Quả nhiên, trong mắt Từ Nhất Chu lập tức bùng lên một tia sáng, hạ quyết tâm.
"Vậy em bắt đầu luyện tập ngay bây giờ!"
Nói xong, nhận lấy con dao.
Cầm trên tay mới phát hiện con d.a.o này nặng kinh khủng, chỉ cần cầm trên tay đã rất tốn sức, huống chi còn phải vung lên, không biết Tiêu Hòa vừa rồi đã làm thế nào.
Cậu ta cầm dao, học theo động tác của Tiêu Hòa bày ra một tư thế đẹp trai, sau đó dùng sức nhảy lên.
Mũi chân vừa rời khỏi mặt đất lập tức rơi xuống, thể hiện trạng thái khó có thể tách rời với mẹ Trái đất.
Nhảy lên rồi.
Nhưng không cao.
Tiêu Hòa: "...."
Thật không đành nhìn thẳng.
Từ Nhất Chu hiển nhiên không phục, liên tục nhảy lên lại rơi xuống, giày vò nửa ngày cũng không thể nhảy lên thành công.
Được nửa tiếng, Tiêu Hòa không thể chịu đựng được nữa, gọi cậu ta lại.
"Từ Nhất Chu, cậu qua đây."
Từ Nhất Chu lau mồ hôi trên trán, chạy lại đó.
"Không cần luyện nữa sao ạ?"
"Tôi bảo cậu đổi chỗ khác, cỏ dưới gốc cây đó sắp bị cậu giẫm c.h.ế.t hết rồi, tội lắm. Đổi cây khác, tiếp tục luyện."
Nói xong còn đau lòng nhìn bãi cỏ non kia giờ đã trọc lóc, nếu biết nói, nó sớm đã mắng c.h.ế.t Từ Nhất Chu rồi.
Tiêu Hòa chỉ có thể nhẫn nhịn, hướng dẫn cậu ta từng bước.
"Thể lực của cậu vẫn chưa đủ, trước tiên vẫn nên tập luyện một số bài tập cơ bản rồi hãy thử săn zombie."
Nói xong, lặng lẽ dắt hamster ra, bắt đầu huấn luyện.
Từ Nhất Chu nhiệt tình với diễn xuất, lần này thực sự đã hạ quyết tâm, nhưng thời gian trôi qua, thể lực vẫn không theo kịp.
Thể lực của cậu ta đã cạn kiệt, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, nằm trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ, ngay cả sức để cử động cũng không còn.
Tiêu Hòa nhìn thấy cũng không thúc giục.
Vừa lúc anh Kiếm gọi điện đến, cô cầm điện thoại đi về phía xa.
Từ Nhất Chu nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn.
Nếu như là trước đây, Tiêu Hòa thấy cậu ta nghỉ ngơi thì đã bắt hamster dí cậu ta chạy khắp nơi rồi, nhưng hôm nay lại chẳng làm gì cả.
Bị mắng quen rồi, đột nhiên được thả lỏng lại khiến cậu ta trong lòng bất an.
Vì vậy, cậu ta do dự một lúc, bò dậy, nhẹ nhàng đi đến sau gốc cây, nghe thấy Tiêu Hòa đang nói chuyện điện thoại với anh Kiếm.
"Anh đã đưa kịch bản cho công ty xem rồi, họ cũng thấy câu chuyện này không tệ, có thể quay được, nhưng vẫn có chút lo lắng về việc Từ Nhất Chu đóng vai nam chính. Việc huấn luyện tiến hành thế nào rồi? Có nắm chắc không?"
Tiêu Hòa đứng dưới gốc cây, giọng điệu thoải mái.
"Một tháng chắc là huấn luyện được."
Anh Kiếm: "Nếu lỡ không đạt tiêu chuẩn thì sao? Em có nghĩ đến đối sách gì chưa?"
Nghe vậy, Tiêu Hòa không chút do dự, trực tiếp nói: "Nếu luyện một tháng mà vẫn không có hiệu quả thì cứ việc đem cậu ta cho hamster ăn."
Bên kia anh Kiếm nghe xong, tưởng cô đang nói đùa liền cười ha hả.
"Em đang nói đùa đó hả?"
Hamster lớn cỡ nào? Làm sao có thể ăn thịt người?
Đây cũng không phải là thế giới zombie như trong kịch bản.
Lúc này, Từ Nhất Chu trốn sau gốc cây đã sợ đến phát điên.
Cho! Chuột! Ăn!
Cậu ta căng thẳng quay đầu nhìn con hamster khổng lồ cao hơn cả mình, cảm thấy nó chỉ cần một miếng là có thể nuốt chửng được mình.
Lập tức điên cuồng lắc đầu.
Không có, không có.
Tiêu Hòa hoàn toàn không hề nói đùa, từng chữ đều là thật!
Anh Kiếm vẫn đang cười.
"Vậy em bắt đầu luyện tập ngay bây giờ!"
Nói xong, nhận lấy con dao.
Cầm trên tay mới phát hiện con d.a.o này nặng kinh khủng, chỉ cần cầm trên tay đã rất tốn sức, huống chi còn phải vung lên, không biết Tiêu Hòa vừa rồi đã làm thế nào.
Cậu ta cầm dao, học theo động tác của Tiêu Hòa bày ra một tư thế đẹp trai, sau đó dùng sức nhảy lên.
Mũi chân vừa rời khỏi mặt đất lập tức rơi xuống, thể hiện trạng thái khó có thể tách rời với mẹ Trái đất.
Nhảy lên rồi.
Nhưng không cao.
Tiêu Hòa: "...."
Thật không đành nhìn thẳng.
Từ Nhất Chu hiển nhiên không phục, liên tục nhảy lên lại rơi xuống, giày vò nửa ngày cũng không thể nhảy lên thành công.
Được nửa tiếng, Tiêu Hòa không thể chịu đựng được nữa, gọi cậu ta lại.
"Từ Nhất Chu, cậu qua đây."
Từ Nhất Chu lau mồ hôi trên trán, chạy lại đó.
"Không cần luyện nữa sao ạ?"
"Tôi bảo cậu đổi chỗ khác, cỏ dưới gốc cây đó sắp bị cậu giẫm c.h.ế.t hết rồi, tội lắm. Đổi cây khác, tiếp tục luyện."
Nói xong còn đau lòng nhìn bãi cỏ non kia giờ đã trọc lóc, nếu biết nói, nó sớm đã mắng c.h.ế.t Từ Nhất Chu rồi.
Tiêu Hòa chỉ có thể nhẫn nhịn, hướng dẫn cậu ta từng bước.
"Thể lực của cậu vẫn chưa đủ, trước tiên vẫn nên tập luyện một số bài tập cơ bản rồi hãy thử săn zombie."
Nói xong, lặng lẽ dắt hamster ra, bắt đầu huấn luyện.
Từ Nhất Chu nhiệt tình với diễn xuất, lần này thực sự đã hạ quyết tâm, nhưng thời gian trôi qua, thể lực vẫn không theo kịp.
Thể lực của cậu ta đã cạn kiệt, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, nằm trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ, ngay cả sức để cử động cũng không còn.
Tiêu Hòa nhìn thấy cũng không thúc giục.
Vừa lúc anh Kiếm gọi điện đến, cô cầm điện thoại đi về phía xa.
Từ Nhất Chu nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn.
Nếu như là trước đây, Tiêu Hòa thấy cậu ta nghỉ ngơi thì đã bắt hamster dí cậu ta chạy khắp nơi rồi, nhưng hôm nay lại chẳng làm gì cả.
Bị mắng quen rồi, đột nhiên được thả lỏng lại khiến cậu ta trong lòng bất an.
Vì vậy, cậu ta do dự một lúc, bò dậy, nhẹ nhàng đi đến sau gốc cây, nghe thấy Tiêu Hòa đang nói chuyện điện thoại với anh Kiếm.
"Anh đã đưa kịch bản cho công ty xem rồi, họ cũng thấy câu chuyện này không tệ, có thể quay được, nhưng vẫn có chút lo lắng về việc Từ Nhất Chu đóng vai nam chính. Việc huấn luyện tiến hành thế nào rồi? Có nắm chắc không?"
Tiêu Hòa đứng dưới gốc cây, giọng điệu thoải mái.
"Một tháng chắc là huấn luyện được."
Anh Kiếm: "Nếu lỡ không đạt tiêu chuẩn thì sao? Em có nghĩ đến đối sách gì chưa?"
Nghe vậy, Tiêu Hòa không chút do dự, trực tiếp nói: "Nếu luyện một tháng mà vẫn không có hiệu quả thì cứ việc đem cậu ta cho hamster ăn."
Bên kia anh Kiếm nghe xong, tưởng cô đang nói đùa liền cười ha hả.
"Em đang nói đùa đó hả?"
Hamster lớn cỡ nào? Làm sao có thể ăn thịt người?
Đây cũng không phải là thế giới zombie như trong kịch bản.
Lúc này, Từ Nhất Chu trốn sau gốc cây đã sợ đến phát điên.
Cho! Chuột! Ăn!
Cậu ta căng thẳng quay đầu nhìn con hamster khổng lồ cao hơn cả mình, cảm thấy nó chỉ cần một miếng là có thể nuốt chửng được mình.
Lập tức điên cuồng lắc đầu.
Không có, không có.
Tiêu Hòa hoàn toàn không hề nói đùa, từng chữ đều là thật!
Anh Kiếm vẫn đang cười.
/555
|