Đây là truyền thống của Giải trí Lam Tinh.
Tiêu Hòa xem một lúc, nhớ ra dường như Giang Diệp chưa có lễ kỷ niệm.
Bởi vì sự nghiệp ca hát của anh mặc dù rực rỡ nhưng lại vô cùng ngắn ngủi, cộng lại cũng mới bốn năm mà thôi.
"Video buổi hòa nhạc này sau khi dựng xong thì sẽ lưu ở đâu?"
"Kho lưu trữ hồ sơ của công ty."
"Thường thì sẽ lưu trong bao lâu?"
Nghe vậy, Giang Diệp lúc đầu sửng sốt, sau đó nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về cơ bản sẽ lưu trữ vĩnh viễn."
Tiêu Hòa gật đầu.
"Anh nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay tôi không có việc, ngày mai lại đến tìm anh cùng ăn cơm."
Nói xong, phải đến khi Giang Diệp bắt đầu nghỉ ngơi, cô mới đứng dậy rời đi.
Kết quả là vừa mới đi ra khỏi phòng dựng phim, đã thấy Từ Nhất Chu lén lút bên ngoài cửa.
Tiêu Hòa đi tới, nhìn thấy cậu ta đang cầm lời bài hát trên tay, trực tiếp nói: "Trước đó buổi học song ca không phải đã kết thúc rồi sao?"
Từ Nhất Chu vừa nghe lời này, bỗng nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đội trưởng, chị biết rồi ạ?"
Trước đó khi Giang Diệp dạy cậu ta hát, để tránh bị phát hiện đã đặc biệt dặn dò không được nói ra ngoài.
Tiêu Hòa gật đầu.
Từ Nhất Chu do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chuyện trước kia của anh ấy, chị cũng biết rồi ạ?"
"Biết rồi."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu bỗng có chút hoảng hốt: "Đội trưởng, em không cố ý giấu chị đâu, là anh Giang Diệp bảo không được nói cho chị biết."
Tiêu Hòa không để ý.
Giang Diệp đã quyết định tạm biệt thân phận trước đây, tự nhiên sẽ không đi khắp nơi rêu rao mình chính là Giang Tại Châu, thậm chí còn hi vọng càng ít người biết càng tốt.
"Cậu đến tìm anh ấy làm gì?"
"Em muốn học một bài hát mới nên đến tìm anh ấy bàn bạc, hy vọng anh ấy cũng có thể hướng dẫn em."
Nói đến đây, Từ Nhất Chu hơi ngại, nhe miệng nở một nụ cười chờ mong.
Bài hát song ca trước đó với Tống Phi Quang đạt được thành công lớn, cậu ta bắt đầu có được tự tin, hứng lên còn muốn hát thêm một bài nữa.
Tiêu Hòa nghe vậy lại nhíu mày.
Bài Vực Sâu trước đó đã tốn của Giang Diệp một tháng, nếu còn một bài nữa, chẳng phải anh sẽ lên thiên đàng luôn sao?
"Gần đây Giang Diệp cần tĩnh dưỡng."
Từ Nhất Chu nghi hoặc, cẩn thận hồi tưởng lại: "Em thấy anh ấy chẳng bị thương gì mà."
Tiêu Hòa liếc cậu ta: "Bị thương trong lòng."
Người ta thành ra thế kia rồi, có thể không bị nội thương sao?
Từ Nhất Chu mà ở thời mạt thế thì tốt rồi, hát được như vậy ít nhiều cũng được xem là một loại dị năng siêu thanh, cách nghìn dặm vẫn có thể lấy đầu zombie, căn bản không lo sống không được.
Từ Nhất Chu: "...."
Tiêu Hòa: "Tôi sẽ sắp xếp một giáo viên âm nhạc mới cho cậu, nhưng có thể học được bao nhiêu thì phải xem cậu thôi."
Từ Nhất Chu lại lo lắng: "Nhưng em hát khó nghe lắm, em sợ giáo viên nhìn thấy em sẽ bỏ chạy mất."
Tiêu Hòa:?
Hóa ra cậu cũng tự hiểu giọng hát của mình sao?
"Gần đây cậu đừng làm phiền Giang Diệp, để anh ấy tĩnh dưỡng." Tiêu Hòa dặn dò.
"Tĩnh dưỡng cái gì ạ?"
"Dưỡng rau."
Trưa ngày hôm sau, Tiêu Hòa đúng giờ đến phòng dựng phim tìm người.
Giang Diệp một lần nữa được đưa đến nhà ăn công ty, ăn xong mới được thả, hoàn toàn sống cuộc sống ăn xong ngủ, ngủ xong lại ăn.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, quầng thâm và vẻ mệt mỏi mà Từ Nhất Chu giày vò anh trước đó đã nhanh chóng biến mất, được Tiêu Hòa nuôi dưỡng thành sắc mặt hồng hào.
Anh Kiếm nhìn thấy thì trợn ngược mắt.
"Em nuôi lợn ở đây à?"
Nuôi lợn cũng chưa từng thấy ai nuôi kiểu này.
Còn tưởng Tiêu Hòa biết được tình trạng của Giang Diệp thì sẽ xót xa, sẽ chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, nào ngờ lại chăm sóc quá đà, người ta dưỡng sinh còn cô thì nuôi lợn, người ta cho ăn nhỏ giọt còn cô thì nhồi vịt.
Nuôi béo xong còn cầm ảnh Giang Diệp mài đao.
"Anh nhìn xem bắp cải tươi chưa?."
Bắp cải cái quái gì.
Người ta trước kia dù gì cũng là đại minh tinh khuynh đảo hàng vạn thiếu nữ, đến tay cô lại thành bắp cải.
Anh ta và cấp cao công ty còn trông mong Giang Diệp sẽ có ngày gỡ bỏ nút thắt, trở lại làng giải trí, nhưng với cách nuôi heo của Tiêu Hòa, chỉ thấy cách xa làng giải trí ngày một xa.
Uổng công hôm qua gặp mặt, Giang Diệp còn vui vẻ nói: "Dạo này Tiêu Hòa đối xử với em tốt lắm."
Anh Kiếm nhìn mà sốt ruột.
Cưng ơi!
Rõ ràng là cô ấy có ý đồ khác!
Chỉ thiếu cắm trên người cậu một tấm bảng "có thể ăn" nữa thôi!
Tiêu Hòa chẳng buồn nghe lời Anh Kiếm, chỉ chuyên tâm nuôi rau của mình, mặc người ta nói gì cũng kệ.
Nhưng như vậy cũng chỉ là chữa ngọn chứ không chữa gốc.
Vấn đề của Giang Diệp căn bản không phải nằm ở đây.
Chiều hôm đó, khi Tiêu Hòa đến trường đón Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, cô đã cố ý đến văn phòng giáo viên một chuyến, lấy được thông tin liên lạc của Tiết Như Tâm.
"Hội chợ lần trước vừa kết thúc, cô ấy đã đặc biệt để lại số điện thoại, nói rằng năm sau sẽ đưa con mình đến đây tham gia kỳ thi tuyển sinh đầu vào, nếu có thông tin tuyển sinh sẽ liên lạc với cô ấy ngay."
Cô giáo cười hỏi: "Tôi tưởng hai người đã quen biết nhau rồi chứ, có chuyện gì sao?"
Lần trước đến trường, Tiêu Hòa đưa hai anh em đi cùng, Tiết Như Tâm đưa con gái Đóa Đóa, hai bên cùng nhau tham gia hội chợ, trò chuyện rất hợp rơ.
Tiêu Hòa nhanh chóng nhập số điện thoại.
"Không có, tôi chỉ định tìm cô ấy hỏi mấy chuyện thôi."
Nhà Tiết Như Tâm ở gần trường, là một khu chung cư sang trọng mới xây không lâu, cây cối um tùm.
Tiêu Hòa trước khi đến đã liên lạc với cô ta, được đồng ý mới tìm tới.
Những người sống ở đây chủ yếu là những gia đình ba người, chỉ đi một đoạn từ cổng vào, Tiêu Hòa đã thấy không ít cặp vợ chồng cùng đưa con đi chơi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Giống như gia đình Tiết Như Tâm trong hội chợ trước đó.
Vợ chồng yêu thương nhau, con cái hiểu chuyện, cuộc sống sung túc, đó chính là cuộc sống mà hầu hết mọi người đều mơ ước.
Tiêu Hòa xách đồ lưu niệm của Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, vừa ấn chuông, cánh cửa đã lập tức mở ra, Đóa Đóa tết tóc hai bên đứng bên trong.
"Chị!"
Cô bé nhào thẳng ra ôm lấy Tiêu Hòa, khuôn mặt tròn vo nở nụ cười.
"Mẹ nói là chị qua, Đóa Đóa đợi chị lâu lắm rồi!"
Tiêu Hòa cười, đưa đồ lưu niệm trong tay cho cô bé.
"Chị mang quà đến cho em."
Vừa nhìn thấy ảnh Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, đôi mắt cô bé sáng rực lên.
Cô bé là fan cứng của hai anh em.
"Chị tốt quá!"
Đóa Đóa reo lên, vội kéo Tiêu Hòa vào nhà.
Tiết Như Tâm nghe tiếng cũng đi ra, thấy đồ trong tay con gái thì cũng bất lực.
"Cô đến thăm Đóa Đóa là chúng tôi vui rồi, không cần phải đặc biệt mang quà đến đâu."
Tiêu Hòa quan sát kĩ người trước mắt, một lần nữa xác định Tiết Như Tâm chính là người hâm mộ đã tự sát vì Giang Diệp trong hồ sơ, lên tiếng: "Hôm nay tôi đến đây là để tìm cô."
Tiêu Hòa xem một lúc, nhớ ra dường như Giang Diệp chưa có lễ kỷ niệm.
Bởi vì sự nghiệp ca hát của anh mặc dù rực rỡ nhưng lại vô cùng ngắn ngủi, cộng lại cũng mới bốn năm mà thôi.
"Video buổi hòa nhạc này sau khi dựng xong thì sẽ lưu ở đâu?"
"Kho lưu trữ hồ sơ của công ty."
"Thường thì sẽ lưu trong bao lâu?"
Nghe vậy, Giang Diệp lúc đầu sửng sốt, sau đó nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về cơ bản sẽ lưu trữ vĩnh viễn."
Tiêu Hòa gật đầu.
"Anh nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay tôi không có việc, ngày mai lại đến tìm anh cùng ăn cơm."
Nói xong, phải đến khi Giang Diệp bắt đầu nghỉ ngơi, cô mới đứng dậy rời đi.
Kết quả là vừa mới đi ra khỏi phòng dựng phim, đã thấy Từ Nhất Chu lén lút bên ngoài cửa.
Tiêu Hòa đi tới, nhìn thấy cậu ta đang cầm lời bài hát trên tay, trực tiếp nói: "Trước đó buổi học song ca không phải đã kết thúc rồi sao?"
Từ Nhất Chu vừa nghe lời này, bỗng nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đội trưởng, chị biết rồi ạ?"
Trước đó khi Giang Diệp dạy cậu ta hát, để tránh bị phát hiện đã đặc biệt dặn dò không được nói ra ngoài.
Tiêu Hòa gật đầu.
Từ Nhất Chu do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chuyện trước kia của anh ấy, chị cũng biết rồi ạ?"
"Biết rồi."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu bỗng có chút hoảng hốt: "Đội trưởng, em không cố ý giấu chị đâu, là anh Giang Diệp bảo không được nói cho chị biết."
Tiêu Hòa không để ý.
Giang Diệp đã quyết định tạm biệt thân phận trước đây, tự nhiên sẽ không đi khắp nơi rêu rao mình chính là Giang Tại Châu, thậm chí còn hi vọng càng ít người biết càng tốt.
"Cậu đến tìm anh ấy làm gì?"
"Em muốn học một bài hát mới nên đến tìm anh ấy bàn bạc, hy vọng anh ấy cũng có thể hướng dẫn em."
Nói đến đây, Từ Nhất Chu hơi ngại, nhe miệng nở một nụ cười chờ mong.
Bài hát song ca trước đó với Tống Phi Quang đạt được thành công lớn, cậu ta bắt đầu có được tự tin, hứng lên còn muốn hát thêm một bài nữa.
Tiêu Hòa nghe vậy lại nhíu mày.
Bài Vực Sâu trước đó đã tốn của Giang Diệp một tháng, nếu còn một bài nữa, chẳng phải anh sẽ lên thiên đàng luôn sao?
"Gần đây Giang Diệp cần tĩnh dưỡng."
Từ Nhất Chu nghi hoặc, cẩn thận hồi tưởng lại: "Em thấy anh ấy chẳng bị thương gì mà."
Tiêu Hòa liếc cậu ta: "Bị thương trong lòng."
Người ta thành ra thế kia rồi, có thể không bị nội thương sao?
Từ Nhất Chu mà ở thời mạt thế thì tốt rồi, hát được như vậy ít nhiều cũng được xem là một loại dị năng siêu thanh, cách nghìn dặm vẫn có thể lấy đầu zombie, căn bản không lo sống không được.
Từ Nhất Chu: "...."
Tiêu Hòa: "Tôi sẽ sắp xếp một giáo viên âm nhạc mới cho cậu, nhưng có thể học được bao nhiêu thì phải xem cậu thôi."
Từ Nhất Chu lại lo lắng: "Nhưng em hát khó nghe lắm, em sợ giáo viên nhìn thấy em sẽ bỏ chạy mất."
Tiêu Hòa:?
Hóa ra cậu cũng tự hiểu giọng hát của mình sao?
"Gần đây cậu đừng làm phiền Giang Diệp, để anh ấy tĩnh dưỡng." Tiêu Hòa dặn dò.
"Tĩnh dưỡng cái gì ạ?"
"Dưỡng rau."
Trưa ngày hôm sau, Tiêu Hòa đúng giờ đến phòng dựng phim tìm người.
Giang Diệp một lần nữa được đưa đến nhà ăn công ty, ăn xong mới được thả, hoàn toàn sống cuộc sống ăn xong ngủ, ngủ xong lại ăn.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, quầng thâm và vẻ mệt mỏi mà Từ Nhất Chu giày vò anh trước đó đã nhanh chóng biến mất, được Tiêu Hòa nuôi dưỡng thành sắc mặt hồng hào.
Anh Kiếm nhìn thấy thì trợn ngược mắt.
"Em nuôi lợn ở đây à?"
Nuôi lợn cũng chưa từng thấy ai nuôi kiểu này.
Còn tưởng Tiêu Hòa biết được tình trạng của Giang Diệp thì sẽ xót xa, sẽ chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, nào ngờ lại chăm sóc quá đà, người ta dưỡng sinh còn cô thì nuôi lợn, người ta cho ăn nhỏ giọt còn cô thì nhồi vịt.
Nuôi béo xong còn cầm ảnh Giang Diệp mài đao.
"Anh nhìn xem bắp cải tươi chưa?."
Bắp cải cái quái gì.
Người ta trước kia dù gì cũng là đại minh tinh khuynh đảo hàng vạn thiếu nữ, đến tay cô lại thành bắp cải.
Anh ta và cấp cao công ty còn trông mong Giang Diệp sẽ có ngày gỡ bỏ nút thắt, trở lại làng giải trí, nhưng với cách nuôi heo của Tiêu Hòa, chỉ thấy cách xa làng giải trí ngày một xa.
Uổng công hôm qua gặp mặt, Giang Diệp còn vui vẻ nói: "Dạo này Tiêu Hòa đối xử với em tốt lắm."
Anh Kiếm nhìn mà sốt ruột.
Cưng ơi!
Rõ ràng là cô ấy có ý đồ khác!
Chỉ thiếu cắm trên người cậu một tấm bảng "có thể ăn" nữa thôi!
Tiêu Hòa chẳng buồn nghe lời Anh Kiếm, chỉ chuyên tâm nuôi rau của mình, mặc người ta nói gì cũng kệ.
Nhưng như vậy cũng chỉ là chữa ngọn chứ không chữa gốc.
Vấn đề của Giang Diệp căn bản không phải nằm ở đây.
Chiều hôm đó, khi Tiêu Hòa đến trường đón Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, cô đã cố ý đến văn phòng giáo viên một chuyến, lấy được thông tin liên lạc của Tiết Như Tâm.
"Hội chợ lần trước vừa kết thúc, cô ấy đã đặc biệt để lại số điện thoại, nói rằng năm sau sẽ đưa con mình đến đây tham gia kỳ thi tuyển sinh đầu vào, nếu có thông tin tuyển sinh sẽ liên lạc với cô ấy ngay."
Cô giáo cười hỏi: "Tôi tưởng hai người đã quen biết nhau rồi chứ, có chuyện gì sao?"
Lần trước đến trường, Tiêu Hòa đưa hai anh em đi cùng, Tiết Như Tâm đưa con gái Đóa Đóa, hai bên cùng nhau tham gia hội chợ, trò chuyện rất hợp rơ.
Tiêu Hòa nhanh chóng nhập số điện thoại.
"Không có, tôi chỉ định tìm cô ấy hỏi mấy chuyện thôi."
Nhà Tiết Như Tâm ở gần trường, là một khu chung cư sang trọng mới xây không lâu, cây cối um tùm.
Tiêu Hòa trước khi đến đã liên lạc với cô ta, được đồng ý mới tìm tới.
Những người sống ở đây chủ yếu là những gia đình ba người, chỉ đi một đoạn từ cổng vào, Tiêu Hòa đã thấy không ít cặp vợ chồng cùng đưa con đi chơi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Giống như gia đình Tiết Như Tâm trong hội chợ trước đó.
Vợ chồng yêu thương nhau, con cái hiểu chuyện, cuộc sống sung túc, đó chính là cuộc sống mà hầu hết mọi người đều mơ ước.
Tiêu Hòa xách đồ lưu niệm của Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, vừa ấn chuông, cánh cửa đã lập tức mở ra, Đóa Đóa tết tóc hai bên đứng bên trong.
"Chị!"
Cô bé nhào thẳng ra ôm lấy Tiêu Hòa, khuôn mặt tròn vo nở nụ cười.
"Mẹ nói là chị qua, Đóa Đóa đợi chị lâu lắm rồi!"
Tiêu Hòa cười, đưa đồ lưu niệm trong tay cho cô bé.
"Chị mang quà đến cho em."
Vừa nhìn thấy ảnh Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, đôi mắt cô bé sáng rực lên.
Cô bé là fan cứng của hai anh em.
"Chị tốt quá!"
Đóa Đóa reo lên, vội kéo Tiêu Hòa vào nhà.
Tiết Như Tâm nghe tiếng cũng đi ra, thấy đồ trong tay con gái thì cũng bất lực.
"Cô đến thăm Đóa Đóa là chúng tôi vui rồi, không cần phải đặc biệt mang quà đến đâu."
Tiêu Hòa quan sát kĩ người trước mắt, một lần nữa xác định Tiết Như Tâm chính là người hâm mộ đã tự sát vì Giang Diệp trong hồ sơ, lên tiếng: "Hôm nay tôi đến đây là để tìm cô."
/555
|