Là một trong những cảnh quay gay cấn nhất trong cả bộ phim.
Khi Tiêu Hòa đ.â.m kiếm tới, Từ Nhất Chu không kịp phản ứng, không biết là thật sự sợ đến ngây người, hay là do cốt truyện như thế, mãi đến khi sắp bị đ.â.m trúng mới vội vàng né tránh.
Nhưng Tiêu Hòa không hề nương tay, trong khoảnh khắc Từ Nhất Chu né tránh, cô lập tức thay đổi thân hình, phối hợp với đồng đội phát động tấn công.
Lần nào cũng dồn Từ Nhất Chu vào đường cùng, nội dung gay cấn hồi hộp.
Ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không có mặt tại hiện trường cũng không khỏi lo lắng cho cậu ta, trong nháy mắt đã hiểu được lời Từ Nhất Chu vừa nói.
[Ồ, hóa ra Từ Nhất Chu nói không sai, đúng là cảm giác ngàn cân treo sợi tóc……]
[Đây là cảnh hành động do đại lão thiết kế sao? Quá tuyệt vời! Cảm giác căng thẳng này, không cầm được phải trào ra ngoài màn hình! Chẳng trách diễn xuất của cậu ấy vừa rồi lại chân thực như vậy!]
[Từ Nhất Chu: Cười c.h.ế.t mất, căn bản không phải diễn.]
[Tôi có thể hiểu được Từ Nhất Chu, nhìn động tác của Tiêu Hòa, có lẽ cổ thực sự muốn g.i.ế.c cậu ta.]
[Điều vô lý nhất là, mấy diễn viên kia thực ra chỉ phát huy được một nửa sát khí của Tiêu Hòa.]
[Thứ tôi cần chính là hiệu ứng này! Không gay cấn hồi hộp thì làm sao gọi là phim võ hiệp?]
……
Trong khung hình, Tiêu Hòa vẫn đang tấn công.
Cô đứng trên cây, bộ đồ đen bó sát cơ thể tôn lên vóc dáng cao ráo khỏe khoắn. Gió lạnh thổi tà áo tung bay phần phật, dưới ánh trăng tạo thành một bóng hình sắc nét.
Mặc dù không lộ mặt nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
Chỉ thấy cô lật người xuống, thân hình như ma như quỷ, theo ánh kiếm lóe lên, cơ thể duỗi ra giữa không trung, kéo theo đường nét cơ bắp, thể hiện vẻ đẹp không thua gì tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng khi tất cả mọi người bị cô thu hút, thì giây tiếp theo, sát chiêu sắc bén lại ập đến trong nháy mắt, khiến người ta vừa yêu vừa sợ, adrenaline tăng vọt!
Trận đấu này kéo dài không lâu, cộng lại không quá ba phút, nhưng dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hòa, bầu không khí căng thẳng vẫn khiến mọi người đổ mồ hôi.
Cuối cùng, Từ Nhất Chu bị thương, cậu ta liều mạng đánh cược, cuối cùng mới đ.â.m được một kiếm vào n.g.ự.c đối phương, thoát khỏi kiếp nạn.
"OK!"
Đạo diễn hét lên một tiếng, hài lòng nói: "Được rồi!"
Tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong cuộc chiến đấu dữ dội vừa nãy.
Từ Nhất Chu là người đầu tiên nhảy lên, mắt sáng lấp lánh, biểu cảm phấn khích.
"Quay được chưa? Vừa rồi quay được cảnh đó chưa?"
Quay phim: "Quay rồi, quay hết rồi, yên tâm đi."
Từ Nhất Chu lại nói: "Ý tôi là, cảnh tôi đ.â.m trúng người đại diện, cảnh tôi đánh bại cô ấy, quay được chưa? Tôi muốn mang ảnh về nhà, tìm một khung ảnh treo lên."
Nghe vậy, quay phim nhíu mày, có chút không hiểu.
"Đóng khung cái này?"
Từ Nhất Chu phấn khích gật đầu.
"Tôi rốt cuộc cũng thắng được đội trưởng một lần, đương nhiên phải lưu lại làm kỷ niệm."
Bình thường dù là chạy bộ, chạy việt dã, bơi lội hay so tài võ nghệ, cậu ta đều bị Tiêu Hòa nghiền nát không thương tiếc.
Lần này vất vả lắm mới "thắng" được Tiêu Hòa một lần, mặc dù chỉ là diễn xuất, nhưng cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Quay phim nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ, vẻ mặt "Đứa trẻ này có phải bị hỏng não rồi không", sau đó vẫn giúp cậu ta tìm ra cảnh quay vừa rồi.
"Cậu muốn cái này à?"
Từ Nhất Chu nhìn kỹ, là cảnh Tiêu Hòa bị mình đ.â.m trúng, lập tức cười tươi hơn cả trúng số, cầm ảnh chụp màn hình chạy đi một mạch.
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp im lặng một lúc.
[Đứa trẻ đáng thương, nhìn nó vui kìa.]
Lúc này, Tiêu Hòa đi tới.
Trên mặt cô dính vài giọt m.á.u giả dùng khi quay phim, màu đỏ tươi làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Cô có vóc dáng rất nổi bật, thêm bộ đồ đen bó sát, tóc búi cao, ánh mắt vẫn còn sát khí khi diễn vừa rồi, tay cầm thanh kiếm, thoáng chốc như thể bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp.
Lúc đi tới còn giơ tay đẩy cành cây trên đầu, sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đổ dồn vào cô.
Tiếng hét vang lên.
[A a a Tiêu Hòa đẹp trai quá!]
[Không hổ danh là chồng tôi!]
[Đây không phải là thiếu niên tuấn tú mà tôi từng tưởng tượng khi đọc tiểu thuyết võ hiệp sao? Vừa đẹp trai vừa đánh giỏi!]
[Tiêu Hòa quá hợp với loại vai diễn này! Đáng tiếc là cô ấy không ra mắt, nếu không thì chắc chắn là đỉnh lưu!]
[Cảnh này! Tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!]
Tiểu Vi lúc này cũng có chút tim đập nhanh.
Trước đây vẫn luôn nghe nói, Tiêu Hòa tuy là người đại diện nhưng lại rất nổi tiếng, Tiểu Vi có chút không hiểu, cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy Tiêu Hòa tiến lại gần mình, sức công phá gấp mười lần nhìn qua màn hình phòng phát sóng trực tiếp!
Cô ấy cuối cùng cũng hiểu tại sao cư dân mạng lại gọi Tiêu Hòa là chồng.
Vẻ anh khí không phân biệt nam nữ này, sự đáng tin cậy nghiền nát mọi thứ bằng thực lực, đều khiến người ta muốn hét lên.
Mặt Tiểu Vi hơi ửng hồng.
Tiêu Hòa đi tới hỏi: "Đúng rồi, trước khi quay phim cô không phải nói có vấn đề muốn hỏi tôi sao?"
Tiểu Vi nhớ đến thắc mắc của mình về động tác võ thuật trước đó, nhìn thấy sát khí còn sót lại trên người Tiêu Hòa lúc này, cô ấy lắc đầu, cười ngượng ngùng.
"Không cần hỏi nữa, tôi đã biết câu trả lời rồi."
Hiểu lầm rồi.
Diễn viên không nhớ nhầm động tác võ thuật, hoàn toàn là học theo sát khí từ trên người Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa chính là thủ phạm!
Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn Tiểu Vi, đặt thanh kiếm đạo cụ sang một bên: "Tôi dẫn cô đi tham quan xung quanh nhé."
Nói xong thì dẫn phóng viên đi lại trong phim trường, đồng thời giới thiệu tình hình quay phim hiện tại.
Đoàn phim này quả thực có chút khác biệt so với những đoàn phim từng thấy trước đây.
Đạo cụ sắp xếp ngăn nắp, đạo diễn hòa hợp với nhân viên công tác, còn có diễn viên đang nỗ lực học động tác võ thuật, bởi vì mọi người đều là những nạn nhân bị lừa đảo trước đây, cho nên đặc biệt trân trọng lẫn nhau.
Vì cùng một mục đích mà tụ họp lại, nên càng có thể hiểu được sự vất vả của đối phương, mới có thể cùng nhau nỗ lực vì mục tiêu chung.
Ống kính thể hiện mặt chân thực nhất của đoàn phim, ngày càng có nhiều người xem thay đổi quan điểm.
Khi phóng viên rời đi, định kiến trước đây của cô ấy cũng đã hoàn toàn bị lật đổ: "Một lần nữa, tôi xin lỗi vì sự hấp tấp trước đó của mình, tôi không nên vì chuyện trước kia mà suy đoán ác ý về đoàn phim Đao Khách."
Tiêu Hòa mỉm cười nhẹ nhàng: "Chúng tôi không né tránh những gì đã xảy ra trong quá khứ, chính vì những chuyện đã qua đó mới có Đao Khách của ngày hôm nay. Bất kể bên ngoài nhìn nhận thế nào, việc quay bộ phim này vẫn sẽ tiếp tục, đến lúc đó chúng tôi sẽ cống hiến tác phẩm gì, xin mọi người hãy cùng chờ xem."
Khi Tiêu Hòa đ.â.m kiếm tới, Từ Nhất Chu không kịp phản ứng, không biết là thật sự sợ đến ngây người, hay là do cốt truyện như thế, mãi đến khi sắp bị đ.â.m trúng mới vội vàng né tránh.
Nhưng Tiêu Hòa không hề nương tay, trong khoảnh khắc Từ Nhất Chu né tránh, cô lập tức thay đổi thân hình, phối hợp với đồng đội phát động tấn công.
Lần nào cũng dồn Từ Nhất Chu vào đường cùng, nội dung gay cấn hồi hộp.
Ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không có mặt tại hiện trường cũng không khỏi lo lắng cho cậu ta, trong nháy mắt đã hiểu được lời Từ Nhất Chu vừa nói.
[Ồ, hóa ra Từ Nhất Chu nói không sai, đúng là cảm giác ngàn cân treo sợi tóc……]
[Đây là cảnh hành động do đại lão thiết kế sao? Quá tuyệt vời! Cảm giác căng thẳng này, không cầm được phải trào ra ngoài màn hình! Chẳng trách diễn xuất của cậu ấy vừa rồi lại chân thực như vậy!]
[Từ Nhất Chu: Cười c.h.ế.t mất, căn bản không phải diễn.]
[Tôi có thể hiểu được Từ Nhất Chu, nhìn động tác của Tiêu Hòa, có lẽ cổ thực sự muốn g.i.ế.c cậu ta.]
[Điều vô lý nhất là, mấy diễn viên kia thực ra chỉ phát huy được một nửa sát khí của Tiêu Hòa.]
[Thứ tôi cần chính là hiệu ứng này! Không gay cấn hồi hộp thì làm sao gọi là phim võ hiệp?]
……
Trong khung hình, Tiêu Hòa vẫn đang tấn công.
Cô đứng trên cây, bộ đồ đen bó sát cơ thể tôn lên vóc dáng cao ráo khỏe khoắn. Gió lạnh thổi tà áo tung bay phần phật, dưới ánh trăng tạo thành một bóng hình sắc nét.
Mặc dù không lộ mặt nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
Chỉ thấy cô lật người xuống, thân hình như ma như quỷ, theo ánh kiếm lóe lên, cơ thể duỗi ra giữa không trung, kéo theo đường nét cơ bắp, thể hiện vẻ đẹp không thua gì tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng khi tất cả mọi người bị cô thu hút, thì giây tiếp theo, sát chiêu sắc bén lại ập đến trong nháy mắt, khiến người ta vừa yêu vừa sợ, adrenaline tăng vọt!
Trận đấu này kéo dài không lâu, cộng lại không quá ba phút, nhưng dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hòa, bầu không khí căng thẳng vẫn khiến mọi người đổ mồ hôi.
Cuối cùng, Từ Nhất Chu bị thương, cậu ta liều mạng đánh cược, cuối cùng mới đ.â.m được một kiếm vào n.g.ự.c đối phương, thoát khỏi kiếp nạn.
"OK!"
Đạo diễn hét lên một tiếng, hài lòng nói: "Được rồi!"
Tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong cuộc chiến đấu dữ dội vừa nãy.
Từ Nhất Chu là người đầu tiên nhảy lên, mắt sáng lấp lánh, biểu cảm phấn khích.
"Quay được chưa? Vừa rồi quay được cảnh đó chưa?"
Quay phim: "Quay rồi, quay hết rồi, yên tâm đi."
Từ Nhất Chu lại nói: "Ý tôi là, cảnh tôi đ.â.m trúng người đại diện, cảnh tôi đánh bại cô ấy, quay được chưa? Tôi muốn mang ảnh về nhà, tìm một khung ảnh treo lên."
Nghe vậy, quay phim nhíu mày, có chút không hiểu.
"Đóng khung cái này?"
Từ Nhất Chu phấn khích gật đầu.
"Tôi rốt cuộc cũng thắng được đội trưởng một lần, đương nhiên phải lưu lại làm kỷ niệm."
Bình thường dù là chạy bộ, chạy việt dã, bơi lội hay so tài võ nghệ, cậu ta đều bị Tiêu Hòa nghiền nát không thương tiếc.
Lần này vất vả lắm mới "thắng" được Tiêu Hòa một lần, mặc dù chỉ là diễn xuất, nhưng cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Quay phim nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ, vẻ mặt "Đứa trẻ này có phải bị hỏng não rồi không", sau đó vẫn giúp cậu ta tìm ra cảnh quay vừa rồi.
"Cậu muốn cái này à?"
Từ Nhất Chu nhìn kỹ, là cảnh Tiêu Hòa bị mình đ.â.m trúng, lập tức cười tươi hơn cả trúng số, cầm ảnh chụp màn hình chạy đi một mạch.
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp im lặng một lúc.
[Đứa trẻ đáng thương, nhìn nó vui kìa.]
Lúc này, Tiêu Hòa đi tới.
Trên mặt cô dính vài giọt m.á.u giả dùng khi quay phim, màu đỏ tươi làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Cô có vóc dáng rất nổi bật, thêm bộ đồ đen bó sát, tóc búi cao, ánh mắt vẫn còn sát khí khi diễn vừa rồi, tay cầm thanh kiếm, thoáng chốc như thể bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp.
Lúc đi tới còn giơ tay đẩy cành cây trên đầu, sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đổ dồn vào cô.
Tiếng hét vang lên.
[A a a Tiêu Hòa đẹp trai quá!]
[Không hổ danh là chồng tôi!]
[Đây không phải là thiếu niên tuấn tú mà tôi từng tưởng tượng khi đọc tiểu thuyết võ hiệp sao? Vừa đẹp trai vừa đánh giỏi!]
[Tiêu Hòa quá hợp với loại vai diễn này! Đáng tiếc là cô ấy không ra mắt, nếu không thì chắc chắn là đỉnh lưu!]
[Cảnh này! Tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!]
Tiểu Vi lúc này cũng có chút tim đập nhanh.
Trước đây vẫn luôn nghe nói, Tiêu Hòa tuy là người đại diện nhưng lại rất nổi tiếng, Tiểu Vi có chút không hiểu, cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy Tiêu Hòa tiến lại gần mình, sức công phá gấp mười lần nhìn qua màn hình phòng phát sóng trực tiếp!
Cô ấy cuối cùng cũng hiểu tại sao cư dân mạng lại gọi Tiêu Hòa là chồng.
Vẻ anh khí không phân biệt nam nữ này, sự đáng tin cậy nghiền nát mọi thứ bằng thực lực, đều khiến người ta muốn hét lên.
Mặt Tiểu Vi hơi ửng hồng.
Tiêu Hòa đi tới hỏi: "Đúng rồi, trước khi quay phim cô không phải nói có vấn đề muốn hỏi tôi sao?"
Tiểu Vi nhớ đến thắc mắc của mình về động tác võ thuật trước đó, nhìn thấy sát khí còn sót lại trên người Tiêu Hòa lúc này, cô ấy lắc đầu, cười ngượng ngùng.
"Không cần hỏi nữa, tôi đã biết câu trả lời rồi."
Hiểu lầm rồi.
Diễn viên không nhớ nhầm động tác võ thuật, hoàn toàn là học theo sát khí từ trên người Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa chính là thủ phạm!
Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn Tiểu Vi, đặt thanh kiếm đạo cụ sang một bên: "Tôi dẫn cô đi tham quan xung quanh nhé."
Nói xong thì dẫn phóng viên đi lại trong phim trường, đồng thời giới thiệu tình hình quay phim hiện tại.
Đoàn phim này quả thực có chút khác biệt so với những đoàn phim từng thấy trước đây.
Đạo cụ sắp xếp ngăn nắp, đạo diễn hòa hợp với nhân viên công tác, còn có diễn viên đang nỗ lực học động tác võ thuật, bởi vì mọi người đều là những nạn nhân bị lừa đảo trước đây, cho nên đặc biệt trân trọng lẫn nhau.
Vì cùng một mục đích mà tụ họp lại, nên càng có thể hiểu được sự vất vả của đối phương, mới có thể cùng nhau nỗ lực vì mục tiêu chung.
Ống kính thể hiện mặt chân thực nhất của đoàn phim, ngày càng có nhiều người xem thay đổi quan điểm.
Khi phóng viên rời đi, định kiến trước đây của cô ấy cũng đã hoàn toàn bị lật đổ: "Một lần nữa, tôi xin lỗi vì sự hấp tấp trước đó của mình, tôi không nên vì chuyện trước kia mà suy đoán ác ý về đoàn phim Đao Khách."
Tiêu Hòa mỉm cười nhẹ nhàng: "Chúng tôi không né tránh những gì đã xảy ra trong quá khứ, chính vì những chuyện đã qua đó mới có Đao Khách của ngày hôm nay. Bất kể bên ngoài nhìn nhận thế nào, việc quay bộ phim này vẫn sẽ tiếp tục, đến lúc đó chúng tôi sẽ cống hiến tác phẩm gì, xin mọi người hãy cùng chờ xem."
/555
|