CHƯƠNG 11: THIÊN NGỤC.
“Trứng ngoan aaa~~Ngươi như thế nào lại có thể tùy tiện đi theo người lạ vậy hả? Muốn đi thì cũng phải đi theo ta chứ!!!”
Quả trứng nghe xong, lập tức nhớ tới chuyện hắn không thèm đuổi theo mình, liền xoay người nhảy lên vai vị Tiên Nhân kia, Huyền Thanh vội vàng giữ lấy nó, mềm giọng năn nỉ: “Không phải ta đã đuổi kịp rồi sao? Đừng giận nữa mà!! Đi!! Chúng ta về nhà rồi bát nháo, đừng liên lụy đến người vô tội.”
Trứng giả vờ giãy giụa vài cái, làm ra vẻ không cam tâm nằm trong tay hắn. Huyền Thanh đặt nó trên vai, rồi vội vàng thi lễ với vị Tiên Nhân: “Vị bằng hữu này, vừa rồi ta có hơi nóng vội, mong đồng đạo thứ lỗi.”
“Mâu thuẫn giữa các ngươi đã được tháo gỡ, ta cũng yên tâm, xin cáo từ.” Vị Tiên Nhân mỉm cười gật đầu, bước lên Tường Vân tử sắc bồng bềnh lướt đi.
Lúc này, Huyền Thanh đã thu lại nụ cười ôn hòa, vẻ mặt vui mừng, “May là ta đến kịp lúc, nếu ngươi bị mang đi, ta sợ rằng sẽ mất luôn ngươi.”
Hắn yêu thương vỗ về quả trứng, trứng chui vào lòng bàn tay của hắn, mặc cho hắn thỏa sức vuốt ve, hưởng thụ sự sủng ái của Huyền Thanh.
Tường Vân Tử Sắc đáp xuống Thiên Ngục, nơi giam giữ trọng phạm của Tiên Giới, vị Tiên Nhân đi vào cấm địa nơi sâu nhất của Thiên Ngục, một thạch trụ màu trắng bán trong suốt cao ngút tận trời xanh, vậy nên có tên là Xanh Thiên Trụ.
“Ngao Phóng.”
Y gọi một tiếng, Thiên Ngục tĩnh lặng không một tiếng người đáp lại, định bụng bước đến một bước, bỗng nhiên mặt đất chấn động xuất hiện một cỗ băng trùy khiến cho y đình chỉ cước bộ, y không biết phải làm sao, liền nói: “Đã qua hàng nghìn năm, vì sao ngươi luôn cự tuyệt, không cho phép ta đến gần?”
Thiên Ngục vẫn như cũ, không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng xiềng xích vạn năm được đút bằng hàn thiết xuyên qua da thịt, tiên huyết lâm li uốn lượn rơi hạ tiêm nhiễm thạch trụ, tiếng “Tí tách!” khiến tâm can người ta trở nên lạnh buốt, ***g ngực đau đớn thắt lại không chịu được.
Giọng nói trầm thấp có chút khàn đặc lạnh lùng phun ra một chữ. “Cút!”
“Ngày mai, ta sẽ lại đến.” Vị Tiên Nhân thở dài một tiếng rồi rời đi.
“Trứng ngoan aaa~~Ngươi như thế nào lại có thể tùy tiện đi theo người lạ vậy hả? Muốn đi thì cũng phải đi theo ta chứ!!!”
Quả trứng nghe xong, lập tức nhớ tới chuyện hắn không thèm đuổi theo mình, liền xoay người nhảy lên vai vị Tiên Nhân kia, Huyền Thanh vội vàng giữ lấy nó, mềm giọng năn nỉ: “Không phải ta đã đuổi kịp rồi sao? Đừng giận nữa mà!! Đi!! Chúng ta về nhà rồi bát nháo, đừng liên lụy đến người vô tội.”
Trứng giả vờ giãy giụa vài cái, làm ra vẻ không cam tâm nằm trong tay hắn. Huyền Thanh đặt nó trên vai, rồi vội vàng thi lễ với vị Tiên Nhân: “Vị bằng hữu này, vừa rồi ta có hơi nóng vội, mong đồng đạo thứ lỗi.”
“Mâu thuẫn giữa các ngươi đã được tháo gỡ, ta cũng yên tâm, xin cáo từ.” Vị Tiên Nhân mỉm cười gật đầu, bước lên Tường Vân tử sắc bồng bềnh lướt đi.
Lúc này, Huyền Thanh đã thu lại nụ cười ôn hòa, vẻ mặt vui mừng, “May là ta đến kịp lúc, nếu ngươi bị mang đi, ta sợ rằng sẽ mất luôn ngươi.”
Hắn yêu thương vỗ về quả trứng, trứng chui vào lòng bàn tay của hắn, mặc cho hắn thỏa sức vuốt ve, hưởng thụ sự sủng ái của Huyền Thanh.
Tường Vân Tử Sắc đáp xuống Thiên Ngục, nơi giam giữ trọng phạm của Tiên Giới, vị Tiên Nhân đi vào cấm địa nơi sâu nhất của Thiên Ngục, một thạch trụ màu trắng bán trong suốt cao ngút tận trời xanh, vậy nên có tên là Xanh Thiên Trụ.
“Ngao Phóng.”
Y gọi một tiếng, Thiên Ngục tĩnh lặng không một tiếng người đáp lại, định bụng bước đến một bước, bỗng nhiên mặt đất chấn động xuất hiện một cỗ băng trùy khiến cho y đình chỉ cước bộ, y không biết phải làm sao, liền nói: “Đã qua hàng nghìn năm, vì sao ngươi luôn cự tuyệt, không cho phép ta đến gần?”
Thiên Ngục vẫn như cũ, không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng xiềng xích vạn năm được đút bằng hàn thiết xuyên qua da thịt, tiên huyết lâm li uốn lượn rơi hạ tiêm nhiễm thạch trụ, tiếng “Tí tách!” khiến tâm can người ta trở nên lạnh buốt, ***g ngực đau đớn thắt lại không chịu được.
Giọng nói trầm thấp có chút khàn đặc lạnh lùng phun ra một chữ. “Cút!”
“Ngày mai, ta sẽ lại đến.” Vị Tiên Nhân thở dài một tiếng rồi rời đi.
/53
|