Edit by Vân Hi
A Chiêu trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà lại có người có thể vô liêm sỉ hợp tình hợp lý như thế.
Trên mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì: "Nhưng bổn cung không nói đùa."
Ngừng lại một chút, nàng lại 'A' một tiếng: "Triệu Dận, bổn cung, không có ý gì với ngươi cả."
Triệu Dận cười khẽ: "Hiện tại không có cũng không quan trọng, ta tin tưởng, sớm hay muộn cũng sẽ có thôi."
A Chiêu: "......"
Gánh nặng hình tượng đâu?
Rụt rè đâu?
Phong phạm đoan chính túc mục của Vương gia đâu hết rồi?
Đại khái là biểu hiện của nàng quá mức rõ ràng, sắc mặt Triệu Dận có chút không nhịn được.
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ lại mang theo chút ngọt ngào, thầm nghĩ: Vương phi thật là mạnh miệng, rõ ràng thích ta như vậy, lại cố tình không chịu thừa nhận.
Hắn lại không đành lòng vạch trần nàng, đành phải bồi nàng chơi.
Rốt cuộc...... Bộ dáng này của Vương phi, thật sự là, rất đáng yêu.
Hơn nữa, khoản nợ vừa rồi, còn chưa tính xong đâu!
Hắn vươn bàn tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm và môi A Chiêu:
"Về sau, không được ôm ấp hôn hít làm nũng với nam nhân khác, cũng không cho phép nói thích, biết chưa?"
A Chiêu trừng mắt nhìn hắn: "Cái gì mà nam nhân khác, đó là cha ta!"
"Cha cũng không được!" Thái độ Triệu Dận rất cứng rắn.
A Chiêu: "Ngươi không nói đạo lí!"
Triệu Dận trầm ngâm suy tư: "Lời này của Vương phi thực ra nhắc nhở ta......"
A Chiêu: "......" Câu này sao có chút không đúng?
Rồi sau đó nàng nhìn thấy Triệu Dận nở nụ cười trầm thấp: "Ta với Vương phi của mình, sao lại đi giảng đạo lý làm gì......"
Lời nói còn lại biến mất giữa môi và răng.
A Chiêu mở to mắt, hắn học được cái thói quen này ở đâu, một lời không hợp liền bắt đầu hôn!
Triệu Dận có chút bất mãn cắn môi nàng một cái: "Nhắm mắt."
A Chiêu ăn đau rên rỉ một tiếng, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, bị một bàn tay che lấy.
Triệu Dận nếm thử được hương vị của Vương phi nhà mình, lý trí thiếu chút nữa bị dục vọng sôi trào thiêu rụi đến hầu như không còn.
Bất quá, hắn tốt xấu còn nhớ rõ chỗ này là chỗ nào, nếu thật sự xảy ra chuyện ở đây thì quá ủy khuất nàng.
Hắn lưu luyến không buông không rời người trong ngực mình, lại có chút không nhịn được cắn một cái vào cái môi dưới có phần sưng to kia, hài lòng nhìn nơi đó bởi động tác của mình mà trông mọng nước bất thường.
A Chiêu ậm ừ dựa vào lồng ngực hắn, cả người mềm nhũn xuống, cùng với đôi mắt ngấn nước cùng đôi má hồng yêu kiều, quả thực là khiến người ta không kìm được mà!
Triệu Dận chỉ cảm thấy ở bụng có một ngọn lửa quỷ dị bốc lên, không thể áp xuống được.
Hắn oán hận ghé vào tai A Chiêu mà nghiến răng nghiến lợi: "Chờ ta ra khỏi nơi này......"
A Chiêu lúc này trong đầu còn có chút đờ đẫn, nghe vậy thì "Ừm?" một cái, cũng không biết cái gì.
Triệu Dận thấy nàng như thế, hít một hơi thật sâu, buông người ra, tự mình đi về phía hậu viện -- hiện tại hắn cần một chút nước lạnh để hạ nhiệt.
__Anh có chắc chỉ là "một chút" không?__
→_→
--
Triệu Dận đem phong thư trần tình kia cho thủ vệ An Nhạc Cung.
Thị vệ không dám giấu giếm, lập tức đi cầu kiến bệ hạ.
Đại điện càn khôn.
Huệ Tông nhìn hai mảnh giấy mỏng trong tay, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót khôn nguôi.
An công công lẳng lặng hầu hạ ở một bên, ước chừng đợi nửa canh giờ mới nghe được tiếng Huệ Tông thở dài.
"Dựa theo tính tình tên tiểu tử A Hữu, khẳng định không thể viết ra mấy lời nói buồn nôn như thế này được. Kiểu này hơn phân nửa là do tiểu nha đầu của Bắc Định Vương dạy nó viết."
An công công nghe được lời này của Huệ Tông, tuy rằng là ghét bỏ, nhưng giọng điệu rõ ràng là rất vui.
Hắn cúi đầu, làm bộ không thấy được bệ hạ cầm lá thư kia lăn qua lộn lại nhìn bảy tám lần.
Sợ là bệ hạ cũng thuộc lòng rồi đi. Hắn trong lòng thầm nói xấu.
~~~~~
A Chiêu trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà lại có người có thể vô liêm sỉ hợp tình hợp lý như thế.
Trên mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì: "Nhưng bổn cung không nói đùa."
Ngừng lại một chút, nàng lại 'A' một tiếng: "Triệu Dận, bổn cung, không có ý gì với ngươi cả."
Triệu Dận cười khẽ: "Hiện tại không có cũng không quan trọng, ta tin tưởng, sớm hay muộn cũng sẽ có thôi."
A Chiêu: "......"
Gánh nặng hình tượng đâu?
Rụt rè đâu?
Phong phạm đoan chính túc mục của Vương gia đâu hết rồi?
Đại khái là biểu hiện của nàng quá mức rõ ràng, sắc mặt Triệu Dận có chút không nhịn được.
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ lại mang theo chút ngọt ngào, thầm nghĩ: Vương phi thật là mạnh miệng, rõ ràng thích ta như vậy, lại cố tình không chịu thừa nhận.
Hắn lại không đành lòng vạch trần nàng, đành phải bồi nàng chơi.
Rốt cuộc...... Bộ dáng này của Vương phi, thật sự là, rất đáng yêu.
Hơn nữa, khoản nợ vừa rồi, còn chưa tính xong đâu!
Hắn vươn bàn tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm và môi A Chiêu:
"Về sau, không được ôm ấp hôn hít làm nũng với nam nhân khác, cũng không cho phép nói thích, biết chưa?"
A Chiêu trừng mắt nhìn hắn: "Cái gì mà nam nhân khác, đó là cha ta!"
"Cha cũng không được!" Thái độ Triệu Dận rất cứng rắn.
A Chiêu: "Ngươi không nói đạo lí!"
Triệu Dận trầm ngâm suy tư: "Lời này của Vương phi thực ra nhắc nhở ta......"
A Chiêu: "......" Câu này sao có chút không đúng?
Rồi sau đó nàng nhìn thấy Triệu Dận nở nụ cười trầm thấp: "Ta với Vương phi của mình, sao lại đi giảng đạo lý làm gì......"
Lời nói còn lại biến mất giữa môi và răng.
A Chiêu mở to mắt, hắn học được cái thói quen này ở đâu, một lời không hợp liền bắt đầu hôn!
Triệu Dận có chút bất mãn cắn môi nàng một cái: "Nhắm mắt."
A Chiêu ăn đau rên rỉ một tiếng, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, bị một bàn tay che lấy.
Triệu Dận nếm thử được hương vị của Vương phi nhà mình, lý trí thiếu chút nữa bị dục vọng sôi trào thiêu rụi đến hầu như không còn.
Bất quá, hắn tốt xấu còn nhớ rõ chỗ này là chỗ nào, nếu thật sự xảy ra chuyện ở đây thì quá ủy khuất nàng.
Hắn lưu luyến không buông không rời người trong ngực mình, lại có chút không nhịn được cắn một cái vào cái môi dưới có phần sưng to kia, hài lòng nhìn nơi đó bởi động tác của mình mà trông mọng nước bất thường.
A Chiêu ậm ừ dựa vào lồng ngực hắn, cả người mềm nhũn xuống, cùng với đôi mắt ngấn nước cùng đôi má hồng yêu kiều, quả thực là khiến người ta không kìm được mà!
Triệu Dận chỉ cảm thấy ở bụng có một ngọn lửa quỷ dị bốc lên, không thể áp xuống được.
Hắn oán hận ghé vào tai A Chiêu mà nghiến răng nghiến lợi: "Chờ ta ra khỏi nơi này......"
A Chiêu lúc này trong đầu còn có chút đờ đẫn, nghe vậy thì "Ừm?" một cái, cũng không biết cái gì.
Triệu Dận thấy nàng như thế, hít một hơi thật sâu, buông người ra, tự mình đi về phía hậu viện -- hiện tại hắn cần một chút nước lạnh để hạ nhiệt.
__Anh có chắc chỉ là "một chút" không?__
→_→
--
Triệu Dận đem phong thư trần tình kia cho thủ vệ An Nhạc Cung.
Thị vệ không dám giấu giếm, lập tức đi cầu kiến bệ hạ.
Đại điện càn khôn.
Huệ Tông nhìn hai mảnh giấy mỏng trong tay, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót khôn nguôi.
An công công lẳng lặng hầu hạ ở một bên, ước chừng đợi nửa canh giờ mới nghe được tiếng Huệ Tông thở dài.
"Dựa theo tính tình tên tiểu tử A Hữu, khẳng định không thể viết ra mấy lời nói buồn nôn như thế này được. Kiểu này hơn phân nửa là do tiểu nha đầu của Bắc Định Vương dạy nó viết."
An công công nghe được lời này của Huệ Tông, tuy rằng là ghét bỏ, nhưng giọng điệu rõ ràng là rất vui.
Hắn cúi đầu, làm bộ không thấy được bệ hạ cầm lá thư kia lăn qua lộn lại nhìn bảy tám lần.
Sợ là bệ hạ cũng thuộc lòng rồi đi. Hắn trong lòng thầm nói xấu.
~~~~~
/94
|