Edit: Y Song
Beta: LoBe
___
Rõ ràng ngày thường cô có rất nhiều biểu cảm mà, sao soi gương thì da mặt lại không nghe lời thế?
Lật Manh đứng hình một lúc, mới không nhịn được cảm thán khó quá, vượt qua năng lực cực hạn của con người rồi.
Thứ cẩu tác giả này, chính là điển hình cho loại người chỉ dùng lý thuyết mà không thực hành. Nhiều biểu cảm như vậy làm sao mà diễn.
Sao hắn không tự mình thử xem.
Lật Manh thả gương ra, cảm thấy mình chỉ có thể diễn tốt dũng cảm và lỗ mãng.
Cô để dao găm vào vỏ, sau đó lấy một chiếc túi vải nhỏ trên tường xuống, ném dao vào trong rồi đeo lên người. Tiếp theo cô bình tĩnh đi ra khỏi cửa, tới Thánh Minh lấy nước thánh.
Tổng bộ Thánh Minh, đã từ trong giáo đường của trung tâm thành phố lớn đã bị người dân đuổi tới một góc âm u tối tăm của khu ổ chuột.
Lúc Lật Manh đi vào ngôi nhà chật hẹp rách nát. Liền nhìn thấy thánh giá màu bạc to lớn dựng đứng ở giữa. Dưới thánh giá là một cái lu nước. Suối phun nước thánh trong giáo đường đã bị huyết tộc phá hủy chỉ dư lại lu nước thánh này. Dùng hết nước thánh trong lu thì sẽ không còn nữa.
Lật Manh nhìn lu nước sắp thấy đáy. Sau đó không thèm để ý mà móc dao găm ra, sau đó ngâm dao vào trong nước thánh, rồi mới lấy ra nhét lại vào túi.
Dù sao cũng ám sát thất bại. Nước thánh nhiều hay ít cũng không sao cả.
Lật Manh đeo túi lên, sau đó cô không biểu cảm ngẩng đầu nhìn thánh giá màu bạc. Ánh mặt trời từ trên nóc nhà rách nát chiếu xuống. Thiếu nữ mặc áo choàng màu đen, đứng ở dưới ánh nắng. Cô chậm rãi ngẩng đầu, màu đỏ trong mắt đã biến mất, lộ ra đôi mắt màu tím than ban đầu. Gương mặt lạnh lẽo tái nhợt, trong sắc nắng có một loại cảm giác thánh khiết làm trái tim người ta rung động.
Lật Manh quan sát cái thánh giá màu bạc kia hồi lâu, mới phát hiện…… Là thật sự làm bằng bạc. Đáng tiền thật, có thể lấy một ít không?
Đương nhiên cái ý tưởng này đã nhanh chóng biến mất, dù sao cũng sắp chết rồi có cần tiêu tiền đâu.
Cô vừa mới xoay người, liền nhìn thấy một thân ảnh lén lút đứng ở cửa, ló đầu ra nhìn cô.
Lật Manh khẽ cau mày, hửm?
Cơ Nhĩ…… Là cái tên độc lạ này đúng không.
Cơ Nhĩ mặc một thân trang phục kỵ sĩ như cũ, có thể nhìn ra sắc mặt anh ta trắng bệch, lộ ra một cổ cảm giác suy sút chật vật. Anh ta ngơ ngác nhìn cô một hồi, tựa hồ bị vẻ đẹp của cô làm rung động. Thậm chí khi anh ta nghĩ đến kế hoạch lát nữa, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác áy náy. Nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của mình, anh ta nắm chặt tay.
Sau đó anh ta lộ ra nụ cười lễ phép với Lật Manh, lại không dám tiến lên.
Dù sao sự việc lần trước, để lại cho anh ta ám ảnh không nhỏ.
“Lật Nhi, trưởng lão nói có chuyện muốn tìm cô, cô tới đó một chuyến đi.”
Lật Manh trầm mặc liếc anh ta một cái, cảm giác được người này không bình thường. Cũng không phải cô có sức quan sát xuất sắc. Mà là tên này lớn lên thật sự rất giống người xấu. Nụ cười đáng khinh này, càng giống như là nhân vật phản diện gian ác. Có thể là xem TV nhiều quá nên bị ảo giác nhỉ?
Lật Manh chậm rãi đi tới, nhưng không nói chuyện với Cơ Nhĩ. Dù sao hình ảnh anh ta đón hoàng hôn chạy trốn lần trước, thật sự quá mức trâu bò rồi. Cô sợ bệnh tâm thần của anh ta phát tác, sẽ lại lấy kiếm chém người lung tung nữa.
Nụ cười trên mặt Cơ Nhĩ cứng đờ, anh ta nhìn bóng dáng lạnh nhạt của cô, cắn chặt răng. Anh ta là một người đàn ông ưu tú như vậy. Vậy mà cô lại khinh thường anh ta.
Chẳng qua chỉ là ỷ vào việc ba của cô ta thành lập ra Thánh Minh mà thôi, dựa vào cái gì khinh thường anh ta. Gương mặt Cơ Nhĩ trở lên ác độc, anh ta lạnh mặt theo sau.
Lật Manh ra khỏi căn nhà rách nát, chỗ rẽ là một cái hành lang, cuối hành lan có một cửa gỗ đơn sơ.
Thật sự khó có thể tưởng tượng ra trước đây Thánh Minh đã từng huy hoàng, là chỗ dựa của cả nhân loại như thế nào.
/310
|