Cô vậy mà lại xuyên vào thân của một người chết!
Cố Miên nhe răng trợn mắt xoa xoa cánh tay và khuôn mặt cứng ngắc, cảm nhận thân thể ấm lên từng chút một. Cô suy đoán thân thể này cũng chỉ vừa chết một hai tiếng trước, bên giường còn đặt một bình thuốc ngủ trống không.
Phòng thuê tối tăm, rèm cửa sổ xanh trắng đóng chặt, trong phòng ngoại trừ chiếc giường gỗ cọ cổ xưa, cùng một tủ quần áo kiểu cũ, trên đất chỉ bày vài thùng giấy, thì hoàn toàn trống trải chỉ bày mấy cái hộp, có thể thấy được sự túng quẫn của chủ nhân nó.
Trên cửa tủ quần áo dán một tấm gương hình chữ nhật một cách qua loa, thông qua cái gương này, Cố Miên nhìn thấy chính mình của hiện tại ——
Cô không có rít gào, chẳng qua chỉ cảm thấy, tuyệt vọng…
Nhìn qua thì bây giờ cô phải hơn 190 cân (trên 86 kg), tương tự, trông cả người cô bây giờ hình như chỉ cao 1m63, áo T-shirt màu trắng in hình con khỉ rộng thùng thình cũng khó mà che hết thịt mỡ trên người cô, run lên một cái, khuôn mặt y như cái bánh hàng thật giá thật,chèn ép tới mức không thể thấy rõ ngũ quan, da dẻ vàng vọt sạm đen, nhìn đến liền cảm thấy bẩn thỉu, mái tóc không ngắn không dài rũ xuống một cách mất tự nhiên.
Chủ nhân trước đó cũng vì vừa mập vừa xấu, từ nhỏ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, chê cười, ngay cả sau khi tốt nghiệp đại học danh tiếng cũng không tìm được công việc, áp lực trong lòng quá lớn, mới uống thuốc ngủ tự sát.
Cố Miên đột nhiên nhớ đến một câu nói làm người khác cực kỳ đau thương:
“Thế giới này tất cả đều là người gầy.”
Chơi nhau à! = 皿 =!!
Trước khi xuyên không cô tốt xấu gì cũng chỉ hơi mập mà thôi, thật sự chỉ là hơi mập! Hiện tại lại xuyên trúng một cô béo tới mức khiến người ta tuyệt vọng là chuyện gì xảy ra = 口 =!
Đại thần xuyên không ngươi gạt người như thế cha ngươi biết không?!
—— « Cứu vớt đời hệ thống » Nhiệm vụ một: Biến đổi nàng mập.
—— Xin mời người chơi nỗ lực xoay chuyển cuộc sống bi kịch thành ngọt văn, chấm điểm cuối cùng sau khi kết thúc sẽ do hệ thống tự động tiến hành, từ tám điểm trở lên tức là thông qua, phần thưởng là một viên thuộc tính bất kỳ, nếu từ tám điểm trở xuống, thì phải tiến vào ngược văn để rèn luyện nhiệm vụ.
—— Trong mỗi nhiệm vụ chỉ có một cơ hội kiểm tra cho điểm.
Im lặng là vàng.
Cả mặt Cố Miên cứng lại, thực chất là vì phỉ nhổ hết nổi rồi.
Giọng nói điện tử lạnh lẽo vẫn lờn vờn trong đầu như cũ, là một thành viên chuyên trà trộn vào 123 Ngôn Tình (web ngôn tình*), cuối cùng Cố Miên cũng hiểu rõ mình bị ‘thần thánh nào đó’ tuyển chọn để tiến hành trò chơi xuyên không, theo xu hướng này, hình như là series nhiệm vụ mau xuyên….
Vấn đề là, phải biết rằng cô là một đứa không phải văn ngọt ngào trong sáng thì không đọc, thậm chí chính kịch cũng có thể bị cô phân vào thể loại ngược văn, thế mà lại dùng chuyện rèn luyện trong ngược văn để trừng phạt cô!
Đây rõ ràng là đánh rắn đánh giập đầu mà! (có cái gì đó kỳ cục vừa chui vào ấy nhỉ?)
Chỉ cần nghĩ đến không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị ném vào ngược văn, cô liền cảm thấy cực kỳ đau “trứng” (**), tuy rằng cô không có “trứng”, tuy rằng cô cũng đã cảm thấy hiện thực lúc này ngược lắm rồi, nhưng tốt xấu gì chắc cũng không gãy tay gãy chân hay bị QJ(***) gì đó, nhân vật chính chỉ là người bình thường thì cô đã rất hài lòng rồi.
Đến đâu hay tới đó.
Muốn xoay chuyển cuộc đời bi kịch của em gái mập thành ngọt văn, đầu tiên, cần giảm béo!
Vâng, là cô, Cố Miên của hiện tại, muốn giảm béo… tiếp tục căn cứ vào xu hướng tình hình trước sau như một trong ngọt văn, tình yêu rất quan trọng, muốn ngọt ngào hạnh phúc gì đó, nhất định phải chiếm đóng một người đàn ông! Điều này không sai, tất nhiên, việc đảm bảo nhất, chính là hai tay đều phải nắm chặt tình yêu và sự nghiệp!
“Cốc cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Cố Miên!” Nghe giống như giọng nói thô ráp của phụ nữ trung niên.
Cố Miên gấp gáp đứng lên run rẩy vài bước chạy tới cửa, mở cửa ra, mở to đôi mắt cá chết nhìn chủ nhà trọ mặc một cái áo khoác lông màu hồng to đùng đến đòi nợ ở trước mặt.
Chủ nhà trọ ghét bỏ quét mắt nhìn cô: “Cố Miên, tiền thuê nhà tháng này của cô còn chưa trả! Cuối tháng này nhất định phải giao hết cho tôi, không thì cứ dọn ra ngoài mà ở.”
Cố Miên gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại, mới thấy bà chủ nhà hài lòng xoay người rời đi.
Đóng cửa, lại chui về trong căn phòng đơn của mình, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống ‘phiền toái’ này.
Cơ sở kinh tế định đoạt kiến trúc thượng tầng! (ý nói: nguồn tiền bạc là thứ quyết định cuộc sống có tốt hay không, giống như khi xây dựng, nguồn vốn phải nhiều thì mới xây được tầng cao)
Cho nên lúc này cô cần nghĩ ra biện pháp kiếm chút tiền để thỏa mãn nhu cầu sinh tồn cơ bản của chính mình.
Chủ nhân cũ từ nhỏ lớn lên trong một gia đình chỉ có một phụ huynh, quê quán ở phía nam, mà hiện tại cô là một kẻ trôi dạt lên phía bắc, tuy tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng bản thân lại thuộc về loại hình chăm chỉ theo kiểu cần cù bù thông minh, thiên phú rõ ràng không đủ, dù tốt nghiệp khoa ngoại ngữ, thế nhưng vì đủ loại nguyên nhân như hình dáng, tính cách và khả năng biểu đạt, nên vẫn không tìm được công việc phù hợp, chỉ có thể chôn mình trong căn phòng trọ ngày này qua ngày khác.
Mãi tới khi Cố Miên đến.
Đối mặt với cái cuộc sống đầy bi kịch chèn ép này, ngay cả Cố Miên nằm trong nhóm có quá khứ xem như yên ổn thuận buồm xuôi gió cũng cảm thấy căng thẳng muốn chết, nói cho hay, người ta sống cũng đâu có dễ dàng đâu. Cố Miên sống tới hai mươi ba tuổi, cũng từng gặp phải biến cố gia đình, người yêu phản bội, sự nghiệp ngăn trở, cho nên cũng đã có lúc phải sống với nỗi tự ti.
Giống như lúc cô chỉ mới có mười mấy tuổi, cùng một chị lớp trên thảo luận, rằng sau này cuối cùng nên chọn công việc tương đối dễ làm, dễ thăng chức.
Chị lớp trên nói: “Thật ra đều như nhau, không có loại công việc nào dễ thăng chức cả.”
Câu nói này làm Cố Miên triệt để nghẹn họng.
Đời là như thế, bất luận bạn lựa chọn cuộc sống như thế nào, thực chất đều sẽ không nhẹ nhàng thoải mái, cũng chẳng thể nào chỉ đơn giản thoắt một cái liền biến thành người chiến thắng cuộc sống.
Chuyên môn ban đầu của Cố Miên là ngành phiên dịch thuộc khoa ngoại ngữ, so với chủ nhân cũ mà nói, thiên phú của cô rất tốt, bởi vì nền tảng văn học tiếng Trung tốt hơn nhiều so với người khác, nên trong công việc phiên dịch văn học cũng có chút tâm đắc. Bốn năm học đại học, Cố Miên không hề hẹn hò yêu đương, hoàn toàn đặt thời gian vào chuyện học, trong đó tiếp nhận không ít công tác phiên dịch từ các nhà xuất bản hoặc tạp chí, thời gian trống còn tham gia các loại hội thảo triển lãm quốc tế, hội thảo giao lưu, làm tình nguyện viên đảm nhiệm việc tiếp đón hoặc thông dịch viên chuyên nghiệp, thời điểm nửa học kỳ sau của năm ba, Cố Miên đã giành được offer thực tập từ vài xí nghiệp danh tiếng, mà trong trường học, cô cũng có cơ hội nhận được giấy đề cử lên thẳng cao học.
Về phần yêu đương, cũng là chỉ là hồi ức lông bông của tuổi trẻ những năm trung học mà thôi.
Cố Miên yêu quá sâu nặng, tuy trải qua việc chỉ cần nghĩ đến liền thấy chua xót, nhưng cô cầm được thì buông được, mạnh nhất chính là năng lực tự lành của tâm lý, đã sớm ném đoạn tình cảm nam nữ này qua một bên rồi.
Nhưng với tình huống hiện nay, xem ra cô phải yêu thêm lần nữa.
Được rồi, nhu cầu tinh thần là thứ yếu mà thôi, bây giờ trước tiên phải giải quyết vấn đề kinh tế đã.
Cố Miên lục tìm trong trí óc một chút, cuối cùng cũng khoét ra vài tin tức giữa một đống ký ức mơ mơ hồ hồ, thì ra thời điểm còn học đại học cô có một thầy chủ nhiệm rất hòa ái dễ gần, họ Tống, đối xử rất tốt với Cố Miên, là một trong số ít những người nhìn Cố Miên mà không mang theo thành kiến, thường xuyên cổ vũ cô học tập, hi vọng cô tăng vận động để bớt mập một chút, tuy vị giáo sư Tống gần năm mươi đó thật sự có lòng tốt, nhưng Cố Miên nguyên bản lại quá nhát gan yếu kém, không thể khai thông, rõ ràng bỏ mất cơ hội thâm giao, thật ra nếu cô chủ động một chút, thì đã có thể làm vị giáo sư già ấy trực tiếp giúp cô giới thiệu vài công tác phiên dịch không cần lộ mặt, kết quả, cuối cùng vẫn khiến vị giáo sư Tống cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm.
Như vậy, hiện tại chắc là cô có thể thử xem nhỉ.
Hơn nữa, cô nhớ bây giờ còn chưa tới ngày thi vào cao học, giáo sư Tống vẫn đang nhận thêm nghiên cứu sinh.
Nghĩ xong, Cố Miên lập tức vớ lấy chiếc Nokia kiểu cũ, tìm được dãy số của giáo sư Tống từ trong cái danh sách ít ỏi.
“Thầy Tống, chào thầy, em là Cố Miên.”
“Cố Miên?!”
Cố Miên nhe răng trợn mắt xoa xoa cánh tay và khuôn mặt cứng ngắc, cảm nhận thân thể ấm lên từng chút một. Cô suy đoán thân thể này cũng chỉ vừa chết một hai tiếng trước, bên giường còn đặt một bình thuốc ngủ trống không.
Phòng thuê tối tăm, rèm cửa sổ xanh trắng đóng chặt, trong phòng ngoại trừ chiếc giường gỗ cọ cổ xưa, cùng một tủ quần áo kiểu cũ, trên đất chỉ bày vài thùng giấy, thì hoàn toàn trống trải chỉ bày mấy cái hộp, có thể thấy được sự túng quẫn của chủ nhân nó.
Trên cửa tủ quần áo dán một tấm gương hình chữ nhật một cách qua loa, thông qua cái gương này, Cố Miên nhìn thấy chính mình của hiện tại ——
Cô không có rít gào, chẳng qua chỉ cảm thấy, tuyệt vọng…
Nhìn qua thì bây giờ cô phải hơn 190 cân (trên 86 kg), tương tự, trông cả người cô bây giờ hình như chỉ cao 1m63, áo T-shirt màu trắng in hình con khỉ rộng thùng thình cũng khó mà che hết thịt mỡ trên người cô, run lên một cái, khuôn mặt y như cái bánh hàng thật giá thật,chèn ép tới mức không thể thấy rõ ngũ quan, da dẻ vàng vọt sạm đen, nhìn đến liền cảm thấy bẩn thỉu, mái tóc không ngắn không dài rũ xuống một cách mất tự nhiên.
Chủ nhân trước đó cũng vì vừa mập vừa xấu, từ nhỏ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, chê cười, ngay cả sau khi tốt nghiệp đại học danh tiếng cũng không tìm được công việc, áp lực trong lòng quá lớn, mới uống thuốc ngủ tự sát.
Cố Miên đột nhiên nhớ đến một câu nói làm người khác cực kỳ đau thương:
“Thế giới này tất cả đều là người gầy.”
Chơi nhau à! = 皿 =!!
Trước khi xuyên không cô tốt xấu gì cũng chỉ hơi mập mà thôi, thật sự chỉ là hơi mập! Hiện tại lại xuyên trúng một cô béo tới mức khiến người ta tuyệt vọng là chuyện gì xảy ra = 口 =!
Đại thần xuyên không ngươi gạt người như thế cha ngươi biết không?!
—— « Cứu vớt đời hệ thống » Nhiệm vụ một: Biến đổi nàng mập.
—— Xin mời người chơi nỗ lực xoay chuyển cuộc sống bi kịch thành ngọt văn, chấm điểm cuối cùng sau khi kết thúc sẽ do hệ thống tự động tiến hành, từ tám điểm trở lên tức là thông qua, phần thưởng là một viên thuộc tính bất kỳ, nếu từ tám điểm trở xuống, thì phải tiến vào ngược văn để rèn luyện nhiệm vụ.
—— Trong mỗi nhiệm vụ chỉ có một cơ hội kiểm tra cho điểm.
Im lặng là vàng.
Cả mặt Cố Miên cứng lại, thực chất là vì phỉ nhổ hết nổi rồi.
Giọng nói điện tử lạnh lẽo vẫn lờn vờn trong đầu như cũ, là một thành viên chuyên trà trộn vào 123 Ngôn Tình (web ngôn tình*), cuối cùng Cố Miên cũng hiểu rõ mình bị ‘thần thánh nào đó’ tuyển chọn để tiến hành trò chơi xuyên không, theo xu hướng này, hình như là series nhiệm vụ mau xuyên….
Vấn đề là, phải biết rằng cô là một đứa không phải văn ngọt ngào trong sáng thì không đọc, thậm chí chính kịch cũng có thể bị cô phân vào thể loại ngược văn, thế mà lại dùng chuyện rèn luyện trong ngược văn để trừng phạt cô!
Đây rõ ràng là đánh rắn đánh giập đầu mà! (có cái gì đó kỳ cục vừa chui vào ấy nhỉ?)
Chỉ cần nghĩ đến không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị ném vào ngược văn, cô liền cảm thấy cực kỳ đau “trứng” (**), tuy rằng cô không có “trứng”, tuy rằng cô cũng đã cảm thấy hiện thực lúc này ngược lắm rồi, nhưng tốt xấu gì chắc cũng không gãy tay gãy chân hay bị QJ(***) gì đó, nhân vật chính chỉ là người bình thường thì cô đã rất hài lòng rồi.
Đến đâu hay tới đó.
Muốn xoay chuyển cuộc đời bi kịch của em gái mập thành ngọt văn, đầu tiên, cần giảm béo!
Vâng, là cô, Cố Miên của hiện tại, muốn giảm béo… tiếp tục căn cứ vào xu hướng tình hình trước sau như một trong ngọt văn, tình yêu rất quan trọng, muốn ngọt ngào hạnh phúc gì đó, nhất định phải chiếm đóng một người đàn ông! Điều này không sai, tất nhiên, việc đảm bảo nhất, chính là hai tay đều phải nắm chặt tình yêu và sự nghiệp!
“Cốc cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Cố Miên!” Nghe giống như giọng nói thô ráp của phụ nữ trung niên.
Cố Miên gấp gáp đứng lên run rẩy vài bước chạy tới cửa, mở cửa ra, mở to đôi mắt cá chết nhìn chủ nhà trọ mặc một cái áo khoác lông màu hồng to đùng đến đòi nợ ở trước mặt.
Chủ nhà trọ ghét bỏ quét mắt nhìn cô: “Cố Miên, tiền thuê nhà tháng này của cô còn chưa trả! Cuối tháng này nhất định phải giao hết cho tôi, không thì cứ dọn ra ngoài mà ở.”
Cố Miên gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại, mới thấy bà chủ nhà hài lòng xoay người rời đi.
Đóng cửa, lại chui về trong căn phòng đơn của mình, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống ‘phiền toái’ này.
Cơ sở kinh tế định đoạt kiến trúc thượng tầng! (ý nói: nguồn tiền bạc là thứ quyết định cuộc sống có tốt hay không, giống như khi xây dựng, nguồn vốn phải nhiều thì mới xây được tầng cao)
Cho nên lúc này cô cần nghĩ ra biện pháp kiếm chút tiền để thỏa mãn nhu cầu sinh tồn cơ bản của chính mình.
Chủ nhân cũ từ nhỏ lớn lên trong một gia đình chỉ có một phụ huynh, quê quán ở phía nam, mà hiện tại cô là một kẻ trôi dạt lên phía bắc, tuy tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng bản thân lại thuộc về loại hình chăm chỉ theo kiểu cần cù bù thông minh, thiên phú rõ ràng không đủ, dù tốt nghiệp khoa ngoại ngữ, thế nhưng vì đủ loại nguyên nhân như hình dáng, tính cách và khả năng biểu đạt, nên vẫn không tìm được công việc phù hợp, chỉ có thể chôn mình trong căn phòng trọ ngày này qua ngày khác.
Mãi tới khi Cố Miên đến.
Đối mặt với cái cuộc sống đầy bi kịch chèn ép này, ngay cả Cố Miên nằm trong nhóm có quá khứ xem như yên ổn thuận buồm xuôi gió cũng cảm thấy căng thẳng muốn chết, nói cho hay, người ta sống cũng đâu có dễ dàng đâu. Cố Miên sống tới hai mươi ba tuổi, cũng từng gặp phải biến cố gia đình, người yêu phản bội, sự nghiệp ngăn trở, cho nên cũng đã có lúc phải sống với nỗi tự ti.
Giống như lúc cô chỉ mới có mười mấy tuổi, cùng một chị lớp trên thảo luận, rằng sau này cuối cùng nên chọn công việc tương đối dễ làm, dễ thăng chức.
Chị lớp trên nói: “Thật ra đều như nhau, không có loại công việc nào dễ thăng chức cả.”
Câu nói này làm Cố Miên triệt để nghẹn họng.
Đời là như thế, bất luận bạn lựa chọn cuộc sống như thế nào, thực chất đều sẽ không nhẹ nhàng thoải mái, cũng chẳng thể nào chỉ đơn giản thoắt một cái liền biến thành người chiến thắng cuộc sống.
Chuyên môn ban đầu của Cố Miên là ngành phiên dịch thuộc khoa ngoại ngữ, so với chủ nhân cũ mà nói, thiên phú của cô rất tốt, bởi vì nền tảng văn học tiếng Trung tốt hơn nhiều so với người khác, nên trong công việc phiên dịch văn học cũng có chút tâm đắc. Bốn năm học đại học, Cố Miên không hề hẹn hò yêu đương, hoàn toàn đặt thời gian vào chuyện học, trong đó tiếp nhận không ít công tác phiên dịch từ các nhà xuất bản hoặc tạp chí, thời gian trống còn tham gia các loại hội thảo triển lãm quốc tế, hội thảo giao lưu, làm tình nguyện viên đảm nhiệm việc tiếp đón hoặc thông dịch viên chuyên nghiệp, thời điểm nửa học kỳ sau của năm ba, Cố Miên đã giành được offer thực tập từ vài xí nghiệp danh tiếng, mà trong trường học, cô cũng có cơ hội nhận được giấy đề cử lên thẳng cao học.
Về phần yêu đương, cũng là chỉ là hồi ức lông bông của tuổi trẻ những năm trung học mà thôi.
Cố Miên yêu quá sâu nặng, tuy trải qua việc chỉ cần nghĩ đến liền thấy chua xót, nhưng cô cầm được thì buông được, mạnh nhất chính là năng lực tự lành của tâm lý, đã sớm ném đoạn tình cảm nam nữ này qua một bên rồi.
Nhưng với tình huống hiện nay, xem ra cô phải yêu thêm lần nữa.
Được rồi, nhu cầu tinh thần là thứ yếu mà thôi, bây giờ trước tiên phải giải quyết vấn đề kinh tế đã.
Cố Miên lục tìm trong trí óc một chút, cuối cùng cũng khoét ra vài tin tức giữa một đống ký ức mơ mơ hồ hồ, thì ra thời điểm còn học đại học cô có một thầy chủ nhiệm rất hòa ái dễ gần, họ Tống, đối xử rất tốt với Cố Miên, là một trong số ít những người nhìn Cố Miên mà không mang theo thành kiến, thường xuyên cổ vũ cô học tập, hi vọng cô tăng vận động để bớt mập một chút, tuy vị giáo sư Tống gần năm mươi đó thật sự có lòng tốt, nhưng Cố Miên nguyên bản lại quá nhát gan yếu kém, không thể khai thông, rõ ràng bỏ mất cơ hội thâm giao, thật ra nếu cô chủ động một chút, thì đã có thể làm vị giáo sư già ấy trực tiếp giúp cô giới thiệu vài công tác phiên dịch không cần lộ mặt, kết quả, cuối cùng vẫn khiến vị giáo sư Tống cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm.
Như vậy, hiện tại chắc là cô có thể thử xem nhỉ.
Hơn nữa, cô nhớ bây giờ còn chưa tới ngày thi vào cao học, giáo sư Tống vẫn đang nhận thêm nghiên cứu sinh.
Nghĩ xong, Cố Miên lập tức vớ lấy chiếc Nokia kiểu cũ, tìm được dãy số của giáo sư Tống từ trong cái danh sách ít ỏi.
“Thầy Tống, chào thầy, em là Cố Miên.”
“Cố Miên?!”
/4
|