Cơn mưa tầm tã trút xuống mặt đất , từng hạt từng hạt bắn tung tóe trên đường phố vắng người càng khiến cho người ta có một cảm giác ảm đạm không nói lên lời.
Phó Vân Thâm đứng dưới đèn đường, hai tay đút túi quần, đôi mắt dưới mũ lưỡi trai giống như chim ưng cực kì sắc bén.
Cánh cửa phía trước cuối cùng cũng mở ra, một cô gái mặc đồ thể thao màu trắng cầm ô vô thức đi về phía bên này, Phó Vân Thâm nắm chặt tay, trực tiếp ngăn cản người lại.
Cậu rất cao, gần một mét tám, nếu không tính đến thân thể mạnh mẽ thì khí chất ngang ngược của cậu cũng khiến người khác phải e sợ.
Thời Dung cầm ô rùng mình, không khỏi lùi về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt cậu , trong con ngươi hiện rõ ràng tia kinh hãi, định chạy trở về .
Phó Vân Thâm nắm chặt lấy cô ta .
Thời Dung không khỏi hoảng sợ , giọng nói run lên: "Anh ... anh làm gì vậy?"
Phó Vân Thâm rũ mắt rơi vào trên chân của cô ta, khóe môi câu lên: "Tôi cũng đánh gãy chân của cô , cô nghĩ như thế nào?"
Thời Dung sắc mặt lập tức thay đổi, vừa quay đầu liền bắt đầu gọi người: "Anh ——!"
Bố mẹ cô ta đều đã đến công ty, bà nội đang cũng đang đi đánh bạc ở nhà bằng hữu , trước sau không thấy ai, cả người Thời Dung đều sợ hãi.
Phó Vân Thâm nhìn về phía sau, cửa khu nhà mở ra, Thời Lê đi ra không có ô, chỉ mang một đôi dép lê, áo sơ mi trên người nhanh chóng bị mưa làm ướt, trên người dính một lớp mỏng càng tô đậm thêm vẻ bạc nhược .
Phó Vân Thâm liếc mắt.
“Anh ơi, người này điên rồi, anh giúp em với!” Thời Dung rít lên.
Phó Vân Thâm chớp mắt, buông tay.
Thời Dung vừa thoát được, vừa khóc vừa né ra phía sau Thời Lê, run rẩy nhìn hắn.
Thời Lê đề phòng đem Thời Dung kéo ra sau lưng , ánh mắt đầy cảnh giác.
“Anh ấy là anh trai của cô sao?” Phó Vân Thâm hỏi.
Thời Dung hét lên: "Vô nghĩa ! Nếu không thì là anh trai của cậu?"
Phó Vân Thâm tâm tư trầm xuống, tiếng mưa làm cho thanh âm không chân thực: "Chỉ có một người ?"
"Bằng không thì bao nhiêu , nhà chúng ta chỉ có hai anh em thôi , cậu mau cút đi nhanh lên đi! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"
Phó Vân Thâm tiến đến vài bước, tim Thời Dung thắt lại, kéo Thời Lê lui ra.
Thời Lê nhíu mày, vươn tay chống lại trong ngực Phó Vân Thâm, giọng điệu lạnh lùng cùng với cử chỉ xa lánh: "Cậu có chuyện gì không?"
“Đương nhiên là có chuyện.” Phó Vân Thâm cúi người đến gần Thời Lê, sát khí trên người khiến Thời Lê căng thẳng cơ bắp. “Cô ta làm bạn tôi bị thương, tôi đương nhiên muốn đánh gãy chân cô ta.”
Thời Dung nhận ra hắn đây là đến để trả thù cho Thời Mộ.
Cô ta run lên, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thời Lê, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu, cô ta đã thấy cậu nhóc này đáng sợ như thế nào, dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không được để hắn biết chuyện cô đã làm với Thời Mộ, nếu không chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thời Lê bất động thanh sắc: "Không biết bạn cậu tên gì ?"
Phó Vân Thâm môi nhẹ mở: "Thời Mộ."
Cơn mưa tí tách rơi xuống, sắc mặt Thời Lê chợt tái nhợt, đôi mắt đào hoa mờ mịt, Thời Dung đang kéo chặt tay áo Thời Lê, đúng lúc cô ta nghĩ anh cả của mình sẽ giấu giếm chuyện này cho mình, thì một lời nói ồ bật ra trong miệng Thời Lê.
Thời Dung mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng không dám tin.
"Anh trai..."
“Chờ tôi một chút.” Thời Lê bắt tay Thời Dung kéo vào sân, trong lòng bàn tay hắn cầm lấy chiếc kéo dùng để cắt cành hoa đặt trên bàn, Thời Dung hét lên một tiếng, lảo đảo quay vào nhà, khóa trái cửa lại một cái.
Thời Lê không có rời đi, ánh mắt lạnh lùng kiên định, "Thời Mộ bị Thời Dung đẩy ra, giữa bọn họ có chút hiềm khích , tôi là anh trai của em ấy, trách nhiệm vẫn là ở với tôi, cho nên..."
Thời Lê trực tiếp nhìn Phó Vân Thâm, rồi dùng kéo cắt đùi mình không chút do dự, xuống tay cực kì tàn nhẫn , máu tươi liền chảy ròng ròng.
Môi hắn ta lập tức trắng bệch , từng chữ nói ra đều lộ ra vẻ lạnh lùng: "Cậu hài lòng chưa ?"
Phó Vân Thâm nhướng mày, giễu cợt, trầm mặc quay về nhà.
Lạch cạch
Sau khi cậu rời đi, Thời Lê buông lỏng tay, chiếc kéo rơi trên mặt đất, thời gian dài dầm mưa cùng mất máu khiến hắn ta chóng mặt, Thời Lê loạng choạng quay vào nhà, chỉ thấy Thời Dung đã khóa trái cửa.
Hắn ta dựa vào khung cửa, đáy lòng không ổn định, hô hấp càng lúc càng gấp gáp.
Đèn xe nhấp nháy , sau đó rẽ vào ga ra, không bao lâu sau, ba mẹ Thời bước vào, nhìn Thời Lê đang một thân chật vật, trên đùi còn chảy máu , tim mẹ Thời thắt lại, thậm chí còn không cầm ô, và lo lắng chạy lại.
" Thời Lê , sao con lại thế này?Mau vào ngay đi." Mẹ Thời đỡ anh đứng dậy, vừa định đẩy cửa nhưng cửa đac khóa trái, sắc mặt bà lập tức lạnh lùng. "Em gái con đâu?"
Bên trong, Thời Dung vừa khóc vừa hét: "Anh ấy điên rồi, muốn g.i.ế.t con?!"
Mẹ Thời trợn tròn mắt mắng cha Thời vừa đến: "Còn ngơ ngác ở đấy làm gì không mau qua mở cửa?"
Ông bố sợ vợ không dám chậm trễ chút nào nên vội lấy chìa khóa ra mở cửa.
Mẹ Thời kéo hắn ta vào.
Thời Lê không nhúc nhích, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Mẹ Thời bị ánh mắt nhìn chằm chằm làm cho hoảng sợ, không khỏi buông tay ra, "Tiểu Lê, sao con lại nhìn mẹ như vậy?"
Thời Lê mở miệng, giọng điệu run lên bần bật: "Con là con của người ??."
"Đương nhiên con là con trai của ta, con đang nói cái gì thế ?"
Hắn ta cười: "Thời Mộ ở đâu?"
Gương mặt của Thời mẹ đột nhiên biến sắc.
Thời Lê hít sâu một hơi, đưa tay vuốt ve lồng ngực đau đớn: "Con hỏi mẹ , em ấy tự mình rời khỏi đây hay là bị mẹ đuổi đi?"
Thời mẹ ánh mắt có chút thất thường, cuối cùng vẫn là giữ vững giọng điệu: " Nó tự mình bỏ đi, yêu cầu chúng ta cho nó 150.000 tệ , còn lại tất cả di vật do ông nội để lại đều bị nó lấy đi. Nếu không tin , con có thể hỏi cha của con, tất cả chúng ta đều không có đuổi nó. "
Cha Thời lập tức gật đầu .
“Được rồi, đừng nói chuyện về nó nữa.” Thời mẹ đỡ Thời Lê vào cửa,
“Vào thay quần áo đi, sau đó chúng ta đến bệnh viện, chờ trở về lại tìm Thời Dung tính sổ, nó thế nhưng đem anh nó nhốt ở bên ngoài, thật là quá không hiểu chuyện, thật là cùng cái đứa tai họa kia cùng có một cái đức hạnh!”
Nghĩ đến Thời Mộ, Thời mẹ ngứa răng căm hận.
Thời Lê toàn thân vô lực mềm nhũn dựa vào mẹ hắn , trong lòng buồn bực cùng bi thương .
Thời Mộ lần đầu tiên đến, hai người luôn luôn mâu thuẫn, sau đó cô rời đi, hắn lần đầu tiên tiến vào phòng của cô. Trong căn nhà lớn như vậy, cô lại cam tâm ở trong một căn gác nhỏ, chật chội chỉ đủ cho một giường. nhỏ đến mức không thể duỗi chân ra, và những dòng chữ được khắc trên bàn. Đó là bài thơ cô viết--
[Nếu thế gian không chứa được tôi, thà trả lại nỗi buồn cho mặt trăng.]
(** mình edit theo bản convert nên có thể không sát nghĩa vs nguyên tác , mong các bạn thông cảm **)
Song sinh thật là thần kỳ, ngày đó Thời Lê ngồi ở vị trí đó, ánh trăng lay động mặt bàn, trong căn phòng đó, Thời Lê cảm thấy cô độc và tuyệt vọng, có lẽ cái nhà này không một ai có thể đem đến hạnh phúc cùng tình yêu thương đến cho Thời Mộ .
Tất cả mọi người đều sợ Thời Mộ, kể cả người anh em song sinh với cô là hắn, đợi đến lúc hắn kiềm chế sợ hãi mà cố gắng tiếp cận cô thì cũng không còn cơ hội nữa.
Cơn mưa lớn đã tạnh vào lúc sáu giờ.
Phó Vân Thâm về nhà thu dọn hành lý, ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, cầm điện thoại trên bàn lên.
Điện thoại được kết nối, Phó Vân Thâm nói: "Vương thúc, chú có thể điều tra một vài người cho cháu được không? Vậy trưa mai giao cho cháu , được không?."
Vừa ngắt điện thoại, Chu Thực đã gọi tới, giọng điệu oang oang : "Quái ? Thâm ca sao cậu không trả lời cuộc gọi của tôi? Cậu có ý kiến gì với tôi phải không, nghe nói Mộ ca bị thương, cậu hiện tại có ở nhà Mộ ca không ? Có cần tôi tới đó không???"
Vừa dứt lời, một giọng nói trung niên gắt gao truyền đến từ trong micro: "Lão tử không cho phép mày đi đâu!"
Chu Thực: “Chu Vân Trường ngươi mẹ nó liền không thể nhỏ giọng một chút sao? Ông mà hù chết tôi thì sẽ đoạn tử tuyệt tôn a!”
Bố Chu: "Đây là thái độ của mày khi nói chuyện với bố mày sao? Hôm nay Lão Tử tự đoạn hương khói , mày cút ra đây cho tao!"
Lạch cạch
Không có âm thanh.
"..." Phó Vân Thâm nhìn thoáng qua điện thoại, chớp mắt, chuyển sang màn hình chủ, mở ra Wechat.
[QAQ: Tôi sẽ đến nhà cậu vào sáng mai.]
Khi nhận được tin nhắn của Phó Vân Thâm, Thời Mộ đang tận hưởng khoảng thời gian một mình không mặc đồ lót, cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong hai giây, đánh máy rồi nói; [Không cần , một mình tôi vẫn khá tốt,không nhọc phiền Vân Thâm ca ca .]
[QAQ: Được rồi, tôi sẽ đến đó vào sáng mai.]
[ mộc mộc mộc đầu gỗ:……]
Chẳng lẽ cậu ta là xem không hiểu tiếng Trung?
[ mộc mộc mộc đầu gỗ: No worries, I don’t need you to come.. ]
[QAQ: I will be there tomorrow. ]
[ mộc mộc mộc đầu gỗ:……]
Thật sự, Phó Vân Thâm là mắt mù.
Một đêm không có việc gì.
*****
Buổi sáng 9 giờ, Phó Vân Thâm lấy được hai trang tư liệu mà Vương thúc đưa lại đây....
/125
|