Lã thị đang nằm trên giường giả chết, nghe thấy tiếng gọi của Chi Nhi, đột nhiên ngồi bật dậy.
Nhìn trong sân quả thật là đại nhi tử mà bản thân luôn thương nhớ.
Lã thị cũng không mặc ngoại y, lật chăn lên đeo giày rồi loạng choạng chạy ra ngoài, “Nghĩa Nhi, cuối cùng con cũng chịu về rồi, con còn không về thì không gặp được nương nữa rồi!”
Nghe thấy Chi Nhi gọi, Du Nghĩa trên mặt nở nụ cười.
Nét cười vẫn chưa tan liền nghe thấy tiếng kêu khóc của Lã thị, sau đó liền thấy bà từ trong phòng chạy ra, nụ cười cứng đơ lại trên mặt.
“Nghĩa Nhi, Nghĩa Nhi…”
Lã thị lao về phía hắn.
Du Nghĩa vội vàng đưa tay ra đỡ bà ta, giọng ân cần: “Nương, người đây là làm sao vậy?”
Lã thị nước mắt lưng tròng, “Nương không sống nổi nữa, không sống nổi nữa a.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, người đừng vội vàng, từ từ nói.”
“Ta, ta, ta…”
Trong lúc vội vàng, Lã thị lại không nói nên lời.
“Đều là do đại tẩu.”
Chi Nhi mím môi bước lên trước, khoang mắt đỏ hồng, nhẹ giọng nói một câu.
“Hạ thị?”
Du Nghĩa cau mày, “Nàng ta làm sao?”
“Nương thế này đều là do nàng ta hại đó.”
Linh Nhi nghe thấy động tĩnh cũng từ trong phòng chạy ra, nghe Du Nghĩa hỏi liền không ngần ngại đáp lời.
Du Nghĩa nhìn về phía sân bên kia một cái, thấy cửa nguyệt môn bị chặn lại, càng chau mày hơn, đỡ Lã thị dậy giọng nói ân cần, “Nương, có chuyện gì vào nhà rồi nói.”
…
Nhà thôn trưởng.
Lời Hạ Hi vừa nói xong, trong sân đột nhiên yên tĩnh, một lúc sau thôn trưởng mới thở dài một tiếng, “Nương tử Cử nhân, ta biết Cử nhân không ở nhà, cuộc sống của hai mẹ con người cũng không tốt, nhưng dù sao nhà mẹ người cũng giàu có, thường xuyên tiếp tế qua, bột mì trắng, thịt gì đó, còn có thể ăn được một hai bữa. Nhưng người xem người trong thôn, rất nhiều nhà đều đói kém, thế nên, người có thể…?”
Hạ Hi không nói gì, đợi lời nói phía sau của ông ta.
Thôn trưởng cũng cho rằng hành động này của mình là không tốt.
Có thể bắt được cá là bản lĩnh của Hạ Hi, dựa vào đâu mà phải dạy cho người trong thôn? Nhưng vừa nghĩ tới trong thôn rất nhiều nhà được bữa này nhịn bữa khác, một nhà lớn bé đến bộ y phục dày cũng không có để mặc, lạnh đến mức không dám ra khỏi nhà, cắn răng không màng đến bộ mặt của mình, “Nương tử Cử nhân có thể dạy cho người trong thôn cách bắt cá hay không?”
Có được cách này, người trong thôn ít nhiều có thêm chút thu nhập, cũng không đến mức chịu lạnh chịu đói.
Mọi người cũng đều lo lắng, trên mặt tràn đầy sự hy vọng mà nhìn nàng.
“Có thể!”
Hạ Hi sảng khoái đồng ý.
Mọi người lúc này có chút ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng, dù sao hồi nãy họ cũng đã hỏi Trụ Tử, Trụ Tử không hề mở miệng nói bất cứ điều gì.
Trụ Tử đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng định nói gì đó, Lan Nhi nhanh tay giật tay áo hắn.
Chuyện đến nước này cũng chỉ đành đồng ý, nếu không đồng ý không những mẹ con Hạ Hi mà ngay cả hai người họ sau này cũng đừng mong bắt cá nữa.
“Thật, thật sao?”
Thôn trưởng cũng không dám tin mà hỏi ngược một câu, đôi mắt có chút mệt mỏi đã tràn ngập lại tinh thần.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Hạ Hi đồng ý, “Đương nhiên là thật, giờ vẫn còn sớm, đợi đến trưa ta và Trụ Tử sẽ dạy cho mọi người.”
Trong sân một trận hoan hô nổi lên.
Đợi âm thanh giảm dần, Hạ Hi mới cười hỏi, “Nếu như không còn chuyện gì, người xem chúng ta có thể đem số cá này xách đi bán được chưa?”
Thôn trưởng tất nhiên không tiện nói gì, liền tiếp lời, “Có thể, đương nhiên có thể, các người mau đi đi.”
Ra khỏi nhà thôn trưởng, Trụ Tử dường như chẳng còn tý tinh thần nào, đi đường cũng chậm hơn so với mọi khi đem cá lên huyện, mỗi một bước đi đều nặng nề.
Sắc mặt Lan Nhi cũng không được tốt, mím môi không nói gì.
Hạ Hi lắc đầu cười, hỏi, “Những ngày vừa rồi hai người cũng kiếm hơn mười con rồi đúng không?”
Hai người đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ngó xung quanh, không thấy có bóng người khác mới thở phào một hơi, Lan Nhi nhỏ giọng, “Tẩu tử, những lời như thế sau này tẩu nhất định không được tùy tiện nói ra, nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức đó.”
Hạ Hi không đáp lời này, tiếp tục nói, “Qua vài ngày nữa, nhiều người lên huyện thành bán cá hơn, tửu lầu cũng sẽ không để cho chúng ta giá cao như vậy nữa. Hôm nay chúng ta qua đó nói với chưởng quầy một tiếng, từ ngày mai liền không đem cá qua nữa, để họ tới chợ mua. Còn chúng ta bắt tay tìm một quầy hàng ở chợ rồi buôn bán nhỏ.”
Mắt Trụ Tử sáng lên, rất nhanh lại liền trở nên ảm đạm, rồi gãi đầu nói: “Tẩu tử, chúng ta đều là những người nhà quê làm chuyện chân tay, làm gì biết làm buôn bán?”
“Ta biết.”
Hạ Hi cười rồi đáp.
Trụ Tử và Lan Nhi nhìn nàng.
“Chúng ta có thể làm đồ ăn để bán.”
Hai người bừng tỉnh, lập tức có tinh thần trở lại.
…
Lên đến huyện thành, muộn hơn nhiều so với thời gian trước mà họ tới, Hạ Hi để Trụ Tử và Lan Nhi đem cá tới tửu lầu và dặn dò hai người nói rõ ràng với chưởng quầy, sau đó quay về trước, dắt theo Kỳ Nhi vào chợ, rảnh rỗi đi dạo một vòng, vừa dạo vừa tìm một vị trí thật tốt.
Trương gia cùng với thuộc hạ từ phía đối diện đi tới, Hạ Hi vừa nhìn thấy liền vẫy tay chào hỏi, “Trương gia.”
Trương Gia nhìn qua, nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy tên thuộc hạ liếc mắt ra hiệu, cố ý đi chậm vài bước, mở to mắt xem kịch hay.
“Trương gia.”
Hạ Hi dắt Kỳ Nhi cười tươi bước lên trước, “Ta có chuyện muốn nhờ người giúp.”
Trương gia không vòng vo, “Nói!”
“Ta muốn tìm một quầy hàng tốt một chút, qua vài ngày bày chút đồ bán.”
Trương gia hơi nhíu mắt, đánh giá nàng một chút, giọng trầm xuống, “Bán cái gì?”
“Đồ ăn!”
“Muốn quầy hàng cố định, mỗi ngày mười văn tiền.”
“Được!”
Hạ Hi đồng ý.
“Ai da, đại ca à…”
Một tên thuộc hạ nghe không lọt tai, cứ theo cái não không khai của Trương gia cả đời này chắc cũng chỉ ở mình mất thôi, “Không phải người ngoài, lấy phí quầy hàng làm gì chứ, để đại…”, lời đến đây nhận thấy liền có gì đó không ổn, lại vội vàng sửa lời, “Để nàng ấy trực tiếp tới bày quầy không phải là được rồi sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Trương gia liếc qua, người nói lập tức bị dọa đến rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
Trương gia nhìn sang Hạ Hi, giọng còn lạnh hơn ánh mắt hồi nãy, “Khi nào thì tới?”
“Còn phải làm thêm một số đồ dùng, chắc khoảng hai ba ngày nữa.”
Trương gia gật đầu, bước chân định tiến về phía trước, Hạ Hi lại nói tiếp, “Trong nhà có chuyện, hôm nay tới muộn. Còn nữa, sau này chắc chúng ta không thể đem cá tới tửu lầu bán nữa.”
Lông mày Trương gia chau lại.
“Có tiền ai lại không muốn kiếm chứ, chúng ta cũng là không còn cách nào khác.”
Trương gia không nói chuyện, trực tiếp đưa nàng tới trước một vị trí, “Chính là chỗ này.”
“Đa tạ Trương gia.”
Trương gia xua tay, dắt theo thuộc hạ tiếp tục đi thu phí quầy hàng.
Hạ Hi lại dạo tiếp một vòng quanh chợ, tìm một tiệm thợ rèn, làm một cái bếp lò lớn, lại đi mua một cái nồi lớn, giao tiền cọc, thương lượng xong là hai ba ngày sau tới lấy, thấy sắc trời không còn sớm, dắt theo Kỳ Nhi quay về.
Ra khỏi huyện thành, đi khoảng năm sáu mét liền nhìn thấy trên đường phía trước một chiếc xe ngựa dừng ở đó, Hạ Hi không hề để ý tới.
Đợi khi đến gần, nghe thấy âm thành từ trong xe ngựa truyền tới, trong lòng Hạ Hi nảy lên, đây là…
Nhìn trong sân quả thật là đại nhi tử mà bản thân luôn thương nhớ.
Lã thị cũng không mặc ngoại y, lật chăn lên đeo giày rồi loạng choạng chạy ra ngoài, “Nghĩa Nhi, cuối cùng con cũng chịu về rồi, con còn không về thì không gặp được nương nữa rồi!”
Nghe thấy Chi Nhi gọi, Du Nghĩa trên mặt nở nụ cười.
Nét cười vẫn chưa tan liền nghe thấy tiếng kêu khóc của Lã thị, sau đó liền thấy bà từ trong phòng chạy ra, nụ cười cứng đơ lại trên mặt.
“Nghĩa Nhi, Nghĩa Nhi…”
Lã thị lao về phía hắn.
Du Nghĩa vội vàng đưa tay ra đỡ bà ta, giọng ân cần: “Nương, người đây là làm sao vậy?”
Lã thị nước mắt lưng tròng, “Nương không sống nổi nữa, không sống nổi nữa a.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, người đừng vội vàng, từ từ nói.”
“Ta, ta, ta…”
Trong lúc vội vàng, Lã thị lại không nói nên lời.
“Đều là do đại tẩu.”
Chi Nhi mím môi bước lên trước, khoang mắt đỏ hồng, nhẹ giọng nói một câu.
“Hạ thị?”
Du Nghĩa cau mày, “Nàng ta làm sao?”
“Nương thế này đều là do nàng ta hại đó.”
Linh Nhi nghe thấy động tĩnh cũng từ trong phòng chạy ra, nghe Du Nghĩa hỏi liền không ngần ngại đáp lời.
Du Nghĩa nhìn về phía sân bên kia một cái, thấy cửa nguyệt môn bị chặn lại, càng chau mày hơn, đỡ Lã thị dậy giọng nói ân cần, “Nương, có chuyện gì vào nhà rồi nói.”
…
Nhà thôn trưởng.
Lời Hạ Hi vừa nói xong, trong sân đột nhiên yên tĩnh, một lúc sau thôn trưởng mới thở dài một tiếng, “Nương tử Cử nhân, ta biết Cử nhân không ở nhà, cuộc sống của hai mẹ con người cũng không tốt, nhưng dù sao nhà mẹ người cũng giàu có, thường xuyên tiếp tế qua, bột mì trắng, thịt gì đó, còn có thể ăn được một hai bữa. Nhưng người xem người trong thôn, rất nhiều nhà đều đói kém, thế nên, người có thể…?”
Hạ Hi không nói gì, đợi lời nói phía sau của ông ta.
Thôn trưởng cũng cho rằng hành động này của mình là không tốt.
Có thể bắt được cá là bản lĩnh của Hạ Hi, dựa vào đâu mà phải dạy cho người trong thôn? Nhưng vừa nghĩ tới trong thôn rất nhiều nhà được bữa này nhịn bữa khác, một nhà lớn bé đến bộ y phục dày cũng không có để mặc, lạnh đến mức không dám ra khỏi nhà, cắn răng không màng đến bộ mặt của mình, “Nương tử Cử nhân có thể dạy cho người trong thôn cách bắt cá hay không?”
Có được cách này, người trong thôn ít nhiều có thêm chút thu nhập, cũng không đến mức chịu lạnh chịu đói.
Mọi người cũng đều lo lắng, trên mặt tràn đầy sự hy vọng mà nhìn nàng.
“Có thể!”
Hạ Hi sảng khoái đồng ý.
Mọi người lúc này có chút ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng, dù sao hồi nãy họ cũng đã hỏi Trụ Tử, Trụ Tử không hề mở miệng nói bất cứ điều gì.
Trụ Tử đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng định nói gì đó, Lan Nhi nhanh tay giật tay áo hắn.
Chuyện đến nước này cũng chỉ đành đồng ý, nếu không đồng ý không những mẹ con Hạ Hi mà ngay cả hai người họ sau này cũng đừng mong bắt cá nữa.
“Thật, thật sao?”
Thôn trưởng cũng không dám tin mà hỏi ngược một câu, đôi mắt có chút mệt mỏi đã tràn ngập lại tinh thần.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Hạ Hi đồng ý, “Đương nhiên là thật, giờ vẫn còn sớm, đợi đến trưa ta và Trụ Tử sẽ dạy cho mọi người.”
Trong sân một trận hoan hô nổi lên.
Đợi âm thanh giảm dần, Hạ Hi mới cười hỏi, “Nếu như không còn chuyện gì, người xem chúng ta có thể đem số cá này xách đi bán được chưa?”
Thôn trưởng tất nhiên không tiện nói gì, liền tiếp lời, “Có thể, đương nhiên có thể, các người mau đi đi.”
Ra khỏi nhà thôn trưởng, Trụ Tử dường như chẳng còn tý tinh thần nào, đi đường cũng chậm hơn so với mọi khi đem cá lên huyện, mỗi một bước đi đều nặng nề.
Sắc mặt Lan Nhi cũng không được tốt, mím môi không nói gì.
Hạ Hi lắc đầu cười, hỏi, “Những ngày vừa rồi hai người cũng kiếm hơn mười con rồi đúng không?”
Hai người đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ngó xung quanh, không thấy có bóng người khác mới thở phào một hơi, Lan Nhi nhỏ giọng, “Tẩu tử, những lời như thế sau này tẩu nhất định không được tùy tiện nói ra, nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức đó.”
Hạ Hi không đáp lời này, tiếp tục nói, “Qua vài ngày nữa, nhiều người lên huyện thành bán cá hơn, tửu lầu cũng sẽ không để cho chúng ta giá cao như vậy nữa. Hôm nay chúng ta qua đó nói với chưởng quầy một tiếng, từ ngày mai liền không đem cá qua nữa, để họ tới chợ mua. Còn chúng ta bắt tay tìm một quầy hàng ở chợ rồi buôn bán nhỏ.”
Mắt Trụ Tử sáng lên, rất nhanh lại liền trở nên ảm đạm, rồi gãi đầu nói: “Tẩu tử, chúng ta đều là những người nhà quê làm chuyện chân tay, làm gì biết làm buôn bán?”
“Ta biết.”
Hạ Hi cười rồi đáp.
Trụ Tử và Lan Nhi nhìn nàng.
“Chúng ta có thể làm đồ ăn để bán.”
Hai người bừng tỉnh, lập tức có tinh thần trở lại.
…
Lên đến huyện thành, muộn hơn nhiều so với thời gian trước mà họ tới, Hạ Hi để Trụ Tử và Lan Nhi đem cá tới tửu lầu và dặn dò hai người nói rõ ràng với chưởng quầy, sau đó quay về trước, dắt theo Kỳ Nhi vào chợ, rảnh rỗi đi dạo một vòng, vừa dạo vừa tìm một vị trí thật tốt.
Trương gia cùng với thuộc hạ từ phía đối diện đi tới, Hạ Hi vừa nhìn thấy liền vẫy tay chào hỏi, “Trương gia.”
Trương Gia nhìn qua, nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy tên thuộc hạ liếc mắt ra hiệu, cố ý đi chậm vài bước, mở to mắt xem kịch hay.
“Trương gia.”
Hạ Hi dắt Kỳ Nhi cười tươi bước lên trước, “Ta có chuyện muốn nhờ người giúp.”
Trương gia không vòng vo, “Nói!”
“Ta muốn tìm một quầy hàng tốt một chút, qua vài ngày bày chút đồ bán.”
Trương gia hơi nhíu mắt, đánh giá nàng một chút, giọng trầm xuống, “Bán cái gì?”
“Đồ ăn!”
“Muốn quầy hàng cố định, mỗi ngày mười văn tiền.”
“Được!”
Hạ Hi đồng ý.
“Ai da, đại ca à…”
Một tên thuộc hạ nghe không lọt tai, cứ theo cái não không khai của Trương gia cả đời này chắc cũng chỉ ở mình mất thôi, “Không phải người ngoài, lấy phí quầy hàng làm gì chứ, để đại…”, lời đến đây nhận thấy liền có gì đó không ổn, lại vội vàng sửa lời, “Để nàng ấy trực tiếp tới bày quầy không phải là được rồi sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Trương gia liếc qua, người nói lập tức bị dọa đến rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
Trương gia nhìn sang Hạ Hi, giọng còn lạnh hơn ánh mắt hồi nãy, “Khi nào thì tới?”
“Còn phải làm thêm một số đồ dùng, chắc khoảng hai ba ngày nữa.”
Trương gia gật đầu, bước chân định tiến về phía trước, Hạ Hi lại nói tiếp, “Trong nhà có chuyện, hôm nay tới muộn. Còn nữa, sau này chắc chúng ta không thể đem cá tới tửu lầu bán nữa.”
Lông mày Trương gia chau lại.
“Có tiền ai lại không muốn kiếm chứ, chúng ta cũng là không còn cách nào khác.”
Trương gia không nói chuyện, trực tiếp đưa nàng tới trước một vị trí, “Chính là chỗ này.”
“Đa tạ Trương gia.”
Trương gia xua tay, dắt theo thuộc hạ tiếp tục đi thu phí quầy hàng.
Hạ Hi lại dạo tiếp một vòng quanh chợ, tìm một tiệm thợ rèn, làm một cái bếp lò lớn, lại đi mua một cái nồi lớn, giao tiền cọc, thương lượng xong là hai ba ngày sau tới lấy, thấy sắc trời không còn sớm, dắt theo Kỳ Nhi quay về.
Ra khỏi huyện thành, đi khoảng năm sáu mét liền nhìn thấy trên đường phía trước một chiếc xe ngựa dừng ở đó, Hạ Hi không hề để ý tới.
Đợi khi đến gần, nghe thấy âm thành từ trong xe ngựa truyền tới, trong lòng Hạ Hi nảy lên, đây là…
/90
|