Đang nghĩ ngợi, Giang Diệp đối diện đột nhiên mở mắt.
Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa, trên mặt anh nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chào buổi sáng."
Tiêu Hòa ngẩn ra, nhanh chóng ngồi dậy, nghiêm mặt nói:
"Giả thuyết của tôi là đúng, giọng hát của anh thực sự có thể nâng cao dị năng, hơn nữa hiệu quả còn rất rõ ràng. Tôi muốn hợp tác với anh, sau này mỗi tối, anh dùng giọng hát giúp tôi nâng cao dị năng, tôi có thể trả thù lao cho anh."
Giang Diệp không vội từ chối, mà suy nghĩ một lát: "Thù lao gì?"
"Anh có thể nghĩ kỹ rồi nói với tôi, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng đáp ứng anh."
Cô không đoán được sở thích của Giang Diệp, chi bằng để anh trực tiếp đưa ra yêu cầu, cố gắng hết sức để kéo anh về phe mình.
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi!"
Giang Diệp không chút do dự, kích động tiến lại gần, nghiêm túc nói: "Tôi muốn ở bên cô."
Tiêu Hòa:?
Chim hoàng yến này của cô không bình thường.
Tiêu Hòa ở căn cứ Lam Tinh nổi tiếng là không gần gũi với đàn ông, làm người chính trực, được vô số người coi là biểu tượng mạnh mẽ, được mọi người kính trọng.
Nhưng không ngờ, kể từ khi Giang Diệp đến, biểu tượng đã sụp đổ.
Không chỉ bắt đầu đắm chìm vào sắc đẹp, mà còn bắt đầu ăn chơi trác táng.
Theo phản ánh của những người vô danh trong căn cứ, thường nghe thấy Tiêu Hòa và Giang Diệp nói những chủ đề xấu hổ.
Ví dụ như:
"Tối qua anh có mệt không? Có muốn nghỉ một ngày để dưỡng sức không?"
"Không cần, thực ra tôi cũng rất vui, sao lại mệt được? Hơn nữa tối nay còn có thể làm thêm một lần nữa."
"...... Vậy được rồi."
Hoặc như:
"Lần sau nên đóng chặt cửa sổ, suýt nữa thì bị phát hiện rồi."
"Được, tối nay tôi sẽ nói nhỏ hơn."
"Không cần, âm thanh lớn mới có hiệu quả."
Thậm chí còn có:
"Tiêu Hòa, tối qua cô cảm thấy thế nào?"
"Tuyệt vời!"
Những cuộc đối thoại xấu hổ như vậy liên tục lan truyền trong căn cứ, bất cứ ai nghe thấy cũng đều thở dài.
Sắc đẹp làm hỏng người, ngay cả Tiêu Hòa cũng không thoát khỏi.
Tiêu Hòa mặc dù nghe được một số lời đồn đại nhưng không có thời gian để ý.
Bây giờ cô ban ngày dẫn đội tập luyện trong căn cứ, buổi tối về cầm roi da nhỏ, để Giang Diệp hát cho cô ấy nghe, dị năng tăng lên vù vù.
Chỉ trong vài ngày, dị năng cấp năm đã được củng cố, bắt đầu tăng lên không ngừng.
Tiêu Hòa mừng thầm.
Chim hoàng yến mua về trăm điều tốt, chỉ có một điều không tốt, đó là đặc biệt dính người.
Mọi người trong căn cứ đều cho rằng Tiêu Hòa thèm khát thân thể của Giang Diệp, đắm chìm vào sắc đẹp của đàn ông, trên thực tế, ai thèm khát ai còn chưa chắc.
Có ai từng thấy chim hoàng yến cố gắng hiến thân, chủ nhân thì mỗi tối đi ngủ đều mặc quần áo nghiêm chỉnh, sợ rằng sẽ không giữ được trong sạch không?
Cô hính là như vậy.
Lúc này, Tiêu Hòa khoanh tay trước ngực, nhìn các thành viên của tiểu đội số một đang tập luyện hàng ngày, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Người khác tưởng cô đang suy nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, thực ra cô đang khó xử, tối nay sẽ dùng lý do gì để đối phó Giang Diệp.
Nghĩ vậy, cô hít một hơi thật sâu, nâng cao giọng nói nhắc nhở Giang Diệp đang chạy bộ:
"Giang Diệp chạy xong lượt này là có thể nghỉ ngơi rồi, nhớ giữ sức."
Gần đây cô phát hiện Giang Diệp khi sử dụng năng lực cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, thường thì hát xong năm bài, cả người đã kiệt sức.
Trước đây Tiêu Hòa nóng lòng muốn thành công, trước khi đi ngủ bắt Giang Diệp hát nhiều lần.
Không ngờ Giang Diệp thực sự không dừng lại, cuối cùng hát đến mức ngất xỉu, mãi đến nửa đêm mới phát hiện ra.
Kể từ ngày đó, Tiêu Hòa đã giảm bớt cường độ luyện tập của anh một cách thích hợp.
Đối với điều này, những người có ý kiến nhất chính là những thành viên trong đội, bọn họ thở hổn hển dừng lại, không hài lòng lên tiếng tố cáo.
"Đội trưởng, bình thường không phải cô đều bảo chúng tôi luyện tập đến mức giới hạn, không được giữ sức sao? Sao đối với Giang Diệp lại đối xử khác biệt vậy?"
Tiêu Hòa nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ.
"Các người luyện tập xong, về là có thể ngủ, Giang Diệp... tối còn có việc phải làm."
Phụt——
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa, đồng tử chấn động.
"Đội trưởng, cô giữa ban ngày nói chuyện này, không ổn lắm đâu?"
Tiêu Hòa vẫn bình tĩnh.
"Có gì không ổn?"
Các người nhìn gì vậy?
Nghĩ gì vậy?
Hát chẳng lẽ không cần sức lực?
Tiêu Hòa khinh thường liếc nhìn bọn họ, vẫy tay gọi Giang Diệp đã hoàn thành buổi tập ở đằng xa, dẫn anh rời đi.
Nhìn bóng lưng Tiêu Hòa đi xa, những thành viên khác lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt đau khổ.
"Gần đây đội trưởng có phải quá đáng rồi không, Giang Diệp dạo này gầy đi trông thấy, còn có quầng thâm mắt, cả người gầy đi một vòng..."
"Thôi, thời thế thay đổi, lòng người không còn như xưa."
"Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng đội trưởng không gần gũi với đàn ông, không ngờ cô ấy mới là người hoang dã nhất."
"Thương Giang Diệp quá."
........
Bọn họ tụ tập lại bàn tán, không hề kiêng dè, tất cả đều lọt vào tai Tiêu Hòa làm cô muốn trợn mắt.
Thương ư?
Mấy người mau lại xem nụ cười trên mặt Giang Diệp không thể kìm lại được đây nè.
Vui đến phát điên rồi!
Chim hoàng yến nhiều mưu mẹo.
Tiêu Hòa dẫn anh nhanh chóng lên tầng hai, đóng cửa lại, sau đó có chút ngượng ngùng ngồi xuống ghế.
Giang Diệp mong đợi nhìn cô.
"Có thể bắt đầu rồi chứ?"
Đợi Tiêu Hòa gật đầu, anh lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó nhanh chóng đi tới, dựa vào bên cạnh Tiêu Hòa, ôm cô vào lòng.
Đây là phần thưởng cho việc Giang Diệp hát.
Lúc này bị anh nhẹ nhàng ôm từ phía sau, Tiêu Hòa tê dại, trong lòng có chút hỗn loạn.
Rốt cuộc là ai đang bán sắc?
Ai là người bao nuôi ai?
Hơn nữa Giang Diệp làm tất cả những điều này rất có nghi thức, trước tiên trải chăn lên người Tiêu Hòa, rót hai cốc nước trái cây, thắp nến, sau đó chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ.
Anh thậm chí còn tự làm một nhạc cụ trong thời gian này, chỉ cần gảy nhẹ là có thể phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Nghi thức đầy đủ.
"Không cần phiền phức vậy đâu, hát luôn đi." Tiêu Hòa không nhịn được nói.
Nhưng Giang Diệp lại rất kiên trì, làm xong tất cả những điều này mới nhẹ nhàng ôm Tiêu Hòa bắt đầu hát.
Mỗi ngày anh hát những bài hát khác nhau, đều có tác dụng nâng cao dị năng, nhưng mỗi bài hát anh hát, Tiêu Hòa trước đây đều chưa từng nghe qua.
Mạt thế nguy hiểm trùng trùng, sống sót đã tiêu tốn hết sức lực của mọi người, các hoạt động giải trí gần như bằng không.
Mặc dù thỉnh thoảng trẻ em sẽ hát một số bài đồng dao, nhưng đều không giống với những bài hát mà Giang Diệp hát.
Những bài hát anh hát rất hay và du dương, giọng hát khàn khàn pha chút dịu dàng, cho dù không có tác dụng nâng cao dị năng, cô cũng muốn nghe mãi.
Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa, trên mặt anh nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chào buổi sáng."
Tiêu Hòa ngẩn ra, nhanh chóng ngồi dậy, nghiêm mặt nói:
"Giả thuyết của tôi là đúng, giọng hát của anh thực sự có thể nâng cao dị năng, hơn nữa hiệu quả còn rất rõ ràng. Tôi muốn hợp tác với anh, sau này mỗi tối, anh dùng giọng hát giúp tôi nâng cao dị năng, tôi có thể trả thù lao cho anh."
Giang Diệp không vội từ chối, mà suy nghĩ một lát: "Thù lao gì?"
"Anh có thể nghĩ kỹ rồi nói với tôi, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng đáp ứng anh."
Cô không đoán được sở thích của Giang Diệp, chi bằng để anh trực tiếp đưa ra yêu cầu, cố gắng hết sức để kéo anh về phe mình.
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi!"
Giang Diệp không chút do dự, kích động tiến lại gần, nghiêm túc nói: "Tôi muốn ở bên cô."
Tiêu Hòa:?
Chim hoàng yến này của cô không bình thường.
Tiêu Hòa ở căn cứ Lam Tinh nổi tiếng là không gần gũi với đàn ông, làm người chính trực, được vô số người coi là biểu tượng mạnh mẽ, được mọi người kính trọng.
Nhưng không ngờ, kể từ khi Giang Diệp đến, biểu tượng đã sụp đổ.
Không chỉ bắt đầu đắm chìm vào sắc đẹp, mà còn bắt đầu ăn chơi trác táng.
Theo phản ánh của những người vô danh trong căn cứ, thường nghe thấy Tiêu Hòa và Giang Diệp nói những chủ đề xấu hổ.
Ví dụ như:
"Tối qua anh có mệt không? Có muốn nghỉ một ngày để dưỡng sức không?"
"Không cần, thực ra tôi cũng rất vui, sao lại mệt được? Hơn nữa tối nay còn có thể làm thêm một lần nữa."
"...... Vậy được rồi."
Hoặc như:
"Lần sau nên đóng chặt cửa sổ, suýt nữa thì bị phát hiện rồi."
"Được, tối nay tôi sẽ nói nhỏ hơn."
"Không cần, âm thanh lớn mới có hiệu quả."
Thậm chí còn có:
"Tiêu Hòa, tối qua cô cảm thấy thế nào?"
"Tuyệt vời!"
Những cuộc đối thoại xấu hổ như vậy liên tục lan truyền trong căn cứ, bất cứ ai nghe thấy cũng đều thở dài.
Sắc đẹp làm hỏng người, ngay cả Tiêu Hòa cũng không thoát khỏi.
Tiêu Hòa mặc dù nghe được một số lời đồn đại nhưng không có thời gian để ý.
Bây giờ cô ban ngày dẫn đội tập luyện trong căn cứ, buổi tối về cầm roi da nhỏ, để Giang Diệp hát cho cô ấy nghe, dị năng tăng lên vù vù.
Chỉ trong vài ngày, dị năng cấp năm đã được củng cố, bắt đầu tăng lên không ngừng.
Tiêu Hòa mừng thầm.
Chim hoàng yến mua về trăm điều tốt, chỉ có một điều không tốt, đó là đặc biệt dính người.
Mọi người trong căn cứ đều cho rằng Tiêu Hòa thèm khát thân thể của Giang Diệp, đắm chìm vào sắc đẹp của đàn ông, trên thực tế, ai thèm khát ai còn chưa chắc.
Có ai từng thấy chim hoàng yến cố gắng hiến thân, chủ nhân thì mỗi tối đi ngủ đều mặc quần áo nghiêm chỉnh, sợ rằng sẽ không giữ được trong sạch không?
Cô hính là như vậy.
Lúc này, Tiêu Hòa khoanh tay trước ngực, nhìn các thành viên của tiểu đội số một đang tập luyện hàng ngày, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Người khác tưởng cô đang suy nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, thực ra cô đang khó xử, tối nay sẽ dùng lý do gì để đối phó Giang Diệp.
Nghĩ vậy, cô hít một hơi thật sâu, nâng cao giọng nói nhắc nhở Giang Diệp đang chạy bộ:
"Giang Diệp chạy xong lượt này là có thể nghỉ ngơi rồi, nhớ giữ sức."
Gần đây cô phát hiện Giang Diệp khi sử dụng năng lực cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, thường thì hát xong năm bài, cả người đã kiệt sức.
Trước đây Tiêu Hòa nóng lòng muốn thành công, trước khi đi ngủ bắt Giang Diệp hát nhiều lần.
Không ngờ Giang Diệp thực sự không dừng lại, cuối cùng hát đến mức ngất xỉu, mãi đến nửa đêm mới phát hiện ra.
Kể từ ngày đó, Tiêu Hòa đã giảm bớt cường độ luyện tập của anh một cách thích hợp.
Đối với điều này, những người có ý kiến nhất chính là những thành viên trong đội, bọn họ thở hổn hển dừng lại, không hài lòng lên tiếng tố cáo.
"Đội trưởng, bình thường không phải cô đều bảo chúng tôi luyện tập đến mức giới hạn, không được giữ sức sao? Sao đối với Giang Diệp lại đối xử khác biệt vậy?"
Tiêu Hòa nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ.
"Các người luyện tập xong, về là có thể ngủ, Giang Diệp... tối còn có việc phải làm."
Phụt——
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa, đồng tử chấn động.
"Đội trưởng, cô giữa ban ngày nói chuyện này, không ổn lắm đâu?"
Tiêu Hòa vẫn bình tĩnh.
"Có gì không ổn?"
Các người nhìn gì vậy?
Nghĩ gì vậy?
Hát chẳng lẽ không cần sức lực?
Tiêu Hòa khinh thường liếc nhìn bọn họ, vẫy tay gọi Giang Diệp đã hoàn thành buổi tập ở đằng xa, dẫn anh rời đi.
Nhìn bóng lưng Tiêu Hòa đi xa, những thành viên khác lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt đau khổ.
"Gần đây đội trưởng có phải quá đáng rồi không, Giang Diệp dạo này gầy đi trông thấy, còn có quầng thâm mắt, cả người gầy đi một vòng..."
"Thôi, thời thế thay đổi, lòng người không còn như xưa."
"Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng đội trưởng không gần gũi với đàn ông, không ngờ cô ấy mới là người hoang dã nhất."
"Thương Giang Diệp quá."
........
Bọn họ tụ tập lại bàn tán, không hề kiêng dè, tất cả đều lọt vào tai Tiêu Hòa làm cô muốn trợn mắt.
Thương ư?
Mấy người mau lại xem nụ cười trên mặt Giang Diệp không thể kìm lại được đây nè.
Vui đến phát điên rồi!
Chim hoàng yến nhiều mưu mẹo.
Tiêu Hòa dẫn anh nhanh chóng lên tầng hai, đóng cửa lại, sau đó có chút ngượng ngùng ngồi xuống ghế.
Giang Diệp mong đợi nhìn cô.
"Có thể bắt đầu rồi chứ?"
Đợi Tiêu Hòa gật đầu, anh lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó nhanh chóng đi tới, dựa vào bên cạnh Tiêu Hòa, ôm cô vào lòng.
Đây là phần thưởng cho việc Giang Diệp hát.
Lúc này bị anh nhẹ nhàng ôm từ phía sau, Tiêu Hòa tê dại, trong lòng có chút hỗn loạn.
Rốt cuộc là ai đang bán sắc?
Ai là người bao nuôi ai?
Hơn nữa Giang Diệp làm tất cả những điều này rất có nghi thức, trước tiên trải chăn lên người Tiêu Hòa, rót hai cốc nước trái cây, thắp nến, sau đó chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ.
Anh thậm chí còn tự làm một nhạc cụ trong thời gian này, chỉ cần gảy nhẹ là có thể phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Nghi thức đầy đủ.
"Không cần phiền phức vậy đâu, hát luôn đi." Tiêu Hòa không nhịn được nói.
Nhưng Giang Diệp lại rất kiên trì, làm xong tất cả những điều này mới nhẹ nhàng ôm Tiêu Hòa bắt đầu hát.
Mỗi ngày anh hát những bài hát khác nhau, đều có tác dụng nâng cao dị năng, nhưng mỗi bài hát anh hát, Tiêu Hòa trước đây đều chưa từng nghe qua.
Mạt thế nguy hiểm trùng trùng, sống sót đã tiêu tốn hết sức lực của mọi người, các hoạt động giải trí gần như bằng không.
Mặc dù thỉnh thoảng trẻ em sẽ hát một số bài đồng dao, nhưng đều không giống với những bài hát mà Giang Diệp hát.
Những bài hát anh hát rất hay và du dương, giọng hát khàn khàn pha chút dịu dàng, cho dù không có tác dụng nâng cao dị năng, cô cũng muốn nghe mãi.
/555
|