Edit by Vân Hi
A Chiêu sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi suy nghĩ nhiều, nếu ngươi bị người khác nhục nhã, ta cũng mất mặt theo."
Nàng nhìn Triệu Dận hoàn toàn không có ý buông tay, nhịn không được nói: "Ngươi buông ra!"
Triệu Dận nhìn vẻ mặt hồng hồng của nàng, trong lòng hơi động, nói: "Vương phi tay mịn nõn nà, khiến bổn vương luyến tiếc buông ra."
Đây vốn là tình thú giữa vợ chồng, nhưng mà A Chiêu nghe được những lời này, sắc mặt chợt biến đổi.
Không biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, bỗng nhiên hất tay Triệu Dận ra: "Vương gia tự trọng!"
Ngữ khí bên trong rất toàn là chán ghét.
Triệu Dận thần sắc cũng thay đổi.
Dù là nam nhân nào cũng thế, bị thê tử ghét bỏ trắng trợn như vậy, đều sẽ không cảm thấy vui chút nào.
Hắn không khỏi tức giận mà cười: "Là ta đường đột Vương phi, thực xin lỗi."
Bất quá, chỉ trong chốc lát, giữa hai người lại khôi phục trạng thái tương kính như băng.
A Chiêu có chút khẩn trương.
Trong cái lãnh cung hoang vắng này, cũng chỉ có hai người là nàng và nam chủ.
Nàng thật sự không muốn gây chuyện với nam chủ, đến buổi tối lúc đó nếu hắn không cho nàng cầm ống tay áo thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà thiết lập nhân vật lại không thể phá vỡ, Tần Chiêu rất chán ghét với đụng chạm của Triệu Dận.
A Chiêu tiếp nhận ký ức của Tần Chiêu, hóa ra trước đại hôn nửa tháng, Tần Chiêu biết được trong lòng Yến Vương vậy mà vẫn luôn có nữ nhân khác.
Người xưa nay tâm cao khí ngạo như Tần Chiêu sao có thể nhẫn nhịn?
Nàng vài lần tìm cơ hội cùng Triệu Dận gặp mặt, loại chuyện này tất nhiên là không thể trực tiếp hỏi, nàng nói bóng nói gió hỏi vài lần, thái độ của Yến Vương lúc nào cũng ba phải, luôn có ý lảng tránh với vấn đề nàng hỏi.
Vốn dĩ Tần Chiêu chỉ tin chuyện này hai phần, đối với chuyện này không khỏi tin nhiều thêm ba phần.
Thẳng đến đại hôn của hai người, thái độ của Triệu Dận với nàng vẫn luôn thập phần lãnh đạm.
Trong lòng nàng vốn đã có khúc mắc, lại gặp lạnh nhạt, đơn giản là nàng cũng không để bụng trong lòng đối phương có người khác hay không, hai người từ đó sinh hoạt nước sông không phạm nước giếng.
A Chiêu nhìn thấy điều này, trong lòng thật ra rất tò mò, nữ nhân trong lòng nam chủ đến tột cùng là ai?
Ngay cả một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như Yến Vương phi cũng có thể làm như không thấy, vậy thì người nọ phải tuyệt sắc cỡ nào?
Nhưng nếu thực sự có một người như vậy, vì sao trước kia chưa bao giờ nghe bất luận một chút tiếng gió nào?
Tần Chiêu gả vào Yến Vương phủ hai năm, cũng chưa từng nghe ai nói qua Yến Vương có hồng nhan tri kỷ nào.
A Chiêu vẫn cứ đứng ở kia suy tư, nhưng trong mắt Triệu Dận là, nữ nhân này sau khi cự tuyệt cùng mình thân cận, một mình ngơ ngẩn đứng ở đó phát ngốc.
Tối qua hiển nhiên nàng ngủ không được tốt, sắc mặt tái nhợt, còn nhìn thấy được hai quầng thâm dưới mắt, trông cực kì đáng thương.
Nhìn bộ dáng này của nàng, Triệu Dận lại có chút mềm lòng.
Nhưng mà hắn lại tức giận với chính mình.
Rõ ràng là nữ nhân này không biết tốt xấu, nhưng sao mình lại phải lo lắng cho nàng?
Triệu Dận giận dỗi khom lưng mở hộp đồ ăn ra, dự đoán bên trong cũng không có thứ gì tốt -- một đống dưa muối đen, thêm cả mấy cái màn thầu nữa.
Triệu Dận ngửi một chút, còn tốt, không bị thiu, ngược lại có thể ăn được.
Thấy A Chiêu còn ở chỗ đó không có chút phản ứng gì, Triệu Dận tự nói với bản thân không cần quản nàng, chờ đến khi đói bụng thì mò đến ăn.
Thời gian một chén trà nhỏ đã qua......
Triệu Dận thần sắc thống khổ đứng dậy.
A Chiêu lúc này phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy bộ dáng của hắn thì giật mình: "Ngươi làm sao vậy?"
Triệu Dận lạnh mặt không nói một lời đứng dậy cầm cái gì đó rời đi.
A Chiêu khó hiểu nhìn hắn, mắt thấy hắn bước đến bên cạnh giếng, múc một gáo nước rót vào miệng.
~~~~~
Mấy người đoán xem, anh bị làm sao đấy??
A Chiêu sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi suy nghĩ nhiều, nếu ngươi bị người khác nhục nhã, ta cũng mất mặt theo."
Nàng nhìn Triệu Dận hoàn toàn không có ý buông tay, nhịn không được nói: "Ngươi buông ra!"
Triệu Dận nhìn vẻ mặt hồng hồng của nàng, trong lòng hơi động, nói: "Vương phi tay mịn nõn nà, khiến bổn vương luyến tiếc buông ra."
Đây vốn là tình thú giữa vợ chồng, nhưng mà A Chiêu nghe được những lời này, sắc mặt chợt biến đổi.
Không biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, bỗng nhiên hất tay Triệu Dận ra: "Vương gia tự trọng!"
Ngữ khí bên trong rất toàn là chán ghét.
Triệu Dận thần sắc cũng thay đổi.
Dù là nam nhân nào cũng thế, bị thê tử ghét bỏ trắng trợn như vậy, đều sẽ không cảm thấy vui chút nào.
Hắn không khỏi tức giận mà cười: "Là ta đường đột Vương phi, thực xin lỗi."
Bất quá, chỉ trong chốc lát, giữa hai người lại khôi phục trạng thái tương kính như băng.
A Chiêu có chút khẩn trương.
Trong cái lãnh cung hoang vắng này, cũng chỉ có hai người là nàng và nam chủ.
Nàng thật sự không muốn gây chuyện với nam chủ, đến buổi tối lúc đó nếu hắn không cho nàng cầm ống tay áo thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà thiết lập nhân vật lại không thể phá vỡ, Tần Chiêu rất chán ghét với đụng chạm của Triệu Dận.
A Chiêu tiếp nhận ký ức của Tần Chiêu, hóa ra trước đại hôn nửa tháng, Tần Chiêu biết được trong lòng Yến Vương vậy mà vẫn luôn có nữ nhân khác.
Người xưa nay tâm cao khí ngạo như Tần Chiêu sao có thể nhẫn nhịn?
Nàng vài lần tìm cơ hội cùng Triệu Dận gặp mặt, loại chuyện này tất nhiên là không thể trực tiếp hỏi, nàng nói bóng nói gió hỏi vài lần, thái độ của Yến Vương lúc nào cũng ba phải, luôn có ý lảng tránh với vấn đề nàng hỏi.
Vốn dĩ Tần Chiêu chỉ tin chuyện này hai phần, đối với chuyện này không khỏi tin nhiều thêm ba phần.
Thẳng đến đại hôn của hai người, thái độ của Triệu Dận với nàng vẫn luôn thập phần lãnh đạm.
Trong lòng nàng vốn đã có khúc mắc, lại gặp lạnh nhạt, đơn giản là nàng cũng không để bụng trong lòng đối phương có người khác hay không, hai người từ đó sinh hoạt nước sông không phạm nước giếng.
A Chiêu nhìn thấy điều này, trong lòng thật ra rất tò mò, nữ nhân trong lòng nam chủ đến tột cùng là ai?
Ngay cả một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như Yến Vương phi cũng có thể làm như không thấy, vậy thì người nọ phải tuyệt sắc cỡ nào?
Nhưng nếu thực sự có một người như vậy, vì sao trước kia chưa bao giờ nghe bất luận một chút tiếng gió nào?
Tần Chiêu gả vào Yến Vương phủ hai năm, cũng chưa từng nghe ai nói qua Yến Vương có hồng nhan tri kỷ nào.
A Chiêu vẫn cứ đứng ở kia suy tư, nhưng trong mắt Triệu Dận là, nữ nhân này sau khi cự tuyệt cùng mình thân cận, một mình ngơ ngẩn đứng ở đó phát ngốc.
Tối qua hiển nhiên nàng ngủ không được tốt, sắc mặt tái nhợt, còn nhìn thấy được hai quầng thâm dưới mắt, trông cực kì đáng thương.
Nhìn bộ dáng này của nàng, Triệu Dận lại có chút mềm lòng.
Nhưng mà hắn lại tức giận với chính mình.
Rõ ràng là nữ nhân này không biết tốt xấu, nhưng sao mình lại phải lo lắng cho nàng?
Triệu Dận giận dỗi khom lưng mở hộp đồ ăn ra, dự đoán bên trong cũng không có thứ gì tốt -- một đống dưa muối đen, thêm cả mấy cái màn thầu nữa.
Triệu Dận ngửi một chút, còn tốt, không bị thiu, ngược lại có thể ăn được.
Thấy A Chiêu còn ở chỗ đó không có chút phản ứng gì, Triệu Dận tự nói với bản thân không cần quản nàng, chờ đến khi đói bụng thì mò đến ăn.
Thời gian một chén trà nhỏ đã qua......
Triệu Dận thần sắc thống khổ đứng dậy.
A Chiêu lúc này phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy bộ dáng của hắn thì giật mình: "Ngươi làm sao vậy?"
Triệu Dận lạnh mặt không nói một lời đứng dậy cầm cái gì đó rời đi.
A Chiêu khó hiểu nhìn hắn, mắt thấy hắn bước đến bên cạnh giếng, múc một gáo nước rót vào miệng.
~~~~~
Mấy người đoán xem, anh bị làm sao đấy??
/94
|