Các bài phê bình phim lần lượt được đăng tải, rất nhiều người tò mò bắt đầu bước vào rạp chiếu phim.
Ngày hôm sau, doanh thu phòng vé của Đao Khách đã tăng nhẹ.
Mặc dù vẫn đứng cuối cùng nhưng chỉ một chút như vậy thôi cũng đủ khiến mọi người phấn chấn.
"Hiệu quả không tệ!" Anh Kiếm an ủi Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa lướt xem kết quả doanh thu phòng vé.
"Chỉ như vậy thôi thì vẫn không thể hòa vốn."
Vì giá vé họ định ra không cao, cho nên mặc dù lượng người xem tăng lên nhưng tổng doanh thu phòng vé lại không thay đổi nhiều.
Anh Kiếm thở dài nói: "Ai bảo bọn em xui xẻo thế chứ, phim sắp ra mắt, vậy mà lại gặp chuyện này, lần này thua thì thua, lần sau vẫn còn cơ hội."
Ánh mắt Tiêu Hòa kiên định: "Em không chịu thua."
Phương pháp mời các nhà phê bình phim có hiệu quả, chứng tỏ vẫn còn hy vọng.
Mặc dù bây giờ nhìn vào hy vọng rất mong manh, chỉ là một khe hở nhỏ nhưng chỉ cần có ánh sáng, cô có thể dùng sức mở ra một con đường rộng lớn.
Anh Kiếm nhìn cô: "Vậy em định làm thế nào?"
"Em sẽ đưa Từ Nhất Chu đi chạy sự kiện, đi tuyên truyền ở trường học, đi làm hoạt động ở rạp chiếu phim, mời thêm một số chuyên gia đến xem, chạy từng thành phố một, tích tiểu thành đại, nhất định có thể bù lại được."
Nghe vậy, Anh Kiếm vô cùng kinh ngạc.
"Em điên rồi à? Trước đó mời 15 nhà phê bình phim, tổng cộng cũng chỉ kéo theo được vài nghìn khán giả, em muốn bộ phim này hòa vốn thì phải chạy bao nhiêu rạp chiếu phim? Đi bao nhiêu trường học?"
"Không thử một phen, làm sao biết có được hay không?"
Sau khi thử rồi, cho dù thua cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng nếu không thử mà từ bỏ, sau này nghĩ lại, chỉ có đau khổ và hối hận.
Nói xong, Tiêu Hòa nhanh chóng thu dọn tài liệu, ôm lấy một cái hộp lớn đặt trên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài.
Anh Kiếm đã sớm bị quyết tâm của cô làm cho kinh ngạc, ngẩn người hai giây, vội vàng nói: "Em đi đâu đó?"
"Đi lôi Từ Nhất Chu ra làm việc."
Hôm qua từ rạp chiếu phim về, Từ Nhất Chu trực tiếp về nhà.
Nếu là bình thường, cậu ta đã sớm thúc giục Tiêu Hòa, không phải là cãi nhau đòi vào đoàn phim thì cũng là không chờ được muốn đi tham gia hoạt động, nỗ lực để trở thành Ảnh đế.
Nhưng đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì.
Trong rạp chiếu phim, dáng vẻ mặt mày tái mét của cậu ta vẫn còn rõ mồn một, ánh mắt trống rỗng, hy vọng vỡ tan từng mảnh rơi vào đôi mắt đen láy, giống như mất hồn mất mộng.
Tiêu Hòa mặc dù không nhìn thấy cậu ta làm gì trên điện thoại, nhưng nhìn biểu hiện trước sau của cậu ta cũng có thể đoán ra được một chút.
Sau khi rời khỏi công ty, cô nhanh chóng đến nhà Từ Nhất Chu.
Lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, bên trong rèm cửa đóng kín, không một tia sáng lọt vào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng đồ đạc, ngay cả không khí cũng c.h.ế.t lặng.
Trong khe hở giữa giường và tường, có một bóng đen ngồi xổm ở đó, tiếng nức nở ẩn trong bóng tối.
Tiêu Hòa sải bước đi vào, kéo phắt rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào, chiếu sáng Từ Nhất Chu đang co ro trong khe hở.
Cậu ta vẫn mặc bộ quần áo hôm qua ở rạp chiếu phim, áo quần đã trở nên nhăn nhúm, phần tay áo ướt đẫm, không biết đã dùng để lau bao nhiêu nước mắt.
Cả người như thể có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, ủ rũ co ro trong góc, ngay cả mái tóc cũng không còn sức sống, trông mềm oặt. Cậu ta vùi mặt vào đầu gối, cơ thể hơi run rẩy, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn và uất ức.
Tiêu Hòa vừa kéo rèm cửa ra, vừa đi đến trước mặt cậu ta.
"Không được khóc!"
Cơ thể Từ Nhất Chu khựng lại một chút.
Cậu ta nhớ lại lần đầu tiên mình đóng vai quái vật trong chương trình tạp kỹ đó, đã bị Phan Hồng mắng đến mức phải trốn trong tủ khóc.
Tiêu Hòa cũng nói vậy.
Nói không được khóc, sau đó kéo cậu ta ra khỏi góc.
Hình ảnh trước mắt và ký ức chồng chéo lên nhau.
Từ Nhất Chu vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch trong veo, mang theo sự đau lòng và buồn bã.
Cậu ta mím chặt môi, muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà nức nở, nước mắt rơi lã chã, cả hốc mắt đỏ bừng như hai quả óc chó lớn.
"Đừng nói cậu khóc từ hôm qua đến giờ nhé?"
Từ Nhất Chu không nói gì, lại co ro trong góc, cúi đầu, giọng nói ù ù: "Đội trưởng, sau này em không muốn đóng phim nữa, sau này chị không cần quản em nữa."
Tiêu Hòa ngồi xổm xuống, đưa tay trực tiếp nâng đầu cậu ta lên: "Tôi đến để đưa đồ cho cậu."
Nói xong, mở cái hộp lớn mang đến, lấy từng thứ một ra ngoài.
"Hoắc An và những người khác đã quay lại tiếp tục làm việc, không có thời gian tới đây, nhưng trước khi đi, họ đã để lại một số thứ bảo tôi chuyển giao cho cậu."
"Mẹ Hoắc An nghe nói cậu thích ăn thịt bò viên do bà ấy làm, lần này bà ấy làm thêm hai hộp, đây là của cậu."
Vừa nói, vừa lấy ra hai hộp đựng thực phẩm, bên trong đựng đầy thịt bò viên tròn vo.
Tiêu Hòa trực tiếp đặt vào tay Từ Nhất Chu.
Sau đó lại lấy ra một tờ giấy, nói: "Đây là Ôn Khả Khả để lại cho cậu số điện thoại riêng, nếu tâm trạng cậu không tốt, có thể gọi bất cứ lúc nào, cô ấy sẽ luôn nghe máy, lắng nghe cậu than thở."
Từ Nhất Chu ngơ ngác giơ tay nhận lấy, nhìn những thứ đó, đến khóc cũng quên mất, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, sắp rơi mà không rơi.
Tiêu Hòa lại lấy ra từ trong hộp hai xâu cá muối.
"Chung Tử Xuyên gần đây lại làm cá muối, hai xâu này là tặng riêng cho cậu."
"Còn nữa, đây là thức ăn cho chó mà William nhất quyết muốn tặng cho cậu, còn có quả thông của Tiểu Quai..."
Cuối cùng, đặt một hộp thức ăn cho chó và một ít quả thông lên trên cùng.
Từ Nhất Chu chớp mắt, nước mắt lăn dài, ánh mắt lại như trong suốt, nhìn mấy thứ lộn xộn trong tay, biểu cảm phức tạp.
"William tặng em thức ăn cho chó để làm gì?"
"Nó vốn định tặng cậu xương, nhưng tôi thấy trên đó toàn là nước dãi của nó, tôi phải mất công lắm mới khuyên được nó từ bỏ." Tiêu Hòa giải thích.
Từ Nhất Chu tỏ vẻ bất lực.
"Được rồi." Cậu ta cầm một xâu cá muối lên xem: "Chung Tử Xuyên rốt cuộc làm bao nhiêu cá muối thế? Cậu ta ăn hết được không?"
"Bây giờ cậu ta đang đi tặng khắp nơi, mỗi khách mời tham gia chương trình đều có thể nhận được một xâu."
"... Mấy con cá đó thật đáng thương."
Cậu ta lẩm bẩm một câu, sau đó lại thì thầm: "Còn Ôn Khả Khả nữa, đúng là không có thành ý, số điện thoại này rõ ràng là em tặng cho cô ấy trước, vẫn là thịt bò viên do mẹ Hoắc An làm ngon nhất."
Nói đến cuối, Từ Nhất Chu dứt khoát ngồi xuống đất, cứ nhìn chằm chằm vào hộp đựng thực phẩm.
Còn chưa kịp thương cảm đã bị Tiêu Hòa kéo phắt dậy.
"Bây giờ cậu đi tắm đi, đợi ăn xong tôi sẽ đưa cậu đến thành phố B."
"Đi làm gì ạ?"
"Chạy tuyên truyền phim."
Thành phố B có rất nhiều trường đại học, là nơi thích hợp nhất để tuyên truyền.
Ngày hôm sau, doanh thu phòng vé của Đao Khách đã tăng nhẹ.
Mặc dù vẫn đứng cuối cùng nhưng chỉ một chút như vậy thôi cũng đủ khiến mọi người phấn chấn.
"Hiệu quả không tệ!" Anh Kiếm an ủi Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa lướt xem kết quả doanh thu phòng vé.
"Chỉ như vậy thôi thì vẫn không thể hòa vốn."
Vì giá vé họ định ra không cao, cho nên mặc dù lượng người xem tăng lên nhưng tổng doanh thu phòng vé lại không thay đổi nhiều.
Anh Kiếm thở dài nói: "Ai bảo bọn em xui xẻo thế chứ, phim sắp ra mắt, vậy mà lại gặp chuyện này, lần này thua thì thua, lần sau vẫn còn cơ hội."
Ánh mắt Tiêu Hòa kiên định: "Em không chịu thua."
Phương pháp mời các nhà phê bình phim có hiệu quả, chứng tỏ vẫn còn hy vọng.
Mặc dù bây giờ nhìn vào hy vọng rất mong manh, chỉ là một khe hở nhỏ nhưng chỉ cần có ánh sáng, cô có thể dùng sức mở ra một con đường rộng lớn.
Anh Kiếm nhìn cô: "Vậy em định làm thế nào?"
"Em sẽ đưa Từ Nhất Chu đi chạy sự kiện, đi tuyên truyền ở trường học, đi làm hoạt động ở rạp chiếu phim, mời thêm một số chuyên gia đến xem, chạy từng thành phố một, tích tiểu thành đại, nhất định có thể bù lại được."
Nghe vậy, Anh Kiếm vô cùng kinh ngạc.
"Em điên rồi à? Trước đó mời 15 nhà phê bình phim, tổng cộng cũng chỉ kéo theo được vài nghìn khán giả, em muốn bộ phim này hòa vốn thì phải chạy bao nhiêu rạp chiếu phim? Đi bao nhiêu trường học?"
"Không thử một phen, làm sao biết có được hay không?"
Sau khi thử rồi, cho dù thua cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng nếu không thử mà từ bỏ, sau này nghĩ lại, chỉ có đau khổ và hối hận.
Nói xong, Tiêu Hòa nhanh chóng thu dọn tài liệu, ôm lấy một cái hộp lớn đặt trên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài.
Anh Kiếm đã sớm bị quyết tâm của cô làm cho kinh ngạc, ngẩn người hai giây, vội vàng nói: "Em đi đâu đó?"
"Đi lôi Từ Nhất Chu ra làm việc."
Hôm qua từ rạp chiếu phim về, Từ Nhất Chu trực tiếp về nhà.
Nếu là bình thường, cậu ta đã sớm thúc giục Tiêu Hòa, không phải là cãi nhau đòi vào đoàn phim thì cũng là không chờ được muốn đi tham gia hoạt động, nỗ lực để trở thành Ảnh đế.
Nhưng đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì.
Trong rạp chiếu phim, dáng vẻ mặt mày tái mét của cậu ta vẫn còn rõ mồn một, ánh mắt trống rỗng, hy vọng vỡ tan từng mảnh rơi vào đôi mắt đen láy, giống như mất hồn mất mộng.
Tiêu Hòa mặc dù không nhìn thấy cậu ta làm gì trên điện thoại, nhưng nhìn biểu hiện trước sau của cậu ta cũng có thể đoán ra được một chút.
Sau khi rời khỏi công ty, cô nhanh chóng đến nhà Từ Nhất Chu.
Lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, bên trong rèm cửa đóng kín, không một tia sáng lọt vào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng đồ đạc, ngay cả không khí cũng c.h.ế.t lặng.
Trong khe hở giữa giường và tường, có một bóng đen ngồi xổm ở đó, tiếng nức nở ẩn trong bóng tối.
Tiêu Hòa sải bước đi vào, kéo phắt rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào, chiếu sáng Từ Nhất Chu đang co ro trong khe hở.
Cậu ta vẫn mặc bộ quần áo hôm qua ở rạp chiếu phim, áo quần đã trở nên nhăn nhúm, phần tay áo ướt đẫm, không biết đã dùng để lau bao nhiêu nước mắt.
Cả người như thể có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, ủ rũ co ro trong góc, ngay cả mái tóc cũng không còn sức sống, trông mềm oặt. Cậu ta vùi mặt vào đầu gối, cơ thể hơi run rẩy, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn và uất ức.
Tiêu Hòa vừa kéo rèm cửa ra, vừa đi đến trước mặt cậu ta.
"Không được khóc!"
Cơ thể Từ Nhất Chu khựng lại một chút.
Cậu ta nhớ lại lần đầu tiên mình đóng vai quái vật trong chương trình tạp kỹ đó, đã bị Phan Hồng mắng đến mức phải trốn trong tủ khóc.
Tiêu Hòa cũng nói vậy.
Nói không được khóc, sau đó kéo cậu ta ra khỏi góc.
Hình ảnh trước mắt và ký ức chồng chéo lên nhau.
Từ Nhất Chu vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch trong veo, mang theo sự đau lòng và buồn bã.
Cậu ta mím chặt môi, muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà nức nở, nước mắt rơi lã chã, cả hốc mắt đỏ bừng như hai quả óc chó lớn.
"Đừng nói cậu khóc từ hôm qua đến giờ nhé?"
Từ Nhất Chu không nói gì, lại co ro trong góc, cúi đầu, giọng nói ù ù: "Đội trưởng, sau này em không muốn đóng phim nữa, sau này chị không cần quản em nữa."
Tiêu Hòa ngồi xổm xuống, đưa tay trực tiếp nâng đầu cậu ta lên: "Tôi đến để đưa đồ cho cậu."
Nói xong, mở cái hộp lớn mang đến, lấy từng thứ một ra ngoài.
"Hoắc An và những người khác đã quay lại tiếp tục làm việc, không có thời gian tới đây, nhưng trước khi đi, họ đã để lại một số thứ bảo tôi chuyển giao cho cậu."
"Mẹ Hoắc An nghe nói cậu thích ăn thịt bò viên do bà ấy làm, lần này bà ấy làm thêm hai hộp, đây là của cậu."
Vừa nói, vừa lấy ra hai hộp đựng thực phẩm, bên trong đựng đầy thịt bò viên tròn vo.
Tiêu Hòa trực tiếp đặt vào tay Từ Nhất Chu.
Sau đó lại lấy ra một tờ giấy, nói: "Đây là Ôn Khả Khả để lại cho cậu số điện thoại riêng, nếu tâm trạng cậu không tốt, có thể gọi bất cứ lúc nào, cô ấy sẽ luôn nghe máy, lắng nghe cậu than thở."
Từ Nhất Chu ngơ ngác giơ tay nhận lấy, nhìn những thứ đó, đến khóc cũng quên mất, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, sắp rơi mà không rơi.
Tiêu Hòa lại lấy ra từ trong hộp hai xâu cá muối.
"Chung Tử Xuyên gần đây lại làm cá muối, hai xâu này là tặng riêng cho cậu."
"Còn nữa, đây là thức ăn cho chó mà William nhất quyết muốn tặng cho cậu, còn có quả thông của Tiểu Quai..."
Cuối cùng, đặt một hộp thức ăn cho chó và một ít quả thông lên trên cùng.
Từ Nhất Chu chớp mắt, nước mắt lăn dài, ánh mắt lại như trong suốt, nhìn mấy thứ lộn xộn trong tay, biểu cảm phức tạp.
"William tặng em thức ăn cho chó để làm gì?"
"Nó vốn định tặng cậu xương, nhưng tôi thấy trên đó toàn là nước dãi của nó, tôi phải mất công lắm mới khuyên được nó từ bỏ." Tiêu Hòa giải thích.
Từ Nhất Chu tỏ vẻ bất lực.
"Được rồi." Cậu ta cầm một xâu cá muối lên xem: "Chung Tử Xuyên rốt cuộc làm bao nhiêu cá muối thế? Cậu ta ăn hết được không?"
"Bây giờ cậu ta đang đi tặng khắp nơi, mỗi khách mời tham gia chương trình đều có thể nhận được một xâu."
"... Mấy con cá đó thật đáng thương."
Cậu ta lẩm bẩm một câu, sau đó lại thì thầm: "Còn Ôn Khả Khả nữa, đúng là không có thành ý, số điện thoại này rõ ràng là em tặng cho cô ấy trước, vẫn là thịt bò viên do mẹ Hoắc An làm ngon nhất."
Nói đến cuối, Từ Nhất Chu dứt khoát ngồi xuống đất, cứ nhìn chằm chằm vào hộp đựng thực phẩm.
Còn chưa kịp thương cảm đã bị Tiêu Hòa kéo phắt dậy.
"Bây giờ cậu đi tắm đi, đợi ăn xong tôi sẽ đưa cậu đến thành phố B."
"Đi làm gì ạ?"
"Chạy tuyên truyền phim."
Thành phố B có rất nhiều trường đại học, là nơi thích hợp nhất để tuyên truyền.
/555
|