Hà Vân Thư rất ghét việc trao đổi quyền lực và sắc đẹp trong giới giải trí, vì vậy mọi người đều sẽ nể mặt cô ấy đôi phần.
Không ngờ Nghiêm Tu Quần lại táo bạo như vậy, trực tiếp đ.â.m đầu vào họng súng.
Quả nhiên, không ít người có mặt đưa mắt nhìn sang chỗ Hà Vân Thư.
Chỉ thấy Hà Vân Thư vừa rồi còn vui vẻ, lúc này đột nhiên lạnh mặt, vô cảm nhìn lên sân khấu.
Ai dám làm chuyện này trước mắt cô ấy?
Không có một ai dám trả giá.
Đây là tình huống mà Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng đều không ngờ tới.
Đặc biệt là Nghiêm Tu Quần.
Ban đầu cậu ta không đồng ý với kế hoạch này, nhưng nhìn thấy những người dưới trướng Tiêu Hòa ngày càng nổi tiếng, bộ phim mới của mình lại không được đánh giá cao về doanh thu phòng vé, cậu ta chỉ đành đi đường tắt.
Nhưng không ngờ, kết quả nhận được lại như vậy.
Ngay cả bức tranh xấu xí của Từ Nhất Chu vừa rồi cũng có nhiều người tranh giành, còn mình thì bị bỏ lại đây.
Thời gian trôi đến phút thứ tám, sắp kết thúc phiên đấu giá.
Đợi đến khi hết thời hạn mười phút, chỉ còn cách để ban tổ chức tiệc kết thúc.
Đó sẽ là một sự sỉ nhục lớn.
Tám phút.
Chín phút.
......
Cả hội trường vẫn im lặng, ngay cả người dẫn chương trình cũng muốn khuấy động không khí, nhưng vì vật phẩm đấu giá quá khó xử nên không biết phải mở lời như thế nào.
Sắc mặt Nghiêm Tu Quần trở nên rất khó coi, dưới ánh đèn sân khấu, ngũ quan hơi méo mó.
Cậu ta nghiến răng, quay người định rời đi, đột nhiên dưới khán đài yên tĩnh giơ lên một tấm bảng.
"Một nghìn."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.
Bước chân chuẩn bị rời đi của Nghiêm Tu Quần khựng lại, nhanh chóng nhìn xuống khán đài, đợi khi nhìn rõ người giơ bảng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Từ Nhất Chu ngồi trong góc, trên tay đang giơ một tấm bảng, rõ ràng là đang báo giá.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người mua một tuần bầu bạn với Nghiêm Tu Quần lại là Từ Nhất Chu?
Mặc dù giá không cao nhưng dám bất chấp Hà Vân Thư có mặt ở đây, trực tiếp trả giá, cậu ta là người duy nhất.
Ngay cả người dẫn chương trình trên sân khấu cũng rất ngạc nhiên, ngây người hai giây mới mở miệng hỏi: "Còn mức giá nào cao hơn không?"
Cả hội trường vẫn im lặng.
Lúc này Nghiêm Tu Quần đứng trên sân khấu, ánh đèn từ trên đầu chiếu xuống, rọi vào người cậu ta, chiếu cho ngũ quan của cậu ta méo mó không ra hình dạng, không muốn để Từ Nhất Chu mua mình, tầm mắt tìm kiếm trong đám người dưới khán đài, hy vọng có người mới chịu trả giá.
Bao nhiêu cũng được.
Lúc này Từ Nhất Chu còn sốt ruột hơn Nghiêm Tu Quần.
Lúc nãy cậu ta lấy bức tranh ra cũng không có ai trả giá, tâm trạng sốt ruột đó, bản thân cậu ta hiểu rất rõ.
Vì vậy, khi nhìn thấy Nghiêm Tu Quần đứng trên sân khấu mãi không có ai trả giá, mới chủ động ra tay giúp đỡ.
Dự kiến chỉ cần mình mở đầu, những người khác sẽ lần lượt theo sau, giống như Hà Vân Thư vừa rồi.
Nhưng không ngờ, cậu ta mở đầu rồi, phía sau không có ai tiếp tục.
Không phải thật sự để cậu ta mua chứ?
Cậu ta mua thứ này có tác dụng gì?
Sau vài phút, thấy dưới khán đài vẫn không có ai trả giá, người dẫn chương trình giơ búa gỗ trong tay lên.
"Một nghìn một, một nghìn hai, một nghìn ba, giao dịch thành công!"
Cùng với tiếng gõ giòn giã, Từ Nhất Chu trở thành người mua duy nhất.
Người dẫn chương trình hô lớn: "Mời anh Từ Nhất Chu lên sân khấu nhận vật phẩm đấu giá của mình."
Từ Nhất Chu: "...."
Nhìn Nghiêm Tu Quần trên sân khấu.
Nhận thế nào?
Anh nói cho tôi biết, thứ này nhận thế nào?
Cậu ta cứng đờ đứng dậy, dưới sự chú ý của mọi người, bước lên sân khấu, trừng mắt nhìn nhau với Nghiêm Tu Quần.
Lúc này, trong hội trường tiệc có hơn một nghìn người, vậy mà lại im lặng như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hơn nữa mặt Nghiêm Tu Quần không mấy vui vẻ, mặc dù Từ Nhất Chu đã giúp cậu ta giải vây, tránh khỏi tình huống xấu hổ bị đấu giá hụt, nhưng tình huống này không giống những gì cậu ta tưởng tượng.
Người dẫn chương trình rõ ràng cảm nhận được bầu không khí cứng nhắc tại hiện trường, nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, mỉm cười tuyên bố: "Buổi đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc, số tiền gây quỹ năm nay đã làm mới kỷ lục kể từ khi đêm từ thiện Tinh Quang được tổ chức. Tất cả số tiền gây quỹ sẽ được đưa vào hoạt động từ thiện, quá trình sử dụng tiền sẽ được công khai, hoan nghênh mọi người giám sát."
Cùng với tiếng nhạc vang lên, hoạt động chính của buổi tiệc từ thiện cuối cùng cũng khép lại.
Bầu không khí cứng nhắc tại hiện trường cuối cùng cũng được xoa dịu, nhân viên công tác vội dọn bàn ghế, bày đồ ăn mới, ban nhạc bắt đầu chơi nhạc.
Không đến ba phút, buổi đấu giá đã biến thành vũ hội.
Trong tiếng nhạc du dương, các vị khách cầm ly sâm panh, tụ tập từng nhóm hai ba người nói chuyện.
Bầu không khí tại hiện trường đã dịu xuống, nhưng không khí trong phòng nghỉ vẫn ngưng đọng.
Từ khi công bố vật phẩm đấu giá của Nghiêm Tu Quần, không khí đã đông cứng, lại đến lúc Từ Nhất Chu trả giá, không khí lập tức xuống đến mức đóng băng.
Tất cả người đại diện đều nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ý định của Từ Nhất Chu, vốn muốn cho đối phương một bậc thang, không ngờ lại nhận về một củ khoai lang bỏng tay.
Biểu cảm xấu hổ không thể rõ ràng hơn.
Cảnh tượng này thậm chí còn xấu hổ hơn cả việc đấu giá hụt, đặc biệt là trong tình huống đôi bên không hòa thuận.
Sắc mặt của Phan Hồng gần như đen như đáy nồi.
Một lúc lâu sau, những người đại diện khác mới cười gượng vài tiếng.
"Từ Nhất Chu tốt bụng thật, còn giúp người khác giải vây."
"Thật ra mọi người cũng không cần lo lắng quá, chỉ là làm theo thủ tục thôi, dù sao cũng tốt hơn là đấu giá hụt chứ? Sau khi xuống khỏi sân khấu thương lượng ổn thỏa, không thực hiện là được."
"Nhưng tôi nghe nói, buổi đấu giá này đều được tổ chức chuyên nghiệp chứng nhận, sau khi kết thúc sẽ có người chuyên giám sát, còn phải chụp ảnh kiểm tra."
"Ái chà... vậy thì Từ Nhất Chu thảm quá nhỉ?"
Lời vừa dứt, đã bị Phan Hồng trừng mắt nhìn.
Cô ta trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Hòa.
"Đây là mục đích của cô sao?"
Tiêu Hòa nghe vậy, cau mày.
Còn chưa kịp nói gì, những người đại diện khác đã không nhìn nổi nữa.
"Chị Phan Hồng, ai cũng nhìn ra Từ Nhất Chu đang giải vây giúp Nghiêm Tu Quần, được cậu ấy mua dù sao cũng tốt hơn là đấu giá hụt chứ?"
"Nếu hai người không đưa ra loại vật phẩm đấu giá này, chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"
"Cho dù tùy tiện vẽ một bức tranh giống như Từ Nhất Chu, xấu một chút cũng không sao, cũng không đến nỗi không bán được."
"May mà nội dung của buổi đấu giá không công bố ra ngoài, nếu không chuyện hôm nay mà để người hâm mộ biết, hậu quả sẽ thảm lắm."
"Nghiêm Tu Quần cũng không phải không có người hâm mộ, sao phải đi đến bước này?"
Họ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Không ngờ Nghiêm Tu Quần lại táo bạo như vậy, trực tiếp đ.â.m đầu vào họng súng.
Quả nhiên, không ít người có mặt đưa mắt nhìn sang chỗ Hà Vân Thư.
Chỉ thấy Hà Vân Thư vừa rồi còn vui vẻ, lúc này đột nhiên lạnh mặt, vô cảm nhìn lên sân khấu.
Ai dám làm chuyện này trước mắt cô ấy?
Không có một ai dám trả giá.
Đây là tình huống mà Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng đều không ngờ tới.
Đặc biệt là Nghiêm Tu Quần.
Ban đầu cậu ta không đồng ý với kế hoạch này, nhưng nhìn thấy những người dưới trướng Tiêu Hòa ngày càng nổi tiếng, bộ phim mới của mình lại không được đánh giá cao về doanh thu phòng vé, cậu ta chỉ đành đi đường tắt.
Nhưng không ngờ, kết quả nhận được lại như vậy.
Ngay cả bức tranh xấu xí của Từ Nhất Chu vừa rồi cũng có nhiều người tranh giành, còn mình thì bị bỏ lại đây.
Thời gian trôi đến phút thứ tám, sắp kết thúc phiên đấu giá.
Đợi đến khi hết thời hạn mười phút, chỉ còn cách để ban tổ chức tiệc kết thúc.
Đó sẽ là một sự sỉ nhục lớn.
Tám phút.
Chín phút.
......
Cả hội trường vẫn im lặng, ngay cả người dẫn chương trình cũng muốn khuấy động không khí, nhưng vì vật phẩm đấu giá quá khó xử nên không biết phải mở lời như thế nào.
Sắc mặt Nghiêm Tu Quần trở nên rất khó coi, dưới ánh đèn sân khấu, ngũ quan hơi méo mó.
Cậu ta nghiến răng, quay người định rời đi, đột nhiên dưới khán đài yên tĩnh giơ lên một tấm bảng.
"Một nghìn."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.
Bước chân chuẩn bị rời đi của Nghiêm Tu Quần khựng lại, nhanh chóng nhìn xuống khán đài, đợi khi nhìn rõ người giơ bảng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Từ Nhất Chu ngồi trong góc, trên tay đang giơ một tấm bảng, rõ ràng là đang báo giá.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người mua một tuần bầu bạn với Nghiêm Tu Quần lại là Từ Nhất Chu?
Mặc dù giá không cao nhưng dám bất chấp Hà Vân Thư có mặt ở đây, trực tiếp trả giá, cậu ta là người duy nhất.
Ngay cả người dẫn chương trình trên sân khấu cũng rất ngạc nhiên, ngây người hai giây mới mở miệng hỏi: "Còn mức giá nào cao hơn không?"
Cả hội trường vẫn im lặng.
Lúc này Nghiêm Tu Quần đứng trên sân khấu, ánh đèn từ trên đầu chiếu xuống, rọi vào người cậu ta, chiếu cho ngũ quan của cậu ta méo mó không ra hình dạng, không muốn để Từ Nhất Chu mua mình, tầm mắt tìm kiếm trong đám người dưới khán đài, hy vọng có người mới chịu trả giá.
Bao nhiêu cũng được.
Lúc này Từ Nhất Chu còn sốt ruột hơn Nghiêm Tu Quần.
Lúc nãy cậu ta lấy bức tranh ra cũng không có ai trả giá, tâm trạng sốt ruột đó, bản thân cậu ta hiểu rất rõ.
Vì vậy, khi nhìn thấy Nghiêm Tu Quần đứng trên sân khấu mãi không có ai trả giá, mới chủ động ra tay giúp đỡ.
Dự kiến chỉ cần mình mở đầu, những người khác sẽ lần lượt theo sau, giống như Hà Vân Thư vừa rồi.
Nhưng không ngờ, cậu ta mở đầu rồi, phía sau không có ai tiếp tục.
Không phải thật sự để cậu ta mua chứ?
Cậu ta mua thứ này có tác dụng gì?
Sau vài phút, thấy dưới khán đài vẫn không có ai trả giá, người dẫn chương trình giơ búa gỗ trong tay lên.
"Một nghìn một, một nghìn hai, một nghìn ba, giao dịch thành công!"
Cùng với tiếng gõ giòn giã, Từ Nhất Chu trở thành người mua duy nhất.
Người dẫn chương trình hô lớn: "Mời anh Từ Nhất Chu lên sân khấu nhận vật phẩm đấu giá của mình."
Từ Nhất Chu: "...."
Nhìn Nghiêm Tu Quần trên sân khấu.
Nhận thế nào?
Anh nói cho tôi biết, thứ này nhận thế nào?
Cậu ta cứng đờ đứng dậy, dưới sự chú ý của mọi người, bước lên sân khấu, trừng mắt nhìn nhau với Nghiêm Tu Quần.
Lúc này, trong hội trường tiệc có hơn một nghìn người, vậy mà lại im lặng như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hơn nữa mặt Nghiêm Tu Quần không mấy vui vẻ, mặc dù Từ Nhất Chu đã giúp cậu ta giải vây, tránh khỏi tình huống xấu hổ bị đấu giá hụt, nhưng tình huống này không giống những gì cậu ta tưởng tượng.
Người dẫn chương trình rõ ràng cảm nhận được bầu không khí cứng nhắc tại hiện trường, nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, mỉm cười tuyên bố: "Buổi đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc, số tiền gây quỹ năm nay đã làm mới kỷ lục kể từ khi đêm từ thiện Tinh Quang được tổ chức. Tất cả số tiền gây quỹ sẽ được đưa vào hoạt động từ thiện, quá trình sử dụng tiền sẽ được công khai, hoan nghênh mọi người giám sát."
Cùng với tiếng nhạc vang lên, hoạt động chính của buổi tiệc từ thiện cuối cùng cũng khép lại.
Bầu không khí cứng nhắc tại hiện trường cuối cùng cũng được xoa dịu, nhân viên công tác vội dọn bàn ghế, bày đồ ăn mới, ban nhạc bắt đầu chơi nhạc.
Không đến ba phút, buổi đấu giá đã biến thành vũ hội.
Trong tiếng nhạc du dương, các vị khách cầm ly sâm panh, tụ tập từng nhóm hai ba người nói chuyện.
Bầu không khí tại hiện trường đã dịu xuống, nhưng không khí trong phòng nghỉ vẫn ngưng đọng.
Từ khi công bố vật phẩm đấu giá của Nghiêm Tu Quần, không khí đã đông cứng, lại đến lúc Từ Nhất Chu trả giá, không khí lập tức xuống đến mức đóng băng.
Tất cả người đại diện đều nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ý định của Từ Nhất Chu, vốn muốn cho đối phương một bậc thang, không ngờ lại nhận về một củ khoai lang bỏng tay.
Biểu cảm xấu hổ không thể rõ ràng hơn.
Cảnh tượng này thậm chí còn xấu hổ hơn cả việc đấu giá hụt, đặc biệt là trong tình huống đôi bên không hòa thuận.
Sắc mặt của Phan Hồng gần như đen như đáy nồi.
Một lúc lâu sau, những người đại diện khác mới cười gượng vài tiếng.
"Từ Nhất Chu tốt bụng thật, còn giúp người khác giải vây."
"Thật ra mọi người cũng không cần lo lắng quá, chỉ là làm theo thủ tục thôi, dù sao cũng tốt hơn là đấu giá hụt chứ? Sau khi xuống khỏi sân khấu thương lượng ổn thỏa, không thực hiện là được."
"Nhưng tôi nghe nói, buổi đấu giá này đều được tổ chức chuyên nghiệp chứng nhận, sau khi kết thúc sẽ có người chuyên giám sát, còn phải chụp ảnh kiểm tra."
"Ái chà... vậy thì Từ Nhất Chu thảm quá nhỉ?"
Lời vừa dứt, đã bị Phan Hồng trừng mắt nhìn.
Cô ta trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Hòa.
"Đây là mục đích của cô sao?"
Tiêu Hòa nghe vậy, cau mày.
Còn chưa kịp nói gì, những người đại diện khác đã không nhìn nổi nữa.
"Chị Phan Hồng, ai cũng nhìn ra Từ Nhất Chu đang giải vây giúp Nghiêm Tu Quần, được cậu ấy mua dù sao cũng tốt hơn là đấu giá hụt chứ?"
"Nếu hai người không đưa ra loại vật phẩm đấu giá này, chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"
"Cho dù tùy tiện vẽ một bức tranh giống như Từ Nhất Chu, xấu một chút cũng không sao, cũng không đến nỗi không bán được."
"May mà nội dung của buổi đấu giá không công bố ra ngoài, nếu không chuyện hôm nay mà để người hâm mộ biết, hậu quả sẽ thảm lắm."
"Nghiêm Tu Quần cũng không phải không có người hâm mộ, sao phải đi đến bước này?"
Họ nhỏ giọng lẩm bẩm.
/555
|