“Tại sao?”
Hai người đồng thanh hỏi, đều rất khó hiểu.
“Hôm nay chúng ta đã đem qua hơn mười con cá cho họ, nếu ngày mai chúng ta lại đem qua nhiều cá như vậy, chắc chắn họ sẽ cho rằng chúng ta bắt cá dễ dàng, đến lúc đó họ sẽ ép giá. Chúng ta giảm số lượng đi, họ sẽ biết rằng cá không dễ bắt như thế.”
Hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Đều nghe theo tẩu hết”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lan Nhi chuẩn bị nấu ăn. Hạ Hi đứng dậy xắn tay áo lên: “Tôi làm bánh trứng cho mọi người cùng ăn.”
Nghe có vẻ rất ngon, Lan Nhi nhanh chóng lấy trứng và dầu ra, Trụ Tử cũng đã đem bột mì vào.
Hạ Hi mở ra, nhào bột xong rồi đặt sang một bên. Nàng nhìn quanh không thấy có hành lá nên lấy một cái bát rồi đập một quả trứng vào đó...
Lan Nhi nhìn và rất ngạc nhiên. Hạ Hy đã đã gả đến đây nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói nàng biết nấu ăn, không ngờ đôi tay của nàng lại khéo léo đến vậy, mà đều nấu những món trước đây họ chưa từng ăn qua.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lan Nhi đốt lửa, Hạ Hy nướng bánh, rất nhanh, mùi bánh trứng nướng đã bay ra.
Trụ Tử thèm đến mức chỉ có thể khụt khịt mũi, không nhịn được đi tới cửa bếp nhìn vào.
Hạ Hy đổ trứng lên trên mặt bánh, đợi chín rồi nhanh chóng lật sang mặt khác.
Mùi càng thơm hơn, Kỳ Nhi không khỏi chạy tới, háo hức nhìn vào trong nồi.
Sau khi bánh trứng được lấy ra khỏi nồi, Hạ Hy cắt thành hai miếng, đặt lên hai cái đĩa rồi đưa cho Trụ Tử: “Huynh và Kỳ Nhi ăn trước đi, cái tiếp theo sẽ có ngay đây.”
Trụ Tử sớm đã đói rồi, liền không từ chối, cầm lấy hai cái đĩa, đưa một đĩa cho Kỳ Nhi, sau đó hăng hái nắm lấy chiếc bánh từ trong đĩa và cắn một miếng lớn.
Mùi thơm sảng khoái tỏa trong miệng.
“Ngon, ngon quá...”
Trụ Tử vừa ăn vừa rít lên.
……
Hạ Hy đã nướng tổng cộng bảy chiếc bánh, bốn người ăn đến một chiếc cũng không còn sót lại.
Trụ Tử sờ bụng, hài lòng ợ lên.
Lan Nhi liếc nhìn hắn, Trụ Tử cười khúc khích, “Không phải bánh tẩu tử làm ngon quá làm ta nhất thời không thể nhịn được sao?”
Đừng nói là hắn, bản thân nàng cũng ăn không ít, Lan Nhi cũng không trách anh ấy được nữa nên quay sang Hạ Hy, có chút xấu hổ, “Tẩu tử, làm tẩu chê cười rồi.”
Hạ Hy lắc đầu cười, liếc nhìn bầu trời bên ngoài, “Trời vẫn còn sớm, ta và Kỳ Nhi về nghỉ ngơi trước, một lúc nữa chúng ta sẽ quay lại.”
“Được!”
Hai người gật đầu.
……
Sau khi về nhà, căn phòng càng lạnh hơn, Kỳ Nhi đặt kẹo trong tay xuống, đi ra cửa lấy củi khô vào và nhóm lửa một cách nhanh chóng, còn không quên nói với Hạ Hy: “Mẹ, mẹ vào trong đắp chăn cho ấm, con đốt lửa lên ngay.”
Hạ Hy không vào nhà mà tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Kỳ Nhi khéo léo nhóm lửa, thêm từng củi khô vào.
Thấy lửa đang cháy, Kỳ Nhi vỗ nhẹ bụi trên tay, cầm túi giấy ở một bên, đi đến trước mặt Hạ Hy, mở ra nói: “Mẹ, ăn kẹo đi.”
Mua xong kẹo, Kỳ Nhi không ăn, suốt đường ôm chặt vào lòng, ngay cả ở nhà Lan Nhi cũng không hề mở ra.
Hạ Hy lấy một miếng, ném lên cao, ngửa mặt lên và tiếp chính xác vào miệng.
“Mẹ ơi, sao mẹ làm thế được vậy?”
Kỳ Nhi kêu lên.
Hạ Hy nhướng mày: “Muốn học sao?”
Kỳ Nhi nhanh chóng gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: “Con, con không học cũng được!”
Kẹo đắt như vậy, cậu không nên lãng phí
Thấy ánh mắt anh rơi vào miếng kẹo, Hạ Hy hiểu ý gật đầu: “Cũng được, đợi đến khi nhà nhiều kẹo đến mức ăn không hết, mẹ sẽ dạy cho con.”
“Vâng!”
Kỳ Nhi không ngừng gật đầu, hai mắt nheo lại, cẩn thận nhặt một miếng kẹo cho vào miệng, hai mắt lập tức sáng lên: “Mẹ, đây chính là kẹo sao? Quả nhiên rất ngọt.”
…
Buổi tối bắt thêm được sáu con cá và mới tờ mờ sáng sớm đã lên huyện thành.
Thực ra cũng không cần phải đi sớm như vậy, tửu lầu cũng sẽ không mở cửa. Nhưng nếu rời thôn muộn, chắc chắn sẽ bị người dân trong thôn nhìn thấy, đến khi đó có người hỏi thì rất khó trả lời, nên họ quyết định đi sớm chút.
Trụ Tử xách thùng nước, Lan Nhi theo sau và đi đến trước cửa tửu lầu đợi, Hạ Hy dẫn Kỳ Nhi đến quầy bánh nướng.
Ông chủ nhìn thấy họ, hai mắt sáng lên, vội vàng chào hỏi: “Phu nhân, người đến rồi.”
Vừa nói, ông vừa nhanh chóng gói hai chiếc bánh đưa cho nàng, “Người vẫn chưa ăn gì phải không? Ăn bánh mè trước cho no bụng.”
Hạ Hy cũng không khách khí mà nhận lấy, đưa cho Kỳ Nhi, hỏi ông chủ: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chưa?”
“Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Nói xong liền lấy ra một chiếc tạp dề đã sờn nhưng rất sạch sẽ, “Đây là đồ mà vợ ta mặc. Nếu phu nhân không chê thì mặc tạm vậy.”
Hạ Hy nhận lấy và buộc nó vào thắt lưng, sau đó đi ra phía sau quầy và bắt đầu làm việc, vừa làm vừa giải thích những điều cần làm cho ông chủ.
Ông chủ nhìn tôi bằng ánh mắt thiện cảm.
“Điều quan trọng nhất của món bánh ngũ vị này chính là nguyên liệu được cho vào bên trong. Khi nguyên liệu ngon, bánh nướng ngũ vị tất nhiên sẽ ngon.”
Nhìn thấy Hạ Hy xoa dầu, ông chủ cảm thấy đau lòng, mấy lần mở miệng định ngăn lại, nhưng sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nuốt lại lời nói của mình khi nghĩ đến lời nàng nói về bánh nướng ngũ vị.
Sau khi Hạ Hy làm xong bánh, ông chủ cho bánh vào lò, một lúc sau hương thơm từ trong lò tỏa ra, thuận theo chiều gió thổi đến mũi của mọi người trong chợ.
Ít người ở gần quầy bánh hạt mè nhất không ngừng ngửi, người từ xa cũng theo mùi hương mà tìm tới, rất nhiều người tụ tập trước quầy bánh nướng.
Ông chủ vui cười rạng rỡ, đến lúc nhấc nắp lò lên, mùi thơm nồng nàn lan tỏa, những người xung quanh đều sững sờ một lúc, rồi tiếng người tranh giành bắt đầu vang lên.
“Sếp, bánh nướng này bao nhiêu tiền một chiếc? Ta lấy một cái.”
“Tôi lấy hai chiếc!”
“Tôi cũng lấy hai chiếc!”
...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Hi khóe miệng mỉm cười, dẫn Kỳ Nhi đến trước cửa tửu lầu.
Một canh giờ sau, tửu lầu mới mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa có mấy người đứng, anh chàng hầu bàn đang tháo tấm chắn cửa sửng sốt một hồi mới nhớ ra lời dặn hôm qua của chưởng quầy, vội vàng dẫn mấy người họ ra sân sau..
Người chủ quán vừa mới dậy không lâu, liền nghe có người tới, đi ra, thấy trong thùng chỉ có sáu con cá, hơi cau mày nói: “Sao lại ít thế?”
“Bắt cá khó lắm. Chúng tôi đã tốn rất nhiều sức lực cũng chỉ bắt được từng này”
Xia Xi mỉm cười đáp lại, trên mặt không có chút áy náy.
Trụ Tử và Lan Nhi nhìn nhau và đồng thời cúi đầu.
Chưởng quầy liếc nhìn Hạ Hy, sau đó nhìn con cá trong thùng, càng cau mày sâu hơn, “Các người nghĩ cách ngày mai đưa thêm vài con qua đây.”
Hôm qua, trong tửu lầu của ông ta đột nhiên có nhiều cá hơn. Không chỉ một số vị khách đang dùng bữa trong nhà hàng rất hài lòng, ngay cả những vị khách thường xuyên cũng nghe được tin này, cử người đến đặt bàn, nói rằng hôm nay họ sẽ đến ăn cá. Bây giờ chỉ có vài con cá, làm sao để phân chia.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Thế này đi, mỗi con cá thêm cho các người ba mươi văn tiền, mỗi ngày các người phải đem qua ít nhất mười con.”
“Cái này...”
Hạ Hy vẻ mặt có chút khó xử.
Trụ Tử lo lắng đến mức nháy mắt với Hạ Hy.
Hai người đồng thanh hỏi, đều rất khó hiểu.
“Hôm nay chúng ta đã đem qua hơn mười con cá cho họ, nếu ngày mai chúng ta lại đem qua nhiều cá như vậy, chắc chắn họ sẽ cho rằng chúng ta bắt cá dễ dàng, đến lúc đó họ sẽ ép giá. Chúng ta giảm số lượng đi, họ sẽ biết rằng cá không dễ bắt như thế.”
Hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Đều nghe theo tẩu hết”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lan Nhi chuẩn bị nấu ăn. Hạ Hi đứng dậy xắn tay áo lên: “Tôi làm bánh trứng cho mọi người cùng ăn.”
Nghe có vẻ rất ngon, Lan Nhi nhanh chóng lấy trứng và dầu ra, Trụ Tử cũng đã đem bột mì vào.
Hạ Hi mở ra, nhào bột xong rồi đặt sang một bên. Nàng nhìn quanh không thấy có hành lá nên lấy một cái bát rồi đập một quả trứng vào đó...
Lan Nhi nhìn và rất ngạc nhiên. Hạ Hy đã đã gả đến đây nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói nàng biết nấu ăn, không ngờ đôi tay của nàng lại khéo léo đến vậy, mà đều nấu những món trước đây họ chưa từng ăn qua.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lan Nhi đốt lửa, Hạ Hy nướng bánh, rất nhanh, mùi bánh trứng nướng đã bay ra.
Trụ Tử thèm đến mức chỉ có thể khụt khịt mũi, không nhịn được đi tới cửa bếp nhìn vào.
Hạ Hy đổ trứng lên trên mặt bánh, đợi chín rồi nhanh chóng lật sang mặt khác.
Mùi càng thơm hơn, Kỳ Nhi không khỏi chạy tới, háo hức nhìn vào trong nồi.
Sau khi bánh trứng được lấy ra khỏi nồi, Hạ Hy cắt thành hai miếng, đặt lên hai cái đĩa rồi đưa cho Trụ Tử: “Huynh và Kỳ Nhi ăn trước đi, cái tiếp theo sẽ có ngay đây.”
Trụ Tử sớm đã đói rồi, liền không từ chối, cầm lấy hai cái đĩa, đưa một đĩa cho Kỳ Nhi, sau đó hăng hái nắm lấy chiếc bánh từ trong đĩa và cắn một miếng lớn.
Mùi thơm sảng khoái tỏa trong miệng.
“Ngon, ngon quá...”
Trụ Tử vừa ăn vừa rít lên.
……
Hạ Hy đã nướng tổng cộng bảy chiếc bánh, bốn người ăn đến một chiếc cũng không còn sót lại.
Trụ Tử sờ bụng, hài lòng ợ lên.
Lan Nhi liếc nhìn hắn, Trụ Tử cười khúc khích, “Không phải bánh tẩu tử làm ngon quá làm ta nhất thời không thể nhịn được sao?”
Đừng nói là hắn, bản thân nàng cũng ăn không ít, Lan Nhi cũng không trách anh ấy được nữa nên quay sang Hạ Hy, có chút xấu hổ, “Tẩu tử, làm tẩu chê cười rồi.”
Hạ Hy lắc đầu cười, liếc nhìn bầu trời bên ngoài, “Trời vẫn còn sớm, ta và Kỳ Nhi về nghỉ ngơi trước, một lúc nữa chúng ta sẽ quay lại.”
“Được!”
Hai người gật đầu.
……
Sau khi về nhà, căn phòng càng lạnh hơn, Kỳ Nhi đặt kẹo trong tay xuống, đi ra cửa lấy củi khô vào và nhóm lửa một cách nhanh chóng, còn không quên nói với Hạ Hy: “Mẹ, mẹ vào trong đắp chăn cho ấm, con đốt lửa lên ngay.”
Hạ Hy không vào nhà mà tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Kỳ Nhi khéo léo nhóm lửa, thêm từng củi khô vào.
Thấy lửa đang cháy, Kỳ Nhi vỗ nhẹ bụi trên tay, cầm túi giấy ở một bên, đi đến trước mặt Hạ Hy, mở ra nói: “Mẹ, ăn kẹo đi.”
Mua xong kẹo, Kỳ Nhi không ăn, suốt đường ôm chặt vào lòng, ngay cả ở nhà Lan Nhi cũng không hề mở ra.
Hạ Hy lấy một miếng, ném lên cao, ngửa mặt lên và tiếp chính xác vào miệng.
“Mẹ ơi, sao mẹ làm thế được vậy?”
Kỳ Nhi kêu lên.
Hạ Hy nhướng mày: “Muốn học sao?”
Kỳ Nhi nhanh chóng gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: “Con, con không học cũng được!”
Kẹo đắt như vậy, cậu không nên lãng phí
Thấy ánh mắt anh rơi vào miếng kẹo, Hạ Hy hiểu ý gật đầu: “Cũng được, đợi đến khi nhà nhiều kẹo đến mức ăn không hết, mẹ sẽ dạy cho con.”
“Vâng!”
Kỳ Nhi không ngừng gật đầu, hai mắt nheo lại, cẩn thận nhặt một miếng kẹo cho vào miệng, hai mắt lập tức sáng lên: “Mẹ, đây chính là kẹo sao? Quả nhiên rất ngọt.”
…
Buổi tối bắt thêm được sáu con cá và mới tờ mờ sáng sớm đã lên huyện thành.
Thực ra cũng không cần phải đi sớm như vậy, tửu lầu cũng sẽ không mở cửa. Nhưng nếu rời thôn muộn, chắc chắn sẽ bị người dân trong thôn nhìn thấy, đến khi đó có người hỏi thì rất khó trả lời, nên họ quyết định đi sớm chút.
Trụ Tử xách thùng nước, Lan Nhi theo sau và đi đến trước cửa tửu lầu đợi, Hạ Hy dẫn Kỳ Nhi đến quầy bánh nướng.
Ông chủ nhìn thấy họ, hai mắt sáng lên, vội vàng chào hỏi: “Phu nhân, người đến rồi.”
Vừa nói, ông vừa nhanh chóng gói hai chiếc bánh đưa cho nàng, “Người vẫn chưa ăn gì phải không? Ăn bánh mè trước cho no bụng.”
Hạ Hy cũng không khách khí mà nhận lấy, đưa cho Kỳ Nhi, hỏi ông chủ: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chưa?”
“Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Nói xong liền lấy ra một chiếc tạp dề đã sờn nhưng rất sạch sẽ, “Đây là đồ mà vợ ta mặc. Nếu phu nhân không chê thì mặc tạm vậy.”
Hạ Hy nhận lấy và buộc nó vào thắt lưng, sau đó đi ra phía sau quầy và bắt đầu làm việc, vừa làm vừa giải thích những điều cần làm cho ông chủ.
Ông chủ nhìn tôi bằng ánh mắt thiện cảm.
“Điều quan trọng nhất của món bánh ngũ vị này chính là nguyên liệu được cho vào bên trong. Khi nguyên liệu ngon, bánh nướng ngũ vị tất nhiên sẽ ngon.”
Nhìn thấy Hạ Hy xoa dầu, ông chủ cảm thấy đau lòng, mấy lần mở miệng định ngăn lại, nhưng sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nuốt lại lời nói của mình khi nghĩ đến lời nàng nói về bánh nướng ngũ vị.
Sau khi Hạ Hy làm xong bánh, ông chủ cho bánh vào lò, một lúc sau hương thơm từ trong lò tỏa ra, thuận theo chiều gió thổi đến mũi của mọi người trong chợ.
Ít người ở gần quầy bánh hạt mè nhất không ngừng ngửi, người từ xa cũng theo mùi hương mà tìm tới, rất nhiều người tụ tập trước quầy bánh nướng.
Ông chủ vui cười rạng rỡ, đến lúc nhấc nắp lò lên, mùi thơm nồng nàn lan tỏa, những người xung quanh đều sững sờ một lúc, rồi tiếng người tranh giành bắt đầu vang lên.
“Sếp, bánh nướng này bao nhiêu tiền một chiếc? Ta lấy một cái.”
“Tôi lấy hai chiếc!”
“Tôi cũng lấy hai chiếc!”
...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Hi khóe miệng mỉm cười, dẫn Kỳ Nhi đến trước cửa tửu lầu.
Một canh giờ sau, tửu lầu mới mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa có mấy người đứng, anh chàng hầu bàn đang tháo tấm chắn cửa sửng sốt một hồi mới nhớ ra lời dặn hôm qua của chưởng quầy, vội vàng dẫn mấy người họ ra sân sau..
Người chủ quán vừa mới dậy không lâu, liền nghe có người tới, đi ra, thấy trong thùng chỉ có sáu con cá, hơi cau mày nói: “Sao lại ít thế?”
“Bắt cá khó lắm. Chúng tôi đã tốn rất nhiều sức lực cũng chỉ bắt được từng này”
Xia Xi mỉm cười đáp lại, trên mặt không có chút áy náy.
Trụ Tử và Lan Nhi nhìn nhau và đồng thời cúi đầu.
Chưởng quầy liếc nhìn Hạ Hy, sau đó nhìn con cá trong thùng, càng cau mày sâu hơn, “Các người nghĩ cách ngày mai đưa thêm vài con qua đây.”
Hôm qua, trong tửu lầu của ông ta đột nhiên có nhiều cá hơn. Không chỉ một số vị khách đang dùng bữa trong nhà hàng rất hài lòng, ngay cả những vị khách thường xuyên cũng nghe được tin này, cử người đến đặt bàn, nói rằng hôm nay họ sẽ đến ăn cá. Bây giờ chỉ có vài con cá, làm sao để phân chia.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Thế này đi, mỗi con cá thêm cho các người ba mươi văn tiền, mỗi ngày các người phải đem qua ít nhất mười con.”
“Cái này...”
Hạ Hy vẻ mặt có chút khó xử.
Trụ Tử lo lắng đến mức nháy mắt với Hạ Hy.
/90
|