Tiêu Hòa: "Hiện tại những nghệ sĩ khác do tôi dẫn dắt đều đang bận, vai diễn mà Hoắc An đóng yêu cầu rất cao, tôi cũng muốn nhân cơ hội này luyện tập thêm cho tốt, nâng cao diễn xuất của cậu ấy."
Nghe vậy, vẻ mặt của Hoắc An trở nên đau khổ.
Nhưng Hoắc tư lệnh lại rất vui mừng.
"Được, trong thời gian Hoắc An đóng phim, cô cứ ở lại đây, tiện thể có thể truyền đạt kinh nghiệm huấn luyện."
Ngày hôm sau.
Tiêu Hòa và Hoắc An cùng nhau đến doanh trại, đợi cậu ta vào đoàn phim bắt đầu đóng phim, cô quay người đi về phía căn cứ huấn luyện.
Hôm nay cô cố ý thay một bộ đồ thể thao thoải mái, tóc dài buộc cao.
Lúc này mặt trời mới mọc, những người lính mặc quân phục ngụy trang xếp hàng ngay ngắn, đang tập luyện dưới sự chỉ huy của trung đội trưởng.
Chạy bộ, bước đều, đứng nghiêm, bò trườn vượt địa hình...
So với quy mô ở đây, các chướng ngại vật trong chương trình "Tốc Độ Cực Hạn" chỉ giống như trò chơi đu đưa dành cho trẻ em.
Trước đây ở mạt thế, để huấn luyện đồng đội cô cũng đã xây dựng một căn cứ huấn luyện tương tự.
Bây giờ nhìn thấy những công trình quen thuộc này, cô như được trở về quê nhà, không kìm được mà bước tới tham quan.
Trung đội trưởng trước đó đã nhận được lệnh, nói rằng hôm nay sẽ có người mới tham gia, giúp ông ta huấn luyện binh lính, nhưng không ngờ người đến lại là một cô gái.
Lại thấy dáng người mảnh mai cùng với khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, nhìn thế nào cũng không giống người có thể huấn luyện người khác.
Tiêu Hòa nhanh chóng bước tới chào hỏi.
"Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Hòa, là người đại diện của diễn viên đoàn phim bên cạnh, mấy ngày nay tôi sẽ ở đây huấn luyện cùng mọi người."
Trung đội trưởng trong lòng nghi ngờ, nhưng mệnh lệnh của thủ trưởng vẫn phải tuân theo, ông ta đi tới nói: "Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay là chạy vượt chướng ngại vật, tôi sẽ giới thiệu một số thứ cho cô nhé."
Nói xong, ông ta sợ Tiêu Hòa không biết chức năng của những cọc gỗ và thang mây, vì thế bắt đầu giải thích cẩn thận.
Vừa mới nói xong một cái, Tiêu Hòa đã ngăn ông ta lại.
"Cảm ơn, nhưng tôi rất quen thuộc với những bài huấn luyện này, không cần giới thiệu nữa."
Cô mỉm cười, thấy trong ánh mắt của mọi người đều mang theo sự nghi ngờ, cô lập tức hiểu ra, trực tiếp nói: "Vậy thế này, tôi chạy thử một vòng, mọi người xem giúp tôi xem có sai sót gì không nhé?"
Nói xong, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô quay người trở lại vạch xuất phát.
Cúi người hơi thấp.
Ngồi xổm.
Ánh mắt dần nghiêm túc.
Giây tiếp theo, đột nhiên chạy nước rút!
Chạy đến trước bức tường cao, nhảy lên, hai tay nắm chặt tường, cả người bật cao lên, lật qua bức tường cao, đáp xuống đất.
Động tác dứt khoát, gọn gàng.
Tóc bay trong không trung vẽ nên một đường cong đẹp mắt, trong tư thế thể hiện toàn bộ sức mạnh và kỹ thuật.
Đây là khoe khoang kỹ thuật.
Khoe khoang kỹ thuật chính hiệu.
Những người lính vừa rồi còn nghi ngờ, lúc này đều mở to mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Động tác của Tiêu Hòa rất nhanh, cô điêu luyện vượt qua từng chướng ngại vật, dù là nhảy hay bò trườn, cô đều rất thành thạo.
Nếu Hoắc An lúc này ở hiện trường, cậu ta sẽ phát hiện ra rằng, thử thách mà mình vượt qua trước đây đối với Tiêu Hòa mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Chướng ngại vật bốn trăm mét, cô chỉ mất 1 phút 35 giây để chạy hết toàn bộ quãng đường!
Chỉ chậm hơn kỷ lục của quân khu mười giây!
Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả những người lính đều sáng lên!
Tiêu Hòa lau những giọt mồ hôi nhỏ trên trán, cả người tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cô bước tới, cười hỏi mấy người đó: "Bây giờ có thể bắt đầu huấn luyện rồi chứ?"
Khi Tiêu Hòa đang huấn luyện trong đội, công việc quay phim của đoàn phim cũng đang được tiến hành khẩn trương.
Hoắc An lần đầu đóng phim, diễn xuất của cậu ta thực ra không được coi là tốt, nhưng vai diễn này đối với cậu ta mà nói, chỉ cần diễn đúng như bản chất của mình là được, vì thế diễn không hề tốn sức.
Thậm chí có mấy cảnh quay, cậu ta còn được đạo diễn khen ngợi.
Khi gặp phải cảnh quay không tốt, các diễn viên chính cũng không giấu nghề, đều tận tình chỉ bảo cho Hoắc An.
Kết thúc một ngày, cảnh quay của cậu ta diễn ra rất thuận lợi.
Tiền Tam Thủy đặc biệt hài lòng với diễn xuất của Hoắc An, anh ta đi một vòng trong đoàn phim, nhưng phát hiện Tiêu Hòa không có ở đó.
Hỏi Hoắc An mới biết được cô đã đi đâu, Tiền Tam Thủy kinh ngạc.
"Cô ấy đi huấn luyện với lính à?"
Vẻ mặt anh ta kinh hoàng, không hiểu nổi tại sao Tiêu Hòa lại đi làm chuyện này.
"Hoắc tư lệnh quản lý quân đội rất nghiêm khắc, nhiệm vụ huấn luyện luôn rất nặng, rất nhiều lính đều cảm thấy không chịu nổi, thường xuyên bị mệt đến nằm liệt ra đất. Tiêu Hòa là một cô gái yếu đuối, làm sao theo kịp được?"
Ngay cả anh ta cũng không theo kịp cường độ đó.
Tiêu Hòa tay chân mềm yếu, đến đó không biết phải chịu bao nhiêu khổ, bây giờ chắc chắn đã bị huấn luyện đến khóc thút thít rồi.
Tiền Tam Thủy vẻ mặt lo lắng, muốn đi đón người về.
Nhưng Hoắc An ngăn anh ta lại.
"Không cần đi đâu, thực ra Tiêu Hòa đến đó... như cá gặp nước."
Tiền Tam Thủy sửng sốt.
"Hả?"
Biểu cảm của Hoắc An phức tạp.
Cậu ta nhớ lại lúc nãy mình tranh thủ lúc nghỉ ngơi có lén đi nhìn trộm, hình ảnh nhìn thấy khiến lông mày cậu ta giật giật, ý vị sâu xa nói: "Chị ấy không nằm liệt, chị ấy huấn luyện đến mức lính nằm liệt."
Tiền Tam Thủy:!!!
Cái gì?
Người khác đến doanh trại tham gia huấn luyện là đau khổ, là tra tấn.
Tiêu Hòa đến doanh trại là trở về nhà cũ vui vẻ.
Thời gian này, mỗi lần đến doanh trại Tiêu Hòa đều ném Hoắc An thẳng đến đoàn phim, không thèm nhìn thêm một cái liền nóng lòng đi tham gia huấn luyện.
Liên tục mấy ngày trôi qua, Hoắc An cảm thấy rất tổn thương.
"Ai không biết còn tưởng cô ấy thật sự là lính ở đây luôn ấy." Tiền Tam Thủy kinh ngạc nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người nhiệt tình với huấn luyện thể lực như vậy, không chỉ huấn luyện bản thân, còn huấn luyện cả người khác.
Anh ta tuy không tham gia, nhưng cũng nghe được một số lời đồn.
Rất nhiều lính phản ánh, nói trong đội có một giáo quan mới huấn luyện người ta không chút nương tay, mọi người khổ không nói nên lời, mỗi lần huấn luyện xong đều đau lưng mỏi gối, đi lại như zombie ra ngoài, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Tuy nhiên huấn luyện mặc dù vất vả nhưng hiệu quả lại rất tốt, trong bài kiểm tra thể lực hôm qua, dữ liệu tổng thể đã tăng lên một bậc.
Tiền Tam Thuỷ đoán chuyện này có lẽ liên quan đến Tiêu Hòa.
Hoắc An nghe anh ta nói vậy, không khỏi tò mò.
Vừa đến giờ nghỉ trưa, cậu ta đã cầm hộp cơm quyết định đi tìm Tiêu Hòa, tiện thể bồi dưỡng tình cảm với người đại diện.
Nghe vậy, vẻ mặt của Hoắc An trở nên đau khổ.
Nhưng Hoắc tư lệnh lại rất vui mừng.
"Được, trong thời gian Hoắc An đóng phim, cô cứ ở lại đây, tiện thể có thể truyền đạt kinh nghiệm huấn luyện."
Ngày hôm sau.
Tiêu Hòa và Hoắc An cùng nhau đến doanh trại, đợi cậu ta vào đoàn phim bắt đầu đóng phim, cô quay người đi về phía căn cứ huấn luyện.
Hôm nay cô cố ý thay một bộ đồ thể thao thoải mái, tóc dài buộc cao.
Lúc này mặt trời mới mọc, những người lính mặc quân phục ngụy trang xếp hàng ngay ngắn, đang tập luyện dưới sự chỉ huy của trung đội trưởng.
Chạy bộ, bước đều, đứng nghiêm, bò trườn vượt địa hình...
So với quy mô ở đây, các chướng ngại vật trong chương trình "Tốc Độ Cực Hạn" chỉ giống như trò chơi đu đưa dành cho trẻ em.
Trước đây ở mạt thế, để huấn luyện đồng đội cô cũng đã xây dựng một căn cứ huấn luyện tương tự.
Bây giờ nhìn thấy những công trình quen thuộc này, cô như được trở về quê nhà, không kìm được mà bước tới tham quan.
Trung đội trưởng trước đó đã nhận được lệnh, nói rằng hôm nay sẽ có người mới tham gia, giúp ông ta huấn luyện binh lính, nhưng không ngờ người đến lại là một cô gái.
Lại thấy dáng người mảnh mai cùng với khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, nhìn thế nào cũng không giống người có thể huấn luyện người khác.
Tiêu Hòa nhanh chóng bước tới chào hỏi.
"Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Hòa, là người đại diện của diễn viên đoàn phim bên cạnh, mấy ngày nay tôi sẽ ở đây huấn luyện cùng mọi người."
Trung đội trưởng trong lòng nghi ngờ, nhưng mệnh lệnh của thủ trưởng vẫn phải tuân theo, ông ta đi tới nói: "Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay là chạy vượt chướng ngại vật, tôi sẽ giới thiệu một số thứ cho cô nhé."
Nói xong, ông ta sợ Tiêu Hòa không biết chức năng của những cọc gỗ và thang mây, vì thế bắt đầu giải thích cẩn thận.
Vừa mới nói xong một cái, Tiêu Hòa đã ngăn ông ta lại.
"Cảm ơn, nhưng tôi rất quen thuộc với những bài huấn luyện này, không cần giới thiệu nữa."
Cô mỉm cười, thấy trong ánh mắt của mọi người đều mang theo sự nghi ngờ, cô lập tức hiểu ra, trực tiếp nói: "Vậy thế này, tôi chạy thử một vòng, mọi người xem giúp tôi xem có sai sót gì không nhé?"
Nói xong, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô quay người trở lại vạch xuất phát.
Cúi người hơi thấp.
Ngồi xổm.
Ánh mắt dần nghiêm túc.
Giây tiếp theo, đột nhiên chạy nước rút!
Chạy đến trước bức tường cao, nhảy lên, hai tay nắm chặt tường, cả người bật cao lên, lật qua bức tường cao, đáp xuống đất.
Động tác dứt khoát, gọn gàng.
Tóc bay trong không trung vẽ nên một đường cong đẹp mắt, trong tư thế thể hiện toàn bộ sức mạnh và kỹ thuật.
Đây là khoe khoang kỹ thuật.
Khoe khoang kỹ thuật chính hiệu.
Những người lính vừa rồi còn nghi ngờ, lúc này đều mở to mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Động tác của Tiêu Hòa rất nhanh, cô điêu luyện vượt qua từng chướng ngại vật, dù là nhảy hay bò trườn, cô đều rất thành thạo.
Nếu Hoắc An lúc này ở hiện trường, cậu ta sẽ phát hiện ra rằng, thử thách mà mình vượt qua trước đây đối với Tiêu Hòa mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Chướng ngại vật bốn trăm mét, cô chỉ mất 1 phút 35 giây để chạy hết toàn bộ quãng đường!
Chỉ chậm hơn kỷ lục của quân khu mười giây!
Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả những người lính đều sáng lên!
Tiêu Hòa lau những giọt mồ hôi nhỏ trên trán, cả người tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cô bước tới, cười hỏi mấy người đó: "Bây giờ có thể bắt đầu huấn luyện rồi chứ?"
Khi Tiêu Hòa đang huấn luyện trong đội, công việc quay phim của đoàn phim cũng đang được tiến hành khẩn trương.
Hoắc An lần đầu đóng phim, diễn xuất của cậu ta thực ra không được coi là tốt, nhưng vai diễn này đối với cậu ta mà nói, chỉ cần diễn đúng như bản chất của mình là được, vì thế diễn không hề tốn sức.
Thậm chí có mấy cảnh quay, cậu ta còn được đạo diễn khen ngợi.
Khi gặp phải cảnh quay không tốt, các diễn viên chính cũng không giấu nghề, đều tận tình chỉ bảo cho Hoắc An.
Kết thúc một ngày, cảnh quay của cậu ta diễn ra rất thuận lợi.
Tiền Tam Thủy đặc biệt hài lòng với diễn xuất của Hoắc An, anh ta đi một vòng trong đoàn phim, nhưng phát hiện Tiêu Hòa không có ở đó.
Hỏi Hoắc An mới biết được cô đã đi đâu, Tiền Tam Thủy kinh ngạc.
"Cô ấy đi huấn luyện với lính à?"
Vẻ mặt anh ta kinh hoàng, không hiểu nổi tại sao Tiêu Hòa lại đi làm chuyện này.
"Hoắc tư lệnh quản lý quân đội rất nghiêm khắc, nhiệm vụ huấn luyện luôn rất nặng, rất nhiều lính đều cảm thấy không chịu nổi, thường xuyên bị mệt đến nằm liệt ra đất. Tiêu Hòa là một cô gái yếu đuối, làm sao theo kịp được?"
Ngay cả anh ta cũng không theo kịp cường độ đó.
Tiêu Hòa tay chân mềm yếu, đến đó không biết phải chịu bao nhiêu khổ, bây giờ chắc chắn đã bị huấn luyện đến khóc thút thít rồi.
Tiền Tam Thủy vẻ mặt lo lắng, muốn đi đón người về.
Nhưng Hoắc An ngăn anh ta lại.
"Không cần đi đâu, thực ra Tiêu Hòa đến đó... như cá gặp nước."
Tiền Tam Thủy sửng sốt.
"Hả?"
Biểu cảm của Hoắc An phức tạp.
Cậu ta nhớ lại lúc nãy mình tranh thủ lúc nghỉ ngơi có lén đi nhìn trộm, hình ảnh nhìn thấy khiến lông mày cậu ta giật giật, ý vị sâu xa nói: "Chị ấy không nằm liệt, chị ấy huấn luyện đến mức lính nằm liệt."
Tiền Tam Thủy:!!!
Cái gì?
Người khác đến doanh trại tham gia huấn luyện là đau khổ, là tra tấn.
Tiêu Hòa đến doanh trại là trở về nhà cũ vui vẻ.
Thời gian này, mỗi lần đến doanh trại Tiêu Hòa đều ném Hoắc An thẳng đến đoàn phim, không thèm nhìn thêm một cái liền nóng lòng đi tham gia huấn luyện.
Liên tục mấy ngày trôi qua, Hoắc An cảm thấy rất tổn thương.
"Ai không biết còn tưởng cô ấy thật sự là lính ở đây luôn ấy." Tiền Tam Thủy kinh ngạc nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người nhiệt tình với huấn luyện thể lực như vậy, không chỉ huấn luyện bản thân, còn huấn luyện cả người khác.
Anh ta tuy không tham gia, nhưng cũng nghe được một số lời đồn.
Rất nhiều lính phản ánh, nói trong đội có một giáo quan mới huấn luyện người ta không chút nương tay, mọi người khổ không nói nên lời, mỗi lần huấn luyện xong đều đau lưng mỏi gối, đi lại như zombie ra ngoài, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Tuy nhiên huấn luyện mặc dù vất vả nhưng hiệu quả lại rất tốt, trong bài kiểm tra thể lực hôm qua, dữ liệu tổng thể đã tăng lên một bậc.
Tiền Tam Thuỷ đoán chuyện này có lẽ liên quan đến Tiêu Hòa.
Hoắc An nghe anh ta nói vậy, không khỏi tò mò.
Vừa đến giờ nghỉ trưa, cậu ta đã cầm hộp cơm quyết định đi tìm Tiêu Hòa, tiện thể bồi dưỡng tình cảm với người đại diện.
/555
|