So với tưởng tượng của Cố Miên, cuộc huấn luyện ma quỷ này còn đáng sợ hơn, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được hệ thống là cố tình….. Cố tình….= 皿 =
Mỗi lần huấn luyện, đều là đem cơ thể của cô bức đến cực hạn mới ngừng, thực đơn cũng được khống chế một cách nghiêm ngặt, nếu không phải nhờ hệ thống cho cô uống những thứ kỳ quái, đến lúc cơ thể cô giảm béo thành công, thì người cũng triệt để bị hủy diệt rồi.
Đây là hành động bất đắc dĩ dưới áp lực lớn, các bạn nhỏ xin chớ làm theo.
Sau đó, thành quả cuối cùng —— ròng rã mười bốn ngày, cân nặng của cô từ 140 cân giảm xuống còn 100 cân, giảm được 40 cân. ( 1 cân ~ 0.5 kg)
Hiện tại có thể dùng thay da đổi thịt để hình dung Cố Miên, coi như Cố Miên trong quá khứ chỉ hơi mập một chút cũng không nhịn được mãnh liệt cảm thán một lần, cô rốt cục cảm nhận được cái gì là gầy một lần dắt lừa thuê(*)QAQ
(*)Vất vả 1 lần sung sướng cả đời
Người cao 1m63, cân nặng 50kg, vừa vặn, không đến nỗi như cây gậy trúc không có thịt, chỉ có xương, mà là có chút nở nang, lại thêm khống chế thực đơn, ẩm thực kết hợp thể thao, làm bắp thịt săn chắc, thoạt nhìn cũng trở nên đẹp mắt hơn.
Ngược lại với trước kia, cô bây giờ dù chỉ mặc quần short áo phông trắng đi trên đường cũng có thể xem như mỹ nữ.
Người gầy quả nhiên mặc gì cũng đẹp, chỉ cần không quá kém, gầy đi, tự nhiên tinh thần sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, lúc mập thì cả người đều có cảm giác bóng mỡ ~~ Cố Miên đã sâu sắc trải nghiệm hai sự khác biệt này.
Đến cuối tháng chủ nhà trọ đầu mì tôm(1) đến thu tiền thuê nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy Cố Miên thì sợ hết hồn, còn tưởng đi sai chỗ.
“Cô là ai?! Cố Miên đâu?” Đầu mì tôm cho là Cố Miên không muốn trả tiền nhà mà trốn nợ.
“Dì, con là Cố Miên.” Cố Miên cười híp mắt nhìn chủ nhà trọ, lấy ra 2500 đồng đưa cho bà ta.
“Cái gì?”
Đầu mì tôm bình thường yêu nhất là tiền cũng không lấy, bà ta nhớ rõ Cố Miên là cô béo nặng ịch, so với tủ lạnh nhà bà ta còn to hơn ấy chứ?! Lúc này lại gầy như cây cột là sao?
“Em gái, em nói cho tôi biết, có phải em uống thuốc giảm cân gì không?! Giới thiệu cho tôi một chút đi? Có tác dụng phụ không?” Đầu mì tôm nghĩ đến độ khả thi, lập tức cười tươi như hoa cúc kéo tay Cố Miên nói chuyện.
“Ha ha….” Cố Miên cong khóe miệng cười cười.
Sau đó, cô kể cho đầu mì tôm nghe khoảng thời gian thê thảm này một cách sinh động như thật, làm người nghe sợ sững sờ, ánh mắt nhìn Cố Miên cũng trở nên không bình thường, giống như nhìn người bị thần kinh, cuối cùng thu tiền vội vàng rời đi.
Đuổi chủ nhà đi, Cố Miên dự định tháng sau chuyển chỗ ở, điều kiện nơi này quá kém, hơn nữa còn ẩm ướt lạnh lẽo, ở đây lâu cô sợ mình sẽ bị bệnh phong thấp.
Những ngày vừa qua, nhờ giáo sư Tống cô nhận được rất nhiều bản thảo tài chính cần phiên dịch, cũng giúp ông phiên dịch mấy bài luận văn, tích góp lại túi tiền của mình, trên cơ bản là không có quá nhiều lo lắng về chuyện tiền nong, chuyện đầu tiên sau khi giảm béo thành công, Cố Miên đem tất cả quần áo trước kia bán bán, cho cho, ném ném, sau đó chạy đi mua một đống quần áo mới trở về, cảm giác thật thỏa mãn UPUP~~
Lúc này có thể đi gặp giáo sư Tống rồi, cũng để ông nhìn thấy thành quả của cô, vừa vặn buổi chiều giáo sư Tống có bài học thuật luận văn quan trọng muốn đưa cho cô phiên dịch, bởi vì tương đối dài, nội dung cũng quan trọng, do đó muốn chính mình đến gặp giáo sư cầm luận văn đi phiên dịch.
Buổi chiều Cố Miên thay một cái áo đầm màu xanh ngọc, lại thêm một cái áo khoác màu nâu nhạt, ngồi xe công cộng đi đến nhà giáo sư Tống.
Nhà giáo sư Tống nằm ở vùng phụ cận của Đại học Ngoại Ngữ, Cố Miên theo địa chỉ tìm được tới cửa chung cư, mới vừa đi đến cửa, liền gặp một người phụ nữ trung niên tay trái một hộp bánh ngọt, tay phải một túi lớn rau dưa thịt cá, đi chầm chậm, thỉnh thoảng dừng lại một chút, có thể thấy được đồ trong tay nặng như thế nào.
Lúc này, ở cửa chung cư cũng chỉ có Cố Miên và người phụ nữ này, nhìn bà ấy vất vả như vậy, Cố Miên cảm thấy nếu mình không giúp đỡ thì thật không đúng.
“Dì, để con giúp dì cầm đi.”
Cố Miên đến gần nói, lúc này mới phát hiện người phụ nữ trung niên búi tóc, dáng người thon thả, làn da được bão dưỡng cực tốt, ngũ quan nhu hòa, nhìn rất hiền lành, chỉ là hiện đang cầm đồ rất nặng, nên có hơi nhíu mày, nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ trong mắt.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô dường như thấy người phụ nữ trung niên ngẩn người, vừa nhìn thấy Cố Miên mắt liền sáng lên, cười nói: “Thật là đứa trẻ ngoan, dì cảm ơn con, nếu như thanh niên bây giờ đều giống như con thế này thì thật tốt.”
Cố Miên cầm lấy hộp bánh ngọt, ngượng ngùng cười: “Có gì đâu ạ, kỳ thực chỉ cần có thể, mọi người đều sẽ làm.”
“Dù sao cũng cảm ơn con, cô bé. Con là học sinh trường nào?” Người phụ nữ trung niên cười híp mắt hỏi.
“Dì, con không còn là học sinh, năm nay vừa mới tốt nghiệp. Vì chuẩn bị thi cao học, cho nên con đến tìm thầy phụ trách.” Cố Miên biết chung cư này đa phần là giáo sư hoặc học sinh ở, người phụ nữ trung niên này hẳn là giáo viên một trường nào đó gần đây.
“Cô bé trông còn rất nhỏ! Dì còn tưởng con là học sinh trường nào đấy!” Người phụ nữ trung niên có chút kinh ngạc nói, có điều ánh mắt nhìn Cố Miên vẫn rất tán thưởng.
Sau khi giảm béo Cố Miên hoàn toàn phô ra ưu thế của mình, mặt nộn, nhìn qua còn nhỏ hơn so với tuổi, thế nhưng tác phong lại thành thục, dù sao ở trong xã hội lăn lộn mấy năm như vậy, sớm đã không còn là cô nữ sinh ngây ngô. Cố Miên là một điển hình của người miền Nam, chất giọng êm dịu, dáng dấp thanh lệ, khí chất ôn hòa, nhưng không rụt rè nhút nhát, ngược lại còn tự nhiên hào phóng.
Trong mắt người phụ nữ trung niên, bà đối với cô gái này rất mến, đây chính là một loại duyên phận, người gặp nhau là do duyên số, vừa gặp đã thích, cảm thấy thật hận vì gặp được quá muộn.
Một đoạn đường sau đó, cuộc nói chuyện của người phụ nữ trung niên cùng Cố Miên rất kỳ quái, trong lúc vô tình, cô phát hiện chuyện gia đình, tuổi tác, nghề nghiệp, trường học đều bị đối phương hỏi không còn một mống…
Lúc này, Cố Miên đã đưa bà đến cửa nhà.
“Thì ra con là phiên dịch viên chuyên nghiệp à? Thật khéo ông nhà dì cũng là dạy cái này đấy!” Người phụ nữ trung niên nói.
“Chắc là không trùng hợp như thế đâu…” Cố Miên ngoài miệng đáp, “Dì, con phải đi.”
“Ầy… Thật không thể vào ngồi một chút sao? Thôi được rồi, hôm nay rất cảm ơn con, sau này rảnh rỗi nhớ đến nhà chơi nhé!” Người phụ nữ trung niên lưu luyến không rời nói.
“Được ạ, dì! Gặp lại dì sau!” Cố Miên vẫy vẫy tay chào.
“Trên đường nhớ cẩn thận! Nhất định phải đến thăm dì đó!” Người phụ nữ trung niên còn không quên trước khi vào nhà nói vài câu.
Cố Miên dở khóc dở cười gật đầu, cửa phía sau rốt cục đóng lại.
Tuy nhiên, cô rất vui khi quen biết người phụ nữ này, vừa cởi mở lại hào phóng thân thiết, chỉ là hôm nay không có nhiều thời gian như vậy để cô đi chơi.
Xoay người chuẩn bị đi, Cố Miên lấy tờ giấy ghi địa chỉ nhà của giáo sư Tống ra, nhìn số nhà chung cư:
Tầng 9 phòng 302.
Tầng 9 phòng 302? Con số này thế nào lại quen thuộc như vậy, cứ như đã thấy qua ở đâu.
Cô Miên hơi nhíu mày nghĩ, chờ chút ——
Cô vội quay đầu lại nhìn biển số nhà trên cửa bên cạnh ——302!!!!!!!!!
Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Cái tòa nhà này….. Tòa nhà này, thật sự chỉ có 9 tầng?
Vận may cô lúc nào lại tốt như vậy?
—— Bé cưng! Chúc mừng cô! Đã hoàn thành cửa thứ hai “Hướng dẫn phụ Tống gia”!
Hướng dẫn phụ Tống gia?
Cái bản hướng dẫn phụ này từ lúc nào đã mở ra hả hệ thống?! Đừng mở ra lung tung chứ! Cô không biết cái gì cả!
Người hướng dẫn vừa rồi của cô là vợ thầy Tống?!
Cái game hung ác này còn có lối bách hợp sao?
—— NO! Xin người chơi đừng nghĩ lung tung! Bản hệ thống luôn hướng về BG! Nhắc lại lần nữa! Là BG! (BG = Boy & Girl)
—— Xin người chơi đừng tự mình khai phá lối bách hợp hay BL!
—— Bé cưng! Cô không cảm thấy hướng dẫn này rất ngọt văn sao?! Nữ chính ngọt văn phải có số mệnh nghịch thiên như vậy nha!
Bàn tay vàng mở ra đúng là lớn…
Nếu có thể tùy tiện mở ra bàn tay vàng, còn muốn cô xuyên việt đến đây làm cái gì? Trực tiếp mở bàn tay vàng ra không phải tốt hơn sao?
—— Rầm rì Rầm rì! Bản vương mới sẽ không nói cho cô biết chân tướng!
Sẽ không là vì không thể làm các cô ấy sống lại đi, Cố Miên co rút khóe miệng nghĩ.
—— Nhân loại thật ngu xuẩn! Bản vương sẽ không thừa nhận!
= 皿 = Hệ thống thật sự là ngu còn phách lối.
Cố Miên xoay người nhấn chuông cửa Tống gia, trong lòng 囧, thật sự là… Quá khéo.
Có điều bản hướng dẫn phụ Tống gia mới đến cửa thứ hai, nghĩa là, còn có những cái khác? Giáo sư Tống là cửa thứ nhất, vậy thì đã hướng dẫn thành công, vợ giáo sư Tống là cửa thứ hai, cũng thành công, còn lại, chính là con trai hay con gái bọn họ?
Cố Miên lục tìm trong trí nhớ một chút, nhớ hình như giáo sư Tống có một người con trai, thế nhưng, cũng không rõ tuổi tác…
Lúc này, cửa mở ra, vợ giáo sư Tống nhìn thấy là Cố Miên, có chút kinh ngạc: “Miên Miên, sao thế?”
Cố Miên囧 囧: “Là thế này, khụ khụ, dì, con phải gọi dì là dì Tống mới đúng. Con hôm nay đến là muốn tìm thầy Tống lấy tư liệu… Không nghĩ đến…”
Vợ giáo sư Tống vừa nghe, liền vui vẻ, ánh mắt nhìn cô càng thêm thân thiết, vội kéo Cố Miên vào cửa: “Đây đúng là duyên phận! Thì ra con chính là người mà lão già nhà dì luôn nhớ tới muốn nhận làm nghiên cứu sinh! Mau Mau Mau vào, ngồi chờ một chút, ông ấy đang ở trường, đợi lát nữa mới về! Sao con không nói sớm…”
Dì Tống ấn Cố Miên ngồi lên ghế salon, lại lấy hoa quả đặt lên bàn trà: “Con ngồi trước một lúc, ăn chút hoa quả, cô bé cần ăn nhiều chút những thứ này, đừng khách sáo với dì!
Cố Miên lăng lăng gật đầu, khóe miệng hé ra một nụ cười, dì Tống cũng thật nhiệt tình quá đi, đến mức cô thấy hơi ngại.
“Con cũng đừng vội đi, đã đến rồi, cứ ở lại ăn bữa cơm đã, ngày hôm nay đúng dịp sinh nhật con trai dì, dì đi làm cơm! Tối nay dì phải làm bữa tiệc lớn cho con nếm thử!” Dì Tống phấn khởi lôi kéo cô nói.
“Dì là thật lòng, con nhất định không được khách sáo, nếu như con đi, dì sẽ rất giận đó!” Dì Tống giả bộ nghiêm nghị nói.
Cố Miên nghe mà mơ mơ hồ hồ, gật đầu đồng ý.
Mỗi lần huấn luyện, đều là đem cơ thể của cô bức đến cực hạn mới ngừng, thực đơn cũng được khống chế một cách nghiêm ngặt, nếu không phải nhờ hệ thống cho cô uống những thứ kỳ quái, đến lúc cơ thể cô giảm béo thành công, thì người cũng triệt để bị hủy diệt rồi.
Đây là hành động bất đắc dĩ dưới áp lực lớn, các bạn nhỏ xin chớ làm theo.
Sau đó, thành quả cuối cùng —— ròng rã mười bốn ngày, cân nặng của cô từ 140 cân giảm xuống còn 100 cân, giảm được 40 cân. ( 1 cân ~ 0.5 kg)
Hiện tại có thể dùng thay da đổi thịt để hình dung Cố Miên, coi như Cố Miên trong quá khứ chỉ hơi mập một chút cũng không nhịn được mãnh liệt cảm thán một lần, cô rốt cục cảm nhận được cái gì là gầy một lần dắt lừa thuê(*)QAQ
(*)Vất vả 1 lần sung sướng cả đời
Người cao 1m63, cân nặng 50kg, vừa vặn, không đến nỗi như cây gậy trúc không có thịt, chỉ có xương, mà là có chút nở nang, lại thêm khống chế thực đơn, ẩm thực kết hợp thể thao, làm bắp thịt săn chắc, thoạt nhìn cũng trở nên đẹp mắt hơn.
Ngược lại với trước kia, cô bây giờ dù chỉ mặc quần short áo phông trắng đi trên đường cũng có thể xem như mỹ nữ.
Người gầy quả nhiên mặc gì cũng đẹp, chỉ cần không quá kém, gầy đi, tự nhiên tinh thần sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, lúc mập thì cả người đều có cảm giác bóng mỡ ~~ Cố Miên đã sâu sắc trải nghiệm hai sự khác biệt này.
Đến cuối tháng chủ nhà trọ đầu mì tôm(1) đến thu tiền thuê nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy Cố Miên thì sợ hết hồn, còn tưởng đi sai chỗ.
“Cô là ai?! Cố Miên đâu?” Đầu mì tôm cho là Cố Miên không muốn trả tiền nhà mà trốn nợ.
“Dì, con là Cố Miên.” Cố Miên cười híp mắt nhìn chủ nhà trọ, lấy ra 2500 đồng đưa cho bà ta.
“Cái gì?”
Đầu mì tôm bình thường yêu nhất là tiền cũng không lấy, bà ta nhớ rõ Cố Miên là cô béo nặng ịch, so với tủ lạnh nhà bà ta còn to hơn ấy chứ?! Lúc này lại gầy như cây cột là sao?
“Em gái, em nói cho tôi biết, có phải em uống thuốc giảm cân gì không?! Giới thiệu cho tôi một chút đi? Có tác dụng phụ không?” Đầu mì tôm nghĩ đến độ khả thi, lập tức cười tươi như hoa cúc kéo tay Cố Miên nói chuyện.
“Ha ha….” Cố Miên cong khóe miệng cười cười.
Sau đó, cô kể cho đầu mì tôm nghe khoảng thời gian thê thảm này một cách sinh động như thật, làm người nghe sợ sững sờ, ánh mắt nhìn Cố Miên cũng trở nên không bình thường, giống như nhìn người bị thần kinh, cuối cùng thu tiền vội vàng rời đi.
Đuổi chủ nhà đi, Cố Miên dự định tháng sau chuyển chỗ ở, điều kiện nơi này quá kém, hơn nữa còn ẩm ướt lạnh lẽo, ở đây lâu cô sợ mình sẽ bị bệnh phong thấp.
Những ngày vừa qua, nhờ giáo sư Tống cô nhận được rất nhiều bản thảo tài chính cần phiên dịch, cũng giúp ông phiên dịch mấy bài luận văn, tích góp lại túi tiền của mình, trên cơ bản là không có quá nhiều lo lắng về chuyện tiền nong, chuyện đầu tiên sau khi giảm béo thành công, Cố Miên đem tất cả quần áo trước kia bán bán, cho cho, ném ném, sau đó chạy đi mua một đống quần áo mới trở về, cảm giác thật thỏa mãn UPUP~~
Lúc này có thể đi gặp giáo sư Tống rồi, cũng để ông nhìn thấy thành quả của cô, vừa vặn buổi chiều giáo sư Tống có bài học thuật luận văn quan trọng muốn đưa cho cô phiên dịch, bởi vì tương đối dài, nội dung cũng quan trọng, do đó muốn chính mình đến gặp giáo sư cầm luận văn đi phiên dịch.
Buổi chiều Cố Miên thay một cái áo đầm màu xanh ngọc, lại thêm một cái áo khoác màu nâu nhạt, ngồi xe công cộng đi đến nhà giáo sư Tống.
Nhà giáo sư Tống nằm ở vùng phụ cận của Đại học Ngoại Ngữ, Cố Miên theo địa chỉ tìm được tới cửa chung cư, mới vừa đi đến cửa, liền gặp một người phụ nữ trung niên tay trái một hộp bánh ngọt, tay phải một túi lớn rau dưa thịt cá, đi chầm chậm, thỉnh thoảng dừng lại một chút, có thể thấy được đồ trong tay nặng như thế nào.
Lúc này, ở cửa chung cư cũng chỉ có Cố Miên và người phụ nữ này, nhìn bà ấy vất vả như vậy, Cố Miên cảm thấy nếu mình không giúp đỡ thì thật không đúng.
“Dì, để con giúp dì cầm đi.”
Cố Miên đến gần nói, lúc này mới phát hiện người phụ nữ trung niên búi tóc, dáng người thon thả, làn da được bão dưỡng cực tốt, ngũ quan nhu hòa, nhìn rất hiền lành, chỉ là hiện đang cầm đồ rất nặng, nên có hơi nhíu mày, nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ trong mắt.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô dường như thấy người phụ nữ trung niên ngẩn người, vừa nhìn thấy Cố Miên mắt liền sáng lên, cười nói: “Thật là đứa trẻ ngoan, dì cảm ơn con, nếu như thanh niên bây giờ đều giống như con thế này thì thật tốt.”
Cố Miên cầm lấy hộp bánh ngọt, ngượng ngùng cười: “Có gì đâu ạ, kỳ thực chỉ cần có thể, mọi người đều sẽ làm.”
“Dù sao cũng cảm ơn con, cô bé. Con là học sinh trường nào?” Người phụ nữ trung niên cười híp mắt hỏi.
“Dì, con không còn là học sinh, năm nay vừa mới tốt nghiệp. Vì chuẩn bị thi cao học, cho nên con đến tìm thầy phụ trách.” Cố Miên biết chung cư này đa phần là giáo sư hoặc học sinh ở, người phụ nữ trung niên này hẳn là giáo viên một trường nào đó gần đây.
“Cô bé trông còn rất nhỏ! Dì còn tưởng con là học sinh trường nào đấy!” Người phụ nữ trung niên có chút kinh ngạc nói, có điều ánh mắt nhìn Cố Miên vẫn rất tán thưởng.
Sau khi giảm béo Cố Miên hoàn toàn phô ra ưu thế của mình, mặt nộn, nhìn qua còn nhỏ hơn so với tuổi, thế nhưng tác phong lại thành thục, dù sao ở trong xã hội lăn lộn mấy năm như vậy, sớm đã không còn là cô nữ sinh ngây ngô. Cố Miên là một điển hình của người miền Nam, chất giọng êm dịu, dáng dấp thanh lệ, khí chất ôn hòa, nhưng không rụt rè nhút nhát, ngược lại còn tự nhiên hào phóng.
Trong mắt người phụ nữ trung niên, bà đối với cô gái này rất mến, đây chính là một loại duyên phận, người gặp nhau là do duyên số, vừa gặp đã thích, cảm thấy thật hận vì gặp được quá muộn.
Một đoạn đường sau đó, cuộc nói chuyện của người phụ nữ trung niên cùng Cố Miên rất kỳ quái, trong lúc vô tình, cô phát hiện chuyện gia đình, tuổi tác, nghề nghiệp, trường học đều bị đối phương hỏi không còn một mống…
Lúc này, Cố Miên đã đưa bà đến cửa nhà.
“Thì ra con là phiên dịch viên chuyên nghiệp à? Thật khéo ông nhà dì cũng là dạy cái này đấy!” Người phụ nữ trung niên nói.
“Chắc là không trùng hợp như thế đâu…” Cố Miên ngoài miệng đáp, “Dì, con phải đi.”
“Ầy… Thật không thể vào ngồi một chút sao? Thôi được rồi, hôm nay rất cảm ơn con, sau này rảnh rỗi nhớ đến nhà chơi nhé!” Người phụ nữ trung niên lưu luyến không rời nói.
“Được ạ, dì! Gặp lại dì sau!” Cố Miên vẫy vẫy tay chào.
“Trên đường nhớ cẩn thận! Nhất định phải đến thăm dì đó!” Người phụ nữ trung niên còn không quên trước khi vào nhà nói vài câu.
Cố Miên dở khóc dở cười gật đầu, cửa phía sau rốt cục đóng lại.
Tuy nhiên, cô rất vui khi quen biết người phụ nữ này, vừa cởi mở lại hào phóng thân thiết, chỉ là hôm nay không có nhiều thời gian như vậy để cô đi chơi.
Xoay người chuẩn bị đi, Cố Miên lấy tờ giấy ghi địa chỉ nhà của giáo sư Tống ra, nhìn số nhà chung cư:
Tầng 9 phòng 302.
Tầng 9 phòng 302? Con số này thế nào lại quen thuộc như vậy, cứ như đã thấy qua ở đâu.
Cô Miên hơi nhíu mày nghĩ, chờ chút ——
Cô vội quay đầu lại nhìn biển số nhà trên cửa bên cạnh ——302!!!!!!!!!
Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Cái tòa nhà này….. Tòa nhà này, thật sự chỉ có 9 tầng?
Vận may cô lúc nào lại tốt như vậy?
—— Bé cưng! Chúc mừng cô! Đã hoàn thành cửa thứ hai “Hướng dẫn phụ Tống gia”!
Hướng dẫn phụ Tống gia?
Cái bản hướng dẫn phụ này từ lúc nào đã mở ra hả hệ thống?! Đừng mở ra lung tung chứ! Cô không biết cái gì cả!
Người hướng dẫn vừa rồi của cô là vợ thầy Tống?!
Cái game hung ác này còn có lối bách hợp sao?
—— NO! Xin người chơi đừng nghĩ lung tung! Bản hệ thống luôn hướng về BG! Nhắc lại lần nữa! Là BG! (BG = Boy & Girl)
—— Xin người chơi đừng tự mình khai phá lối bách hợp hay BL!
—— Bé cưng! Cô không cảm thấy hướng dẫn này rất ngọt văn sao?! Nữ chính ngọt văn phải có số mệnh nghịch thiên như vậy nha!
Bàn tay vàng mở ra đúng là lớn…
Nếu có thể tùy tiện mở ra bàn tay vàng, còn muốn cô xuyên việt đến đây làm cái gì? Trực tiếp mở bàn tay vàng ra không phải tốt hơn sao?
—— Rầm rì Rầm rì! Bản vương mới sẽ không nói cho cô biết chân tướng!
Sẽ không là vì không thể làm các cô ấy sống lại đi, Cố Miên co rút khóe miệng nghĩ.
—— Nhân loại thật ngu xuẩn! Bản vương sẽ không thừa nhận!
= 皿 = Hệ thống thật sự là ngu còn phách lối.
Cố Miên xoay người nhấn chuông cửa Tống gia, trong lòng 囧, thật sự là… Quá khéo.
Có điều bản hướng dẫn phụ Tống gia mới đến cửa thứ hai, nghĩa là, còn có những cái khác? Giáo sư Tống là cửa thứ nhất, vậy thì đã hướng dẫn thành công, vợ giáo sư Tống là cửa thứ hai, cũng thành công, còn lại, chính là con trai hay con gái bọn họ?
Cố Miên lục tìm trong trí nhớ một chút, nhớ hình như giáo sư Tống có một người con trai, thế nhưng, cũng không rõ tuổi tác…
Lúc này, cửa mở ra, vợ giáo sư Tống nhìn thấy là Cố Miên, có chút kinh ngạc: “Miên Miên, sao thế?”
Cố Miên囧 囧: “Là thế này, khụ khụ, dì, con phải gọi dì là dì Tống mới đúng. Con hôm nay đến là muốn tìm thầy Tống lấy tư liệu… Không nghĩ đến…”
Vợ giáo sư Tống vừa nghe, liền vui vẻ, ánh mắt nhìn cô càng thêm thân thiết, vội kéo Cố Miên vào cửa: “Đây đúng là duyên phận! Thì ra con chính là người mà lão già nhà dì luôn nhớ tới muốn nhận làm nghiên cứu sinh! Mau Mau Mau vào, ngồi chờ một chút, ông ấy đang ở trường, đợi lát nữa mới về! Sao con không nói sớm…”
Dì Tống ấn Cố Miên ngồi lên ghế salon, lại lấy hoa quả đặt lên bàn trà: “Con ngồi trước một lúc, ăn chút hoa quả, cô bé cần ăn nhiều chút những thứ này, đừng khách sáo với dì!
Cố Miên lăng lăng gật đầu, khóe miệng hé ra một nụ cười, dì Tống cũng thật nhiệt tình quá đi, đến mức cô thấy hơi ngại.
“Con cũng đừng vội đi, đã đến rồi, cứ ở lại ăn bữa cơm đã, ngày hôm nay đúng dịp sinh nhật con trai dì, dì đi làm cơm! Tối nay dì phải làm bữa tiệc lớn cho con nếm thử!” Dì Tống phấn khởi lôi kéo cô nói.
“Dì là thật lòng, con nhất định không được khách sáo, nếu như con đi, dì sẽ rất giận đó!” Dì Tống giả bộ nghiêm nghị nói.
Cố Miên nghe mà mơ mơ hồ hồ, gật đầu đồng ý.
/4
|