Edit by Vân Hi
Triệu Dận nói: “Nếu bà ta dám đưa đến đây, tất nhiên sẽ không trắng trợn mà đi hạ độc.”
Dù hắn nói như vậy, nhưng vẫn móc một cái ngân châm mỏng như sợi tóc từ trong tay áo ra, lần lượt thử từng cái một.
Nhìn cái ngân châm mà hắn mang theo bên người, A Chiêu chỉ thở dài làm người hoàng thất thật khó khăn.
Ăn một bữa còn phải cẩn thận như thế.
Nhưng mà bỏ qua cái nhạc đệm nhỏ đó, bữa cơm này của hai người ăn rất vui vẻ.
Cuối cùng dẫn tới kết quả là —— A Chiêu ăn no căng bụng.
Triệu Dận bất lực, buồn cười nhìn nàng đang ôm bụng rên rỉ.
Hắn oán trách nói: “Ta đã bảo nàng ăn ít đi rồi.”
A Chiêu trừng hắn một cái: “Nếu không phải vì ngươi, ta vào cái chỗ quỷ quái này, mỗi ngày ăn cháo trắng rau xanh, ta có chút không tự chủ được thì làm sao?”
Triệu Dận hoàn toàn bắt được trọng điểm: “Vương phi thân mến, Triệu Dận không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Nàng xoay người ra chỗ khác, cũng không thèm để ý đến hắn.
Nhưng sau đó, lại cảm thấy có thứ gì phía sau đang tiến lại gần.
Một bàn tay vòng qua eo ôm lấy nàng.
A Chiêu cảnh báo, nói: “Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ bụng ta không thoải mái......”
Mấy ngày nay, nàng thực sự là bị hôn đến phát sợ.
Cứ như là vì để chứng minh bản thân không cần phải “giảng đạo lý”, Triệu Dận mấy ngày nay cứ tóm được một cơ hội phát là bắt lấy A Chiêu mà hôn.
Ngủ cũng hôn, tỉnh cũng hôn, có đôi khi nhìn nàng vô duyên vô cớ cũng muốn hôn.
Triệu Dận cắn vành tai nàng một cái: “Vương phi, nàng cả ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
“Hay là —— Vương phi đang ám chỉ cho ta?”
Lời này vừa nói ra, Triệu Dận liền cảm thấy người trong ngực lập tức căng thẳng, giống như một con mèo xù lông vậy.
Hắn cười khẽ trấn an: “Được rồi, không đùa với nàng nữa, Vương phi không phải là ăn no căng rồi ao? Để ta giúp nàng xoa bụng.”
Bàn tay ấm áp đặt lên bụng nàng, dùng lực đạo vừa phải ấn xuống.
Thoải mái!
A Chiêu không có tiết tháo cả người nằm trong ngực hắn.
Tục ngữ nói rất đúng, ăn no rửng mỡ...... Khụ.
Sai rồi, phải là căng da bụng trùng da mắt.
Đặc biệt, kĩ thuật xoa bóp của Triệu Dận thật khiến người ta thoải mái, A Chiêu vốn dĩ chỉ hơi lờ đờ, dần dần, toàn bộ mí mắt đều nhắm lại, hô hấp cũng đều đều trở lại.
Thấy được người ngủ rồi, Triệu Dận chậm rãi dừng động tác.
Hắn nhìn gương mặt trắng nõn của A Chiêu, trong lòng chỉ cảm thấy bình yên vô cùng.
Hắn bế nàng lên trên giường, cởi giày cho nàng, rồi cẩn thận đắp chăn.
Cuối cùng, Triệu Dận nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng A Chiêu một chút: “Ngủ ngon, Vương phi...... Chiêu Chiêu.”
A Chiêu không biết có nghe được không, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, rồi lại ngủ say sưa.
Triệu Dận đi vào trong viện, nhìn một bàn đồ ăn phong phú, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
Vô sự hiến ân cần(*), nói chung không phải là chuyện tốt.
(*) Vô sự hiến ân cần (无事献殷勤): ngạn ngữ, hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra; không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải gian cũng là trộm. Ý chỉ người đột nhiên tốt không biết có ý đồ gì hay không.
Chỉ là, không biết đối phương, đang có ý định gì?
Trong vài ngày, tên tiểu thái giám kia đều mang đến những bữa ăn thịnh soạn.
A Chiêu hỏi thì hắn chỉ nói là do chủ tử phân phó, nửa câu cũng không nhiều lời.
Tới ngày thứ sáu, Bắc Định Vương lĩnh chỉ ở nhà tự suy nghĩ lại lại xuất hiện ở An Nhạc Cung một lần nữa.
Chỉ là lúc này không phải vi phạm thánh ý tự tiện xông vào.
“Chiêu Chiêu, cha mang con về nhà.” Tần Chấn cười tủm tỉm nhìn A Chiêu, vẫn bơ Triệu Dận ở một bên.
A Chiêu vô thức nhìn về phía Triệu Dận.
Lúc này, vậy mà Triệu Dận cùng Bắc Định Vương đứng cùng một chiến tuyến.
“Vương phi về trước đi, không bao lâu nữa, ta sẽ đón nàng về nhà.” Hắn mỉm cười nói.
~~~~~
Triệu Dận nói: “Nếu bà ta dám đưa đến đây, tất nhiên sẽ không trắng trợn mà đi hạ độc.”
Dù hắn nói như vậy, nhưng vẫn móc một cái ngân châm mỏng như sợi tóc từ trong tay áo ra, lần lượt thử từng cái một.
Nhìn cái ngân châm mà hắn mang theo bên người, A Chiêu chỉ thở dài làm người hoàng thất thật khó khăn.
Ăn một bữa còn phải cẩn thận như thế.
Nhưng mà bỏ qua cái nhạc đệm nhỏ đó, bữa cơm này của hai người ăn rất vui vẻ.
Cuối cùng dẫn tới kết quả là —— A Chiêu ăn no căng bụng.
Triệu Dận bất lực, buồn cười nhìn nàng đang ôm bụng rên rỉ.
Hắn oán trách nói: “Ta đã bảo nàng ăn ít đi rồi.”
A Chiêu trừng hắn một cái: “Nếu không phải vì ngươi, ta vào cái chỗ quỷ quái này, mỗi ngày ăn cháo trắng rau xanh, ta có chút không tự chủ được thì làm sao?”
Triệu Dận hoàn toàn bắt được trọng điểm: “Vương phi thân mến, Triệu Dận không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Nàng xoay người ra chỗ khác, cũng không thèm để ý đến hắn.
Nhưng sau đó, lại cảm thấy có thứ gì phía sau đang tiến lại gần.
Một bàn tay vòng qua eo ôm lấy nàng.
A Chiêu cảnh báo, nói: “Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ bụng ta không thoải mái......”
Mấy ngày nay, nàng thực sự là bị hôn đến phát sợ.
Cứ như là vì để chứng minh bản thân không cần phải “giảng đạo lý”, Triệu Dận mấy ngày nay cứ tóm được một cơ hội phát là bắt lấy A Chiêu mà hôn.
Ngủ cũng hôn, tỉnh cũng hôn, có đôi khi nhìn nàng vô duyên vô cớ cũng muốn hôn.
Triệu Dận cắn vành tai nàng một cái: “Vương phi, nàng cả ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
“Hay là —— Vương phi đang ám chỉ cho ta?”
Lời này vừa nói ra, Triệu Dận liền cảm thấy người trong ngực lập tức căng thẳng, giống như một con mèo xù lông vậy.
Hắn cười khẽ trấn an: “Được rồi, không đùa với nàng nữa, Vương phi không phải là ăn no căng rồi ao? Để ta giúp nàng xoa bụng.”
Bàn tay ấm áp đặt lên bụng nàng, dùng lực đạo vừa phải ấn xuống.
Thoải mái!
A Chiêu không có tiết tháo cả người nằm trong ngực hắn.
Tục ngữ nói rất đúng, ăn no rửng mỡ...... Khụ.
Sai rồi, phải là căng da bụng trùng da mắt.
Đặc biệt, kĩ thuật xoa bóp của Triệu Dận thật khiến người ta thoải mái, A Chiêu vốn dĩ chỉ hơi lờ đờ, dần dần, toàn bộ mí mắt đều nhắm lại, hô hấp cũng đều đều trở lại.
Thấy được người ngủ rồi, Triệu Dận chậm rãi dừng động tác.
Hắn nhìn gương mặt trắng nõn của A Chiêu, trong lòng chỉ cảm thấy bình yên vô cùng.
Hắn bế nàng lên trên giường, cởi giày cho nàng, rồi cẩn thận đắp chăn.
Cuối cùng, Triệu Dận nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng A Chiêu một chút: “Ngủ ngon, Vương phi...... Chiêu Chiêu.”
A Chiêu không biết có nghe được không, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, rồi lại ngủ say sưa.
Triệu Dận đi vào trong viện, nhìn một bàn đồ ăn phong phú, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
Vô sự hiến ân cần(*), nói chung không phải là chuyện tốt.
(*) Vô sự hiến ân cần (无事献殷勤): ngạn ngữ, hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra; không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải gian cũng là trộm. Ý chỉ người đột nhiên tốt không biết có ý đồ gì hay không.
Chỉ là, không biết đối phương, đang có ý định gì?
Trong vài ngày, tên tiểu thái giám kia đều mang đến những bữa ăn thịnh soạn.
A Chiêu hỏi thì hắn chỉ nói là do chủ tử phân phó, nửa câu cũng không nhiều lời.
Tới ngày thứ sáu, Bắc Định Vương lĩnh chỉ ở nhà tự suy nghĩ lại lại xuất hiện ở An Nhạc Cung một lần nữa.
Chỉ là lúc này không phải vi phạm thánh ý tự tiện xông vào.
“Chiêu Chiêu, cha mang con về nhà.” Tần Chấn cười tủm tỉm nhìn A Chiêu, vẫn bơ Triệu Dận ở một bên.
A Chiêu vô thức nhìn về phía Triệu Dận.
Lúc này, vậy mà Triệu Dận cùng Bắc Định Vương đứng cùng một chiến tuyến.
“Vương phi về trước đi, không bao lâu nữa, ta sẽ đón nàng về nhà.” Hắn mỉm cười nói.
~~~~~
/94
|