hai chiếc xe băng qua cầu mà tiến tới địa phận của khu vườn rộng lớn này. Hữu Lâm ngồi trên nóc xe của Bạch Thuần mà u sầu trong lòng. Mấy phút trước Bạch Thuần đồng ý cho lão vào nhóm làm lão hào hứng vô cùng nhưng niềm vui cũng chả được bao lâu. Xe đã hết chỗ rồi, phía sau xe thì chất đống đồ thêm cả xe của Phương Khả không tiện chở người nên Bạch Thuần đành phải để cho lão ngồi trên nóc xe.
Trở lại hiện tại, hai chiếc xe đã tiến tới cuối đường của chiếc cầu. Hữu Lâm thực sự là muốn rớt khỏi nóc xe khi mà cây cầu này nó mục nát quá trời, đi xe mà xóc lão muốn rớt khỏi xe.
Dừng lại trước cánh rừng vô tận kia, ánh nắng không lọt nổi qua những tán lá dày đặc nên Bạch Thuần cũng thu hồi lại kết giới. Rêu mọc khóc nơi bao phủ gần nửa cây cầu.
Mọi người khi đã xuống xe hết rồi thì Nam Trường Tư cũng thu hai chiếc xe vào trong không gian. Trước khi hai chiếc xe biến mất thì từ trong chiếc xe của Bạch Thuần, Phượng Bạch nhảy ra khỏi xe qua cửa kính còn chưa đóng, vẫy vẫy cái cánh đã mọc một chút lông kia bay bay về phía Bạch Thuần. Nó vừa bay vừa chíp chíp như mắng Nam Trường Tư.
“Trời, hai chiếc xe đâu mất rồi.”
Nhìn một màn hai chiếc xe bự tổ chảng kia biến mất làm Hữu Lâm chấn động vô cùng, chạy lại chỗ hai chiếc xe biến mất mà sờ sờ không khí, ông tưởng hai chiếc xe đã được tàn hình nhưng Hữu Lâm chả sờ được gì cả.
“Nè lão già ngốc, hai chiếc xe đã được anh Tư đem vào không gian rồi.”
Nhìn hành động ngu ngốc của Hữu Lâm làm Tiểu Hoa buồn cười cực kỳ mà cười cười mà giải thích cho lão.
“Này nhóc con, ta lớn hơn ngươi đấy đừng có xưng hô như vậy.”
Lão buồn bực mà nhìn Tiểu Hoa dám kêu lão là lão già. Lão dù già thật nhưng khuôn mặt trẻ trung này nhìn chỉ mới hai mươi mấy thôi.
“Ta tên Hữu Lâm, có thể gọi ta là ông Lâm cũng được.”
Lão bĩu môi mà nói tên mình ra.
“Vậy ta gọi ông là lão Lâm nha.”
Tiểu Hoa tinh nghịch nhìn lão mà nói cười cười nhe răng lộ ra cái răng khểnh đáng yêu cực kỳ.
Hữu Lâm bị vẻ đáng yêu này thu hút mà xem như con mình. Nhưng hảo cảm đang tăng thì Tiểu Hoa lại giáng cho lão một cái chày vào đầu.
“Lão Lâm ngốc quá.”
Hữu Lâm như hoá đá trước sự đanh đá của cô nương này. Phương Khả cũng bó tay mà không quản cô nàng. Hai người Hữu Lâm và Tiểu Hoa ầm ĩ tung trời.
Bạch Thuần nhìn xuống mặt đất thấy một cục đá đang rung lắc nhưng biên độ rung lắc ấy rất nhỏ khó nhìn rõ bằng mắt thường. Nhưng không bao lâu biên độ rung lắc ngày càng lớn hơn, viên đá nhỏ bằng nắm tay đang rung lẩy bẩy trên đất. Lúc này cả đám người chấn động cực kỳ tưởng động đất.
Bạch Thuần bảo Nam Trường Tư tạo lớp chắn bảo vệ mọi người đi. Nam Trường Tư vừa tạo ra một lớp màn lửa bao quanh bọn họ lại thì từ dưới sông một con rắn nước khổng lồ da sầm sùi đầy vẩy màu đen vươn mình lên khiến cho nước bắn tung toé khắp nơi.
Ngoại hình con vật này khá giống giao long trong truyền thuyết. Dòng sông rộng chứa đựng con quái vật dài 20 mét thè cái lưỡi như rắn của mình ra nhìn về phía màn chắn lửa của Nam Trường Tư. Đôi mắt vàng nhạt không mang xíu độ ấm nào đến từ loài vật máu lạnh này làm cho người nhìn vào mắt nó đều như bị hút linh hồn khỏi cơ thể.
Nam Trường Tư thu lại lớp khiên chắn của mình. Ngoại hình của quái vật trước mặt họ phải gọi là tương phản lớn cực kỳ. Bạch Thuần cảm thán trong lòng mới bước tới địa phận của khu rừng mà đã gặp một con thú dữ như vậy rồi, nếu như vào sâu trong khu rừng thì sẽ như nào.
Con rắn biến dị trước mặt họ đã đạt ngưỡng cấp cấp 19, mà thực lực của động vật biến dị lại hơn thực vật biến dị hẳn vài bậc vì vậy nên rất khó đánh cùng cấp. Dù hiện tại Nam Trường Tư đã cấp 21 nhờ hấp thụ mấy viên nguyên thạch cấp 20 lúc trước Bạch Thuần đưa thì cũng sẽ gặp trở ngại mấy phần.
Bạch Thuần nhanh tay lẹ mắt mà vớ Tiểu Hoa dịch chuyển lên một cành cây cao gần chỗ bọn Nam Trường Tư mà để cô trên đấy. Tiểu Hoa tự nhiên thấy mình bị dịch chuyển đến một nơi cao hơn 20 mét làm cô say sẩm mặt mày mà muốn nôn mửa. Bạch Thuần thấy vậy cũng để cho cô ói mà tạo ra một kết giới bao trùm khu vực này bảo vệ an toàn cho cô.
“Trời, Bạch Thuần và tiểu cô nương bỗng dưng biến mất rồi.”
Ở phía dưới thì Bạch Thuần và Tiểu Hoa đột nhiên biến mất làm Hữu Lâm tưởng họ bị bắt cóc không nên mới hốt hoảng mà chạy lại báo cho Nam Trường Tư.
“Không sao đâu, họ đã đến nơi an toàn rồi.”
Nam Trường Tư chỉ để lại một câu mà tung ra nhiều hoả cầu tấn công con mãng xà kia. Nó vốn sống dưới nước nên lửa đối với nó nó không sợ lắm.
Phương Khả bắn ra chùm tia sáng về phía đầu của mãng xà làm nó bị ánh sáng chói mắt kia làm đau mắt, mà phải nhắm mắt lại.
Hai người phối hợp ăn ý mà tấn công mãng xà khiến nó phải bị phân tâm mà sơ ý lộ ra điểm yếu.
Hữu Lâm thấy hai người đánh hăng vậy lão cũng muốn giúp một tay. Lão chấp tay tạo thành ấn pháp mà miệng lẩm bẩm thần chú cổ xưa không thuộc về ngôn ngữ hiện này của thế giới này. Đây là kỹ năng sát thương diện rộng trong bí tịch của gia tộc lão nhưng đã được lão cải tiến lại. Trong khi con rắn khổng lồ đang phải phân tâm mà chiến đấu với hai người Phương Khả và Nam Trường Tư thì từ trên đầu nó một vòng tròn lưỡng cực lớn che kín cả thân hình nó.
Bầu trời đang nắng chói chang bị mây mù che kín, nhưng tia chớm ẩn nhẫn sau lớp mây đen kia như đang đợi hiệu lệnh. Vòng tròn lưỡng nghi bỗng dưng phát sáng lên thu hút những lôi sét trên bầu trời đánh xuống, Nam Trường Tư và Phương Khả nhìn phép thuật này của lão già kia làm hai người họ phải dè chừng người thần bí này.
Những tia chớp mạnh mẽ mang theo thiên ý đánh vào vòng tròn lưỡng nghi, càng ngày càng nhiều tia sét đánh xuống. Mãng xà như cảm nhận được mùi nghi hiểm mà muốn thoát khỏi vòng tròn lưỡng nghi trên đầu nhưng Nam Trường Tư không để nó làm vậy.
“Cấm xích không phù”
Từ trong không khí những sợi xích màu tím lao ra chói chặt cơ thể mãnh xà khiến nó động đậy không được, nó bị giữ chặt cơ thể khiến nó chỉ có thể sử dụng đuôi mình quật vào người đang thi triển kỹ năng là Nam Trường Tư hòng thoát ra. Nhưng Phương Khả đã ngăn chặn nó khiến nó quật cái đuôi trong vô vọng.
Bạch Thuần nhìn một màn kết hợp kỹ năng đầy đặc sắc của bọn nghĩ rằng bọn họ công nhận cũng hợp nhau về mảng đánh đấm. Cậu ngồi ở cành cây dày cộp mà đung đưa chân ngắm nhìn con mãng xà bị tói chặt kia, ánh mắt loé lên vài suy nghĩ, khoé môi cong lên trông cực kỳ thiếu đánh. Tiểu Hoa thì ngất xỉu do sợ độ cao nặng rồi, nên Bạch Thuần chỉ có thể bất lực để cô dựa vào thân cây cắn cáp kia mà xỉu tiếp đi. Trách cậu sau được, cậu đâu rành chăm sóc người khác đâu.
Trở lại hiện tại, hai chiếc xe đã tiến tới cuối đường của chiếc cầu. Hữu Lâm thực sự là muốn rớt khỏi nóc xe khi mà cây cầu này nó mục nát quá trời, đi xe mà xóc lão muốn rớt khỏi xe.
Dừng lại trước cánh rừng vô tận kia, ánh nắng không lọt nổi qua những tán lá dày đặc nên Bạch Thuần cũng thu hồi lại kết giới. Rêu mọc khóc nơi bao phủ gần nửa cây cầu.
Mọi người khi đã xuống xe hết rồi thì Nam Trường Tư cũng thu hai chiếc xe vào trong không gian. Trước khi hai chiếc xe biến mất thì từ trong chiếc xe của Bạch Thuần, Phượng Bạch nhảy ra khỏi xe qua cửa kính còn chưa đóng, vẫy vẫy cái cánh đã mọc một chút lông kia bay bay về phía Bạch Thuần. Nó vừa bay vừa chíp chíp như mắng Nam Trường Tư.
“Trời, hai chiếc xe đâu mất rồi.”
Nhìn một màn hai chiếc xe bự tổ chảng kia biến mất làm Hữu Lâm chấn động vô cùng, chạy lại chỗ hai chiếc xe biến mất mà sờ sờ không khí, ông tưởng hai chiếc xe đã được tàn hình nhưng Hữu Lâm chả sờ được gì cả.
“Nè lão già ngốc, hai chiếc xe đã được anh Tư đem vào không gian rồi.”
Nhìn hành động ngu ngốc của Hữu Lâm làm Tiểu Hoa buồn cười cực kỳ mà cười cười mà giải thích cho lão.
“Này nhóc con, ta lớn hơn ngươi đấy đừng có xưng hô như vậy.”
Lão buồn bực mà nhìn Tiểu Hoa dám kêu lão là lão già. Lão dù già thật nhưng khuôn mặt trẻ trung này nhìn chỉ mới hai mươi mấy thôi.
“Ta tên Hữu Lâm, có thể gọi ta là ông Lâm cũng được.”
Lão bĩu môi mà nói tên mình ra.
“Vậy ta gọi ông là lão Lâm nha.”
Tiểu Hoa tinh nghịch nhìn lão mà nói cười cười nhe răng lộ ra cái răng khểnh đáng yêu cực kỳ.
Hữu Lâm bị vẻ đáng yêu này thu hút mà xem như con mình. Nhưng hảo cảm đang tăng thì Tiểu Hoa lại giáng cho lão một cái chày vào đầu.
“Lão Lâm ngốc quá.”
Hữu Lâm như hoá đá trước sự đanh đá của cô nương này. Phương Khả cũng bó tay mà không quản cô nàng. Hai người Hữu Lâm và Tiểu Hoa ầm ĩ tung trời.
Bạch Thuần nhìn xuống mặt đất thấy một cục đá đang rung lắc nhưng biên độ rung lắc ấy rất nhỏ khó nhìn rõ bằng mắt thường. Nhưng không bao lâu biên độ rung lắc ngày càng lớn hơn, viên đá nhỏ bằng nắm tay đang rung lẩy bẩy trên đất. Lúc này cả đám người chấn động cực kỳ tưởng động đất.
Bạch Thuần bảo Nam Trường Tư tạo lớp chắn bảo vệ mọi người đi. Nam Trường Tư vừa tạo ra một lớp màn lửa bao quanh bọn họ lại thì từ dưới sông một con rắn nước khổng lồ da sầm sùi đầy vẩy màu đen vươn mình lên khiến cho nước bắn tung toé khắp nơi.
Ngoại hình con vật này khá giống giao long trong truyền thuyết. Dòng sông rộng chứa đựng con quái vật dài 20 mét thè cái lưỡi như rắn của mình ra nhìn về phía màn chắn lửa của Nam Trường Tư. Đôi mắt vàng nhạt không mang xíu độ ấm nào đến từ loài vật máu lạnh này làm cho người nhìn vào mắt nó đều như bị hút linh hồn khỏi cơ thể.
Nam Trường Tư thu lại lớp khiên chắn của mình. Ngoại hình của quái vật trước mặt họ phải gọi là tương phản lớn cực kỳ. Bạch Thuần cảm thán trong lòng mới bước tới địa phận của khu rừng mà đã gặp một con thú dữ như vậy rồi, nếu như vào sâu trong khu rừng thì sẽ như nào.
Con rắn biến dị trước mặt họ đã đạt ngưỡng cấp cấp 19, mà thực lực của động vật biến dị lại hơn thực vật biến dị hẳn vài bậc vì vậy nên rất khó đánh cùng cấp. Dù hiện tại Nam Trường Tư đã cấp 21 nhờ hấp thụ mấy viên nguyên thạch cấp 20 lúc trước Bạch Thuần đưa thì cũng sẽ gặp trở ngại mấy phần.
Bạch Thuần nhanh tay lẹ mắt mà vớ Tiểu Hoa dịch chuyển lên một cành cây cao gần chỗ bọn Nam Trường Tư mà để cô trên đấy. Tiểu Hoa tự nhiên thấy mình bị dịch chuyển đến một nơi cao hơn 20 mét làm cô say sẩm mặt mày mà muốn nôn mửa. Bạch Thuần thấy vậy cũng để cho cô ói mà tạo ra một kết giới bao trùm khu vực này bảo vệ an toàn cho cô.
“Trời, Bạch Thuần và tiểu cô nương bỗng dưng biến mất rồi.”
Ở phía dưới thì Bạch Thuần và Tiểu Hoa đột nhiên biến mất làm Hữu Lâm tưởng họ bị bắt cóc không nên mới hốt hoảng mà chạy lại báo cho Nam Trường Tư.
“Không sao đâu, họ đã đến nơi an toàn rồi.”
Nam Trường Tư chỉ để lại một câu mà tung ra nhiều hoả cầu tấn công con mãng xà kia. Nó vốn sống dưới nước nên lửa đối với nó nó không sợ lắm.
Phương Khả bắn ra chùm tia sáng về phía đầu của mãng xà làm nó bị ánh sáng chói mắt kia làm đau mắt, mà phải nhắm mắt lại.
Hai người phối hợp ăn ý mà tấn công mãng xà khiến nó phải bị phân tâm mà sơ ý lộ ra điểm yếu.
Hữu Lâm thấy hai người đánh hăng vậy lão cũng muốn giúp một tay. Lão chấp tay tạo thành ấn pháp mà miệng lẩm bẩm thần chú cổ xưa không thuộc về ngôn ngữ hiện này của thế giới này. Đây là kỹ năng sát thương diện rộng trong bí tịch của gia tộc lão nhưng đã được lão cải tiến lại. Trong khi con rắn khổng lồ đang phải phân tâm mà chiến đấu với hai người Phương Khả và Nam Trường Tư thì từ trên đầu nó một vòng tròn lưỡng cực lớn che kín cả thân hình nó.
Bầu trời đang nắng chói chang bị mây mù che kín, nhưng tia chớm ẩn nhẫn sau lớp mây đen kia như đang đợi hiệu lệnh. Vòng tròn lưỡng nghi bỗng dưng phát sáng lên thu hút những lôi sét trên bầu trời đánh xuống, Nam Trường Tư và Phương Khả nhìn phép thuật này của lão già kia làm hai người họ phải dè chừng người thần bí này.
Những tia chớp mạnh mẽ mang theo thiên ý đánh vào vòng tròn lưỡng nghi, càng ngày càng nhiều tia sét đánh xuống. Mãng xà như cảm nhận được mùi nghi hiểm mà muốn thoát khỏi vòng tròn lưỡng nghi trên đầu nhưng Nam Trường Tư không để nó làm vậy.
“Cấm xích không phù”
Từ trong không khí những sợi xích màu tím lao ra chói chặt cơ thể mãnh xà khiến nó động đậy không được, nó bị giữ chặt cơ thể khiến nó chỉ có thể sử dụng đuôi mình quật vào người đang thi triển kỹ năng là Nam Trường Tư hòng thoát ra. Nhưng Phương Khả đã ngăn chặn nó khiến nó quật cái đuôi trong vô vọng.
Bạch Thuần nhìn một màn kết hợp kỹ năng đầy đặc sắc của bọn nghĩ rằng bọn họ công nhận cũng hợp nhau về mảng đánh đấm. Cậu ngồi ở cành cây dày cộp mà đung đưa chân ngắm nhìn con mãng xà bị tói chặt kia, ánh mắt loé lên vài suy nghĩ, khoé môi cong lên trông cực kỳ thiếu đánh. Tiểu Hoa thì ngất xỉu do sợ độ cao nặng rồi, nên Bạch Thuần chỉ có thể bất lực để cô dựa vào thân cây cắn cáp kia mà xỉu tiếp đi. Trách cậu sau được, cậu đâu rành chăm sóc người khác đâu.
/76
|