Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 115: Ác Linh lui tán (13)

/1983


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Hạ Hàn bị sư huynh bím tóc dài kéo vào trong, bày ra bộ dáng sư huynh chất vấn hắn.

Đồ vật của Điểm Kim Các ghi giá công khai, tiêu bao nhiêu là bán bấy nhiêu, giá của thứ rẻ nhất cũng đã là mười ngàn, một đống đồ kia phải mất bao nhiêu tiền chứ?

Nhưng Hạ Hàn thật sự không biết là ai tặng cho hắn.

Đương nhiên hắn hoàn toàn không nghĩ đến Sơ Tranh, vì dù sao Sơ Tranh cũng là quỷ.

"Hạ Hàn, có phải cậu làm chuyện riêng gì ở bên ngoài không."

"Tôi đã cảm thấy hắn kỳ kỳ quái quái rồi mà." Cô gái hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo nét xem thường

Dung mạo đẹp thì làm được gì, cái nghề này của bọn họ, thực lực là quan trong nhất.

"Hạ Hàn, cậu mau nói thật đi!" Sư huynh bím tóc dài đã có chút mất kiên nhẫn, không khỏi nghiêm túc lên.

Hạ Hàn bất lực giải thích: "Tôi thật sự không biết..."

Mặc kệ những vật này là ai tặng, thì trong lòng bọn họ, cũng đã khẳng định là hắn dùng thủ đoạn để có được.

Ngay cả sư huynh cũng nghĩ như vậy...

Cho nên hắn càng giải thích càng không có tác dụng gì.

Hạ Hàn trầm mặc, không muốn giải thích nữa.

...

Ngay lúc mấy người kia đề ra nghi vấn với Hạ Hàn, đèn của phòng khách đột nhiên bắt đầu lập lòe

Đám người đồng thời dừng lại.

Bang!

Ánh đèn vụt tắt, cả căn phòng lập tức lâm vào bóng tối, nhiệt độ bốn phía đột nhiên hạ xuống.

Đang nhìn quen với ánh sáng mà đột nhiên lâm vào bóng tối, mắt của con người sẽ xuất hiện trạng thái mù tạm thời.

Chờ mọi người rõ mọi thứ, mới phát hiện bốn phía đã phủ kín mạng nhện, căn phòng vừa rồi còn trang trí xa hoa tinh xảo, lúc này lại giống như căn phòng cũ kĩ đã mấy chục năm không có người ở.

"A —— "

Tiếng kêu sợ hãi của Tưởng tiên sinh từ trên lầu truyền tới.

Sư huynh bím tóc dài lập tức xông lên lầu.

Cửa phòng Tưởng tiên sinh không thể mở được, sư huynh bím tóc dài và một người đàn ông khác cùng nhau phá cửa.

Nhưng trong căn phòng đã không còn thân ảnh của Tưởng tiên sinh nữa.

Hạ Hàn bị ném ở phòng khách, Sơ Tranh chậm chạp ra hiện bên cạnh hắn: "Cầm đồ vật lên, đi theo ta."

Hạ Hàn giật mình.

"Tiểu mỹ nhân? Là cô... tặng ta sao?"

"Ừ."

Hạ Hàn nghẹn họng nhìn trân trối: "Cô, cô là quỷ mà." Tại sao có thể mua nhiều đồ như vậy được?

"Đi."

"Tiểu mỹ nhân, cô đợi một lát đã, ta có chút rối loạn."

Sơ Tranh kéo hắn dậy, đẩy những đạo cụ kia cho hắn, dữ dằn rống hắn: "Bắt quỷ đi."

"Ta?" Hạ Hàn lắc đầu: "Ta không biết."

"Đập cô ta." Sơ Tranh hào khí vỗ vỗ đạo cụ.

Hạ Hàn: "..."

Hạ Hàn bị Sơ Tranh đẩy lên lầu, lúc này nữ quỷ đang ở tầng ba, bò bò trên trần nhà giống như con nhện.

Tưởng tiên sinh giống như đồ ăn, bị treo giữa không trung, lúc này đã sớm bị dọa đến ngất đi.

So với vài ngày trước, thực lực của nữ quỷ dường như lại tăng cường hơn nữa.

Không biết cô ta đã cắn nuốt bao nhiêu con quỷ, mới có thể biến thành dạng này.

Sơ Tranh cảm thấy lần trước nữ quỷ này đến tìm cô, chắc chắn là không có ý tốt.

"Đám đạo sĩ thối các ngươi sẽ chết không được yên thân!" Thanh âm của nữ quỷ bất nam bất nữ, rất chói tai.

Hạ Hàn không dám tiến lên, mỗi lần hắn giao tiếp với quỷ, đều chỉ vì chạy trốn.

Cho đến bây giờ, hắn chưa từng đường đường chính chính đối phó với quỷ.

Tiếng thét của nữ quỷ càng lúc càng lớn, sư huynh bím tóc dài và ba người kia dường như cũng có chút không chịu được.

"Hạ Hàn! Ném bùa qua đây!!" Có người hướng về phía Hạ Hàn hô to.

Sơ Tranh đứng bên người Hạ Hàn: "Đập cô ta."

Nữ quỷ đột nhiên oán độc nhìn về phía Sơ Tranh.

Khi ánh mắt dữ tợn đối diện với Hạ Hàn, thì vẻ dữ tợn lại chuyển thành tham lam, cô ta sử dụng cả tứ chi, nhanh chóng bò từ trần nhà qua chỗ hắn.

"Cho ta, cho ta, bắt hắn cho ta."

Sơ Tranh đẩy Hạ Hàn một chút.

Hạ Hàn nhìn nữ quỷ gần trong gang tấc, cầm lấy mấy lá bùa ném tới.

Chỉ có một lá bùa đánh vào người nữ quỷ, còn lại đều tự bốc cháy hóa thành tro tàn.

"Hạ Hàn, cậu đừng lãng phí, nhanh, đưa lá bùa cho tôi!!" Một người trong tổ ba người phía sau hướng Hạ Hàn quát lớn.

"Của ta, hắn là của ta!!" Nữ quỷ lại lần nữa bổ nhào về phía Hạ Hàn.

Hạ Hàn vội vàng ném ra hai ba thứ đồ vật.

Pháp khí nện vào người nữ quỷ, thân thể nữ quỷ lập tức xuất hiện một lỗ thủng, bốc ra khói màu đen.

Nữ quỷ e ngại lui lại mấy bước.

Sơ Tranh ở phía sau tán thưởng hắn: "Không tệ, tiếp tục."

【...】 Không tệ cái đầu cô! Người ta chỉ cần một cái pháp khí là có thể tiêu diệt nữ quỷ, hắn đập một đống mới khiến cho trên người nữ quỷ xuất hiện một lỗ thủng, không tệ ở chỗ nào!!

Hạ Hàn ném thêm mấy lần, so với vừa rồi ném chuẩn hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn.

Nữ quỷ thét chói tai, bay vòng vòng ở chỗ đó, trên người thỉnh thoảng lại có thêm một cái lỗ thủng, cuối cùng nhìn Hạ Hàn giống như nhìn kẻ điên.

Nữ quỷ dừng lại, sư huynh bím tóc dài và tổ ba người chớp đúng thời cơ.

"Nhân lúc này, bắt lấy cô ta!"

Nữ quỷ quay đầu, mở cái miệng như chậu máu gào thét, công kích quét qua hai người, cô ta phá tan một bức tường, kéo lấy Tưởng tiên sinh, cấp tốc biến mất.

"Đừng để cô ta chạy!"

"Đuổi theo!"

Sư huynh bím tóc dài đuổi theo đầu tiên.

Sơ Tranh hờ hững nhìn mặt đất bừa bộn, và bức tường bị phá tan.

Nữ quỷ đã lợi hại đến mức này rồi sao?

Tường cũng có thể phá tan được?

Tường này làm bằng nhựa plastic à?

Sơ Tranh rất muốn đi lên sờ sờ xem bức tường kia có phải làm bằng nhựa plastic không, nhưng ở hiện trường còn có người, cô không thể làm ra loại chuyện này được, chỉ có thể bày ra phong phạm lạnh lùng trấn định của cao nhân.

"Tiểu mỹ nhân." Hạ Hàn buông tay, thở gấp nói: "Cô ta chạy rồi."

Ai cần ngươi nói, ta không nhìn thấy à?

Đứa con ngốc của nhà giàu nào đó một mặt nghiêm túc: "Đuổi theo đi. Còn chưa đập xong đâu."

Mua cũng đã mua rồi, không thể lãng phí, lãng phí rất đáng xấu hổ.

【...】 Rốt cuộc là ai lãng phí a a!!

Vương Giả bất lực phun trào.

Hạ Hàn: "..."

Còn đập nữa?

"Hạ Hàn, đưa đồ cho tôi." Cô gái kia không đuổi theo nữ quỷ, mà là đi về phía Hạ Hàn.

Cô ta cũng không đợi Hạ Hàn trả lời, trực tiếp cầm lấy: "Cậu cầm chỉ tổ lãng phí, căn bản không đối phó được cô ta."

"Lấy về." Sơ Tranh lạnh như băng nói: "Đây là đồ của ngươi."

Đây là đồ tiểu mỹ nhân tặng hắn!

Trong đầu Hạ Hàn lóe lên ý nghĩ này, một tay cướp đồ về.

"Cậu... Hạ Hàn cậu làm gì thế!?" Cô gái trừng mắt nhìn hắn.

"Cái này là của tôi." Thiếu niên khi bị châm chọc luôn trầm mặc trong quá khứ, lúc này sống lưng thẳng tắp, cô gái thế nhưng lại cảm nhận được khí thế trên người hắn.

"Vào lúc này rồi còn chia ngươi ta cái gì, cậu có biết nghĩ đến đại cục không." Cô gái cười lạnh một tiếng: "Cậu cầm thì có thể phát huy tác dụng của bọn chúng chắc?"

Hạ Hàn ôm đồ vật không buông tay: "Tôi, tôi... Tôi tình nguyện đập chơi không được sao?!"

Sơ Tranh khích lệ một câu: "Không tệ."

Có tiền đồ, có tiền đồ, sau này phá sản cứ dựa vào hắn!

Cô gái kia bị Hạ Hàn chọc giận không nhẹ, nơi xa chợt có tiếng kêu truyền đến, cô gái giậm chân một cái, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

"Nhớ kỹ, đồ của ngươi chính là của ngươi, ai dám cướp liền làm rơi hắn."

【 Tiểu tỷ tỷ, ta cầu xin cô đó, đừng có dạy cho hắn loại tư tưởng này được không? 】

Sơ Tranh lơ đễnh đáp, ta đây là đang dạy hắn mạnh lên, mạnh lên mới không bị hắc hóa, tư tưởng của ta làm sao?

【...】 Ta chỉ cảm thấy hắn càng hắc hóa nhanh hơn thì có.

"Ừ." Hạ Hàn trịnh trọng gật đầu: "Tiểu mỹ nhân, ta sẽ mạnh lên!"

Tiểu mỹ nhân lợi hại như vậy, hắn cũng phải trở nên lợi hại mới được!

Sơ Tranh nhìn tay nhỏ chân nhỏ của hắn, lạnh lùng cắm đao: "Ngươi vẫn nên đi đập đồ thì hơn."

Hạ Hàn: "..."

/1983

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status