thì ra bản thân anh cũng giống như lời ba Chung từng nói, chỉ là cậu nhóc chưa trưởng thành, thích khi dễ cô nàng mình yêu mến mà thôi…


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status