Các phóng viên hỏi han liên hồi.
Từ Nhất Chu nhất thời ngơ ngác.
Không phải nói đêm hội hôm nay chỉ có thảm đỏ là mới có mặt phóng viên sao?
Cũng chính vì vậy, cậu ta mới dám yên tâm đi ra.
Tại sao bây giờ lại có nhiều người như vậy?
Đang lúc cậu ta không biết trả lời thế nào, điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Tiêu Hòa gọi đến.
"Ra ngoài chưa?"
Từ Nhất Chu vội vàng nói: "Em bị phóng viên vây quanh rồi, không ra được, sao chỗ này lại có phóng viên?"
Giọng nói của Tiêu Hòa nghe rất bình tĩnh.
"Phim tuyên truyền thành công rồi, bọn họ đều đến để chặn cậu."
Tối nay, độ hot của đêm từ thiện Tinh Quang một lần nữa bùng nổ.
Buổi đấu giá còn chưa kết thúc, tạo hình thảm đỏ của Từ Nhất Chu đã đứng đầu bảng xếp hạng, hầu như tất cả mọi người đều bị đắm chìm trong đôi mắt của chàng thiếu niên cầm kiếm.
Đồng thời, lượng tìm kiếm về Từ Nhất Chu bắt đầu tăng vọt.
Đặc biệt là ánh mắt cậu ta liếc lại trên thảm đỏ, quả thực là nhân vật trong phim bước ra ngoài đời thực.
Càng ngày càng nhiều cư dân mạng bắt đầu tìm kiếm ảnh của cậu ta, đáng tiếc là tìm khắp toàn bộ mạng internet, cũng chỉ có một tấm ảnh do phóng viên Tiểu Hứa đăng tải.
Quá ít.
Không đủ để xem.
Đông đảo cư dân mạng kêu gào dưới tài khoản của các phương tiện truyền thông.
[Ảnh thảm đỏ của Từ Nhất Chu có không?]
[Cái gì? Anh không chụp được sao? Cảnh cáo hủy theo dõi!]
[Nhanh đi chụp rồi nhanh chóng đăng lên, chúng tôi đang chờ đây.]
[Tối nay nếu không nhìn thấy ảnh của chàng hiệp khách, tôi sẽ mất ngủ vì tức tối.]
Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, ảnh thảm đỏ của Từ Nhất Chu đã trở thành chủ đề hot nhất trong ngày, ai chụp được ảnh thì có thể thu hút sự chú ý đầu tiên.
Có thưởng lớn ắt có dũng sĩ.
Theo quy trình trước đây, các phóng viên sau khi chụp ảnh thảm đỏ thì sẽ giải tán, nhưng không ít người nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, đều cắn răng dậm chân, dứt khoát núp ở lối vào tiệc, chờ đợi mấy tiếng đồng hồ chỉ để chụp được ảnh của Từ Nhất Chu.
"Bây giờ phải làm sao?" Từ Nhất Chu lo lắng hỏi.
Cậu ta không ngại chụp ảnh, nhưng bây giờ xung quanh đông nghịt người, căn bản không thể nhúc nhích, thậm chí bên đường cũng có không ít xe của phóng viên liên tục chạy đến.
Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Tôi đã nghĩ ra một lối thoát cho cụa rồi, cậu chạy sang trái, tôi đợi cậu ở đó."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu lập tức tràn đầy tự tin, cảm kích đến rơi nước mắt.
Quả nhiên có người đại diện là tốt!
Cậu ta vội nhìn thoáng qua quảng trường bên trái, quả thực không có mấy người, nhân lúc các phóng viên mất cảnh giác, đột nhiên nhổm người chạy.
Với tốc độ nhanh như chớp, cậu ta băng qua nửa quảng trường, xuống bậc thang, lại đi qua một khu vườn nhỏ, vừa định đi tiếp thì đột nhiên phát hiện mình đã đi vào một ngõ cụt.
Đây là một quảng trường đài phun nước, bốn phía đều bị hào nước bao quanh, ngoài con đường vừa rồi cậu ta đi qua, không còn cách nào để rời đi.
"Từ Nhất Chu! Từ Nhất Chu!"
Các phóng viên phía sau đã đuổi tới, vừa chạy vừa không quên chụp ảnh.
Từ Nhất Chu sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Hòa.
"Đội trưởng, chị ở đâu?"
"Nhìn bên phải."
Bên phải...
Từ Nhất Chu lập tức quay đầu, nhìn thấy bên kia đường có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ, Tiêu Hòa lúc này vừa xuống xe, đứng từ xa vẫy tay với cậu ta.
Mắt Từ Nhất Chu sáng lên, vừa định đi qua thì bị hào nước chặn đường.
Cậu ta mở to mắt, nhìn dòng nước chảy xiết giữa hai người.
Đây gọi là lối thoát sao?
Chẳng phải là đường c.h.ế.t à?
"Qua đây." Lúc này, Tiêu Hòa thản nhiên nói một tiếng.
Từ Nhất Chu quay đầu tìm kiếm xung quanh.
"Cầu đâu chị?"
Tiêu Hòa: "Không có cầu, nhảy qua đi."
Từ Nhất Chu: "...."
Nhảy thế nào?
Cậu ta đi tới, dùng mắt đo khoảng cách của hào nước, khoảng cách giữa hai bờ ít nhất cũng phải hơn hai mét.
"Đội trưởng, chị có nghĩ rằng có khả năng em không phải là lò xo không?"
"Vừa rồi tôi đã thử rồi, có thể nhảy, chẳng lẽ cậu còn không bằng một cô gái yếu đuối sao?" Tiêu Hòa thản nhiên nói.
Từ Nhất Chu đứng trên bờ.
Gió đêm thổi tới, cậu ta đứng trong gió mà rối bời.
Ai?
Ai là cô gái yếu đuối?
Tiêu Hòa từ trên xuống dưới có chỗ nào yếu đuối?
"Không còn cách nào khác sao ạ?" Cậu ta ôm một tia may mắn hỏi.
"Những con đường khác đều đã bị phóng viên chặn hết rồi, bây giờ chỉ còn nơi này có thể rời đi."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu vẫn có chút do dự.
Vì không có đèn, dòng nước trước mặt đen ngòm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, Tiêu Hòa lại nói: "Phóng viên đã đuổi tới rồi, còn ba mươi giây nữa, nếu không qua thì tôi sẽ đi, cậu chụp ảnh với họ, trả lời xong vài câu hỏi thì có thể rời đi."
Nói xong, quay người chuẩn bị lên xe rời đi.
Từ Nhất Chu thấy vậy, lo lắng gọi.
"Đừng mà đội trưởng, chị đợi em!"
Vừa nói, vừa nhanh chóng chạy về phía hào nước.
Các phóng viên đuổi tới nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
"Từ Nhất Chu, đừng kích động!"
"Không chụp ảnh là được, không cần phải nhảy sông đâu!"
"Tôi không chụp nữa, cậu bình tĩnh nào..."
Lời của phóng viên còn chưa nói xong, chỉ thấy Từ Nhất Chu không giảm tốc độ, ngược lại càng ngày càng nhanh, lao thẳng về phía dòng sông, nhìn như sắp rơi xuống.
Tất cả mọi người đều sợ đến mức nín thở.
Giây tiếp theo, lại thấy Từ Nhất Chu dùng sức bật người, cả người mượn lực nhảy lên.
Cậu ta nhảy cao đến mức kinh ngạc, động tác tràn đầy sức mạnh nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.
Một cơn gió đêm thổi tan đám mây đen quanh mặt trăng, ánh trăng sáng trong rọi xuống, chiếu sáng mái tóc bồng bềnh và tà áo tung bay của chàng thiếu niên.
Sườn mặt kiên nghị của thiếu niên và ánh trăng sáng giao hòa, như một thước phim đẹp nhất trong phim võ hiệp.
"Oa--"
Tất cả các phóng viên không kìm được kêu lên một tiếng kinh ngạc, ngây người nhìn người trên không trung.
Động tác nhảy cao của Từ Nhất Chu như bị đóng băng trong nháy mắt, chưa đầy một giây, thời gian lúc này kéo dài vô hạn, tất cả mọi người đều sững người theo dõi.
Đến khi họ phản ứng lại thì Từ Nhất Chu đã hạ cánh vững vàng, đứng ở bờ bên kia, quay đầu nhìn các phóng viên ở đối diện, sau đó nhanh chóng lên xe rời đi.
Lúc này, tất cả mọi người mới nhìn dòng sông xiết chảy dưới chân, còn có chiều rộng của mặt sông khiến người ta phải chùn bước, không khỏi kinh ngạc.
"Cậu ta nhảy qua thế nào vậy? Khoảng cách này không gần đâu?"
"Chuyện vừa xảy ra có thật không?"
Họ không khỏi nghi ngờ, cúi đầu nhìn vào máy ảnh trong tay.
Lúc Từ Nhất Chu nhảy qua hào nước, họ đã rút kinh nghiệm từ trước, vừa kinh ngạc vừa điên cuồng bấm máy, ghi lại toàn bộ quá trình.
Các phóng viên kiểm tra cẩn thận, nhìn vào những bức ảnh trong tay.
Từ Nhất Chu nhất thời ngơ ngác.
Không phải nói đêm hội hôm nay chỉ có thảm đỏ là mới có mặt phóng viên sao?
Cũng chính vì vậy, cậu ta mới dám yên tâm đi ra.
Tại sao bây giờ lại có nhiều người như vậy?
Đang lúc cậu ta không biết trả lời thế nào, điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Tiêu Hòa gọi đến.
"Ra ngoài chưa?"
Từ Nhất Chu vội vàng nói: "Em bị phóng viên vây quanh rồi, không ra được, sao chỗ này lại có phóng viên?"
Giọng nói của Tiêu Hòa nghe rất bình tĩnh.
"Phim tuyên truyền thành công rồi, bọn họ đều đến để chặn cậu."
Tối nay, độ hot của đêm từ thiện Tinh Quang một lần nữa bùng nổ.
Buổi đấu giá còn chưa kết thúc, tạo hình thảm đỏ của Từ Nhất Chu đã đứng đầu bảng xếp hạng, hầu như tất cả mọi người đều bị đắm chìm trong đôi mắt của chàng thiếu niên cầm kiếm.
Đồng thời, lượng tìm kiếm về Từ Nhất Chu bắt đầu tăng vọt.
Đặc biệt là ánh mắt cậu ta liếc lại trên thảm đỏ, quả thực là nhân vật trong phim bước ra ngoài đời thực.
Càng ngày càng nhiều cư dân mạng bắt đầu tìm kiếm ảnh của cậu ta, đáng tiếc là tìm khắp toàn bộ mạng internet, cũng chỉ có một tấm ảnh do phóng viên Tiểu Hứa đăng tải.
Quá ít.
Không đủ để xem.
Đông đảo cư dân mạng kêu gào dưới tài khoản của các phương tiện truyền thông.
[Ảnh thảm đỏ của Từ Nhất Chu có không?]
[Cái gì? Anh không chụp được sao? Cảnh cáo hủy theo dõi!]
[Nhanh đi chụp rồi nhanh chóng đăng lên, chúng tôi đang chờ đây.]
[Tối nay nếu không nhìn thấy ảnh của chàng hiệp khách, tôi sẽ mất ngủ vì tức tối.]
Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, ảnh thảm đỏ của Từ Nhất Chu đã trở thành chủ đề hot nhất trong ngày, ai chụp được ảnh thì có thể thu hút sự chú ý đầu tiên.
Có thưởng lớn ắt có dũng sĩ.
Theo quy trình trước đây, các phóng viên sau khi chụp ảnh thảm đỏ thì sẽ giải tán, nhưng không ít người nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, đều cắn răng dậm chân, dứt khoát núp ở lối vào tiệc, chờ đợi mấy tiếng đồng hồ chỉ để chụp được ảnh của Từ Nhất Chu.
"Bây giờ phải làm sao?" Từ Nhất Chu lo lắng hỏi.
Cậu ta không ngại chụp ảnh, nhưng bây giờ xung quanh đông nghịt người, căn bản không thể nhúc nhích, thậm chí bên đường cũng có không ít xe của phóng viên liên tục chạy đến.
Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Tôi đã nghĩ ra một lối thoát cho cụa rồi, cậu chạy sang trái, tôi đợi cậu ở đó."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu lập tức tràn đầy tự tin, cảm kích đến rơi nước mắt.
Quả nhiên có người đại diện là tốt!
Cậu ta vội nhìn thoáng qua quảng trường bên trái, quả thực không có mấy người, nhân lúc các phóng viên mất cảnh giác, đột nhiên nhổm người chạy.
Với tốc độ nhanh như chớp, cậu ta băng qua nửa quảng trường, xuống bậc thang, lại đi qua một khu vườn nhỏ, vừa định đi tiếp thì đột nhiên phát hiện mình đã đi vào một ngõ cụt.
Đây là một quảng trường đài phun nước, bốn phía đều bị hào nước bao quanh, ngoài con đường vừa rồi cậu ta đi qua, không còn cách nào để rời đi.
"Từ Nhất Chu! Từ Nhất Chu!"
Các phóng viên phía sau đã đuổi tới, vừa chạy vừa không quên chụp ảnh.
Từ Nhất Chu sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Hòa.
"Đội trưởng, chị ở đâu?"
"Nhìn bên phải."
Bên phải...
Từ Nhất Chu lập tức quay đầu, nhìn thấy bên kia đường có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ, Tiêu Hòa lúc này vừa xuống xe, đứng từ xa vẫy tay với cậu ta.
Mắt Từ Nhất Chu sáng lên, vừa định đi qua thì bị hào nước chặn đường.
Cậu ta mở to mắt, nhìn dòng nước chảy xiết giữa hai người.
Đây gọi là lối thoát sao?
Chẳng phải là đường c.h.ế.t à?
"Qua đây." Lúc này, Tiêu Hòa thản nhiên nói một tiếng.
Từ Nhất Chu quay đầu tìm kiếm xung quanh.
"Cầu đâu chị?"
Tiêu Hòa: "Không có cầu, nhảy qua đi."
Từ Nhất Chu: "...."
Nhảy thế nào?
Cậu ta đi tới, dùng mắt đo khoảng cách của hào nước, khoảng cách giữa hai bờ ít nhất cũng phải hơn hai mét.
"Đội trưởng, chị có nghĩ rằng có khả năng em không phải là lò xo không?"
"Vừa rồi tôi đã thử rồi, có thể nhảy, chẳng lẽ cậu còn không bằng một cô gái yếu đuối sao?" Tiêu Hòa thản nhiên nói.
Từ Nhất Chu đứng trên bờ.
Gió đêm thổi tới, cậu ta đứng trong gió mà rối bời.
Ai?
Ai là cô gái yếu đuối?
Tiêu Hòa từ trên xuống dưới có chỗ nào yếu đuối?
"Không còn cách nào khác sao ạ?" Cậu ta ôm một tia may mắn hỏi.
"Những con đường khác đều đã bị phóng viên chặn hết rồi, bây giờ chỉ còn nơi này có thể rời đi."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu vẫn có chút do dự.
Vì không có đèn, dòng nước trước mặt đen ngòm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, Tiêu Hòa lại nói: "Phóng viên đã đuổi tới rồi, còn ba mươi giây nữa, nếu không qua thì tôi sẽ đi, cậu chụp ảnh với họ, trả lời xong vài câu hỏi thì có thể rời đi."
Nói xong, quay người chuẩn bị lên xe rời đi.
Từ Nhất Chu thấy vậy, lo lắng gọi.
"Đừng mà đội trưởng, chị đợi em!"
Vừa nói, vừa nhanh chóng chạy về phía hào nước.
Các phóng viên đuổi tới nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
"Từ Nhất Chu, đừng kích động!"
"Không chụp ảnh là được, không cần phải nhảy sông đâu!"
"Tôi không chụp nữa, cậu bình tĩnh nào..."
Lời của phóng viên còn chưa nói xong, chỉ thấy Từ Nhất Chu không giảm tốc độ, ngược lại càng ngày càng nhanh, lao thẳng về phía dòng sông, nhìn như sắp rơi xuống.
Tất cả mọi người đều sợ đến mức nín thở.
Giây tiếp theo, lại thấy Từ Nhất Chu dùng sức bật người, cả người mượn lực nhảy lên.
Cậu ta nhảy cao đến mức kinh ngạc, động tác tràn đầy sức mạnh nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.
Một cơn gió đêm thổi tan đám mây đen quanh mặt trăng, ánh trăng sáng trong rọi xuống, chiếu sáng mái tóc bồng bềnh và tà áo tung bay của chàng thiếu niên.
Sườn mặt kiên nghị của thiếu niên và ánh trăng sáng giao hòa, như một thước phim đẹp nhất trong phim võ hiệp.
"Oa--"
Tất cả các phóng viên không kìm được kêu lên một tiếng kinh ngạc, ngây người nhìn người trên không trung.
Động tác nhảy cao của Từ Nhất Chu như bị đóng băng trong nháy mắt, chưa đầy một giây, thời gian lúc này kéo dài vô hạn, tất cả mọi người đều sững người theo dõi.
Đến khi họ phản ứng lại thì Từ Nhất Chu đã hạ cánh vững vàng, đứng ở bờ bên kia, quay đầu nhìn các phóng viên ở đối diện, sau đó nhanh chóng lên xe rời đi.
Lúc này, tất cả mọi người mới nhìn dòng sông xiết chảy dưới chân, còn có chiều rộng của mặt sông khiến người ta phải chùn bước, không khỏi kinh ngạc.
"Cậu ta nhảy qua thế nào vậy? Khoảng cách này không gần đâu?"
"Chuyện vừa xảy ra có thật không?"
Họ không khỏi nghi ngờ, cúi đầu nhìn vào máy ảnh trong tay.
Lúc Từ Nhất Chu nhảy qua hào nước, họ đã rút kinh nghiệm từ trước, vừa kinh ngạc vừa điên cuồng bấm máy, ghi lại toàn bộ quá trình.
Các phóng viên kiểm tra cẩn thận, nhìn vào những bức ảnh trong tay.
/555
|