Đầu tiên Phù Gia cần phải giải quyết các vấn đề cấp bách như ăn, ở, đi lại. Trên người cô chỉ có chút tiền sau khi ly hôn với Lộ Thiệu Quân thôi, hơn một trăm vạn, còn không đến hai trăm vạn nữa.
Sau khi giải quyết xong xuôi, thì hầu như không còn thừa bao nhiêu.
Hệ thống cực kỳ tức giận, giận đến mức chửi Lộ Thiệu Quân ầm lên, nói kẻ có tiền là kẻ gian xảo nhất. Chắc chắn Lộ Thiệu Quân đã chuyển tài sản đi bớt, nếu không thì tại sao chỉ có chút xíu tiền như vậy được.
Phù Gia cũng không quá để ý chuyện này. Có rất nhiều thứ là Lộ Thiệu Quân có trước khi kết hôn, quỹ cổ phiếu các thứ không liên quan tới Phù Gia.
Chút tiền đó là tiền lương của Lộ Thiệu Quân, chia một nửa lương của hắn, còn cổ phiếu thì chia tiền hoa hồng. Thế nhưng cổ phiếu lại là đồ mà Lộ Thiệu Quân có trước hôn nhân.
Hệ thống ưu sầu, nó không muốn nghĩ đến cảnh nhìn Phù Gia yếu đuối đi rửa chén dĩa. Tuy rửa chén có thể kiếm được vài đồng, nhưng như thế thì sao có thể công thành danh toại ở thế giới này, rồi đạt được danh vọng to lớn a?
Phù Gia không quan tâm: “Nếu đã không có Lộ Thiệu Quân nuôi ta, vậy thì đổi người khác nuôi là được.”
Hệ thống ngẩn người một lúc: “Cái cơ thể này của cô dù có bán cũng vô dụng. Trên đời có rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp, chỉ cần là đàn ông đều sẽ không tìm người phụ nữ ốm đau bệnh tật a. Bọn họ ham muốn gì ở cô đây, muốn cô ở trên giường giống như con cá chết hả?”
Phù Gia cau mày: “Hệ thống ngươi cũng không phải là người, sao lại ở đây kiêu ngạo làm màu chứ.”
Hệ thống: “Vậy cô nói thử giờ phải làm sao đi. Nếu không tích đủ danh vọng cùng năng lượng, chúng ta sẽ rời khỏi thế giới này như nào?”
Phù Gia: “Sơn nhân tự có diệu kế*.”
*Sơn nhân tự có diệu kế- 山人自有妙计: đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề.
Hệ thống gấp gáp hỏi: “Nói mau, nói mau, là cách gì?”
Phù Gia im lặng, mọi chuyện đợi làm xong mới được, chỉ nói nhưng không làm thì là một bước thụt lùi a.
Lộ Thiệu Quân nhìn những tấm ảnh kèm theo tin tức mà thám tử tư gửi đến. Theo tính toán của anh, trong người Phù Gia đã không còn bao nhiêu tiền nữa.
Thời gian không tới nửa tháng, cô đã xài sạch sẽ số tiền bồi thường ly hôn. Đúng là tiêu tiền như nước, xa hoa lãng phí vô độ. Trước kia còn có hắn chu cấp cho, hiện tại thì có kẻ nào nuôi nổi cô chứ.
Thói quen phung phí không thể thay đổi, không thể quay về quá khứ được.
Tình trạng sức khỏe Lý Y Y cộng với thói quen tiêu xài đã quyết định cuộc sống về sau của cô trôi qua không tốt.
Lộ Thiệu Quân bắt đầu đợi vợ trước tới tìm mình. Thật sự hắn không cam lòng, không chấp nhận được việc mình trả giá nhiều như thế lại nhận được kết quả như vậy.
Hắn yêu Lý Y Y, vậy mà cuối cùng, hắn trong lòng Lý Y Y chỉ là một cây ATM coi tiền như rác.
Vệ An Huyên vẻ mặt xuân phong đắc ý tiến vào văn phòng. Bây giờ Lộ tổng đã ly hôn, đồng nghĩa với việc cô có cơ hội ở bên Lộ tổng.
Cô cầm văn kiện đưa cho Lộ Thiệu Quân, thấy dáng vẻ Lộ Thiệu Quân nghiêm túc âm u. Sau khi ly hôn, Lộ Thiệu Quân đã không còn cười nữa. Dù là chuyện giường chiếu đã không còn. Đúng vậy, cô với Lộ Thiệu Quân vẫn còn duy trì cái loại quan hệ này.
Nói là người yêu thì cũng không phải, cùng lắm chỉ là bạn bè. Hiện tại đã không có cái vật cản là Lý Y Y, Vệ An Huyên liền muốn nhiều hơn, cô muốn trở thành bạn gái của Lộ Thiệu Quân, trở thành vợ của Lộ Thiệu Quân.
Có điều là Lộ Thiệu Quân lại không có cái suy nghĩ này, thường chỉ vuốt ve cô một lúc liền đi, cho dù đã muộn anh ấy cũng sẽ rời khỏi, chưa bao giờ qua đêm tại nhà cô.
Coi cô là cái gì chứ?
Trong lòng Vệ An Huyên cực kỳ không cam lòng.
Lộ Thiệu Quân ký tên xoạt xoạt lên văn kiện, thấy Vệ An Huyên ngẩn người, hỏi: “Vệ bí thư, còn chuyện gì không?”
Vệ bí thư?
Trong lòng Vệ An Huyên chua xót. Thậm chí lúc trên giường, anh ấy cũng kêu cô là bí thư, khi đạt đến cao trào miệng lại kêu Y Y.
Ngay cả tên của cô, anh ấy cũng không thể kêu một lần sao?
- ------------------
Chương này dịch lướt khá nhiều chỗ, có gì sai sót mong mng bình luận giúp mình.
Sau khi giải quyết xong xuôi, thì hầu như không còn thừa bao nhiêu.
Hệ thống cực kỳ tức giận, giận đến mức chửi Lộ Thiệu Quân ầm lên, nói kẻ có tiền là kẻ gian xảo nhất. Chắc chắn Lộ Thiệu Quân đã chuyển tài sản đi bớt, nếu không thì tại sao chỉ có chút xíu tiền như vậy được.
Phù Gia cũng không quá để ý chuyện này. Có rất nhiều thứ là Lộ Thiệu Quân có trước khi kết hôn, quỹ cổ phiếu các thứ không liên quan tới Phù Gia.
Chút tiền đó là tiền lương của Lộ Thiệu Quân, chia một nửa lương của hắn, còn cổ phiếu thì chia tiền hoa hồng. Thế nhưng cổ phiếu lại là đồ mà Lộ Thiệu Quân có trước hôn nhân.
Hệ thống ưu sầu, nó không muốn nghĩ đến cảnh nhìn Phù Gia yếu đuối đi rửa chén dĩa. Tuy rửa chén có thể kiếm được vài đồng, nhưng như thế thì sao có thể công thành danh toại ở thế giới này, rồi đạt được danh vọng to lớn a?
Phù Gia không quan tâm: “Nếu đã không có Lộ Thiệu Quân nuôi ta, vậy thì đổi người khác nuôi là được.”
Hệ thống ngẩn người một lúc: “Cái cơ thể này của cô dù có bán cũng vô dụng. Trên đời có rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp, chỉ cần là đàn ông đều sẽ không tìm người phụ nữ ốm đau bệnh tật a. Bọn họ ham muốn gì ở cô đây, muốn cô ở trên giường giống như con cá chết hả?”
Phù Gia cau mày: “Hệ thống ngươi cũng không phải là người, sao lại ở đây kiêu ngạo làm màu chứ.”
Hệ thống: “Vậy cô nói thử giờ phải làm sao đi. Nếu không tích đủ danh vọng cùng năng lượng, chúng ta sẽ rời khỏi thế giới này như nào?”
Phù Gia: “Sơn nhân tự có diệu kế*.”
*Sơn nhân tự có diệu kế- 山人自有妙计: đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề.
Hệ thống gấp gáp hỏi: “Nói mau, nói mau, là cách gì?”
Phù Gia im lặng, mọi chuyện đợi làm xong mới được, chỉ nói nhưng không làm thì là một bước thụt lùi a.
Lộ Thiệu Quân nhìn những tấm ảnh kèm theo tin tức mà thám tử tư gửi đến. Theo tính toán của anh, trong người Phù Gia đã không còn bao nhiêu tiền nữa.
Thời gian không tới nửa tháng, cô đã xài sạch sẽ số tiền bồi thường ly hôn. Đúng là tiêu tiền như nước, xa hoa lãng phí vô độ. Trước kia còn có hắn chu cấp cho, hiện tại thì có kẻ nào nuôi nổi cô chứ.
Thói quen phung phí không thể thay đổi, không thể quay về quá khứ được.
Tình trạng sức khỏe Lý Y Y cộng với thói quen tiêu xài đã quyết định cuộc sống về sau của cô trôi qua không tốt.
Lộ Thiệu Quân bắt đầu đợi vợ trước tới tìm mình. Thật sự hắn không cam lòng, không chấp nhận được việc mình trả giá nhiều như thế lại nhận được kết quả như vậy.
Hắn yêu Lý Y Y, vậy mà cuối cùng, hắn trong lòng Lý Y Y chỉ là một cây ATM coi tiền như rác.
Vệ An Huyên vẻ mặt xuân phong đắc ý tiến vào văn phòng. Bây giờ Lộ tổng đã ly hôn, đồng nghĩa với việc cô có cơ hội ở bên Lộ tổng.
Cô cầm văn kiện đưa cho Lộ Thiệu Quân, thấy dáng vẻ Lộ Thiệu Quân nghiêm túc âm u. Sau khi ly hôn, Lộ Thiệu Quân đã không còn cười nữa. Dù là chuyện giường chiếu đã không còn. Đúng vậy, cô với Lộ Thiệu Quân vẫn còn duy trì cái loại quan hệ này.
Nói là người yêu thì cũng không phải, cùng lắm chỉ là bạn bè. Hiện tại đã không có cái vật cản là Lý Y Y, Vệ An Huyên liền muốn nhiều hơn, cô muốn trở thành bạn gái của Lộ Thiệu Quân, trở thành vợ của Lộ Thiệu Quân.
Có điều là Lộ Thiệu Quân lại không có cái suy nghĩ này, thường chỉ vuốt ve cô một lúc liền đi, cho dù đã muộn anh ấy cũng sẽ rời khỏi, chưa bao giờ qua đêm tại nhà cô.
Coi cô là cái gì chứ?
Trong lòng Vệ An Huyên cực kỳ không cam lòng.
Lộ Thiệu Quân ký tên xoạt xoạt lên văn kiện, thấy Vệ An Huyên ngẩn người, hỏi: “Vệ bí thư, còn chuyện gì không?”
Vệ bí thư?
Trong lòng Vệ An Huyên chua xót. Thậm chí lúc trên giường, anh ấy cũng kêu cô là bí thư, khi đạt đến cao trào miệng lại kêu Y Y.
Ngay cả tên của cô, anh ấy cũng không thể kêu một lần sao?
- ------------------
Chương này dịch lướt khá nhiều chỗ, có gì sai sót mong mng bình luận giúp mình.
/155
|