Những ngày gần đây, chúng nhân viên trong công ty Tần Phong được trải qua những ngày yên bình, tâm trạng của sếp lớn từ trước đến giờ lạnh lùng nghiêm nghị bỗng dưng như qua mùa đông khác nghiệt mà đến mùa thu mát mẻ,kiểm tra cuối tháng đối với ban vệ sinh cũng không đeo găng tay trắng quét qua cửa sổ, mà là nhìn một cái cửa sổ gật gật đầu, không ai vì loại việc như có bụi bị trừ tiền lương.
(Tần ca, anh làm sếp kiểu gì thế =]] ~~)
Đây là một cuộc sống vừa vui sướng vừa đau khổ, dù sao nếu sếp lớn đang ôn hòa bỗng biến trở lại như trước, năng lực chấp nhận của bọn họ còn chưa mạnh tới mức đó đâu. Bọn họ một phần chờ đợi sếp trở lại bình thường, một phần hy vọng sếp không trở lại bình thường. Loại tâm tình bất an này, giống như khi hẹn hò với mối tình đầu, vừa hy vọng người yêu đến, vừa sợ người yêu đến.
“Nhìn này, phần thăm dò ở trang web này cho biết, trong những nguyên nhân dẫn tới phạm tội, ghen tị đứng đầu nha.” Lệ Toa nhìn bảng xếp hạng trên màn hình, vỗ vỗ đồng nghiệp ở bên cạnh: “Cậu nói xem, trên thế giới này không có cái gọi là hâm mộ sao?”
“Hâm mộ và ghen tị khác nhau.” Vị đồng nghiệp liếc mắt nhìn màn hình, không cảm thấy hứng thú: “Hâm mộ là những khát vọng tốt đẹp với người đó, ghen tị là tâm tính đã biến chất, hai thứ này không hề giống nhau.”
“Chị Lệ Toa, đây là tài liệu đã chỉnh sửa xong.” Đào Dã đặt một tập tài liệu xuống phía bên trái Lệ Toa, dường như không nhìn thấy việc Lệ Toa vào mạng trong giờ làm việc: “Vừa rồi quản lý đem một tập tài liệu tới, nếu chị Lệ Toa bận, để tôi giúp chị đem lên phòng làm việc của tổng giám đốc.”
Lệ Toa nhận tài liệu, ngầng đầu nhìn Đào Dã, cười cười: “Vậy, đành nhờ cậu.”
Sau khi Đào Dã cầm tập tài liệu ra khỏi phòng, một đồng nghiệp mới xuy một tiến: “Chỉ là một người mới tới, mà muốn chiếm vị trí của Lệ Toa sao?” Lệ Toa và Đào Dã đều là trợ lý quản lý, Đào Dã thoạt nhìn tuy rằng hòa khí, nhưng người ở văn phòng lâu, ai mà không nhìn ra chút tâm tư này.
“Người trẻ tuổi mới đến, luôn có hùng tâm tráng khí a.” Lệ Toa tựa tiếu phi tiếu đóng trang web, người mới đến ai mà không như vậy, chỉ là người này có hơi quá mức, không bằng Ngôn trợ lý khi mới tới.
Người khác đều nói Ngôn Tư Diễn may mắn, nhưng cô thấy đứa nhóc kia cũng không đơn giản, nếu không làm sao có thể mời thiên vương siêu sao về quảng cáo cho sản phẩm mới. Cả công ty cũng không có ai đi kiếm chuyện với cậu, ai cũng khách khách khí khí. Người duy nhất không khách khí là Hàn đặc trợ, nhưng Hàn đặc trợ dù ngoài miệng luôn khắc khẩu với Ngôn Tư Diễn, nhưng trong công việc cũng chỉ bảo cậu rất nhiều.
Ngôn Tư Diễn quan hệ cùng sếp rất tốt, vậy mà cậu cũng không có ý tưởng chiếm lấy vị trí của Hàn Dương, tuy rằng luôn cãi nhau với Hàn Dương, nhưng những việc quan trọng vẫn luôn học hỏi anh ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cố gắng tiến bộ, cũng không dùng mánh khóe sau lưng người khác, đây mới là người đáng để tin dùng.
Đào Dã năng lực không tồi, nhưng tâm tình bất chính, không biết sau này sẽ đắc tội bao nhiêu người.
Đào Dã lần đầu tiên dùng thang máy chuyên dụng lên văn phòng tổng giám đốc, danh khí của Tần Phong trong giới doanh nghiệp lớn thế nào hắn biết, nhớ tới Ngôn Tư Diễn, hắn rũ mi mắt xuống, việc Ngôn Tư Diễn làm được, hắn cũng có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn.
Trong thang máy mang theo một mùi hương tự nhiên thơm ngát, thường xuyên được lau chùi sạch sẽ, hoàn toàn không cùng cấp bậc với thang máy bình thường dành cho nhân viên, Đào Dã nắm chặt cà – vạt, về sau người dùng thứ này sẽ là hắn.
Ra khỏi thang máy, nhìn hành lang cổ kính xa hoa, trong lòng Đào Dã âm thầm tán thưởng, đi ngang qua văn phòng trợ lý, cuối cùng tới cửa lớn đang đóng chặt của văn phòng tổng giám đốc, đưa tay gõ hai tiếng, hắn nghe thấy âm thanh từ bên trong.
“Vào đi!”
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như hắn thấy âm thanh này mang theo tức giận.
Đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Tần Húc Cẩn đang ngồi trước bàn tổng giám đốc chỉnh cà – vạt, nhìn hắn tiến vào, mặt không chút thay đổi nói: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu quản lí bảo tôi giao cho ngài.” Đào Dã trên mặt mang theo một tia tươi cười, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn về phía Ngôn Tư Diễn đang ngồi một bên trước bàn làm việc, vị đồng học này của hắn hiện giờ đang thoải mái dựa vào phía sau ghế, sắc mặt đỏ bừng nhìn màn hình máy tính.
Nghĩ đến chuyện mình bị đồng nghiệp âm thầm xa lánh, lại nhìn đến người không bằng mình này đang thoải mái, cảm giác bất công trong lòng hắn càng lúc càng rõ ràng.
“Anh còn chuyện gì không?” Tần Húc Cẩn nhìn Đào Dã vẫn chưa đi, giương mắt nhìn về phía hắn.
“Là thế này, tổng giám đốc, tôi có một ý tưởng rất hay về việc quảng bá sản phẩm mới của chúng ta…”
“Quảng cáo sản phẩm mới lần này là do phòng quảng cáo hợp tác cùng Ngôn trợ lý phụ trách, tôi rất tin tưởng năng lực của phòng quảng cáo và Ngôn trợ lý, anh là trợ lý quản lý, làm tốt việc của mình là được.” Tần Húc Cẩn mở tập tài liệu trong tay ra: “Làm nhân viên của Tần Phong, cần phải biết rõ điều đó.” Đối với người vừa bị xen ngang chuyện tốt, cho dù là thần tiên, cũng cảm thấy khó chịu.
“Vâng, tôi đã biết, tổng giám đốc.” Đào Dã sắc mặt trắng bệch, quay đầu đối diện ánh mắt của Ngôn Tư Diễn, dường như trong mắt đối phương nhìn mình đầy trào phúng, hắn khó khăn quay đầu ra khỏi cửa.
Ngôn Tư Diễn xoa xoa đôi mắt sưng vù của mình, là ảo giác của cậu sao, dường như ánh mắt nhìn cậu của Đào Dã khi nãy mang theo cảm giác xấu?
Một bàn tay ấm áp ôm lấy thắt lưng cậu, Ngôn Tư Diễn đánh lên cái móng vuốt đang đặt trên hông mình một cái, chính khí nói: “Hươu cao cổ, không nhìn xem đây là đâu, đi làm việc của anh đi.”
Tần Húc Cẩn cười khổ, vì hiện nay có một ý kiến nói kỳ lân chính là hươu cao cổ, nên hiện giờ người này cứ gọi anh như thế, chẳng có chút kính trọng của nhân loại đối với thần linh gì cả.
Cúi đầu hôn lên khóe môi Ngôn Tư Diễn, Tần Húc Cẩn mang mặt than đứng thẳng lên: “Vị trợ lý mới tới này làm việc thật thiéu suy nghĩ, hết thời gian thử việc để anh ta đi.” Kế hoạch quảng cáo này, làm sao có thể để một người mới đến chưa quen thuộc với sản phẩm như anh ta tham dự?
Ngôn Tư Diễn trừng Tần Húc Cẩn một cái, tiếp tục dùng ngón trỏ mân mê đôi môi: “Có lẽ do anh ấy xem nhiều phim thần tượng quá, nghĩ bản thân chỉ cần đưa ra vài sáng kiến, có thể được sếp thưởng thức, đặc biệt lên chức, thăng chức thật nhanh.” Quan hệ của cậu và Đào Dã cũng không tốt, khi ở đại học, cậu và anh ta cùng theo đuổi một cô gái, cuối cùng cô gái đó trở thành bạn gái của cậu, trong lòng anh ta khẳng định không vui vẻ gì. Chỉ là người bạn gái đó hiên giờ đã đá cậu, theo đại gia. Cậu nghiêng đầu liếc Tần Húc Cẩn một cái, Ngôn Tư Diễn chợt bắt đầu lo lắng một cách nghiêm túc chuyện, cậu thế này có tính là theo đại gia không, người khác cầu thần thì phải thắp hương lễ bái, cậu chỉ cần nói một tiếng là được, thế này lợi quá.
Tần Húc Cẩn nhíu nhíu mày, cảm xúc xấu xa của người kia anh có thể cảm giác được rõ ràng, hiện giờ tiểu Ngôn đã bắt đầu tu hành, đối với những cảm xúc đó cũng ít nhiều cảm giác được, vươn tay xoa xoa đầu Ngôn Tư Diễn: “Sau này em cách xa người này một chút.”
Ngôn tư diễn gật đầu, buồn ngủ ngáp một cái.
“Mệt sao?” Tần Húc Cẩn cởi áo khoác âu phục khoác lên người Ngôn Tư Diễn:
“Mệt thì nằm nghỉ một lát đi.”
“Ai bảo anh mấy đêm nay đây cứ…” Ngôn Tư Diễn cắn răng, trừng Ngôn Tư Diễn một cái, gào lên: “Tối hôm nay anh ra thư phòng ngủ cho tôi.” Nói rồi cuộn mình nằm xuống sofa, đem áo khoác kéo lên người mình, không thèm để ý tới Tần Húc Cẩn.
Cánh cửa phòng mới được mở ra một chút lập tức nhanh chóng đóng lại, đứng ngoài cửa Hàn Dương vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi liếc nhìn cánh cửa đang đóng, nguyên lại tiểu tử Ngôn Tư Diễn kia có khí thế như vậy a. Ngủ thư phòng? Boss gặp phải áp chế hiếm có thế, quả thật là… Sảng khoái. Ngôn tiểu tử, anh đại diện cho toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới của Tần Phong cùng với tám đời tổ tiên của họ cảm tạ chú, từ trước đến giờ đều là sếp bắt nạt chúng ta, cuối cùng cũng có người xuất hiện bắt nạt Boss mặt than rồi, thế giới này thật đẹp ~.
Hỏi thế gian tình là zề, quả là một vật khắc một vật a, Boss, đời này của anh đã bị trói với kẻ xui xẻo kia rồi.
Tần Húc Cẩn giương mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cầm lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, buông rèm xuống, ngồi xuống sofa, kéo Ngôn Tư Diễn vào lòng mình, thấy đối phương giãy giãy, mới nói: “Dựa vào đây thoải mái hơn.”
Nghe những lời này, Ngôn Tư Diễn quả nhiên không vùng vẫy nữa, tìm một tư thế dễ chịu, rồi mở miệng nói: “Cuối tuần em phải về quê thăm bác cả và ông, nhân tiện… Nhân tiện anh cũng đi cùng em về thăm bà nội đi.”
Trước kia, cậu được bà nội cùng người thân ở quê nuôi lớn, còn cha mẹ ruột của cậu thì mặc kệ, nếu không phải nhờ những người thân hàm hậu này, sợ là cậu không thể lớn lên được như bây giờ, cuộc sống ở nông thôn tuy không phồn hoa, nhưng nhớ lại, ít nhất khi đó, còn có bà nội luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu ở bên cạnh.
Hiện tại… Ngôn Tư Diễn mở to mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng đang nhẹ nhàng vuốt ve hông cậu, khóe miệng cậu cong cong, may mắn có được thánh thú kỳ lân vạn năm khuôn mặt chỉ một biểu cảm này, cũng không tính là cô đơn.
Nghe được những lời này của Ngôn Tư Diễn, động tác của Tần Húc Cẩn hơi dừng lại, lập tức gật đầu nói: “Được, ngày mai chúng ta cùng đi.”
“Ngày mai không phải cuối tuần.”
“Không sao, anh không ngại.”
Ngôn Tư Diễn giận: “Anh là tổng giám đốc của tập đoàn.”
Tần Húc Cẩn gật đầu.
Ngôn Tư Diễn nổi giận: “Anh không biết cái gì gọi là có trách nhiệm à?”
Tần Húc Cẩn vẻ mặt chân thật nhìn Ngôn Tư Diễn: “Anh cùng em về quê thăm người thân chẳng lẽ không được tính là chịu trách nhiệm sao.”
Đối với năng lực xuyên tạc cường đại như thế của Tần Húc Cẩn, trong đầu Ngôn Tư Diễn chợt xuất hiện ba từ không lịch sự lắm, đó là, ối trời ơi.
Dường như nhìn ra trong đầu Ngôn Tư Diễn đang nghĩ cái gì, bàn tay của Tần Húc Cẩn ở hông Ngôn Tư Diễn tăng thêm lực: “Người thân của em thích cái gì, để anh gọi điện bảo người đi mua.”
Cảm giác buồn ngủ của Ngôn Tư Diễn đã biến mất không ít, cậu cẩn thận suy nghĩ: “Bọn họ sống rất đơn giản, em cũng không biết họ thích gì.” Vài năm không trở lại, không biết cố hương đã thay đổi đến mức nào, hơn nữa làm sao có thể để Tần Húc Cẩn mua quà tặng họ được.
“Đừng khách khí, người thân của em cũng là của anh.” Tần Húc Cẩn liếc mắt là nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, mặt không thay đổi nói: “Chúng ta đã ở bên nhau rồi.”
Ngôn Tư Diễn giật mình, đưa tay ôm lấy thắt lưng Tần Húc Cẩn. Một thần linh lại nguyện ý vì cậu mà nhận người xa lạ thành người thân, nguyện ý để cậu tự do làm việc mình muốn, nguyện ý chu đáo chăm sóc cậu, bản thân còn gì mà chưa thỏa mãn nữa? Cho dù vị thần này không thể hiện cảm xúc qua mặt như người khác, nhưng trái tim của anh ấy cũng đơn giản như biểu tình trên khuôn mặt vậy, chỉ cần yêu, thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Kỳ thật, cậu rất may mắn.
“Vậy anh tặng tập đoàn này cho em được không?”
“Được.”
“Em nói, anh không có chút trách nhiệm gì với nhân viên sao, tặng tập đoàn này cho em nó còn không phá sản à?” Ngôn Tư Diễn tiếp tục nổi khùng.
“Anh sẽ có trách nhiệm với em.”
“Cút, tôi đây là đàn ông, ai cần anh chịu trách nhiệm.”
“Vậy em chịu trách nhiệm với anh.”
“… Cái mặt than của anh biến khỏi mắt tôi ngay!”
(Tần ca, anh làm sếp kiểu gì thế =]] ~~)
Đây là một cuộc sống vừa vui sướng vừa đau khổ, dù sao nếu sếp lớn đang ôn hòa bỗng biến trở lại như trước, năng lực chấp nhận của bọn họ còn chưa mạnh tới mức đó đâu. Bọn họ một phần chờ đợi sếp trở lại bình thường, một phần hy vọng sếp không trở lại bình thường. Loại tâm tình bất an này, giống như khi hẹn hò với mối tình đầu, vừa hy vọng người yêu đến, vừa sợ người yêu đến.
“Nhìn này, phần thăm dò ở trang web này cho biết, trong những nguyên nhân dẫn tới phạm tội, ghen tị đứng đầu nha.” Lệ Toa nhìn bảng xếp hạng trên màn hình, vỗ vỗ đồng nghiệp ở bên cạnh: “Cậu nói xem, trên thế giới này không có cái gọi là hâm mộ sao?”
“Hâm mộ và ghen tị khác nhau.” Vị đồng nghiệp liếc mắt nhìn màn hình, không cảm thấy hứng thú: “Hâm mộ là những khát vọng tốt đẹp với người đó, ghen tị là tâm tính đã biến chất, hai thứ này không hề giống nhau.”
“Chị Lệ Toa, đây là tài liệu đã chỉnh sửa xong.” Đào Dã đặt một tập tài liệu xuống phía bên trái Lệ Toa, dường như không nhìn thấy việc Lệ Toa vào mạng trong giờ làm việc: “Vừa rồi quản lý đem một tập tài liệu tới, nếu chị Lệ Toa bận, để tôi giúp chị đem lên phòng làm việc của tổng giám đốc.”
Lệ Toa nhận tài liệu, ngầng đầu nhìn Đào Dã, cười cười: “Vậy, đành nhờ cậu.”
Sau khi Đào Dã cầm tập tài liệu ra khỏi phòng, một đồng nghiệp mới xuy một tiến: “Chỉ là một người mới tới, mà muốn chiếm vị trí của Lệ Toa sao?” Lệ Toa và Đào Dã đều là trợ lý quản lý, Đào Dã thoạt nhìn tuy rằng hòa khí, nhưng người ở văn phòng lâu, ai mà không nhìn ra chút tâm tư này.
“Người trẻ tuổi mới đến, luôn có hùng tâm tráng khí a.” Lệ Toa tựa tiếu phi tiếu đóng trang web, người mới đến ai mà không như vậy, chỉ là người này có hơi quá mức, không bằng Ngôn trợ lý khi mới tới.
Người khác đều nói Ngôn Tư Diễn may mắn, nhưng cô thấy đứa nhóc kia cũng không đơn giản, nếu không làm sao có thể mời thiên vương siêu sao về quảng cáo cho sản phẩm mới. Cả công ty cũng không có ai đi kiếm chuyện với cậu, ai cũng khách khách khí khí. Người duy nhất không khách khí là Hàn đặc trợ, nhưng Hàn đặc trợ dù ngoài miệng luôn khắc khẩu với Ngôn Tư Diễn, nhưng trong công việc cũng chỉ bảo cậu rất nhiều.
Ngôn Tư Diễn quan hệ cùng sếp rất tốt, vậy mà cậu cũng không có ý tưởng chiếm lấy vị trí của Hàn Dương, tuy rằng luôn cãi nhau với Hàn Dương, nhưng những việc quan trọng vẫn luôn học hỏi anh ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cố gắng tiến bộ, cũng không dùng mánh khóe sau lưng người khác, đây mới là người đáng để tin dùng.
Đào Dã năng lực không tồi, nhưng tâm tình bất chính, không biết sau này sẽ đắc tội bao nhiêu người.
Đào Dã lần đầu tiên dùng thang máy chuyên dụng lên văn phòng tổng giám đốc, danh khí của Tần Phong trong giới doanh nghiệp lớn thế nào hắn biết, nhớ tới Ngôn Tư Diễn, hắn rũ mi mắt xuống, việc Ngôn Tư Diễn làm được, hắn cũng có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn.
Trong thang máy mang theo một mùi hương tự nhiên thơm ngát, thường xuyên được lau chùi sạch sẽ, hoàn toàn không cùng cấp bậc với thang máy bình thường dành cho nhân viên, Đào Dã nắm chặt cà – vạt, về sau người dùng thứ này sẽ là hắn.
Ra khỏi thang máy, nhìn hành lang cổ kính xa hoa, trong lòng Đào Dã âm thầm tán thưởng, đi ngang qua văn phòng trợ lý, cuối cùng tới cửa lớn đang đóng chặt của văn phòng tổng giám đốc, đưa tay gõ hai tiếng, hắn nghe thấy âm thanh từ bên trong.
“Vào đi!”
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như hắn thấy âm thanh này mang theo tức giận.
Đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Tần Húc Cẩn đang ngồi trước bàn tổng giám đốc chỉnh cà – vạt, nhìn hắn tiến vào, mặt không chút thay đổi nói: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu quản lí bảo tôi giao cho ngài.” Đào Dã trên mặt mang theo một tia tươi cười, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn về phía Ngôn Tư Diễn đang ngồi một bên trước bàn làm việc, vị đồng học này của hắn hiện giờ đang thoải mái dựa vào phía sau ghế, sắc mặt đỏ bừng nhìn màn hình máy tính.
Nghĩ đến chuyện mình bị đồng nghiệp âm thầm xa lánh, lại nhìn đến người không bằng mình này đang thoải mái, cảm giác bất công trong lòng hắn càng lúc càng rõ ràng.
“Anh còn chuyện gì không?” Tần Húc Cẩn nhìn Đào Dã vẫn chưa đi, giương mắt nhìn về phía hắn.
“Là thế này, tổng giám đốc, tôi có một ý tưởng rất hay về việc quảng bá sản phẩm mới của chúng ta…”
“Quảng cáo sản phẩm mới lần này là do phòng quảng cáo hợp tác cùng Ngôn trợ lý phụ trách, tôi rất tin tưởng năng lực của phòng quảng cáo và Ngôn trợ lý, anh là trợ lý quản lý, làm tốt việc của mình là được.” Tần Húc Cẩn mở tập tài liệu trong tay ra: “Làm nhân viên của Tần Phong, cần phải biết rõ điều đó.” Đối với người vừa bị xen ngang chuyện tốt, cho dù là thần tiên, cũng cảm thấy khó chịu.
“Vâng, tôi đã biết, tổng giám đốc.” Đào Dã sắc mặt trắng bệch, quay đầu đối diện ánh mắt của Ngôn Tư Diễn, dường như trong mắt đối phương nhìn mình đầy trào phúng, hắn khó khăn quay đầu ra khỏi cửa.
Ngôn Tư Diễn xoa xoa đôi mắt sưng vù của mình, là ảo giác của cậu sao, dường như ánh mắt nhìn cậu của Đào Dã khi nãy mang theo cảm giác xấu?
Một bàn tay ấm áp ôm lấy thắt lưng cậu, Ngôn Tư Diễn đánh lên cái móng vuốt đang đặt trên hông mình một cái, chính khí nói: “Hươu cao cổ, không nhìn xem đây là đâu, đi làm việc của anh đi.”
Tần Húc Cẩn cười khổ, vì hiện nay có một ý kiến nói kỳ lân chính là hươu cao cổ, nên hiện giờ người này cứ gọi anh như thế, chẳng có chút kính trọng của nhân loại đối với thần linh gì cả.
Cúi đầu hôn lên khóe môi Ngôn Tư Diễn, Tần Húc Cẩn mang mặt than đứng thẳng lên: “Vị trợ lý mới tới này làm việc thật thiéu suy nghĩ, hết thời gian thử việc để anh ta đi.” Kế hoạch quảng cáo này, làm sao có thể để một người mới đến chưa quen thuộc với sản phẩm như anh ta tham dự?
Ngôn Tư Diễn trừng Tần Húc Cẩn một cái, tiếp tục dùng ngón trỏ mân mê đôi môi: “Có lẽ do anh ấy xem nhiều phim thần tượng quá, nghĩ bản thân chỉ cần đưa ra vài sáng kiến, có thể được sếp thưởng thức, đặc biệt lên chức, thăng chức thật nhanh.” Quan hệ của cậu và Đào Dã cũng không tốt, khi ở đại học, cậu và anh ta cùng theo đuổi một cô gái, cuối cùng cô gái đó trở thành bạn gái của cậu, trong lòng anh ta khẳng định không vui vẻ gì. Chỉ là người bạn gái đó hiên giờ đã đá cậu, theo đại gia. Cậu nghiêng đầu liếc Tần Húc Cẩn một cái, Ngôn Tư Diễn chợt bắt đầu lo lắng một cách nghiêm túc chuyện, cậu thế này có tính là theo đại gia không, người khác cầu thần thì phải thắp hương lễ bái, cậu chỉ cần nói một tiếng là được, thế này lợi quá.
Tần Húc Cẩn nhíu nhíu mày, cảm xúc xấu xa của người kia anh có thể cảm giác được rõ ràng, hiện giờ tiểu Ngôn đã bắt đầu tu hành, đối với những cảm xúc đó cũng ít nhiều cảm giác được, vươn tay xoa xoa đầu Ngôn Tư Diễn: “Sau này em cách xa người này một chút.”
Ngôn tư diễn gật đầu, buồn ngủ ngáp một cái.
“Mệt sao?” Tần Húc Cẩn cởi áo khoác âu phục khoác lên người Ngôn Tư Diễn:
“Mệt thì nằm nghỉ một lát đi.”
“Ai bảo anh mấy đêm nay đây cứ…” Ngôn Tư Diễn cắn răng, trừng Ngôn Tư Diễn một cái, gào lên: “Tối hôm nay anh ra thư phòng ngủ cho tôi.” Nói rồi cuộn mình nằm xuống sofa, đem áo khoác kéo lên người mình, không thèm để ý tới Tần Húc Cẩn.
Cánh cửa phòng mới được mở ra một chút lập tức nhanh chóng đóng lại, đứng ngoài cửa Hàn Dương vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi liếc nhìn cánh cửa đang đóng, nguyên lại tiểu tử Ngôn Tư Diễn kia có khí thế như vậy a. Ngủ thư phòng? Boss gặp phải áp chế hiếm có thế, quả thật là… Sảng khoái. Ngôn tiểu tử, anh đại diện cho toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới của Tần Phong cùng với tám đời tổ tiên của họ cảm tạ chú, từ trước đến giờ đều là sếp bắt nạt chúng ta, cuối cùng cũng có người xuất hiện bắt nạt Boss mặt than rồi, thế giới này thật đẹp ~.
Hỏi thế gian tình là zề, quả là một vật khắc một vật a, Boss, đời này của anh đã bị trói với kẻ xui xẻo kia rồi.
Tần Húc Cẩn giương mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cầm lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, buông rèm xuống, ngồi xuống sofa, kéo Ngôn Tư Diễn vào lòng mình, thấy đối phương giãy giãy, mới nói: “Dựa vào đây thoải mái hơn.”
Nghe những lời này, Ngôn Tư Diễn quả nhiên không vùng vẫy nữa, tìm một tư thế dễ chịu, rồi mở miệng nói: “Cuối tuần em phải về quê thăm bác cả và ông, nhân tiện… Nhân tiện anh cũng đi cùng em về thăm bà nội đi.”
Trước kia, cậu được bà nội cùng người thân ở quê nuôi lớn, còn cha mẹ ruột của cậu thì mặc kệ, nếu không phải nhờ những người thân hàm hậu này, sợ là cậu không thể lớn lên được như bây giờ, cuộc sống ở nông thôn tuy không phồn hoa, nhưng nhớ lại, ít nhất khi đó, còn có bà nội luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu ở bên cạnh.
Hiện tại… Ngôn Tư Diễn mở to mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng đang nhẹ nhàng vuốt ve hông cậu, khóe miệng cậu cong cong, may mắn có được thánh thú kỳ lân vạn năm khuôn mặt chỉ một biểu cảm này, cũng không tính là cô đơn.
Nghe được những lời này của Ngôn Tư Diễn, động tác của Tần Húc Cẩn hơi dừng lại, lập tức gật đầu nói: “Được, ngày mai chúng ta cùng đi.”
“Ngày mai không phải cuối tuần.”
“Không sao, anh không ngại.”
Ngôn Tư Diễn giận: “Anh là tổng giám đốc của tập đoàn.”
Tần Húc Cẩn gật đầu.
Ngôn Tư Diễn nổi giận: “Anh không biết cái gì gọi là có trách nhiệm à?”
Tần Húc Cẩn vẻ mặt chân thật nhìn Ngôn Tư Diễn: “Anh cùng em về quê thăm người thân chẳng lẽ không được tính là chịu trách nhiệm sao.”
Đối với năng lực xuyên tạc cường đại như thế của Tần Húc Cẩn, trong đầu Ngôn Tư Diễn chợt xuất hiện ba từ không lịch sự lắm, đó là, ối trời ơi.
Dường như nhìn ra trong đầu Ngôn Tư Diễn đang nghĩ cái gì, bàn tay của Tần Húc Cẩn ở hông Ngôn Tư Diễn tăng thêm lực: “Người thân của em thích cái gì, để anh gọi điện bảo người đi mua.”
Cảm giác buồn ngủ của Ngôn Tư Diễn đã biến mất không ít, cậu cẩn thận suy nghĩ: “Bọn họ sống rất đơn giản, em cũng không biết họ thích gì.” Vài năm không trở lại, không biết cố hương đã thay đổi đến mức nào, hơn nữa làm sao có thể để Tần Húc Cẩn mua quà tặng họ được.
“Đừng khách khí, người thân của em cũng là của anh.” Tần Húc Cẩn liếc mắt là nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, mặt không thay đổi nói: “Chúng ta đã ở bên nhau rồi.”
Ngôn Tư Diễn giật mình, đưa tay ôm lấy thắt lưng Tần Húc Cẩn. Một thần linh lại nguyện ý vì cậu mà nhận người xa lạ thành người thân, nguyện ý để cậu tự do làm việc mình muốn, nguyện ý chu đáo chăm sóc cậu, bản thân còn gì mà chưa thỏa mãn nữa? Cho dù vị thần này không thể hiện cảm xúc qua mặt như người khác, nhưng trái tim của anh ấy cũng đơn giản như biểu tình trên khuôn mặt vậy, chỉ cần yêu, thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Kỳ thật, cậu rất may mắn.
“Vậy anh tặng tập đoàn này cho em được không?”
“Được.”
“Em nói, anh không có chút trách nhiệm gì với nhân viên sao, tặng tập đoàn này cho em nó còn không phá sản à?” Ngôn Tư Diễn tiếp tục nổi khùng.
“Anh sẽ có trách nhiệm với em.”
“Cút, tôi đây là đàn ông, ai cần anh chịu trách nhiệm.”
“Vậy em chịu trách nhiệm với anh.”
“… Cái mặt than của anh biến khỏi mắt tôi ngay!”
/54
|