Cái loại sinh cơ trong sạch bẩm sinh này còn no bụng hơn cái sinh cơ ô nhiễm sau khi trưởng thành, không những vậy còn ấm áp nữa.
Phụ nữ sảy thai trong hậu cung cũng nhiều lắm, hay là làm nữ y quan nhỉ.
Hệ thống nhìn Phù Gia lại làm lang băm, không nhịn được mà thở dài, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ gặp trở ngại, sau đó bị gậy đánh chết.
Phù Gia vén quần áo Phí Xuân lên, thấy trên bụng có vết siết, dấu hơi đen, rõ ràng là bụng đã từng bị bóp mạnh.
Lý cô cô liếc nhìn, thấy vết siết, bà thoáng nhìn mặt Phí Xuân, tàn nhẫn ghê.
Thế nhưng ở trong cung, nếu bị phát hiện, dù là người lớn hay đứa trẻ cũng không thể sống, nhưng rõ ràng là nàng ta xuống tay quá tàn nhẫn nên mới khiến nàng ta chảy nhiều máu.
Phù Gia bình tĩnh nhìn mấy dấu vết, đưa tay xoa xoa bụng Phí Xuân.
Phù Gia hơ kim thêu trên lửa, lau sạch tro đen, tùy ý đâm vài nhát, sau đó xoa xoa bụng Phí Xuân.
Phí Xuân bị Phù Gia nhào nặn đau ơi là đau, không nhịn được mà kêu ra tiếng, vẻ mặt Lý cô cô vô cùng xấu: “Kêu cái gì mà kêu, chịu đựng đi.”
Hồi đó hưởng thụ bao nhiêu, thì giờ đau bấy nhiêu, chỉ có trải nghiệm qua mới biết được.
Phí Xuân được Phù Gia xoa xoa một lúc, cảm thấy bụng mình ấm nóng lên chút, không còn chảy máu ngoài nữa, cơ thể cũng dần cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Nàng yếu ớt nói: “Cảm ơn Hồng Uyên tỷ.”
Phù Gia gom được một ít sinh cơ thuần khiết từ người Phí Xuân, cô đối xử với Phí Xuân cũng dịu dàng hơn: “Nghỉ ngơi hai ngày, chăm sóc cơ thể tốt lên chút.”
Phí Xuân hiểu rõ cơ thể mình, nàng nhìn về phía Lý cô cô, hai mắt Lý cô cô trắng dã: “Ba ngày, tối đa là ba ngày.”
Ba ngày đã tốt lắm rồi, ngay lập tức Phí Xuân nói cảm ơn: “Cảm ơn cô cô, cảm ơn Hồng Uyên tỷ.” Nói rồi nàng tháo khuyên tai xuống, rõ ràng là nàng muốn đưa cho Phù Gia.
Phù Gia không cần: “Ngươi đưa cô cô đi.”
Phí Xuân đưa khuyên tai cho Lý cô cô, Lý cô cô nhìn sơ qua: “Ngươi giữ lại cho bản thân đi.” Cơ thể bị tổn thương thành cái dạng này, chẳng qua là vì một đôi bông tai bạc.
Đôi bông tai này chất liệu bằng bạc, vẫn còn khá mới mẻ, trăm phần trăm là tình nhân của Phí Xuân đưa, thật rẻ tiền, một đôi bông tai bạc như thế thôi đã chịu giao phó bản thân mình.
Sắc mặt Phí Xuân tái nhợt, im lặng cầm đôi bông tai.
Phù Gia ra khỏi phòng, Lý cô cô nói với Phù Gia: “Ngươi rảnh rỗi có thể tới Dịch Đình chơi, ngươi hầu hạ con trai yêu quái vẫn tốt chứ hả, có chuyện gì thì tới tìm ta.”
Lý cô cô rất muốn kết thân với Phù Gia, Phí Xuân bị chảy nhiều máu, nàng ta xoa xoa là khỏe.
Đây là cái loại y thuật gì vậy?
Phù Gia gật đầu: “Cũng khá tốt, đừng có kêu con trai yêu quái nữa.”
Lý cô cô: “Vậy kêu là gì?”
Phù Gia:…
Cô cũng không biết nữa!
Không biết trong lòng lão Thần đế kia nghĩ cái gì, nhất định không cho Dịch Yếm một cái thân phận.
Thân phận bây giờ của Dịch Yếm rất xấu hổ.
Lý cô cô nói: “Hà cớ gì lại đi hầu hạ một kẻ không có tương lai chứ.”
Phù Gia yên lặng không nói gì, bởi vì tự do á!
Phù Gia không tính nói cho Lý cô cô nghe, bây giờ ngày nào cô cũng ngủ đến khi tự tỉnh dậy, ngoại trừ vài việc cơ bản ra, mỗi ngày chẳng khác gì con cá mặn*.
*Cá mặn: là cá chết được ướp muối. Chỉ là những người sống mà như đã chết, lười biếng, không muốn vận động.
Bên này, Dịch Yếm mang theo tâm trạng bồn chồn vào lớp học, bên trong đã có vài đầu củ cải to nhỏ đan xen.
Thấy Dịch Yếm tới, đám trẻ chỉ thẳng vào Dịch Yếm hô: “Đứa con yêu quái.”
Cả lớp học ồ lên một tiếng, vẻ mặt đầy tò mò kinh ngạc, sợ hãi nhìn Dịch Yếm.
Khuôn mặt Dịch Yếm bỗng chốc trầm xuống, giữa đầu lông mày toàn là sự hung ác nham hiểm, nhưng hắn nhớ tới lời Phù Gia, mở miệng một cách khó khăn, chào mọi người như Phù Gia dạy: “Xin chào.”
Dịch Yếm vừa mở miệng, cả lớp học rộ lên: “Con trai yêu quái nói chuyện kìa, hắn biết nói.”
Nhanh miệng hỏi: “Ngươi có ăn thịt người không?”
/155
|