Xuyên Không Ta Gặp Tên Háo Sắc

Chương 17 - Cảm Giác

/34


Dưới hàng cây liễu cách thiền viện không xa, một bóng dáng lục y thiếu nữ đang luyện Nhất dương chỉ, từng làn gió thổi qua, lay động làn tóc của cô. Lâm Tiểu Lục thu tay, cười nói:

– Quả nhiên là tuyệt kỹ gia truyền của Đoàn gia, đúng là danh bất hư truyền. Có điều gia gia lại truyền cho mình, có hơi lãng phí không ta.

– Nếu như sư phụ đã quyết định truyền lại cho cô, hẳn đã suy tính kỹ, Lâm cô nương không cần suy nghĩ nhiều.

Cách không xa là là hai bóng người đang tiến dần về phía cô. Một người trước kia là đại thừa tướng của nước Đại Lý, Chu Tử Liễu, còn người kia là một tăng nhân, ăn mặc không giống người trung nguyên. Nhìn khuôn mặt lẫn cách ăn mặc thì khá giống người Ấn Độ, ngay lập tức, Lâm Tiểu Lục cúi người, chào:

– Lâm Tiểu Lục bái kiến Liêu Độc Thánh Thủ tiền bối.

Chu Tử Liễu bất ngờ, hỏi:

– Đây là lần đầu cô nương gặp sư thúc, sao lại biết người.

– Hôm trước gia gia đã kể cho tiểu nữ nghe về sư đệ người, hơn nữa từ nhỏ tiểu nữ đã tìm hiểu y học, làm sao không biết danh tiếng của tiền bối đây.

Vị tăng nhân Ấn Độc khẽ cười:

– Nha đầu này miệng lưỡi cũng ngọt lắm chứ!

– Đây là lời nói thực lòng, tiểu nữ thực không dối người.

Tiểu Lục quả thật rất ngưỡng mộ Liêu Độc Thánh Thủ, vì Dương Quá, một người y chỉ gặp một lần, lại dám đến Tuyệt Tình cốc, tự thân trúng độc để tìm thuốc giải. Đúng là lương y hiếm có trên đời, trước khi chết trên tay vẫn còn cầm đoạn trường thảo, thuốc giải hoa tình cho Dương Quá. Người như vậy, thế mà…

Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua êm đềm, Tiểu Lục hết luyện võ cùng gia gia, lúc lại học hỏi y dược của Liêu Độc Thánh Thủ.

Sớm tinh sương, Lâm Tiểu Lục mở cửa xổ, vươn vai một cái, mắt hướng nhìn về phía cây trúc trước mặt, một con chim đang đậu trên đó, hót líu lo. Bật chợt nơi bật thềm kia, một lão nhân đang ngồi đó. Vội bước ra, Tiểu Lục tiến tới nói:

– Gia gia chào buổi sáng.

Ngươi ấy không ai khác chính là Nhất Đăng đại sư. Ông khẽ nhìn Tiểu Lục:

– Hôm nay sao thức sớm vậy, con ở đây đã quen chưa.

– Đa tạ người đã quan tâm, con ở đây thật sự rất tốt.

Nhìn thấy Lâm Tiểu Lục vừa cười vừa nói cứ như thể mình đang sống trong cùng vàng điện ngọc, làm người cảm thấy hơi lạ. Một cô nương đang ở tuổi thanh xuân, lại suốt ngày ở nơi thiền viện, cơm canh đạm bạc lại xem như không có gì. Như đoán được suy nghĩ, Tiểu Lục cất tiếng:

– Người đừng lo cho con, nơi đây thực sự rất yên bình, hoàn toàn không xô bồ toan tính như ngoài kia.

Nhất Đăng đại sư gật đầu, nói:

– Mới tuổi đầu mà đã suy nghĩ như vậy rồi sao, hiếm có. Nhưng con có chuyện gì trong lòng phải không, ta thấy thỉnh thoảng con lại nhìn về phía đông.

Bất ngờ vì hành động nhỏ của mình cũng bị người phát hiện, cô tìm cách nói:

– Không có gì đâu ạ, chỉ là, con… con… nhìn mặt trời thôi

Biết được nha đầu này đang nói dối, nhưng việc cô không nói, người cũng không ép, người lại cất tiếng:

– Sư đệ có vẻ rất mến con, đệ ấy bảo con rất có khiếu trong y học, tâm tư lại lương thiện, rất có tiềm năng.

– Là người khen quá lời rồi.

Nhất Đăng đại sư lại nói, nhưng giọng lại đầy trầm ngâm:

– Lục nhi đã bao giờ con có bao giờ gây nên lỗi lầm chưa.

Đoán được ông đang nghĩ tới chuyện đứa con của Anh Cô năm xưa, cô cố nở nụ cười nói:

– Đã là con người ai mà chẳng mất phải lỗi lầm… Bà bà con từng nói con người biết lỗi là tốt nhưng không thể cứ ôm nỗi ăn năn ấy mãi được.

– Vậy ư.

Người đứng dậy, bước đi. Nhìn theo bóng người, Lâm Tiểu Lục thở dài, nghĩ thầm: “Chuyện năm xưa, đúng là người có lỗi, hai người kia cũng có lỗi nhưng… đứa bé lại là vô tội”. Cô ngước mặt lên, nhìn về phía chân trời, mặt trời đang từ từ mọc lên. Một ngày mới lại đến, lại một ngày cô không…

Trước buổi cơm chay, Nhất Đăng đại sư lên tiếng:

– Lục nhi, cũng lâu rồi con không về Chung Nam, không sợ sư phụ con lo lắng sao?

Dù trong lòng đang nghĩ sư phụ hiện tại chắc đang điên lên về chuyện Trình tỷ với tên họ Lục kia, sẽ không có thời gian nghĩ đến cô. Nhưng cố tỏ ra nũng nịu:

– Trước đó con đã gửi thư báo bình an về Toàn Chân rồi, gia gia không lẽ người đang có ý đuổi con sao.

– Lục nhi, con đúng là.

Gấp thức ăn cho cô, Nhất Đăng đại sư, lắc đầu, cô bé này càng lúc càng giống muội muội người, nhưng có gì đó lại không giống.

Màn đêm buông xuống, tựa vào cửa sổ mắt nhìn về phía đằng đông, từng cơn gió thồi qua, mang theo mùi hương của hoa sen thoang thoảng bay, lan tỏa vào phòng cô. Một chuỗi ký ức hiện về: một nam nhân áo trắng thường ngồi nơi cửa sổ, phe phẩy quạt, dáng điệu vô cùng tiêu sái. Cứ khi bắt gặp ánh mắt của cô nhìn về hắn, hắn lại đá lông nheo, cười ranh mãnh với cô. Cứ mỗi lần vào phòng cô, hay đi cùng cô, hắn lại chọc cô, trêu cô, còn hay gọi cô là gấu trúc. Nghe thì khó chịu, thấy cái bản mặt hắn cũng khó chịu, từng cử chỉ của hắn cũng làm cô khó chịu nhưng nay khi tên hắc ám đó đi rồi, cô lại thấy trống vắng. Vội gõ đầu mình, cô tự nói với bản thân:

– Còn nghĩ tới hắn làm gì, tên xấu xa đó không đáng đâu.

Quay người về giường ngủ, nhắm mắt lại, lòng lại hỏi: “Hắn, giờ không biết sao rồi”


/34

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status