Chu Thực không phát giác ra chuyện gì không đúng, thuận miệng hỏi: "Thâm ca muốn chơi trò kích thích gì?"
Ánh mắt cậu lưu chuyển , chợt rơi vào trên người Thời Mộ , ánh mắt này rất ý tứ sâu xa, Thời Mộ bị nhìn chằm chằm phía sau lưng phát lạnh, ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
Phó Vân Thâm nhấp một ngụm bia trái cây khô sau đó đặt cái chai lên bàn: " Tung xúc xắc. Ai lắc được xúc xắc một điểm sẽ quay chai trước. Nếu ai bị chai nhắm vào , người đó phải làm theo hướng dẫn của người đã quay chai để hoàn thành nhiệm vụ. Không được từ chối, người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ có thể tiếp tục chỉ định điểm mới và bắt đầu vòng thứ hai của trò chơi. Thế nào, có muốn chơi không? "
" Được, cái này rất thú vị !!!"
Chu Thực đáp, lấy con xúc xắc trong ngăn kéo ra.
Nụ cười của Phó Vân Thâm dần trở nên sâu hơn.
Thời Mộ nuốt nước miếng ừng ực, cô gần như chắc chắn người trước mặt nhất định không phải là Phó Vân Thâm, bình thường đại lão rất kiệm lời, sao có thể chủ động bày trò chơi được. Đây là 100% là công chúa nhỏ Vân Vân, nhưng cô ấy tại sao lại muốn làm như vậy? Là muốn gài cô sao!
Thời Mộ sắc mặt thay đổi, càng nghĩ càng cảm thấy nhiều khả năng như vậy , không khỏi co rụt lại trong góc tường, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
"Vậy thì bắt đầu từ Mộ ca đi." Chu Thực ném xúc xắc vào hai ly rượu .
Thời Mộ vẻ mặt rối rắm, cầm hai cái ly chứa xúc xắc lắc qua lắc lại, ném xuống bàn, bên trên hiện ra ba điểm, không trúng, đến Bối Linh hai điểm, còn trượt, Chu Thực là bốn điểm, Hạ Hàng Nhất ba điểm, Hạ Hàng Nhất tuy rằng đáng tiếc, nhưng là miễn cưỡng đưa xúc xắc cho Phó Vân Thâm.
"Phó Vân Thâm" sờ qua sờ lại mặt xúc xắc, nội tâm đã hiểu rõ, "Phó Vân Thâm " một tay giơ cái ly, xúc xắc ở bên trong qua lại xoay tròn, tươi cười cởi mở lại tự tin.
Thời Mộ còn cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Bang.
Hai chiếc ly nằm chênh vênh trên bàn, mở nắp, một điểm .
Thời Mộ thở gấp, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tôi, tôi, tôi, tôi đi vệ sinh trước, các cậu cứ chơi trước đi!" .Mới vừa đứng dậy, cánh tay đã bị "Phó Vân Thâm" giữ chặt.
Cô ta cười bỡn cợt: "Chờ tôi quay xong bình rượu cậu lại đi WC, không vội."
Thời Mộ: "......"
Vội a!
Vội muốn chết a!
100% cái này không phải là một điều tốt !!
Quay bình cũng không thành vấn đề, cái này cần phải khảo nghiệm yếu tố may mắn, cô chắc không xui xẻo đến mức bị quay đến , nhưng nếu như bị thật thì sao?
Thời Mộ gần như nhíu chặt lông mày, nếu bị trúng đạn, cô ấy sẽ để mình mặc đồ nữ sao? Không thể nào, tiểu công chúa tốt bụng như vậy, cô ấy nhất định sẽ không làm thế đâu ...
Cô ấy đã bắt đầu xoay, bình rượu ở trên bàn lăn long lóc đánh một vòng nhỏ , trái tim Thời Mộ cũng quay theo , bình rượu tốc độ chuyển động dần dần chậm lại, miệng chai trước xẹt qua Hạ Hàng Nhất, sau đó đến Bối Linh thì bắt đầu dừng lại, Thời Mộ mở to mắt, đang định thở phào nhẹ nhõm, thì bên dưới cái bàn đột nhiên bị đá một cái, bình rượu lại bắt đầu rung lên, nhắm chính xác vào Thời Mộ.
"..." Tiểu công chúa này thật sự là muốn gài cô rồi !!!!!!!!
Sau khi cô ấy thành công, tiểu công chúa trên mặt nở nụ cười, "Ách, Mộ ca, cậu được chọn."
Thời Mộ trên mặt gằn ra ý cười, gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Vân Vân, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên thiện lương một chút."
Tiểu công chúa cong mắt, "Tôi luôn nghĩ Mộ ca của chúng ta trông trắng trẻo và dịu dàng như vậy, phải mặc trang phục nữ thì mới đẹp, Chu Thực, cậu nghĩ sao?"
"..." Ả này ngứa mồm hay sao!
Sau khi nghe lời này, Chu Thực sững sờ một chút, ánh mắt nhìn về phía Thời Mộ, nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng lên, mạnh mẽ gật đầu: "Đúng, đúng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mộ ca, tôi cũng tưởng cậu ta là con gái, suýt chút nữa mê hoặc tôi luôn. "
Thời Mộ không thay đổi vẻ mặt, nhấc chân, nặng nề đạp lên người Chu Thực, cậu ta đau đớn hét lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Vân Vân, cậu không nghĩ thế."
"Không, tôi nghĩ thế."
"Không, cậu không nghĩ."
"Không, tôi nghĩ."
"......"
Không khí lâm vào cục diện bế tắc.
Thời Mộ đưa mắt cầu cứu Bối Linh, cô bé cười ngốc nghếch và ngọt ngào: " Anh Thời Mộ mặc đồ con gái chắc là rất đẹp đó, nhưng ở đây không có đồ nữ."
Thời Mộ nghĩ tới đây, "Đúng vậy, ở đây không có quần áo phụ nữ! Cậu có thể đổi yêu cầu , để tôi hôn Chu Thực."
Bối Linh nói thêm: "Nhưng bên cạnh có một cửa hàng quần áo nữ. Khi đi ngang qua, em thấy trong đó vẫn có bán tóc giả. Tóc xoăn rất đẹp. Thời Mộ học trưởng mang một bộ đi, trông đẹp hơn."
Thời Mộ: ???
Phó Vân Thâm đang cười, ý cười gian tà ý tứ rõ ràng, như thể muốn nói ngươi chạy không được.
Chu Thực, thành viên kém trung thực và được yêu thích nhất trong phòng 415, đã tự động mời Bối Linh mua quần áo nữ, Bối Linh cũng rất hào hứng đi theo . Là một fan nhỏ của Thời Mộ, cô đương nhiên không thể vắng mặt trong việc chọn đồ cho nam thần .
Trong lúc chờ mua quần áo, Thời Mộ ngã trên sô pha.
Cô xong rồi.
Đây là sự kết thúc của cuộc sống.
Một đứa con gái mặc như con trai đã quá nực cười rồi , nhưng bây giờ thì lại bị đổi ngược, cô là con gái đóng giả nam, giờ lại là con trai giả nữ!
Chơi trò gì vậy???
[Hệ thống, nếu họ nhận ra ta là nữ thì sao?]
Hệ thống: [Không, ngài chỉ trông nữ tính hơn, bất kể ăn mặc như thế nào, cô sẽ đều không phải là một cô gái.]
Thời Mộ: [... Ta là nữ.]
Hệ thống: [Cô là nữ?!]
Thời Mộ: [...]
Hệ thống: [Xin lỗi kí chủ, ta đã quên mất giới tính của cô. Nhưng yên tâm, chỉ cần cô cư xử cuồng dã một chút, nhất định sẽ không bị nhận ra.]
Cuồng dã....
Làm sao cuồng dã....
Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tay trái Chu Thực cầm một túi, tay phải một túi, nở nụ cười tỏa nắng: "Mộ ca, tôi mua cho cậu tất lụa và giày cao gót nè . Nhân tiện, tôi cũng đã mua cho cậu một chiếc áo ngực. "
Mí mắt Thời Mộ nhảy lên kịch liệt: "Mẹ kiếp nói lại cho lão tử, còn mua cái gì nữa?"
Chu Thực tiếp tục cười: "Áo ngực."
Thời Mộ choáng váng, như thể bị ngạt thở vậy.
Bối Linh đỏ mặt kéo Chu Thực, khẽ sửa lại: "Chu ca, đó gọi là nịt ngực, không, không phải áo ngực ."
Chu Thực không quan tâm: "Giống nhau cả mà ."
Kết quả " Phó Vân Thâm" đang im lặng đột nhiên bị câu nói chọc tức , tiểu công chúa đập phát một cái lên bàn, lạnh giọng quát lớn: "Giống nhau cái rắm! Vậy cậu có thể gọi quần cộc là túi trứng hay không ?"
Chu Thực sửng sốt, Bối Linh sửng sốt, Hạ Hàng Nhất che lại lỗ tai cùng khuôn mặt có chút đỏ.
Chu Thực lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt: "Tôi là...... Không có gì ý kiến, túi trứng cũng rất dễ nghe."
Phó Vân Thâm chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy , dậm chân một cái, vặn vặn eo, tức giận , ôm ngực quay đầu hờn dỗi.
Chu Thực đem cái túi ném đến trong ngực Thời Mộ, cau mày: "Thâm ca, cậu còn ổn không đấy ?."
"Phó Vân Thâm" cầm ly rượu nhỏ ném qua.
Chu Thực nắm chặt cái trán đỏ bừng, cười ngu ngốc: "Đây mới là Thâm ca. Vừa rồi cậu như bị rắn thần ám vậy , sợ chết khiếp."
"Tôi..."
Thấy thiếu niên định đánh người, Thời Mộ vội vàng ngăn lại: "Quên đi, quên đi, không cần, không cần."
"Phó Vân Thâm" nhìn Thời Mộ, bĩu môi: "Vậy thì cậu mặc quần áo nữ đi."
Thời gian như thể đóng băng lại.
Không thể không nói Phó Vân Thâm này bề ngoài thật là tốt, sóng mắt lấp lánh ánh nước, cái miệng anh đào hồng hồng, da mặt cũng trắng, hơn nữa tiểu công chúa rất có khí chất, cho dù có là khuôn mặt của nam nhân , cũng vẫn khiến cho Thời Mộ bị mê hoặc.
Chết tiệt không thể chịu được !!
Cô hơi nâng cằm: "Cậu mặc đi."
"Nhưng tôi..."
Cô kéo cánh tay Thời Mộ, kéo nhỏ giọng nói của Phó Vân Thâm thành thanh âm nũng nịu : " Cậu mặc đi."
"Tôi, tôi mặc... Mặc liền mặc, đừng nói giọng như vậy." Thời Mộ xoa xoa vành tai đỏ bừng, thầm nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được tâm trạng của những Hoàng đế mê muội trước sắc đẹp. Nếu cô là Hoàng đế, Cô cũng sẽ không làm bất cứ điều gì, hàng ngày nằm say rượu gối đầu lên đùi mỹ nhân.
Công chúa nhỏ mỉm cười buông tay.
"Mộ ca, xem một chút, xem có thích hay không."
Chu Thực và Bối Linh đều nhìn cô với ánh mắt mong đợi, ngay cả Hạ Hàng Nhất cũng xoa xoa tay âm thầm chờ mong.
Thời Mộ thở dài, cam chịu lấy quần áo trong túi ra.
Bộ váy do Bối Linh chọn. Váy tutu màu trắng, chân váy ren, và viền cổ được đính kim cương sáng, chiếc váy công chúa này quả thực là kiểu mà các bé gái sẽ thích. Cô hiện tại nếu là năm tuổi, khẳng định sẽ yêu thích vô cùng, kể cả đi ngủ cũng sẽ mặc .
Thời Mộ lại lấy giày ra, đôi dép quai nhỏ màu trắng, có gót nhỏ ba phân bằng phẳng.
Còn có......
Chu Thực mua một chiếc áo ngực quây, rất tinh tế.
"Thời Mộ tiền bối, còn có tóc giả." Bối Linh hào hứng lấy ra bộ tóc giả dài màu đen xoăn tít. " Chủ tiệm nói bộ tóc giả này là để trang trí, không phải để bán, nhưng khi nghe nói sẽ đội cho con trai thì lập tức tặng miễn phí cho em. Chị đó tốt thật đấy, nhân tiện chị ấy cũng tặng em một thỏi son của chị ấy. Chỉ mặc váy không thì không đẹp lắm, lát nữa anh bôi son sau nhé. "
Thời Mộ ôm mấy thứ đó trong tay, giọng điệu thăng trầm: "Bối Linh, em có cảm giác gì với anh?"
Bối Linh nghiêng đầu nói: "Em là thần tượng của anh."
"Tôi thực sự là thần tượng của em sao?" Thời Mộ rất nghi hoặc, fan nào lại lừa dối thần tượng của mình như thế này.
Bối Linh cười dễ thương: "Thật mà, nếu không em sẽ không tặng tóc giả cho anh , bộ tóc giả này rất đẹp, Thời Mộ tiền bối, sau khi anh đội lên, anh có thể chụp ảnh cùng em được không?"
Cô muốn lưu giữ nó như một kỷ vật vĩnh cửu.
"Còn có tất lụa." Chu Thực vui vẻ đưa tất lụa đen qua.
Thời Mộ liếc qua, hừ lạnh một tiếng, hắn quả là một tên thẳng nam, ai lại đi mặc váy tutu với tất lụa đen.
"Không cần."
"Hay là tôi cùng cậu đi đổi ??."
Thời Mộ hét lên: "Không cần!"
Lôi kéo đồ, tức giận rời khỏi phòng riêng đi phòng nam thay quần áo.
Sau khi cô đi, mấy người trong phòng riêng hào hứng chờ đợi.
" Phó Vân Thâm" nhướng mày, chớp chớp mắt, trả lại quyền điều khiển thân thể cho Phó Vân Thâm.
Đèn trong quán mờ mịt, thiếu niên tỉnh lại nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc, đưa tay nhéo nhéo lông mày, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
"Thâm ca, cậu thật là xấu nha."
Đột nhiên, Chu Thực nói câu đó với cậu .
Phó Vân Thâm càng thêm bối rối.
Bối Linh vỗ vỗ hai gò má nóng rực: "Em cũng rất mong chờ dáng vẻ mặc quần áo nữ của anh Thời Mộ."
Hửm?
Quần áo phụ nữ???
Ai mặc quần áo phụ nữ?
Lời của editor: Các bạn nếu yêu thích thì vote cho mình có động lực nha!!! Cảm ơn các bạn nhìu
/125
|