Editor: Tam Muội (Sam)
Đương nhiên là Phù Gia sẽ không nói mấy hạt giống này là do cô ép buộc từ hệ thống.
Cần hạt giống rau củ quả, và dĩ nhiên khoai tây cũng được tính là rau củ quả.
Đồng thời nó cũng là lương thực chính, dùng để chống đói.
Cô tìm đại một cái lý do nào đó, nói là mua từ đám người phiên bang, còn việc mua ở thái giám nào, thì cô quên rồi, không nhớ nữa, là chuyện của mấy năm trước rồi.
Dịch Hi thở dài: "Không ngờ phiên bang còn có đồ tốt như vậy."
Kinh thành to lớn như thế, sao không có người biết hàng nhỉ, cũng may là phiêu dạt đến tay Hồng Uyên.
Dịch Hi cũng không định để lộ chuyện khoai tây ra ngoài, các tá điền trong trang viên bị trông chừng nghiêm ngặt.
Đám tá điền cũng không quan tâm, mỗi ngày được ăn no, ăn khoai tây mềm dẻo thôi cũng đã rất thỏa mãn rồi, cho dù có đuổi cổ bọn họ, bọn họ cũng không đi đâu.
Bọn họ nhìn Phù Gia bằng ánh mắt sùng bái, có thể trồng ra loại lương thực cứu đói bọn họ, đó chính là người tốt.
Bông ngoài đồng đã thu xong, một mảnh đất rộng lớn trống trải, Phù Gia lại tiếp tục trồng lúa mì, dù gì cũng sẵn có đất trống.
Đợi tới lúc công việc ở trang viên xong xuôi, Phù Gia mới về vương phủ.
Vương phủ có thêm vài người mới, Phù Gia không thể dời mắt khỏi một nữ hài tử. Bời vì trên người nữ hài này có khí vận.
Vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, đôi mắt cực kỳ có hồn. Tuy là nô tỳ, nhưng tạo cho người ta cảm giác rất đáng yêu, như một chú nai con.
Ấy, có phải đứa nhỏ này sẽ có liên quan gì đó với Dịch Hi không.
Dù sao thì khí vận trên người nàng ta đã định trước là nàng ta sẽ trở thành người trên vạn người.
Tuy bây giờ là nô tỳ, nhưng sẽ có một ngày chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Không lẽ cô nương này là nữ chính của thế giới này?
Nếu nàng ta xuất hiện ở đây, vậy Dịch Hi sẽ là nam chính sao?
Phù Gia không ngờ sẽ được coi một câu chuyện tình yêu. Dù sao cũng không liên quan tới cô, có chuyện hay để giải trí rồi.
Điền Sinh giới thiệu Phù Gia với đám hạ nhân mới, những nha hoàn xinh xắn này đều hô lên: "Hồng Uyên tỷ."
Phù Gia cảm thấy các cô nương này rất đáng yêu, tiếp đó cô để họ làm tiếp công việc của mình.
Mùa đông đến hẹn lại tới, thậm chí còn sớm hơn năm ngoái một chút. Gió lạnh thổi khắp nơi như dao cắt, bão tuyết lớn bất thường, tuyết rơi không ngừng, tuyết đọng dày như muốn bao phủ cả kinh thành.
Nhạn Trúc vén rèm lên, gió tuyết bên ngoài tràn vào, Nhạn Trúc vội thả rèm xuống, nói với Phù Gia: "Hồng Uyên tỷ, tuyết ở ngoài lớn quá, nhà cửa ở nhiều nơi cũng sụp đổ."
"Quả nhiên có thiên tai." Phù Gia thở dài một hơi.
Phù Gia với Phí Xuân đang chiên khoai tây, vỏ ngoài giòn bên trong mềm mềm, thơm mùi dầu rán, không có sốt cà chua thì chấm mật ong, nhưng dù sao cũng không có vị chua chua ngọt ngọt như sốt cà chua.
Có điều Nhạn Trúc với Phí Xuân lại ăn rất vui vẻ, món này chiên với dầu ăn rất ngon, cho dù là đã ăn qua nhiều lần.
Bọn họ lén ăn, Vương gia nói, loại thức ăn như khoai tây không được truyền ra bên ngoài.
Tuy Phí Xuân và Nhạn Trúc không hiểu tại sao, nhưng cũng không dám làm trái lời Vương gia.
Ăn xong thì hủy thi diệt tích.
Ở trong vương phủ là một thế giới nhỏ nhàn hạ, nhưng bên ngoài vương phủ lại không như vậy, bị tuyết lớn bao phủ, gió lạnh càn quét, không có đồ ăn, không có quần áo ấm, nhiều người đã ngã xuống tuyết, sau đó bị băng tuyết che phủ.
Đây là trận tuyết chưa bao giờ có, khiến cả triều đình hoảng loạn. Cho dù triều đình có tiền cũng khó mà trụ nổi qua năm nay. Mùa xuân hạn hán, lương thực năm nay đã không có, toàn là lấy lượng thực dự trữ ra cứu tế.
Giờ lại tới nữa, đừng nói người dân không có lương thực, mà ngay cả quốc khố cũng không có dư, đến cả chuột còn không thấy nữa là.
/155
|