Mặc dù trước đây khi quay Vùng Đất Zombie, Tiêu Hòa đã từng dạy cậu ta một số kỹ thuật chiến đấu, nhưng cảnh hành động trong phim tương lai và cảnh hành động trong phim võ hiệp là hai loại hoàn toàn khác nhau.
Những diễn viên khác trong đoàn phim đều chưa từng tiếp xúc với những bộ phim tương tự, cầm vũ khí trên tay, có người không biết phải làm sao, thậm chí có người còn không nhấc nổi thanh đao.
Trong đám đông, Tiêu Hòa đặc biệt nổi bật.
Cô cầm thanh đao nặng được cho là mười cân, vung lên oai phong lẫm liệt, lưỡi đao xé gió, truyền đến từng tiếng rít gào, toàn là tiếng đao, không ai dám lại gần.
Khoảnh khắc xoay người, Tiêu Hòa lợi dụng quán tính, cả người bay lên không trung, xoay một vòng trên không, đồng thời hạ cánh, thanh đao nặng nề rơi xuống đất, đập ra một cái hố nhỏ trên mặt đất.
Cô hài lòng gật đầu, vẫy tay về phía Từ Nhất Chu không xa: "Tôi khởi động xong rồi, bắt đầu đi."
Từ Nhất Chu nhìn cái hố nhỏ trên mặt đất, run rẩy.
Đây chỉ là khởi động thôi ư?!
Vậy lát nữa nếu thực sự đánh nhau, cậu ta không phải sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ sao?
Cậu ta quay đầu nhìn những diễn viên khác, người huấn luyện của họ đều dịu dàng ân cần, cảnh tượng hài hòa, còn người huấn luyện của cậu ta, nhìn thế nào cũng thấy có khí thế muốn g.i.ế.c nghệ sĩ.
"Đội trưởng, chị nhẹ tay thôi, gần đây không có bệnh viện đâu."
Từ Nhất Chu cầm đao đen đi tới, trong đầu nhớ lại những động tác mà chỉ đạo võ thuật vừa dạy, từng chiêu từng thức bắt đầu so tài với Tiêu Hòa.
Nhưng vừa mới bắt đầu được một lúc, cậu ta đã cảm thấy không ổn.
Từ Nhất Chu c.h.é.m một nhát, Tiêu Hòa lại có thể dễ dàng tránh được, sau đó phản công.
Theo như chiêu thức đã sắp xếp, vai phụ do Tiêu Hòa đóng sẽ nhanh chóng bị cậu ta đánh cho liên tục lùi bước, cuối cùng quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ cậu ta lại sắp bị cô đánh bại rồi.
Thanh đao này vì kích thước lớn mà trọng lượng kinh người, là một trong những loại vũ khí rất khó sử dụng, nhưng Tiêu Hòa lại sử dụng rất thành thạo.
Loại vũ khí hạng nặng này trong tay cô đã phát huy được sức mạnh tối đa.
Chiêu thức sắc bén, từng bước hướng đến tử huyệt của Từ Nhất Chu, mới chỉ qua vài chiêu mà Từ Nhất Chu đã nhiều lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không thể nào?
Dù sao cậu ta cũng là bảo bối nổi tiếng của người đại diện, Tiêu Hòa sao có thể nỡ ra tay g.i.ế.c cậu ta chứ?
Từ Nhất Chu tự an ủi mình trong lòng, vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Tiêu Hòa, trong nháy mắt lông tơ dựng đứng.
Khả năng nghệ sĩ bị người đại diện đánh c.h.ế.t là rất nhỏ, nhưng không phải là không có.
Cậu ta khó khăn chống đỡ được vài chiêu, cảm thấy Tiêu Hòa không phải đang tập luyện với mình, mà là đang thực sự đấu võ trên võ đài.
Từ Nhất Chu lại một lần nữa bị đè xuống đất đánh, cậu ta cuối cùng không nhịn được nói: "Đội trưởng, lúc em tấn công trực diện, chị phải bị em đánh trúng ngực, sau đó khóc lóc quỳ xuống cầu xin tha thứ."
Chứ không phải dễ dàng né tránh đòn tấn công của cậu ta, sau đó quay lại đánh cậu ta khóc.
Tiêu Hòa mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi đang đóng vai cao thủ võ lâm thứ hai, một bộ chiêu thức đơn giản của cậu, chưa đầy mười giây mà muốn đánh bại tôi? Thiếu niên, giang hồ không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Từ Nhất Chu: "...."
Cậu ta hít một hơi thật sâu, cầm đao chiến đấu tiếp.
Lại bại trận.
Ngồi trên đất thở hổn hển.
"Đội trưởng, lúc chị đánh, chị phải vô tình mất tập trung, sau đó đánh lệch, như vậy em mới có thể c.h.é.m một nhát vào vai chị được."
Tiêu Hòa cười khẩy một tiếng, không hề nhượng bộ: "Hừ, cao thủ võ lâm thứ hai, lúc tử chiến sao có thể mất tập trung?"
Thiết kế động tác này có vấn đề.
Từ Nhất Chu câm nín.
Mặc dù cậu ta cũng thấy hơi vô lý, nhưng đây đều là động tác do võ sư thiết kế, bọn họ chỉ đành làm theo.
Tiêu Hòa càng xem càng thấy không ổn, động tác của những diễn viên xung quanh cũng na ná như vậy, giống như trẻ con chơi đồ hàng, không có "Võ", cũng không có "Hiệp".
"Tôi phát hiện ra rằng, những chiêu thức mà chỉ đạo võ thuật thiết kế cho cậu có một vấn đề rất lớn."
"Vấn đề gì?"
"Căn bản đánh không c.h.ế.t người."
Võ hiệp mà không đánh c.h.ế.t được người thì còn gọi là võ hiệp sao?
Từ Nhất Chu: "...."
Ngộ ra rồi.
Hóa ra lúc Tiêu Hòa diễn với cậu ta vừa nãy, vẫn luôn nghĩ cách "đánh chết" cậu ta.
Từ Nhất Chu trước đây khi đóng vai quần chúng cũng từng đến một số đoàn phim võ hiệp, tình huống lúc đó cũng gần giống như bây giờ.
"Những bộ phim khác cũng quay như vậy mà, võ sư nói, cứ đánh chậm như vậy trước, hậu kỳ sẽ dùng hiệu ứng đặc biệt và cảnh quay chậm để bổ sung."
Nghe vậy, Tiêu Hòa nhíu mày, biểu cảm có chút chán ghét.
"Đây mà cũng gọi là phim võ hiệp sao?"
Võ lâm đệ nhất và võ lâm đệ nhị gặp nhau, cảnh đánh nhau hay nhất trong cả bộ phim chỉ kết thúc trong vài giây ngắn ngủi, ngay cả trẻ con đánh nhau còn gay cấn và đáng xem hơn thế này.
Đây mà lại là động tác do chỉ đạo võ thuật thiết kế ra ư?
"Nhưng bây giờ tất cả các đoàn phim đều đánh như vậy hết." Từ Nhất Chu yếu ớt nói.
"Cho nên danh tiếng của phim võ hiệp đã bị bọn họ làm hỏng mất." Giọng Tiêu Hòa rất kiên định.
Cảnh hành động là tinh túy của phim võ hiệp, sắp xếp qua loa như vậy, phim còn chưa bấm máy đã thất bại một nửa rồi.
Cũng chẳng trách mấy năm gần đây, phim võ hiệp ngày càng sa sút, không được khán giả yêu thích.
Đúng lúc này, chỉ đạo võ thuật kết thúc giờ nghỉ, đi đến xem tiến độ luyện tập của các diễn viên.
Vừa vào đã thấy Từ Nhất Chu chật vật ngồi trên đất, có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại bị đánh thành thế này? Trong cảnh này, không phải cậu phải đánh đối thủ ngã xuống đất sao?"
Từ Nhất Chu cười khổ.
Anh tưởng tôi không muốn hả?
"Em đánh không lại chị ấy."
Sau khi Tiêu Hòa phát hiện ra cảnh hành động không ổn, cô đã đích thân thị phạm một lần, kết quả là bản thân Từ Nhất Chu liên tục bị hành hạ theo nhiều cách khác nhau.
"Sao có thể?"
Chỉ đạo võ thuật suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có phải cậu không nhớ các động tác chính không? Đến đây, tôi sẽ thị phạm cho cậu."
"Thầy ơi, đừng đi!" Từ Nhất Chu vội vàng hét lên, nhưng đã quá muộn.
Chỉ đạo võ thuật cầm thanh đao đi về phía Tiêu Hòa: "Cô làm sao vậy? Sao có thể đánh nam chính ngã xuống đất?"
Tiêu Hòa cầm một thanh đao nặng, trực tiếp nói: "Động tác mà anh vừa thiết kế cho Từ Nhất Chu có vấn đề, tôi đã sửa lại một chút. Hai đại cao thủ đối đầu, hẳn phải là phần hay nhất của cả bộ phim, nhưng động tác này lại không đủ dứt khoát, không có cảm giác căng thẳng khi tử chiến, chiêu thức cũng quá đơn giản, không phù hợp với thiết lập nhân vật."
Những diễn viên khác trong đoàn phim đều chưa từng tiếp xúc với những bộ phim tương tự, cầm vũ khí trên tay, có người không biết phải làm sao, thậm chí có người còn không nhấc nổi thanh đao.
Trong đám đông, Tiêu Hòa đặc biệt nổi bật.
Cô cầm thanh đao nặng được cho là mười cân, vung lên oai phong lẫm liệt, lưỡi đao xé gió, truyền đến từng tiếng rít gào, toàn là tiếng đao, không ai dám lại gần.
Khoảnh khắc xoay người, Tiêu Hòa lợi dụng quán tính, cả người bay lên không trung, xoay một vòng trên không, đồng thời hạ cánh, thanh đao nặng nề rơi xuống đất, đập ra một cái hố nhỏ trên mặt đất.
Cô hài lòng gật đầu, vẫy tay về phía Từ Nhất Chu không xa: "Tôi khởi động xong rồi, bắt đầu đi."
Từ Nhất Chu nhìn cái hố nhỏ trên mặt đất, run rẩy.
Đây chỉ là khởi động thôi ư?!
Vậy lát nữa nếu thực sự đánh nhau, cậu ta không phải sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ sao?
Cậu ta quay đầu nhìn những diễn viên khác, người huấn luyện của họ đều dịu dàng ân cần, cảnh tượng hài hòa, còn người huấn luyện của cậu ta, nhìn thế nào cũng thấy có khí thế muốn g.i.ế.c nghệ sĩ.
"Đội trưởng, chị nhẹ tay thôi, gần đây không có bệnh viện đâu."
Từ Nhất Chu cầm đao đen đi tới, trong đầu nhớ lại những động tác mà chỉ đạo võ thuật vừa dạy, từng chiêu từng thức bắt đầu so tài với Tiêu Hòa.
Nhưng vừa mới bắt đầu được một lúc, cậu ta đã cảm thấy không ổn.
Từ Nhất Chu c.h.é.m một nhát, Tiêu Hòa lại có thể dễ dàng tránh được, sau đó phản công.
Theo như chiêu thức đã sắp xếp, vai phụ do Tiêu Hòa đóng sẽ nhanh chóng bị cậu ta đánh cho liên tục lùi bước, cuối cùng quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ cậu ta lại sắp bị cô đánh bại rồi.
Thanh đao này vì kích thước lớn mà trọng lượng kinh người, là một trong những loại vũ khí rất khó sử dụng, nhưng Tiêu Hòa lại sử dụng rất thành thạo.
Loại vũ khí hạng nặng này trong tay cô đã phát huy được sức mạnh tối đa.
Chiêu thức sắc bén, từng bước hướng đến tử huyệt của Từ Nhất Chu, mới chỉ qua vài chiêu mà Từ Nhất Chu đã nhiều lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không thể nào?
Dù sao cậu ta cũng là bảo bối nổi tiếng của người đại diện, Tiêu Hòa sao có thể nỡ ra tay g.i.ế.c cậu ta chứ?
Từ Nhất Chu tự an ủi mình trong lòng, vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Tiêu Hòa, trong nháy mắt lông tơ dựng đứng.
Khả năng nghệ sĩ bị người đại diện đánh c.h.ế.t là rất nhỏ, nhưng không phải là không có.
Cậu ta khó khăn chống đỡ được vài chiêu, cảm thấy Tiêu Hòa không phải đang tập luyện với mình, mà là đang thực sự đấu võ trên võ đài.
Từ Nhất Chu lại một lần nữa bị đè xuống đất đánh, cậu ta cuối cùng không nhịn được nói: "Đội trưởng, lúc em tấn công trực diện, chị phải bị em đánh trúng ngực, sau đó khóc lóc quỳ xuống cầu xin tha thứ."
Chứ không phải dễ dàng né tránh đòn tấn công của cậu ta, sau đó quay lại đánh cậu ta khóc.
Tiêu Hòa mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi đang đóng vai cao thủ võ lâm thứ hai, một bộ chiêu thức đơn giản của cậu, chưa đầy mười giây mà muốn đánh bại tôi? Thiếu niên, giang hồ không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Từ Nhất Chu: "...."
Cậu ta hít một hơi thật sâu, cầm đao chiến đấu tiếp.
Lại bại trận.
Ngồi trên đất thở hổn hển.
"Đội trưởng, lúc chị đánh, chị phải vô tình mất tập trung, sau đó đánh lệch, như vậy em mới có thể c.h.é.m một nhát vào vai chị được."
Tiêu Hòa cười khẩy một tiếng, không hề nhượng bộ: "Hừ, cao thủ võ lâm thứ hai, lúc tử chiến sao có thể mất tập trung?"
Thiết kế động tác này có vấn đề.
Từ Nhất Chu câm nín.
Mặc dù cậu ta cũng thấy hơi vô lý, nhưng đây đều là động tác do võ sư thiết kế, bọn họ chỉ đành làm theo.
Tiêu Hòa càng xem càng thấy không ổn, động tác của những diễn viên xung quanh cũng na ná như vậy, giống như trẻ con chơi đồ hàng, không có "Võ", cũng không có "Hiệp".
"Tôi phát hiện ra rằng, những chiêu thức mà chỉ đạo võ thuật thiết kế cho cậu có một vấn đề rất lớn."
"Vấn đề gì?"
"Căn bản đánh không c.h.ế.t người."
Võ hiệp mà không đánh c.h.ế.t được người thì còn gọi là võ hiệp sao?
Từ Nhất Chu: "...."
Ngộ ra rồi.
Hóa ra lúc Tiêu Hòa diễn với cậu ta vừa nãy, vẫn luôn nghĩ cách "đánh chết" cậu ta.
Từ Nhất Chu trước đây khi đóng vai quần chúng cũng từng đến một số đoàn phim võ hiệp, tình huống lúc đó cũng gần giống như bây giờ.
"Những bộ phim khác cũng quay như vậy mà, võ sư nói, cứ đánh chậm như vậy trước, hậu kỳ sẽ dùng hiệu ứng đặc biệt và cảnh quay chậm để bổ sung."
Nghe vậy, Tiêu Hòa nhíu mày, biểu cảm có chút chán ghét.
"Đây mà cũng gọi là phim võ hiệp sao?"
Võ lâm đệ nhất và võ lâm đệ nhị gặp nhau, cảnh đánh nhau hay nhất trong cả bộ phim chỉ kết thúc trong vài giây ngắn ngủi, ngay cả trẻ con đánh nhau còn gay cấn và đáng xem hơn thế này.
Đây mà lại là động tác do chỉ đạo võ thuật thiết kế ra ư?
"Nhưng bây giờ tất cả các đoàn phim đều đánh như vậy hết." Từ Nhất Chu yếu ớt nói.
"Cho nên danh tiếng của phim võ hiệp đã bị bọn họ làm hỏng mất." Giọng Tiêu Hòa rất kiên định.
Cảnh hành động là tinh túy của phim võ hiệp, sắp xếp qua loa như vậy, phim còn chưa bấm máy đã thất bại một nửa rồi.
Cũng chẳng trách mấy năm gần đây, phim võ hiệp ngày càng sa sút, không được khán giả yêu thích.
Đúng lúc này, chỉ đạo võ thuật kết thúc giờ nghỉ, đi đến xem tiến độ luyện tập của các diễn viên.
Vừa vào đã thấy Từ Nhất Chu chật vật ngồi trên đất, có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại bị đánh thành thế này? Trong cảnh này, không phải cậu phải đánh đối thủ ngã xuống đất sao?"
Từ Nhất Chu cười khổ.
Anh tưởng tôi không muốn hả?
"Em đánh không lại chị ấy."
Sau khi Tiêu Hòa phát hiện ra cảnh hành động không ổn, cô đã đích thân thị phạm một lần, kết quả là bản thân Từ Nhất Chu liên tục bị hành hạ theo nhiều cách khác nhau.
"Sao có thể?"
Chỉ đạo võ thuật suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có phải cậu không nhớ các động tác chính không? Đến đây, tôi sẽ thị phạm cho cậu."
"Thầy ơi, đừng đi!" Từ Nhất Chu vội vàng hét lên, nhưng đã quá muộn.
Chỉ đạo võ thuật cầm thanh đao đi về phía Tiêu Hòa: "Cô làm sao vậy? Sao có thể đánh nam chính ngã xuống đất?"
Tiêu Hòa cầm một thanh đao nặng, trực tiếp nói: "Động tác mà anh vừa thiết kế cho Từ Nhất Chu có vấn đề, tôi đã sửa lại một chút. Hai đại cao thủ đối đầu, hẳn phải là phần hay nhất của cả bộ phim, nhưng động tác này lại không đủ dứt khoát, không có cảm giác căng thẳng khi tử chiến, chiêu thức cũng quá đơn giản, không phù hợp với thiết lập nhân vật."
/555
|