Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Chương 6: Dựng phu Đàn ông có bầu

/68


“A sao! Người có mang món ngon ngon gì đó tới không đó? Con đói muốn xỉu rồi!”

Vương A sao mới vào, Cột đã chạy lên, lục lọi cái làn kia, vén cái khăn lên, một mùi hành lá thơm lừng làm mọi người hít khịt thành tiếng.

“Là bánh chiên hành! Thơm quá! Còn có trứng luộc nước trà*”

Ba —–

Vương A sao tát một cái lên mu bàn tay đang thò vào kia, tiện tay nhéo nhéo lỗ tay Cột, “Thằng oắt con này, chẳng phép tắc gì cả! Trưởng bối còn chưa ăn, con khỉ ngươi gấp cái gì!” Nói xong, đem làn đặt lên bàn, cười cười vẫy tay với mấy hán tử, “Đói bụng lắm rồi! Đến đến, nhanh lúc thức ăn còn nóng!”

“Cột đói thì cứ để nó ăn đi! Vương A sao làm gì lại đi dọa hài tử!” – Đại Hổ Tử cười cười, cầm một chiếc bánh đưa cho Cột, “Này, Cột! Ăn đi!”

Cột đứng một bên xoa xoa lỗ tai, thấy thế thì liếc trộm A sao một cái.

“Tiểu tử này bình thường bướng vậy, ngay cả Đại Hồ Tử ta cũng dám chọc, chứ sợ A sao ngươi lắm đấy!” – Đại Hồ Tử cười, mọi người cũng cười theo, Cột vuốt ót ngượng ngùng nhận bánh rán, Vương A sao hướng Lục Viên bĩu môi, “Oắt con, trước đưa cho đệ đệ Tô gia đi đã!”

Lục Viên vẫn đang bị trạng thái hoảng hốt vây khốn, giờ ngửi thấy mùi hành chiên thơm nức mới hoàn hồn. Đang nhận bánh từ tay Cột thì nghe thấy tiếng Tô Hoài ân cần:

“Vương A sao, bụng ngươi đã tám tháng rồi, không nên mệt mỏi quá, vẫn là về nhà nghỉ ngơi trước đi! Mấy đồ này xong thì ta sẽ mang trả sau!”

Tám tháng?

Mới nhìn A sao trông có hơi béo, mùa đông cũng mặc áo dày không nhìn rõ người, Lúc Viên còn tưởng thể trọng béo, bụng có tướng làm quan thôi*. Giờ nghe Tô Hoài nói, Lục Viên mới nhìn lại, quả nhiên thắt lưng căng phồng, gồ lên

Bộp —–

Miếng bánh rơi xuống đất, Lục Viên lại tiếp tục choáng ~

Hình như Tô Hoài đã hung hăng trừng y mắng một câu, hình như có ai đó đã ra hòa giải, lại dường như Cột đã nhặt bánh lên, bóc lớp vỏ bẩn ra, vừa cười vừa đút bánh vào mồm cho tới tận khi Lục Viên tỉnh lại, mấy hán tử đã lấp đầy bụng vào phòng trong tiếp tục công việc, chỉ còn lại mình Vương A sao đang chầm chầm thu dọn làn.

“Tô đại phu là quan trọng hóa vấn đề thôi, Tiểu Viên đừng để tâm, lại đây, A sao còn một miếng bánh, hai quả trứng này! Có đói không?” Vương A sao vốn rất thích trẻ con, tuy nói đã qua tuổi sinh nở tốt nhất nhưng vẫn chửa. Nãy thấy Lục Viên bị Tô Hoài mắng đôi câu thì sững sờ ngẩn ra, cũng đau lòng, vội vẫy tay y, trên mặt cười hiền lành.

Lục Viên ừ một tiếng, lề rề đi tới, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bụng Vương A sao.

Rõ ràng là đàn ông, thế nào lại có thai! Làm một bác sỹ trưởng khoa sản, y thật không tin nổi, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt. Hiện giờ Lục Viên vừa tò mò, lại vừa sợ, ánh mắt trông như đang nhìn quái vật.

Dù là ai thì bị nhìn thế cũng không thoải mái được, Vương A sao đưa đồ ăn cho Lục Viên, còn mang theo chút xấu hổ, nhưng vẫn cười, “Sao thế? Đệ đệ Tô gia chưa từng nhìn thấy A sao mang thai sao?”

Hai người đều cười gượng, thật sự Lục Viên không biết nói gì cho phải, ngay khi y đang do dự thì bỗng dưng nét mặt Vương A sao sa sầm lại, trán nhướt một lớp mồ hôi lạnh.

“Vương A sao?” – Lục Viên hoảng sợ, chỉ thấy Vương A sao ôm bụng, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, y vội ném bánh sang một bên, lấy khăn lau tay, xông ra, “Bụng đau à?”

“Không có việc gì vẫn thường thế nghỉ một lúc là tốt thôi! Đừng sợ” Vương A sao thở hổn hển, vươn tay sờ sờ đầu Lục Viên, nói xong thì yếu xìu.

Nhìn qua Vương A sao cũng hơn ba mươi tuổi, tuổi này ở hiện đại cũng đã là độ tuổi sinh nở cao, huống chi là cổ đại! Lúc ấy Lục Viên cũng chả quản đàn ông mang thai thì có bao nhiêu kỳ quái, xuất phát từ trách nhiệm của bác sỹ lo lắng nhìn bụng của Vương A sao.

“Ây! Tô gia đệ đệ! Ngươi làm gì đấy!” – Vương A sao hô lên, lúc bấy giờ Lục Viên mới phát giác mình đã theo bệnh nghề nghiệp sờ nắn bụng Vương A sao, nhưng sờ rồi mới phát hiện ra có điều khác thường.

Vị trí thai nhi trong bụng Vương A sao có khả năng không thẳng*!

“Tiểu Viên! Ngươi làm gì đấy!” – còn chưa kịp xem kỹ, Lục Viên đã bị ai đó kéo ngược lại, ngước mắt lên nhìn là Tô Hoài, trông mặt rất không vui. Lục Viên hơi có chút ủy khuất, đang định mở miệng nói thì đã bị Tô Hoài đẩy sang một bên, “Vương A sao! Không có việc gì đâu!” – Tô Hoài nói xong thì bắt mạch cho Vương A sao.

“Thai vị của Vương A sao không thẳng, bắt mạch không thấy được đâu!” – Lục Viên buồn bực lên tiếng, dù sao cũng là người ăn nhờ ở đậu, Tô Hoài có đối xử thế nào y cũng nhẫn nại được, nhưng lần này lại chính là năng lực chuyên ngành của mình bị người ta coi thường, Lục Viên cảm thấy rất khó chịu.

Những tưởng ít ra Tô Hoài sẽ quay về phía y nói một câu, nhưng kết quả thì người ta không chỉ không nói một lời, ngay cả nghiêng mặt nhìn lại cũng không. Quả thực Lục Viên rất tức, mới vừa muốn tiến tới vì mình nói mấy câu, bả vai đã bị Đại Hồ Tử níu lại, mặt dí sát vào Lục Viên, trên mặt Đại Hồ Tử còn có mùi mồ hôi làm Lục Viên nhăn mày tránh tránh.

“Tô gia tiểu đệ, đừng làm trễ đại ca ngươi xem bệnh cho Vương A sao, ngoan ngoãn đứng đây chờ nha!”

Cái kiểu nói như dỗ trẻ con này làm Lục Viên không thích tý nào, thấy mọi người ai cũng vây chung quanh, ân cần nhìn Vương A sao làm Lục Viên thật sự không chịu nổi, đề cao giọng nói lần nữa, “Thai vị của Vương A sao không thẳng, phải giúp chỉnh cho thẳng lại, nếu không khi sinh rất nguy hiểm!”

“Phi phi! Tiểu hài tử biết gì mà nói!” – hán tử nhà họ Lý phi một ngụm, nhăn mặt nhíu mày nhìn Lục Viên. Nông dân ai cũng mê tín, nhất là vào dịp cuối năm càng phải nói những câu cát tường, không được nói xui. Lục Viên luôn vô tư đâu để ý tới mấy cái đó, mở miệng là nói sự thật, đương nhiên làm mọi người không vui. Nhưng dù sao trông y cũng chỉ chừng mười mấy tuổi đầu, cũng không ai trách thực sự, chỉ cho rằng tiểu hài tử không hiểu phép tắc.

Ngu muội! Thật đúng là một đám người cổ đại ngu muội!

Lục Viên có phần nóng nảy, mắng trong lòng nhưng cũng mắng vậy thôi, rồi cũng chẳng làm được gì. Trông cái tên bác sỹ nửa mùa ấy đem tay người ta bắt mạch nửa ngày, rồi cho dùng thuốc dưỡng thai, để Vương A sao được nghỉ ngơi nhiều hơn. Trong khi rõ ràng y biết cách điều chỉnh cho thai nhi thẳng trở lại thì một câu cũng không chen vào được, so với người ngoài cuộc chẳng khác là bao.

Từ trước tới nay, công việc lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, rốt cuộc giờ Lục Viên đã thấu hiểu, cảm giác thế nào là có tài mà không gặp thời.

***

.

Đêm đến, ánh nến hắt lên những sắc vàng ấm áp.

Chiếc giường lò được trải lên một lớp chiếu, lót thêm một tấm đệm, ngồi lên rất ấm và dễ chịu. Nương theo ánh sáng lay động từ ngọn nến, Tô Hoài đang ngồi khâu vá lại chiếc áo bông không cẩn thận bị rách hồi chiều, nom có vẻ không được khéo léo cho lắm.

Trên bàn bầy một bát cháo hoa, vì để lâu nên lớp trên trông đã đông lại, Lục Viên cũng chưa ăn một miếng nào. Không chỉ chưa ăn một cái gì, từ chiều tới giờ hai người đã chẳng nói với nhau một câu nào.

Không phải Lục Viên cố ý chiến tranh lạnh với Tô Hoài, chẳng qua là cái tên Tô Hoài ấy, cho tới giờ cũng không phải người chủ động, trước toàn là Lục Viên cợt nhả đến gần nói chuyện với hắn. Nhưng hiện tại Lục Viên đang nghẹn một bụng tức, mà lại thấy Tô Hoài từ chiều đã bầy ra một bộ dạng ‘đừng có tới gần’, nên y cũng chẳng có lòng đâu mà đi năn nỉ ỉ ôi làm hòa với hắn.

Nhưng cứ coi như là y không chủ động bắt chuyện đi, này Tô Hoài một câu cũng chẳng nói với y. Lục Viên chỉ cảm thấy phút giây yên lặng đến giày vò này khiến cho nhĩ lực của y cũng tăng ghê lắm, như còn có thể nghe được cả tiếng tuyết đọng trên cành cây rớt xuống

“Tô đại ca” chung quy thì Lục Viên cũng không nhịn được, chẳng qua trông khóe miệng cứng ngắc cũng biết y chẳng cam tâm tình nguyện chút nào. Âm thanh gượng gạo vang lên trong phòng: “Ừm cái kia huynh có nhớ ta đã từng nói ta biết y thuật không? Ta thấy thai vị của Vương A sao thật sự không tốt, ngày mai ta theo huynh tới xem cho huynh ấy, được không?”

Tô Hoài vẫn nhìm chằm chằm vào công việc trên tay, không ngẩng đầu, cũng chẳng nói chuyện. Thật lâu sau, đến tận khi Lục Viên cảm thấy cơn bức bối khó chịu trong lòng sắp nghẹn chết y rồi, thì Tô Hoài mới lạnh nhạt mở miệng, “Đấy không phải chuyện của ngươi!”

“Thế nào lại không phải chuyện của ta? Ta đã nói ta có y thuật, còn phát hiện được bệnh, chẳng lẽ huynh bắt ta coi như không thấy sao? Vị trí thai trong bụng Vương A sao không thẳng, giờ ta phải xác nhận xem cơ thể thai nhi đang ở tư thế nào, nhanh chóng chỉnh cho thẳng lại, nhìn cũng biết sắp sinh rồi, vả lại Vương A sao đã qua tuổi sinh nở, nhỡ như khó sinh Tô đại ca? Huynh huynh không tin ta?”

Lời vừa ra khỏi miệng Lục Viên hốt nhiên đã thấy hối hận, nếu Tô Hoài nói câu “Không tin”, vậy chẳng phải sẽ chấm dứt hết sao? Lập tức trong lòng không yên, Lục Viên lo sợ liếc qua Tô Hoài, tâm luôn nhủ thầm – huynh ngàn vạn lần nể mặt

“Không tin!”

Ngay cả ngừng lại để nghĩ cũng không, Tô Hoài lập tức trả lời. Hai tiếng ấy làm Lục Viên nghẹn lại, thật lâu chẳng thể nói lên lời, y lặng ngồi xuống đầu giường, lâu sau cũng gắng nói một câu: “Tô đại ca là không tin y thuật của ta? Hay là cảnh giác một tên đào phạm nguy hiểm ta nên mới không cho ta tiếp xúc người nơi đây?” – lòng đầy những căng thẳng, cũng chẳng còn đủ dũng khí nghe câu trả lời của Tô Hoài, cúi đầu, gắng tiếp tục, “Nếu đã vậy, ta dạy huynh cách chỉnh thẳng thai vị! Ta rất lo cho Vương A sao”

Từ nhỏ đến lớn, Lục Viên y cũng chưa từng phải chịu đựng một bụng buồn bực như thế, lúc nào cũng đầy những người kính trọng bao quanh y, cũng chưa từng phải ăn nói khép nép như vậy! Nếu không phải lưu lạc tới cái thôn xa lạ này, y cần gì phải chịu đựng một tên Tô Hoài xấu tính ấy

“Đứa bé sinh thế nào là do sản sao sao* đến lo liệu, nguy hiểm hay không nguy hiểm cũng không cần đến một mao đầu tiểu tử nói thì người ta sẽ tin. Còn về phần chỉnh thẳng thai vị, ta không có hứng, ngươi không cần nói nữa. Ta lưu ngươi lại là không muốn rước lấy phiền toái, ngươi không cần phải tự tìm phiền vào người”

Đây có lẽ là câu nói dài nhất trong mấy ngày nay của Tô Hoài nói với Lục Viên, hoặc cũng có thể nếu Lục Viên không giận dữ ngắt ngang câu nói ấy, thì có lẽ nó còn dài thêm chút nữa

“Huynh là muốn nói rằng, nếu biết ta phiền vậy, ngày đó sẽ không nhặt ta về?” – Lục Viên sao có thể chịu được người khác nghi ngờ như vậy, lập tức phát hỏa, rống lên.

Tầm mắt lơ đãng nhìn lên mu bàn tay mình, nhưng vết thương do Diệp Quả chỉ còn lại những vệt mờ nhạt, Tô Hoài đã nói – chỉ cần bôi thuốc mỡ nửa tháng nữa là có thể biến mất hoàn toàn.

“ Mấy ngày nay huynh chiếu cố ta, ta không có gì hồi đáp, nhưng dù có không rước phiền thì nó cũng tự tìm đến. Nhưng huynh yên tâm, Lục Viên này sẽ không liên lụy tới Tô đại phu huynh!” – mấy lời khách khí từ miệng Lục Viên thốt ra lại chẳng khách khí chút nào, trái lại nghe rồi rất khó chịu, Tô Hoài cau mày nhìn y đứng dậy, khoác áo bông, đi giày trông như đang muốn đi.

Hắn nắm lấy cổ tay Lục Viên, sắc mặt hắn không được tốt, “Đi đâu?”

“Đa tạ huynh đã thu lưu, tự ta cũng hiểu được!” – Lục Viên vung tay, cũng chẳng biết sao lại y lại giận thế, đầu óc nóng lên liền xoay người chạy khỏi cửa.

Dưới ánh nến hắt hiu, căn phòng thiếu một người trở nên quạnh quẽ khác thường. Tô Hoài bình thản nhìn chỗ thũng trên đệm, nơi Lục Viên vừa mới ngồi, sau một lúc mới thở hắt ra một hơi

Đi rồi cũng tốt, hắn đỡ phải quan tâm.

Vươn tay bưng bát cháo đã nguội ngơ ngắt, húp một ngụm cháo đặc lại, hắn nhăn mày, húp ào ào xuống.

Phanh —–

Tiếng sứ chạm vào mặt bàn. Tô Hoài mới phát giác, chính hắn như cũng đang giận

.

¤___________________

* Giường lò: Còn được gọi là Kháng – Một loại giường kết hợp lò sưởi cho ấm vào mùa đông của người nông dân Trung Quốc. Xây bằng đá bao xung quanh, bên trong gồm các tầng ống và đất xen kẽ nhau. Các tầng ống nối liền nhau và nối với nhà bếp, khi bếp đốt củi, khói và khí nóng sẽ theo ống vào bên trong giường, làm ấm và đi khi hết đường ống thì khí theo miệng ống thoát ra ngoài.

Nguồn: Baike

* Trứng luộc nước trà: Nguyên văn [茶叶蛋 - Trà Diệp Đản] – Là khi luộc trứng thì thả thêm lá trà như một loại gia vị. Là một món ăn để ăn vặt, cũng là một trong những món ăn truyền thống của TQ. Làm rất đơn giãn, dễ mang đi, du khách, người đi đường thường thấy bán nhiều ở các nhà ga, đầu đường cuối ngõ

Nguồn: Baike

* Bụng có tướng làm quan: Ý nói tới bụng to, “bụng to là tướng làm quan, phát tài, phát lộc” nên bụng càng to, dáng đi càng “bệ vệ” càng tốt.

* Thai vị không thẳng: Bình thường từ tuần thứ 34>> 36 (tầm tháng thứ 8) – thai nhi thường có xu hướng vị trí cố định để chuẩn bị cho quá trình trào đời, đầu của thai nhi nằm gọn trong khung xương chậu thì đây là vị trí thuận lợi để người mẹ sinh bé. Và khi không thẳng thì sẽ khó sinh và gây nguy hiểm cho em bé.

/68

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status