Xuyên Không Trường K.w (King World)

Chương 4: K.w.?? Trường Gì Tên Nghe Hách Dịch Thế!

/43


Bóng tối thẳng tấp trải dài thành những con đường vô hình sâu hun hút, không thể xác định được đâu là phương hướng và cũng chẳng biết đâu là điểm dừng của bức tường đen kịt ấy.

Yên lặng,... mọi âm thanh dường như bị vô hiệu trong cái màn đêm bất tận này. Một khắc trước, không gian xung quanh vẫn còn đứng yên thì lúc này chúng bắt đầu hình thành những lốc xoáy đen ngòm, xoắn vặn không ngừng tạo nên những lổ hổng vô hình hút tất cả vào trong.

Hoảng loạn,...

-Áaa áaa....

"Trời cái gì vậy nè, tự nhiên đầu óc quay cuồng rồi bây giờ lại cảm thấy như đang rơi, chắc chết quá đi mất".

Con đường xuyên không hiện ra dường như dài vô tận với những đốm hoa văn màu xanh nhạt trên thành của chiếc cầu tuột không điểm dừng, cảnh vật phía trên là một màn đêm vô cùng đẹp mắt với những vì sao lấp lánh màu lam phản chiếu xuống những hoa văn bên dưới tạo nên một thể thống nhất.

Nhưng lúc này đây, cảnh vật xung quanh cũng gần như bị xáo trộn bởi những tiếng hét kinh khủng đó.

(Ian: lần đầu xuyên không nên không có thời gian ngồi ngắm cảnh, con đường xuyên không rất dài và đẹp sẽ được miêu tả vào một dịp khác!!)

_________________

“Mình đang ở đâu đây?”

Tôi tự hỏi khi thấy mình đang đứng trong một không gian mênh mông, chớp chớp mắt, cảnh tượng vẫn như cũ chỉ có sự hiện diện của bóng tối và màu đen thẫm vốn đặt trưng cho một màn đêm lạnh lẽo. Tôi bắt đầu bước đi vô định trong cái không gian rộng lớn ấy, tôi cảm thấy hơi sợ… và có một chút lo lắng.

Rồi từ đâu đó đằng xa, một vùng không gian đột ngột lóe sáng tạo thành một cánh cổng với những tia ánh sáng trắng thoát ra từ đó, tôi cứ ngỡ đó là lối ra nên trong lòng có chút thầm mừng, không kịp suy nghĩ thêm, tôi liền chạy một mạch về phía thứ ánh sáng đó phát ra.

Sau khi bước qua phía bên kia của quần sáng là một mảng không gian khác xa cái thứ bóng tối hồi nãy, phía trước là một vùng thảo nguyên rộng lớn với những rặng đồi phía xa xa kèm những đồng cỏ vi vu bát ngát. Nhưng chưa kịp mừng thì từ trên cao, một cái con trời đánh nào đó nhảy xuống đứng trước mặt tôi, chỉ bằng một phát đập cánh cho màn tiếp đất của nó thôi là đủ khiến tôi lăn quay hơn chục vòng ra phía sau, đến khi bàng hoàng đứng dậy (phủi mông). Con vật xòe tung sáu cánh vẫy nhè nhẹ, hàm răng nhếch lên cười khiêu khích.

“Thì ra ánh sáng lúc nảy là phát ra từ cơ thể màu trắng của sinh vật đó”.

Ánh sáng trắng? Không hẳn, vì đâu đó trên cơ thể sinh vật sáu cánh ấy có một vài chỗ màu tím cũng đang phát sáng theo, cái thứ ánh sáng lôi cuốn người ta một cách ma quái lạ thường..

Đang đấm chìm trong cơn mê sản của ánh sáng trắng tím ấy, bỗng xuất hiện thêm hai đốm sáng đỏ khiến tôi tỉnh ngộ trước cơn say. Hiện ra trong đóm sáng nhòe nhoẹt đó là hai con người máy, một người mang bộ armor (giáp) màu đỏ trắng, với cách tay bị hóa khí (vũ khí hóa) thành khẩu buster (súng), người còn lại khoát trên mình bộ armor màu đỏ vàng, trên tay cầm một thanh kiếm ánh sáng màu vàng cam. Khác với ánh sáng ma quái của sinh vật có lục dực kia, thứ ánh sáng đỏ phát ra từ hai người máy này thật ấm áp và có cảm giác an toàn, như mình đang được bảo vệ bởi ánh sáng của những người anh hùng vậy. Hai người máy ấy chắc là một nam và một nữ, vì người cấm thanh kiếm, có đuôi tóc vàng khá dài, cột ló ra sau mũ.

Nhưng……sao tôi có cảm giác rất quen với sinh vật sáu cánh kia, và cả hai vị anh hùng này nữa! Lục lọi trong trí nhớ hồi lâu, tôi bất ngờ nhận ra tên “lục dực” kia là Lumia, í nhầm là Lumine – Boss cuối trong megman X8. Hai người máy còn lại là X với bộ armor màu đỏ trắng, và người mang trên mk bộ armor đỏ vàng kia là Zero – Thần tượng của tôi (lúc nãy cứ tưởng nhỏ nào, gome Zero-nii ).

* Lục dực: sáu cánh.

* Gome: Xin lỗi.

Ôi mái tóc vàng phất phơ trong mới đẹp làm sao, cũng vì cái đuôi tóc này mà nhiều người hiểu nhầm Zero là con gái (hồi trước tôi cũng thuộc trong số đó), nhưng mà thần tượng của tôi 100% là con trai đấy nhé (chứ không phải thuộc dạng nữa nam nữa nữ như “ai đó” đâu XD).

(Virgo:?... Phải nói mình không ta?????)

Nhưng mà khung cảnh này …. chẳng phải là………màn cuối cùng trong Megaman X8 mà tôi đã từng game over trước Lumine hay sao???. Và có một điều tôi chắc chắn rằng mình đang nằm mơ, vì chỉ có mơ mới “xuyên không” tôi vào tận game được. (Chắc ban ngày đánh em Lumine thua nên ấm ức quá tối về nằm mơ).

Lumine đột ngột chuyển động, hắn (cũng không biết Lumie thuộc giới tính gì nữa => Giới tính không xác định như “ai đó” vậy đếy) lượn qua lại mấy vòng rồi đột ngột cụp cánh lại. Tôi hoảng hốt khi nhìn Lumine trong trạng thái thế này, không phải lo cho hắn ta mà lo cho X và Zero, một khi Lumine cụp cánh lại nghĩa là hắn sắp ra chiêu cuối, mà thời gian giết hắn phải không quá một phút, vì khi bóng tôi đen kịt quay quanh khắp người hắn thì mọi thứ sẽ chìm vào biển chết và không có thứ gì ngăn nổi sức mạnh màu đen chết chóc ấy. Không khí xung quanh nóng dần lên và giọt mồ hôi đầu tiên chảy ra từ rái tay tôi, dù có cảm giác rất sợ nhưng tôi cũng cố gắng nói ra vài chữ:

- Chưa…chưa đánh đấm…gì mà định…..tung chiêu cuối……à!

Tiếng tôi vừa dứt thì một giọng cười lảnh lót cất lên trong vô định, giọng cười đó nghe thật quen nhưng tôi không biết đó là của ai, cho đến khi trên không trung xuất hiện 1 đốm sáng xanh nhạt, một bóng người dần hiện ra. Đầu đội mũ, hai tay khoanh trước ngực, trên vai mang thứ gì đó, chắc là một thứ vũ khí rất đáng sợ. Khi đốm sáng nhoè nhoẹt dần hiện rõ…..tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chủ nhân của tiếng cười lảnh lót ấy không ai khác là VILE – “Trợ lí” của Lumine (thảo nào nghe quen vậy)

- Xem này, trông bạn ấy như công chúa ngủ trong rừng vậy, để thương quá <3 !!!

Tên Vile đột ngột chuyển từ điệu cười “bán nước mắm” sang cách cười hi hí, lại còn nủng nịu khen Lumine dễ thương nữa chứ. Cũng trong lúc này, X biến mất, Zero bỗng mất khả năng chiến đấu, anh ngã xuống. Thất thần trước tình trạng của Zero, tôi chạy đến cạnh xem anh có sao không. Tên Vile thôi không nhìn và khen Lumine nữa, hắn quay lại điệu cười ha hả của mình, Vile lại cất giọng, lời nói đầy giễu cợt tay chỉ vào zero, à thực ra là đang chỉ tôi tại đang đứng cạnh Zero :

- Còn con nhỏ này là ai, trông như Thị Nở ngủ trong hầm vậy!

(Virgo *thở dài*: haizzzzz, ngay cả con quái nó cũng từng đọc truyện của ông Nam Cao trong khi truyện của mình chả ai biết hết.)

WHAT, dám gọi Zero là con nhỏ hả, Zero đẹp trai vậy mà dám bảo là Thị Nở, lại còn ngủ trong hầm nữa hả??? Tôi hừng hực đứng dậy trong tư thế đang xắn xắn tay áo lên

- Mi chán sống rồi….gru,~ nói lời vĩnh biệt với thế giới này đi gru~

Tôi thoát mạnh người lên không trung, lấy lực bật làm bàn đạp, tôi lao tới đấm thẳng vào mặt tên Vile một phát thật rõ rõ là rất đau (đau tay tôi, vì mũ của hắn bằng hợp kim cứng, còn tay tôi là “hợp kim mềm”, da thịt con người mà đi đánh đấm vào sắt thiết thì rõ là quá ngu rồi T=T). Vẫn còn lực từ cú bật mạnh, từ trên cao, tôi dùng tay bổ dọc xuống khiến tên Vile nằm “đo sàn”, thở thoi thóp... Tôi lúc này đắt chí nên đứng đấy chóng nạnh, cười ha hả cho chiến thắng của mình.

- Dám chọc gan của bà à!

___________________________________

- Trời ơi, ai nhập “nó” vậy! hu hu, đau quá! – Hắn xuýt xoa kêu gào.

“Hmm, dám xúc phạm thần tượng của ta (một cách kinh khủng) thì hậu quả như vậy là còn nhẹ tay”

Dù là trong giấc mơ hay ngoài đời thật tôi cũng không nương tay với bất kì ai đâu. Nhưng trong mơ có lẽ tôi đáng sợ gấp nhiều lần so với đời thật, vì tôi có thể bay nhảy, sử dụng linh hoạt các skill chiến đấu, sức mạnh lẫn thể lực của tôi đều là level max….Đơn giản vì nó là giấc mơ của tôi nên việc điều khiển giấc mơ của chính thì không có gì là chuyện khó, đặc biệt là đối với đứa như tôi .

“Mà ngộ ghê ta, tự nhiên chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng sao khi vận dụng cú đấm siêu khủng khiếp đó vẫn cảm thấy cánh tay hơi đau đau, mà giọng nói lúc nảy đâu phải của tên VILE... thôi kệ, tiếp tục giấc ngủ vậy... biết đâu lại được gặp lại Zero... hehe, phải khoe chiến công của mình mới được”.

- Các em sao không lấy đệm mà đứng tụ tập ở đây làm gì ???

- Không biết hai bạn nữ này là ai mà lại ở đây thưa thầy?

- Hmm………hai em kia.

Có vẻ như tai tôi nhận thức được ai đó đang gọi mình từ bên ngoài.

- Này hai em kia!

Bóng tối dần biến và thay vào đó là một vài tia sáng mờ nhạt

- Hơ~~~ - Mắt tôi lờ đờ mở ra, chớp chớp mắt – Ai vậy...??

Đến khi đã nhìn rõ mọi thứ thì tôi phát hiện… mình đang bị “bao vây” bởi một đám nam sinh và một thầy giáo (Sensei) thể dục.

- Ơ!? – Tôi đơ mẹt và chẳng biết phải nói gì, nhìn ngơ ngác.

- Em là học sinh lớp nào, còn bạn nữ kia nữa, sao hai em lại ở đây! Có phải trốn học vào đây ngủ không.- Ông ta chống nạnh hai tay, hơi to tiếng, nhưng khi nhìn kĩ lại ông ta mới ngạc nhiên nói tiếp.- Tại sao hai em lại ăn mặc thế này, đồng phục của hai em đâu???

Sensei xổ một tràng mà tôi chả hiểu cái mô tê chi cả, sau đó tôi đành chuyển hướng sang xung quanh để xem coi mình đang ở đâu. Đang nhìn dáo dát đánh giá đám nam sinh dứng gần đó, thì tôi chợt phát hiện có một tên đang xuýt xoa khuôn mẹt bảnh dai của mình. Sờ sờ lại tay phải ……. Tôi thấy có cảm giác nóng nóng và hơi hơi đau đau. Bất ngờ, tôi bật thẳng người dậy. “Chẳng lẽ……`Ò = O’….” Liệu có phải thương tích của tên con trai đó là do tôi gây ra không nhỉ…….liệu có phải…..lúc nãy trong mơ tôi nóc out tên Vile thì bên ngoài “tiện tay” nóc out luôn tên này không nhỉ. Lí do để tôi nghi ngờ bản thân là vì….vì…..tôi có cái nết xấu là khi ngủ mà hễ nằm mơ thấy mình đang đánh đấm trong ấy, thì bên ngoài cũng “loạng choạng” tay chân theo vậy, bởi thế trên tay và chân còn mấy vết thâm tím của “trận chiến trong mơ” vào mấy ngày trước đây này (tay chân mà đập vào tường, đập xuống gạch thì sao mà không tím xanh, tím đỏ được). Và rất có thể (xác xuất 101%) “tàng tích” trên mẹt thèng kia là do tôi gây ra. Dù thấy có lỗi , nhưng nghĩ lại thì đấm vào mẹt tên đó là đúng, chắc chắn chính hắn (hoặc cũng có thể là tụi kia =3=) là người “phát ngôn” cái câu “Còn nhỏ này, trông như Thị Nở ngủ trong hầm vậy!”, từ giả thuyết đó, tôi đi ngay đến kết luận

“Bị đánh cũng vừa, còn nhẹ đó”.

Nhưng nhìn lại tình trạng hiện giờ, thấy tụi nam sinh đó nói cũng đúng “Xem này, trông bạn ấy như công chúa ngủ trong rừng vậy, để thương quá <3 !!! / Còn nhỏ này, trông như Thị Nở ngủ trong hầm vậy” (mâu thuẫn quá), vì Trần Thanh đang “chăn êm đệm ấm” trên mấy tấm đệm dùng học nhảy xà, còn tôi thì đâu có may được như nó……khổ lắm…phải nằm la liệt dưới sàn gạch đây này, lại còn nằm trong kẹt nữa mới vui chứ.

Lúc này tôi quay sang thì Trần Thanh nhà ta vẫn còn “say mộng đẹp”, tôi phải “lếch” tới lay mạnh người nó:

- Dậy, dậy mau Trần Thanh~~

Nó dần mở mắt ra và cũng ngơ ngát như tôi lúc nãy:

- Đang … đang ở đâu… vậy?? – Trần Thanh mắt nhấm mắt mở nhìn xung quanh.

- Tao cũng chả biết đang ở đâu luôn.- Tôi nhún vai.

- Trường King World – Sensei chen ngang lời tôi.– Hai em ngủ riết mất trí rồi hả?! Vậy để tôi mời hai em lên phòng làm việc với Ban Giám Hiệu cho nhớ ra nhé!

Ba chữ “trường King World” nghe như sét đánh ngang tai, tôi và Trần Thanh không hẹn trước mà cùng nhau đồng thanh la lớn:

- CÁI GÌ! TRƯỜNG KING WORLD !!!!! LÀ TRƯỜNG GÌ??? NGHE TÊN THẤY HÁCH DỊCH QUÁ VẬY.

“Mà cũng hơi thấy quen quen liệu….có phải… thôi bỏ mịa.”


/43

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status