Editor: Mia
*****
Hiện tại ở huyện H, còn chưa có cấm đốt pháo hoa, pháo trúc. ( Chả hiểu pháo trúc là pháo gì luôn mà convert ghi vậy @@)
Càng tới gần tết, trên đường cái của huyện H có rất nhiều quầy hàng bán pháo hoa pháo trúc, còn có một ít cửa hàng nguyên bản bán các đồ vật khác, cũng đặt pháo hoa pháo trúc ở cửa bán.
Nhiều người bán, cạnh tranh cũng càng lớn...... Bất quá Chu Tuấn Lâm cũng không cạnh tranh với họ.
Những người này chủ yếu bán pháo trúc cùng pháo hoa lớn, khách hàng đa phần là người trưởng thành, nhiều người trong họ căn bản chưa từng đến nơi nhỏ như vậy(?), liền tính vào, cũng chỉ đặt ở trong một góc của quầy hàng. Mà những người đến mua pháo hoa, pháo trúc phần lớn cũng không muốn mua cho trẻ con những đồ vật này.
Chu Tuấn Lâm lại bất đồng, hắn đã định những khách hàng mua, chính là những đứa trẻ đó.
Trẻ con huyện H cơ bản đều là con một, trong nhà rất được sủng ái, tiền tiêu vặt trên tay cũng có rất nhiều. Bình thường, mỗi gia đình một tuần đều sẽ cho trẻ con từ mười đến hơn hai mươi đồng tiền, những gia đình có tiền thậm chí còn cho từ năm mươi đến hàng trăm đều có.
Đến gần tết, tiền trên tay những đứa nhỏ liền càng nhiều, bọn họ đều chờ để pháo hoa đó!
Chu Tuấn Lâm đem đồ vật từng cái xếp gọn gàng, ngày hôm sau, liền mang theo Trịnh Li, đẩy xe ba bánh ra cửa.
Ban đầu hắn không tính mang theo Trịnh Li, chính là Trịnh Li nhất định muốn đi theo.
Hiện tại cách giao thừa chỉ còn ba ngày, thành quản đều không ra khỏi cửa, trên đường sạp gì cũng có. Bất quá Chu Tuấn Lâm cũng không có bày quán bên đường, hắn đẩy xe, đi về phía công viên miễn phí lúc trước đã từng nhặt chai.
Nơi đó tuyệt đối là nơi trẻ con tập trung đông nhất ở huyện thành hiện tại.
Trẻ con phần lớn đều thích chơi đốt pháo, một số cô gái nhỏ không dám chơi loại pháo phải đốt lửa cũng cùng vui mua mấy hộp pháo ném chơi đến vui vẻ.
Bản thân Chu Tuấn Lâm tuổi không lớn nhìn dễ nói chuyện, hắn còn đem pháo yết giá rành mạch...... Chỉ trong chốc lát, bọn nhỏ liền xông tới, ríu rít mua đồ.
Bởi vì Chu Tuấn Lâm định giá cả, đều là một khối tiền một hộp hai khối tiền ba hộp như vậy, mọi người cơ bản đều mua hai khối tiền.
Ngươi mua hai khối ta mua hai khối, còn có người mỗi loại đồ vật đều mua một chút, một lần mua mười đồng tiền...... Chỉ trong chốc lát, Chu Tuấn Lâm liền bán được trên trăm đồng tiền.
Giá cả mấy thứ này đều rất rẻ, một trăm đồng tiền này, ít nhất một nửa là lợi nhuận kiếm được.
Tiền này so với việc hắn đi nhặt rác hoặc là đi thu phế phẩm bán kiếm được tuyệt đối nhiều hơn.
Chu Tuấn Lâm ở trên quảng trường bán một buổi sáng, cuối cùng bán được gần ba trăm đồng tiền, mà lúc này, tất cả mọi người đều về nhà ăn cơm trưa, đồ vật hắn mang đến cũng bán được không sai biệt lắm.
"Cô ngồi ở trong xe, tôi trở cô về nhà ăn cơm." Chu Tuấn Lâm đem một bao tiền xu lớn bỏ vào trong bao rồi đeo lên, nói với Trịnh Li.
Thời điểm tới trên xe đều là hàng hóa, Trịnh Li không có cách nào ngồi trên xe, nhưng hiện tại đồ vật đã bán xong, Trịnh Li có thể ngồi vào.
Trịnh Li gật gật đầu, ngồi trên xe ba bánh, Chu Tuấn Lâm liền "thở hổn hển" mà dẫm chân khởi động xe.
Trịnh Li lần đầu tiên ngồi xe của nhà giàu số một chính là một chiếc xe ba bánh.
Mùa đông gió thổi rất lớn, nhưng gió kia đã bị Chu Tuấn Lâm chắn hơn phân nửa...... Trịnh Li ngồi ở phía sau Chu Tuấn Lâm, có chút lo lắng: "Chu Tuấn Lâm cậu có lạnh hay không, có mệt hay không?"
"Tôi không lạnh, cũng không mệt." Chu Tuấn Lâm nói, tốc độ xe ba bánh càng nhanh thêm một chút.
Ngồi trên xe hắn là một cô gái nhỏ xinh đẹp đó!
Chu Tuấn Lâm trong lòng nóng hầm hập, trên người cũng nóng hầm hập.
Buổi chiều, Chu Tuấn Lâm đi lấy hàng trước sau đó mới lại tới cái công viên kia.
Trẻ con tới công viên chơi càng nhiều, lần này Chu Tuấn Lâm bán được hơn bốn trăm đồng tiền.
Việc buôn bán này ngày hôm sau Chu Tuấn Lâm tiếp tục làm, đó là giao thừa cũng không dừng, chỉ là hôm nay hắn thu quán tương đối sớm, buổi chiều hơn ba giờ liền về nhà, cùng Trịnh Li làm cơm tất niên.
Huyện H bên này ăn tết không ăn sủi cảo, nhưng có truyền thống làm thịt viên, bọn họ liền cùng nhau làm thịt viên.
Rõ ràng cha mẹ đều không có ở bên người, nhưng bọn hắn trải qua cũng khá tốt, buổi tối tam huân hai tố(*), ăn mà cũng ngon.
(*) Cái này tui cũng bó tay._.
Chỉ là ăn được một nửa, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.
Thời điểm mới vừa nghe được tiếng chuông điện thoại, Trịnh Li có điểm không kịp phản ứng, một lát sau, nàng mới chạy tới tiếp điện thoại.
Gọi điện thoại tới là cha Khương Bội Bội.
Đem Khương Bội Bội đưa về H huyện lâu như vậy, lần đầu tiên hắn gọi điện thoại tới đây.
"Mấy ngày nay mày không có hồ nháo đi? Tao nói cho mày, về sau mày gây sự, tao cũng sẽ không thu dọn cho mày......"
Trịnh Li nghe hắn nói như vậy, tức khắc liền có điểm không cao hứng, dứt khoát nói: "Ba, tiền của con tiêu hết rồi!"
"Cái gì? Nhanh như vậy liền tiêu hết?" Cha Khương phi thường bất mãn.
"Con mua cái điện thoại di động liền không có tiền, buổi tối hôm nay cũng chưa có ăn cơm, chỉ có thể ăn mì gói." Trịnh Li nói.
"Mày mới bao lớn? Mua điện thoại di động làm cái gì?" Cha Khương cả giận nói.
"Em gái không phải đã sớm có điện thoại di động sao?" Trịnh Li hỏi lại. Năm đó cha mẹ Khương Bội Bội rời khỏi huyện H đi làm công, mới đầu mở cái tiệm cơm nhỏ, sau lại càng làm càng lớn, mà sau khi ly hôn, mẹ Khương đem tiệm cơm mở thành khách sạn, còn cùng người mở tiệm lẩu kết hôn, còn cha Khương đổi nghề mở KTV, hiện tại đã mở rộng ra vài quán.
Đầu năm nay, công việc này đều thực dễ kiếm tiền, bọn họ một năm ít nhất có thể kiếm được trên trăm vạn.
Nàng nhớ rất rõ ràng, mấy cái KTV ba nàng mở kia mỗi ngày đều chật ních khách!
Trước kia, thời điểm Khương Bội Bội sống cùng nãi nãi, tuy rằng tiền tiêu vặt so với bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn, nhưng cũng không thái quá, nhưng ngày đầu tiên nàng tới nhà ba ba......
Bọn họ đi siêu thị lớn mua đồ dùng sinh hoạt cho nàng, nàng hưng phấn mua rất nhiều, thời điểm tính tiền, nàng mua hai túi lớn đồ dùng sinh hoạt còn em gái lấy một xe đồ ăn vặt!
Sau đó lại nhìn thấy đứa em gái không đến mười tuổi cầm một trăm nguyên mua KFC, ăn một miếng liền không muốn ăn mà ném đi, giày thì một lần mua mấy đôi, làm nũng một chút là mỗi cuối tuần đều được đi công viên giải trí...... Nàng liền càng cảm thấy không công bằng, càng ngày càng phản nghịch.
"Tao cho mày hai ngàn, không có nhiều hơn!" Cha Khương nói xong, liền ngắt điện thoại.
Trịnh Li chờ hắn ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ, lại gọi điện thoại cho mẹ Khương: "Mẹ, tết ba ba cho con hai ngàn khối làm tiền mừng tuổi, mẹ cho con bao nhiêu?"
Cha Khương cùng mẹ Khương lúc trước có mâu thuẫn thật sự rất gay gắt, cơ hồ là trạng thái cả đời không qua lại với nhau.
Trịnh Li biết mẹ Khương nhất định sẽ không gọi cho cha Khương chứng thực, còn biết nàng đối với cha Khương có tâm tư tranh đua.
"Tao cho mày ba ngàn." Mẹ Khương quả nhiên nói: "Đến tết công việc ở khách sạn rất bận, tao không rảnh quản mày, mày đừng có đi gây chuyện!"
Trịnh Li đáp ứng, quay đầu lại lại gọi điện thoại cho cha Khương: "Ba, mẹ cho con ba ngàn khối làm tiền mừng tuổi, mẹ nói nàng cùng dượng sẽ không quản con......"
Cha Khương lại ngắt điện thoại.
Trịnh Li ném điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm tất niên.
Nàng cũng không phải Khương Bội Bội, ngay từ đầu nàng đã nghĩ sẽ không dùng tiền của cha mẹ Khương Bội Bội, nhưng hiện tại nàng đang thiếu tiền.
Có thể sử dụng liền dùng, cùng lắm thì về sau nàng trả cho họ.
"Cô......" Chu Tuấn Lâm dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Trịnh Li.
Ba ngày nay hắn cực cực khổ khổ mà làm việc, ngoài tiền gốc kiếm lời một ngàn một trăm khối.
Trong hai năm hắn nhặt chai, cũng chỉ tích cóp được trên dưới một ngàn, bởi vậy hắn đối với tiền buôn bán thu vào này phi thường vừa lòng, nhưng hiện tại nhìn xem......
Trịnh Li mở miệng liền muốn vài ngàn từ cha mẹ!
Chu Tuấn Lâm đột nhiên nhận thức rõ ràng mình cùng Trịnh Li có chênh lệch rất lớn.
Hắn phải càng nỗ lực hơn mới được.
Ăn xong cơm chiều thời gian vẫn còn sớm, bọn họ định học tập trong chốc lát, sau đó cùng nhau xem Xuân Vãn(**).
(**) Xuân vãn: Chương trình diễn ra hàng năm vào dịp tết âm lịch ở TQ ( cũng giống như táo quân của VN mình đó). Cảm ơn bạn @wochamie đã góp ý ^^
Mùng một năm mới, Chu Tuấn Lâm buôn bán đặc biệt tốt, có thể nói là bạo phát lớn.
Buổi tối trước một ngày, cơ bản mỗi đứa trẻ đều thu được tiền mừng tuổi, tuy rằng sẽ bị cha mẹ lấy đi một ít, nhưng trên tay bọn hắn cũng giữ lại không ít...... Tiền này, bọn họ dùng để mua đồ vật.
Pháo là đồ dùng rất tiêu hao, mua bao nhiêu đều dùng hết.
Chu Tuấn Lâm buôn bán đến tận mùng mười tháng giêng, cũng chính là hôm nay, Trịnh Li dọn về nhà một cái máy tính, thuận tiện để người ta kéo mạng tới.
Thời điểm giao thừa Trịnh Li cảm thấy thiếu tiền, là bởi vì nàng muốn mua cái máy tính.
Nàng trước kia luôn dùng smart phone và Ipad, thế cho nên mặc kệ làm cái gì đều muốn lên mạng tra trước, không có máy tính thật sự chịu không nổi.
Hơn nữa, nàng muốn cho Chu Tuấn Lâm dùng máy tính.
Chu Tuấn Lâm rất có đầu óc làm thương nghiệp, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ làm hắn đối với máy tính di động hoàn toàn không có chút hiểu biết nào, hắn muốn làm buôn bán, tuyển nhân viên cũng đều là những người có thể kiếm tiền, nhưng tiền cảnh cũng liền như vậy.
Trịnh Li cảm thấy hắn nếu vẫn dữ bộ dáng này, tương lai thành tựu khẳng định sẽ không thua cha mẹ Khương Bội Bội, nhưng phỏng chừng cũng chỉ như vậy...... Nàng muốn cho Chu Tuấn Lâm hiểu biết thật nhiều thứ trên thế giới này, trở nên càng thêm xuất sắc.
Năm mới, cha Khương cho Trịnh Li bốn ngàn, mẹ Khương(***) cho Trịnh Li ba ngàn, Trịnh Li liền dùng tiền này đem đi mua máy tính cùng lắp đặt internet.
(***) Trong convert là giang mẫu nhưng theo trường hợp này thì là mẹ KBB.
"Đây là máy tính......" Chu Tuấn Lâm yêu quý mà nhìn máy tính trước mặt mình, biểu tình cực kỳ phức tạp.
"Máy tính có rất nhiều tác dụng, hiện tại người có máy tính càng ngày càng nhiều, về sau phỏng chừng mỗi người đều có thể có máy tính." Trịnh Li nói: "Cậu đừng nhìn hiện tại tất cả mọi người đều đi trên đường mua đồ, về sau sẽ không như vậy, đến lúc đó mọi người muốn mua cái gì, lên mạng nhìn một cái, liền trực tiếp đặt mua ở trên mạng sau đó cho người đưa đến tận nhà......"
Trịnh Li đối với buôn bán không quá hiểu biết, nhưng nàng đối với phương hướng phát triển của tương lai trong mười mấy năm tới, lại rất rõ ràng.
Nàng biết những thứ mình có thể dạy cho Chu Tuấn Lâm cũng không nhiều, nhưng trong đó lại có đủ những thứ trân quý không giống nhau.
Đó chính là kiến thức của nàng.
Nàng biết mười mấy năm sau sẽ thế nào.
"Không nói tới máy tính, qua mấy năm nữa, ngay cả di động sợ đều có thể dùng để lên mạng mua đồ, đến lúc đó di động chính là một chiếc máy tính thu nhỏ, mua đồ vật xem TV cùng người khác nói chuyện phiếm chơi trò chơi cái gì đều có thể làm......"
Trịnh Li càng nói càng hăng say.
Chu Tuấn Lâm có loại cảm giác cánh cửa của một thế giới mới đã được mở ra.
"Mở cửa hàng ở trên mạng cần trả tiền sao?" Chu Tuấn Lâm đột nhiên hỏi.
"Không cần......" Trịnh Li nói, qua mười năm nữa, mở cửa hàng ở trên mạng phải giao tiền thế chấp, nhưng lúc này không cần phải nộp.
"Tôi muốn mở cửa hàng ở trên mạng!" Chu Tuấn Lâm khẳng định mà nói.
*****
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn cho nam chủ một cái mục tiêu nhỏ, đó là để hắn kiếm một trăm triệu ~
Mọi người ủng hộ thật nhiều nga! Như vậy tôi càng thêm chăm chỉ (づ ̄3 ̄)づ ~
Lời tác giả chính là ý của Editor ~
21h29 3/12/2018
*****
Hiện tại ở huyện H, còn chưa có cấm đốt pháo hoa, pháo trúc. ( Chả hiểu pháo trúc là pháo gì luôn mà convert ghi vậy @@)
Càng tới gần tết, trên đường cái của huyện H có rất nhiều quầy hàng bán pháo hoa pháo trúc, còn có một ít cửa hàng nguyên bản bán các đồ vật khác, cũng đặt pháo hoa pháo trúc ở cửa bán.
Nhiều người bán, cạnh tranh cũng càng lớn...... Bất quá Chu Tuấn Lâm cũng không cạnh tranh với họ.
Những người này chủ yếu bán pháo trúc cùng pháo hoa lớn, khách hàng đa phần là người trưởng thành, nhiều người trong họ căn bản chưa từng đến nơi nhỏ như vậy(?), liền tính vào, cũng chỉ đặt ở trong một góc của quầy hàng. Mà những người đến mua pháo hoa, pháo trúc phần lớn cũng không muốn mua cho trẻ con những đồ vật này.
Chu Tuấn Lâm lại bất đồng, hắn đã định những khách hàng mua, chính là những đứa trẻ đó.
Trẻ con huyện H cơ bản đều là con một, trong nhà rất được sủng ái, tiền tiêu vặt trên tay cũng có rất nhiều. Bình thường, mỗi gia đình một tuần đều sẽ cho trẻ con từ mười đến hơn hai mươi đồng tiền, những gia đình có tiền thậm chí còn cho từ năm mươi đến hàng trăm đều có.
Đến gần tết, tiền trên tay những đứa nhỏ liền càng nhiều, bọn họ đều chờ để pháo hoa đó!
Chu Tuấn Lâm đem đồ vật từng cái xếp gọn gàng, ngày hôm sau, liền mang theo Trịnh Li, đẩy xe ba bánh ra cửa.
Ban đầu hắn không tính mang theo Trịnh Li, chính là Trịnh Li nhất định muốn đi theo.
Hiện tại cách giao thừa chỉ còn ba ngày, thành quản đều không ra khỏi cửa, trên đường sạp gì cũng có. Bất quá Chu Tuấn Lâm cũng không có bày quán bên đường, hắn đẩy xe, đi về phía công viên miễn phí lúc trước đã từng nhặt chai.
Nơi đó tuyệt đối là nơi trẻ con tập trung đông nhất ở huyện thành hiện tại.
Trẻ con phần lớn đều thích chơi đốt pháo, một số cô gái nhỏ không dám chơi loại pháo phải đốt lửa cũng cùng vui mua mấy hộp pháo ném chơi đến vui vẻ.
Bản thân Chu Tuấn Lâm tuổi không lớn nhìn dễ nói chuyện, hắn còn đem pháo yết giá rành mạch...... Chỉ trong chốc lát, bọn nhỏ liền xông tới, ríu rít mua đồ.
Bởi vì Chu Tuấn Lâm định giá cả, đều là một khối tiền một hộp hai khối tiền ba hộp như vậy, mọi người cơ bản đều mua hai khối tiền.
Ngươi mua hai khối ta mua hai khối, còn có người mỗi loại đồ vật đều mua một chút, một lần mua mười đồng tiền...... Chỉ trong chốc lát, Chu Tuấn Lâm liền bán được trên trăm đồng tiền.
Giá cả mấy thứ này đều rất rẻ, một trăm đồng tiền này, ít nhất một nửa là lợi nhuận kiếm được.
Tiền này so với việc hắn đi nhặt rác hoặc là đi thu phế phẩm bán kiếm được tuyệt đối nhiều hơn.
Chu Tuấn Lâm ở trên quảng trường bán một buổi sáng, cuối cùng bán được gần ba trăm đồng tiền, mà lúc này, tất cả mọi người đều về nhà ăn cơm trưa, đồ vật hắn mang đến cũng bán được không sai biệt lắm.
"Cô ngồi ở trong xe, tôi trở cô về nhà ăn cơm." Chu Tuấn Lâm đem một bao tiền xu lớn bỏ vào trong bao rồi đeo lên, nói với Trịnh Li.
Thời điểm tới trên xe đều là hàng hóa, Trịnh Li không có cách nào ngồi trên xe, nhưng hiện tại đồ vật đã bán xong, Trịnh Li có thể ngồi vào.
Trịnh Li gật gật đầu, ngồi trên xe ba bánh, Chu Tuấn Lâm liền "thở hổn hển" mà dẫm chân khởi động xe.
Trịnh Li lần đầu tiên ngồi xe của nhà giàu số một chính là một chiếc xe ba bánh.
Mùa đông gió thổi rất lớn, nhưng gió kia đã bị Chu Tuấn Lâm chắn hơn phân nửa...... Trịnh Li ngồi ở phía sau Chu Tuấn Lâm, có chút lo lắng: "Chu Tuấn Lâm cậu có lạnh hay không, có mệt hay không?"
"Tôi không lạnh, cũng không mệt." Chu Tuấn Lâm nói, tốc độ xe ba bánh càng nhanh thêm một chút.
Ngồi trên xe hắn là một cô gái nhỏ xinh đẹp đó!
Chu Tuấn Lâm trong lòng nóng hầm hập, trên người cũng nóng hầm hập.
Buổi chiều, Chu Tuấn Lâm đi lấy hàng trước sau đó mới lại tới cái công viên kia.
Trẻ con tới công viên chơi càng nhiều, lần này Chu Tuấn Lâm bán được hơn bốn trăm đồng tiền.
Việc buôn bán này ngày hôm sau Chu Tuấn Lâm tiếp tục làm, đó là giao thừa cũng không dừng, chỉ là hôm nay hắn thu quán tương đối sớm, buổi chiều hơn ba giờ liền về nhà, cùng Trịnh Li làm cơm tất niên.
Huyện H bên này ăn tết không ăn sủi cảo, nhưng có truyền thống làm thịt viên, bọn họ liền cùng nhau làm thịt viên.
Rõ ràng cha mẹ đều không có ở bên người, nhưng bọn hắn trải qua cũng khá tốt, buổi tối tam huân hai tố(*), ăn mà cũng ngon.
(*) Cái này tui cũng bó tay._.
Chỉ là ăn được một nửa, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.
Thời điểm mới vừa nghe được tiếng chuông điện thoại, Trịnh Li có điểm không kịp phản ứng, một lát sau, nàng mới chạy tới tiếp điện thoại.
Gọi điện thoại tới là cha Khương Bội Bội.
Đem Khương Bội Bội đưa về H huyện lâu như vậy, lần đầu tiên hắn gọi điện thoại tới đây.
"Mấy ngày nay mày không có hồ nháo đi? Tao nói cho mày, về sau mày gây sự, tao cũng sẽ không thu dọn cho mày......"
Trịnh Li nghe hắn nói như vậy, tức khắc liền có điểm không cao hứng, dứt khoát nói: "Ba, tiền của con tiêu hết rồi!"
"Cái gì? Nhanh như vậy liền tiêu hết?" Cha Khương phi thường bất mãn.
"Con mua cái điện thoại di động liền không có tiền, buổi tối hôm nay cũng chưa có ăn cơm, chỉ có thể ăn mì gói." Trịnh Li nói.
"Mày mới bao lớn? Mua điện thoại di động làm cái gì?" Cha Khương cả giận nói.
"Em gái không phải đã sớm có điện thoại di động sao?" Trịnh Li hỏi lại. Năm đó cha mẹ Khương Bội Bội rời khỏi huyện H đi làm công, mới đầu mở cái tiệm cơm nhỏ, sau lại càng làm càng lớn, mà sau khi ly hôn, mẹ Khương đem tiệm cơm mở thành khách sạn, còn cùng người mở tiệm lẩu kết hôn, còn cha Khương đổi nghề mở KTV, hiện tại đã mở rộng ra vài quán.
Đầu năm nay, công việc này đều thực dễ kiếm tiền, bọn họ một năm ít nhất có thể kiếm được trên trăm vạn.
Nàng nhớ rất rõ ràng, mấy cái KTV ba nàng mở kia mỗi ngày đều chật ních khách!
Trước kia, thời điểm Khương Bội Bội sống cùng nãi nãi, tuy rằng tiền tiêu vặt so với bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn, nhưng cũng không thái quá, nhưng ngày đầu tiên nàng tới nhà ba ba......
Bọn họ đi siêu thị lớn mua đồ dùng sinh hoạt cho nàng, nàng hưng phấn mua rất nhiều, thời điểm tính tiền, nàng mua hai túi lớn đồ dùng sinh hoạt còn em gái lấy một xe đồ ăn vặt!
Sau đó lại nhìn thấy đứa em gái không đến mười tuổi cầm một trăm nguyên mua KFC, ăn một miếng liền không muốn ăn mà ném đi, giày thì một lần mua mấy đôi, làm nũng một chút là mỗi cuối tuần đều được đi công viên giải trí...... Nàng liền càng cảm thấy không công bằng, càng ngày càng phản nghịch.
"Tao cho mày hai ngàn, không có nhiều hơn!" Cha Khương nói xong, liền ngắt điện thoại.
Trịnh Li chờ hắn ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ, lại gọi điện thoại cho mẹ Khương: "Mẹ, tết ba ba cho con hai ngàn khối làm tiền mừng tuổi, mẹ cho con bao nhiêu?"
Cha Khương cùng mẹ Khương lúc trước có mâu thuẫn thật sự rất gay gắt, cơ hồ là trạng thái cả đời không qua lại với nhau.
Trịnh Li biết mẹ Khương nhất định sẽ không gọi cho cha Khương chứng thực, còn biết nàng đối với cha Khương có tâm tư tranh đua.
"Tao cho mày ba ngàn." Mẹ Khương quả nhiên nói: "Đến tết công việc ở khách sạn rất bận, tao không rảnh quản mày, mày đừng có đi gây chuyện!"
Trịnh Li đáp ứng, quay đầu lại lại gọi điện thoại cho cha Khương: "Ba, mẹ cho con ba ngàn khối làm tiền mừng tuổi, mẹ nói nàng cùng dượng sẽ không quản con......"
Cha Khương lại ngắt điện thoại.
Trịnh Li ném điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm tất niên.
Nàng cũng không phải Khương Bội Bội, ngay từ đầu nàng đã nghĩ sẽ không dùng tiền của cha mẹ Khương Bội Bội, nhưng hiện tại nàng đang thiếu tiền.
Có thể sử dụng liền dùng, cùng lắm thì về sau nàng trả cho họ.
"Cô......" Chu Tuấn Lâm dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Trịnh Li.
Ba ngày nay hắn cực cực khổ khổ mà làm việc, ngoài tiền gốc kiếm lời một ngàn một trăm khối.
Trong hai năm hắn nhặt chai, cũng chỉ tích cóp được trên dưới một ngàn, bởi vậy hắn đối với tiền buôn bán thu vào này phi thường vừa lòng, nhưng hiện tại nhìn xem......
Trịnh Li mở miệng liền muốn vài ngàn từ cha mẹ!
Chu Tuấn Lâm đột nhiên nhận thức rõ ràng mình cùng Trịnh Li có chênh lệch rất lớn.
Hắn phải càng nỗ lực hơn mới được.
Ăn xong cơm chiều thời gian vẫn còn sớm, bọn họ định học tập trong chốc lát, sau đó cùng nhau xem Xuân Vãn(**).
(**) Xuân vãn: Chương trình diễn ra hàng năm vào dịp tết âm lịch ở TQ ( cũng giống như táo quân của VN mình đó). Cảm ơn bạn @wochamie đã góp ý ^^
Mùng một năm mới, Chu Tuấn Lâm buôn bán đặc biệt tốt, có thể nói là bạo phát lớn.
Buổi tối trước một ngày, cơ bản mỗi đứa trẻ đều thu được tiền mừng tuổi, tuy rằng sẽ bị cha mẹ lấy đi một ít, nhưng trên tay bọn hắn cũng giữ lại không ít...... Tiền này, bọn họ dùng để mua đồ vật.
Pháo là đồ dùng rất tiêu hao, mua bao nhiêu đều dùng hết.
Chu Tuấn Lâm buôn bán đến tận mùng mười tháng giêng, cũng chính là hôm nay, Trịnh Li dọn về nhà một cái máy tính, thuận tiện để người ta kéo mạng tới.
Thời điểm giao thừa Trịnh Li cảm thấy thiếu tiền, là bởi vì nàng muốn mua cái máy tính.
Nàng trước kia luôn dùng smart phone và Ipad, thế cho nên mặc kệ làm cái gì đều muốn lên mạng tra trước, không có máy tính thật sự chịu không nổi.
Hơn nữa, nàng muốn cho Chu Tuấn Lâm dùng máy tính.
Chu Tuấn Lâm rất có đầu óc làm thương nghiệp, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ làm hắn đối với máy tính di động hoàn toàn không có chút hiểu biết nào, hắn muốn làm buôn bán, tuyển nhân viên cũng đều là những người có thể kiếm tiền, nhưng tiền cảnh cũng liền như vậy.
Trịnh Li cảm thấy hắn nếu vẫn dữ bộ dáng này, tương lai thành tựu khẳng định sẽ không thua cha mẹ Khương Bội Bội, nhưng phỏng chừng cũng chỉ như vậy...... Nàng muốn cho Chu Tuấn Lâm hiểu biết thật nhiều thứ trên thế giới này, trở nên càng thêm xuất sắc.
Năm mới, cha Khương cho Trịnh Li bốn ngàn, mẹ Khương(***) cho Trịnh Li ba ngàn, Trịnh Li liền dùng tiền này đem đi mua máy tính cùng lắp đặt internet.
(***) Trong convert là giang mẫu nhưng theo trường hợp này thì là mẹ KBB.
"Đây là máy tính......" Chu Tuấn Lâm yêu quý mà nhìn máy tính trước mặt mình, biểu tình cực kỳ phức tạp.
"Máy tính có rất nhiều tác dụng, hiện tại người có máy tính càng ngày càng nhiều, về sau phỏng chừng mỗi người đều có thể có máy tính." Trịnh Li nói: "Cậu đừng nhìn hiện tại tất cả mọi người đều đi trên đường mua đồ, về sau sẽ không như vậy, đến lúc đó mọi người muốn mua cái gì, lên mạng nhìn một cái, liền trực tiếp đặt mua ở trên mạng sau đó cho người đưa đến tận nhà......"
Trịnh Li đối với buôn bán không quá hiểu biết, nhưng nàng đối với phương hướng phát triển của tương lai trong mười mấy năm tới, lại rất rõ ràng.
Nàng biết những thứ mình có thể dạy cho Chu Tuấn Lâm cũng không nhiều, nhưng trong đó lại có đủ những thứ trân quý không giống nhau.
Đó chính là kiến thức của nàng.
Nàng biết mười mấy năm sau sẽ thế nào.
"Không nói tới máy tính, qua mấy năm nữa, ngay cả di động sợ đều có thể dùng để lên mạng mua đồ, đến lúc đó di động chính là một chiếc máy tính thu nhỏ, mua đồ vật xem TV cùng người khác nói chuyện phiếm chơi trò chơi cái gì đều có thể làm......"
Trịnh Li càng nói càng hăng say.
Chu Tuấn Lâm có loại cảm giác cánh cửa của một thế giới mới đã được mở ra.
"Mở cửa hàng ở trên mạng cần trả tiền sao?" Chu Tuấn Lâm đột nhiên hỏi.
"Không cần......" Trịnh Li nói, qua mười năm nữa, mở cửa hàng ở trên mạng phải giao tiền thế chấp, nhưng lúc này không cần phải nộp.
"Tôi muốn mở cửa hàng ở trên mạng!" Chu Tuấn Lâm khẳng định mà nói.
*****
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn cho nam chủ một cái mục tiêu nhỏ, đó là để hắn kiếm một trăm triệu ~
Mọi người ủng hộ thật nhiều nga! Như vậy tôi càng thêm chăm chỉ (づ ̄3 ̄)づ ~
Lời tác giả chính là ý của Editor ~
21h29 3/12/2018
/27
|