Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đạo sĩ nói với Thành vương phi là đã thu phục được.
Nhưng chờ đến khi Thành vương phi đi tìm Sơ Tranh, dự định tính sổ với cô thật tốt, thì còn chưa kịp nói được hai câu đã bị Sơ Tranh đánh ra.
Thế này mà gọi là thu phục xong rồi hả?
Đây rõ ràng là một chút cũng không thay đổi!
Thành vương phi muốn tìm đạo sĩ tính sổ, nhưng làm sao còn tìm được người nữa.
Đến mức này thì sao Thành vương phi còn không hiểu là mình đã bị lừa được.
Thành vương phi tức đến không nhịn nổi, tiếp tục tìm thêm mấy đạo sĩ, nhưng tất nhiên vẫn không có kết quả gì.
Sơ Tranh nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Thành vương phi đấu với Sơ Tranh mấy lần, lần nào cũng thảm bại.
"Mẫu thân."
Trình Tiêu tức giận đến mức không nhịn được nữa.
"Nàng ta đánh con, nương xem, bây giờ vẫn chưa hết đâu? Chẳng lẽ cứ bỏ qua chuyện này như vậy sao?"
Thành vương phi nhanh chóng trấn an nữ nhi của mình: "Nương cũng rất đau lòng cho con, nhưng cái nam viện kia quả thật rất kỳ quái."
"Chắc chắn nàng ta trúng tà rồi." Trình Tiêu bĩu môi: "Trước kia nàng ta có như vậy đâu, yếu đuối đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, hiện tại nàng còn dám động thủ."
Trình Tiêu tiếp tục nói: "Con nghe nói, người trúng tà tính tình đều sẽ đại biến, sức lực cũng lớn hơn hoặc có thể biết một số chuyện mà trước kia không biết, chắc chắn là nàng ta trúng tà rồi!"
"Còn nữa, nương, lần trước trở về, nàng ta mặc trên người y phục của Cẩm Tú phường, hơn nữa còn là kiểu mới nhất, nàng lấy từ đâu ra chứ?"
Thành vương phi dường như không chú ý, nghe Trình Tiểu nói như vậy, thì mới nhớ tới việc này.
"Trên người nàng hẳn không có nhiều tiền..." Thành vương phi nói: "Sau khi vương gia mất, chìa khóa kim khố của vương phủ đều ở chỗ ta, mấy tháng nay ta cũng không cho nàng tiền."
"Nương, nương nói..." Trình Tiêu nắm lấy tay Thành vương phi: "Không phải nàng ta tư tình với nam nhân ở bên ngoài chứ?"
Sắc mặt Thành vương phi khẽ biến: "Việc này con đừng nói lung tung."
"Vậy nương nói xem quần áo của nàng từ đâu ra? Khẳng định là có nam nhân mua cho nàng!"
Thành vương phi như có điều suy nghĩ.
Lát sau, Thành vương phi vỗ vỗ mu bàn tay Trình Tiêu: "Việc này con đừng xen vào, sắp đến thời gian tiến cung rồi... Y phục lần trước đưa qua, có phải Thanh Hà cầm về rồi không?"
Trình Tiêu bĩu môi, thần sắc mỉa mai: "Nàng nói làm bẩn, bắt Thanh Hà giặt sạch sẽ, nàng tưởng bở, Thanh Hà ném ở chỗ đó rồi."
"Con bảo Thanh Hà giặt sạch sẽ đi."
"Nương?"
"Nương tự có chủ trương."
"... Vậy được rồi."
...
"... Thanh Hà, ngươi đứng trước cửa viện của tiểu thư nhà ta làm gì, lại muốn làm chuyện xấu gì đây?"
Lục Châu mở ra cửa ra liền thấy Thanh Hà đứng ở cửa ra vào, lập tức cảnh giác nhìn nàng ta.
Gần đây tiểu thư... hành vi quả thật có chút cổ quái, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đám người này hiện tại không dám tùy tiện khi dễ tiểu thư nữa, nàng lại cảm thấy sự thay đổi của tiểu thư cũng không tệ.
"Ngươi..." Thanh Hà muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến những chuyện gần đây mà chủ nhân của nơi này làm, nên nhịn xuống: "Đây là y phục lần trước, đã giặt sạch."
Thanh Hà đưa y phục cho Lục Châu, rồi nhanh như chớp rời đi.
Lục Châu còn chưa kịp lật xem, thì xiêm y đã bị một cánh tay trắng nõn cầm lấy.
"Tiểu thư, đây là y phục lần trước bọn họ đưa tới." Lục Châu lui lại một bước, khom người nói: "Chuẩn bị để người... mặc lúc tiến cung."
Cung trang khi tiến cung vô cùng được chú trọng, không thể giống bình thường như được.
"Bỏ đi." Sơ Tranh ném y phục về trong ngực Lục Châu: "Ném đi đi."
"A?"
Không lấy thì mặc cái gì đây?
Cũng không thể mặc lại trang phục trước kia được?
Chuyện này sẽ làm trò cười cho người khác!
"Ném đi." Sơ Tranh giải quyết dứt khoát.
Lúc đầu Lục Châu không quá thích ứng với Sơ Tranh như thế này, nhưng bây giờ cơ bản đã quen thuộc với dáng vẻ lạnh như băng của Sơ Tranh.
Tiểu thư không bị khi dễ nữa... Vậy mới thật sự tốt!
...
Tụ Viễn lâu.
Thiếu niên bạch y bám lấy tay vịn đi xuống, phía sau y có rất nhiều thị vệ đi theo, người xung quanh không ai dám nhìn thẳng vào y.
Thiếu niên cao ngạo giương cằm lên, trên gương mặt còn hơi non nớt, tràn đầy vẻ khinh miệt, coi thường.
Người này là thân đệ của đương kim hoàn đế, xếp thứ tám, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, phong hào Vinh vương.
Mắt thấy Vinh vương sắp đi đến phía cuối, thì đột nhiên y dừng lại, nhìn về phía góc khuất.
"Lục hoàng huynh."
Vinh vương giống như vừa trông thấy một thứ đồ chơi thú vị, trên gương mặt non nớt lộ ra ác ý và hào hứng dào dạt.
Người được y gọi là lục hoàng huynh đang đứng trong góc khuất.
Nhìn bộ dạng thì cũng chỉ là một thiếu niên, hắn mặc một bộ huyền y, cúi thấp đầu.
Hắn cực kỳ an tĩnh đứng ở đó, nếu như không phải Vinh vương lên tiếng, thì cơ hồ sẽ không có ai phát hiện ra hắn.
"Lục hoàng huynh, xin lỗi nha, ngươi chờ lâu rồi phải không, ta quên mất ngươi còn ở dưới."
Nhưng trong lời nói của Vinh vương đến một chút ý tứ xin lỗi cũng chẳng có.
Mà tất cả đều là ác liệt và trào phúng khinh miệt.
Thiếu niên đứng yên lặng, nhưng phong tư yểu điệu, nên lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
Hắn hơi nâng đầu lên.
Trong nháy mắt khi hắn lộ ra dung mạo, trong đám người dường như có tiếng hút khí.
Bị dung mạo của thiếu niên làm rung động.
Dung mạo hắn tuyệt sắc, mặt mày thanh tuyển.
Sắc mặt thiếu niên có chút trắng nhợt của bệnh tật, khi hắn nhấp nhẹ môi dưới, không khỏi mang theo vài phần ôn hòa.
Nhưng đáy mắt hắn rất bình tĩnh, giống như một con rối không có linh hồn.
Tinh xảo nhưng chỉ có thể mặc cho người định đoạt.
Cánh môi đỏ của hắn khẽ mở: "Không đáng ngại."
Thanh âm thanh thúy ôn hòa, làm đáy lòng người nghe bình tĩnh lại.
Nhưng Vinh vương lại giống như nghe thấy chuyện gì ghê tởm lắm, thái độ ác liệt nói: "Đã như vậy thì lục hoàng huynh tự mình trở về đi, ta không tiễn hoàng huynh nữa."
"Được." Thiếu niên đáp ứng.
Vinh vương hừ lạnh một tiếng, rồi chợt cười rộ lên: "Ta nhìn hoàng huynh đi ra ngoài."
Thiếu niên hơi chần chờ, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Vinh vương lập tức nháy mắt với người bên cạnh, thị vệ nhanh chóng xuống lầu, trong nháy mắt khi thiếu niên vừa đi ra khỏi cửa, thì hung hăng đẩy hắn một cái.
Đám người bên ngoài thấp giọng hô lên, thiếu niên bị ngã xuống đất, mái tóc đen như mực tán ra, trải dài trên mặt đất.
Huyền y đen nhánh cũng tán ra, dính đầy bụi bặm trên mặt đất.
Đám người xung quanh lập tức chỉ trỏ hắn thì thầm gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy Vinh vương trong Tụ Viễn lâu, thì đám người lập tức im miệng, không dám nghị luận nữa, sợ chọc đến tên tiểu ma đầu Vinh vương này.
Hoàng đế đối với người đệ đệ ruột này, phải nói là mười vạn phần dung túng.
Thiếu niên nằm rạp trên mặt đất, cúi thấp đầu, mái tóc dài ngăn trở thần sắc của hắn, bàn tay giấu trong tay áo, ẩn ẩn có vết máu.
Vinh vương nhanh chân đi từ bên trong ra, đạp một cước lên mu bàn tay thiếu niên.
Y từ trên cao nhìn xuống thiếu niên: "Lục hoàng huynh, đi đường cẩn thận chút, sao ngươi lại giống như những nử tử kia, nhu nhu nhược nhược, nếu không thì ta bẩm báo với hoàng huynh, đem lục hoàng huynh gả đi, tìm người chiếu cố ngươi thật tốt, thế nào?"
Đối với một nam nhân mà nói, còn gì nhục nhã hơn chuyện so sánh hắn giống như một nữ tử, hơn nữa còn muốn gả hắn đi nữa chứ?
Nửa ngày sau, thiếu niên mới lên tiếng: "Không cần..."
"A, vậy thì không thú vị rồi." Vinh Vương giở tính trẻ con thở dài: "Vậy được rồi, lục hoàng huynh luyến tiếc ta, thì ta cũng luyến tiếc lục hoàng huynh nha."
Vinh vương tâm tình thoải mái, cười lớn rời đi.
Bàn tay thiếu niên cứng ngắc.
"Ngươi không sao chứ?" Một bàn tay đầy dầu mỡ đưa đến trước mặt hắn.
Thiếu niên hơi sửng sốt, nhìn theo cánh tay kia qua, thì thấy một đạo sĩ trẻ tuổi cầm cái đù gà, đang dùng vẻ mặt quan tâm nhìn hắn.
"Không sao." Thiếu niên tránh khỏi tay đạo sĩ, tự mình đứng dậy.
Trong lòng bàn tay đều là vết máu do cọ xát trên mặt đất mà nên.
"Ngươi thật sự không sao chứ?" Đạo sĩ quan tâm nhìn hắn.
"Không sao."
Thiếu niên gật nhẹ đầu với đạo sĩ, rồi đi về một phương hướng khác.
Đạo sĩ đuổi theo: "Ôi, ngươi chờ một chút a, ta nói cho ngươi biết, gần đây ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ta thấy ngươi có họa..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đạo sĩ nói với Thành vương phi là đã thu phục được.
Nhưng chờ đến khi Thành vương phi đi tìm Sơ Tranh, dự định tính sổ với cô thật tốt, thì còn chưa kịp nói được hai câu đã bị Sơ Tranh đánh ra.
Thế này mà gọi là thu phục xong rồi hả?
Đây rõ ràng là một chút cũng không thay đổi!
Thành vương phi muốn tìm đạo sĩ tính sổ, nhưng làm sao còn tìm được người nữa.
Đến mức này thì sao Thành vương phi còn không hiểu là mình đã bị lừa được.
Thành vương phi tức đến không nhịn nổi, tiếp tục tìm thêm mấy đạo sĩ, nhưng tất nhiên vẫn không có kết quả gì.
Sơ Tranh nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Thành vương phi đấu với Sơ Tranh mấy lần, lần nào cũng thảm bại.
"Mẫu thân."
Trình Tiêu tức giận đến mức không nhịn được nữa.
"Nàng ta đánh con, nương xem, bây giờ vẫn chưa hết đâu? Chẳng lẽ cứ bỏ qua chuyện này như vậy sao?"
Thành vương phi nhanh chóng trấn an nữ nhi của mình: "Nương cũng rất đau lòng cho con, nhưng cái nam viện kia quả thật rất kỳ quái."
"Chắc chắn nàng ta trúng tà rồi." Trình Tiêu bĩu môi: "Trước kia nàng ta có như vậy đâu, yếu đuối đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, hiện tại nàng còn dám động thủ."
Trình Tiêu tiếp tục nói: "Con nghe nói, người trúng tà tính tình đều sẽ đại biến, sức lực cũng lớn hơn hoặc có thể biết một số chuyện mà trước kia không biết, chắc chắn là nàng ta trúng tà rồi!"
"Còn nữa, nương, lần trước trở về, nàng ta mặc trên người y phục của Cẩm Tú phường, hơn nữa còn là kiểu mới nhất, nàng lấy từ đâu ra chứ?"
Thành vương phi dường như không chú ý, nghe Trình Tiểu nói như vậy, thì mới nhớ tới việc này.
"Trên người nàng hẳn không có nhiều tiền..." Thành vương phi nói: "Sau khi vương gia mất, chìa khóa kim khố của vương phủ đều ở chỗ ta, mấy tháng nay ta cũng không cho nàng tiền."
"Nương, nương nói..." Trình Tiêu nắm lấy tay Thành vương phi: "Không phải nàng ta tư tình với nam nhân ở bên ngoài chứ?"
Sắc mặt Thành vương phi khẽ biến: "Việc này con đừng nói lung tung."
"Vậy nương nói xem quần áo của nàng từ đâu ra? Khẳng định là có nam nhân mua cho nàng!"
Thành vương phi như có điều suy nghĩ.
Lát sau, Thành vương phi vỗ vỗ mu bàn tay Trình Tiêu: "Việc này con đừng xen vào, sắp đến thời gian tiến cung rồi... Y phục lần trước đưa qua, có phải Thanh Hà cầm về rồi không?"
Trình Tiêu bĩu môi, thần sắc mỉa mai: "Nàng nói làm bẩn, bắt Thanh Hà giặt sạch sẽ, nàng tưởng bở, Thanh Hà ném ở chỗ đó rồi."
"Con bảo Thanh Hà giặt sạch sẽ đi."
"Nương?"
"Nương tự có chủ trương."
"... Vậy được rồi."
...
"... Thanh Hà, ngươi đứng trước cửa viện của tiểu thư nhà ta làm gì, lại muốn làm chuyện xấu gì đây?"
Lục Châu mở ra cửa ra liền thấy Thanh Hà đứng ở cửa ra vào, lập tức cảnh giác nhìn nàng ta.
Gần đây tiểu thư... hành vi quả thật có chút cổ quái, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đám người này hiện tại không dám tùy tiện khi dễ tiểu thư nữa, nàng lại cảm thấy sự thay đổi của tiểu thư cũng không tệ.
"Ngươi..." Thanh Hà muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến những chuyện gần đây mà chủ nhân của nơi này làm, nên nhịn xuống: "Đây là y phục lần trước, đã giặt sạch."
Thanh Hà đưa y phục cho Lục Châu, rồi nhanh như chớp rời đi.
Lục Châu còn chưa kịp lật xem, thì xiêm y đã bị một cánh tay trắng nõn cầm lấy.
"Tiểu thư, đây là y phục lần trước bọn họ đưa tới." Lục Châu lui lại một bước, khom người nói: "Chuẩn bị để người... mặc lúc tiến cung."
Cung trang khi tiến cung vô cùng được chú trọng, không thể giống bình thường như được.
"Bỏ đi." Sơ Tranh ném y phục về trong ngực Lục Châu: "Ném đi đi."
"A?"
Không lấy thì mặc cái gì đây?
Cũng không thể mặc lại trang phục trước kia được?
Chuyện này sẽ làm trò cười cho người khác!
"Ném đi." Sơ Tranh giải quyết dứt khoát.
Lúc đầu Lục Châu không quá thích ứng với Sơ Tranh như thế này, nhưng bây giờ cơ bản đã quen thuộc với dáng vẻ lạnh như băng của Sơ Tranh.
Tiểu thư không bị khi dễ nữa... Vậy mới thật sự tốt!
...
Tụ Viễn lâu.
Thiếu niên bạch y bám lấy tay vịn đi xuống, phía sau y có rất nhiều thị vệ đi theo, người xung quanh không ai dám nhìn thẳng vào y.
Thiếu niên cao ngạo giương cằm lên, trên gương mặt còn hơi non nớt, tràn đầy vẻ khinh miệt, coi thường.
Người này là thân đệ của đương kim hoàn đế, xếp thứ tám, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, phong hào Vinh vương.
Mắt thấy Vinh vương sắp đi đến phía cuối, thì đột nhiên y dừng lại, nhìn về phía góc khuất.
"Lục hoàng huynh."
Vinh vương giống như vừa trông thấy một thứ đồ chơi thú vị, trên gương mặt non nớt lộ ra ác ý và hào hứng dào dạt.
Người được y gọi là lục hoàng huynh đang đứng trong góc khuất.
Nhìn bộ dạng thì cũng chỉ là một thiếu niên, hắn mặc một bộ huyền y, cúi thấp đầu.
Hắn cực kỳ an tĩnh đứng ở đó, nếu như không phải Vinh vương lên tiếng, thì cơ hồ sẽ không có ai phát hiện ra hắn.
"Lục hoàng huynh, xin lỗi nha, ngươi chờ lâu rồi phải không, ta quên mất ngươi còn ở dưới."
Nhưng trong lời nói của Vinh vương đến một chút ý tứ xin lỗi cũng chẳng có.
Mà tất cả đều là ác liệt và trào phúng khinh miệt.
Thiếu niên đứng yên lặng, nhưng phong tư yểu điệu, nên lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
Hắn hơi nâng đầu lên.
Trong nháy mắt khi hắn lộ ra dung mạo, trong đám người dường như có tiếng hút khí.
Bị dung mạo của thiếu niên làm rung động.
Dung mạo hắn tuyệt sắc, mặt mày thanh tuyển.
Sắc mặt thiếu niên có chút trắng nhợt của bệnh tật, khi hắn nhấp nhẹ môi dưới, không khỏi mang theo vài phần ôn hòa.
Nhưng đáy mắt hắn rất bình tĩnh, giống như một con rối không có linh hồn.
Tinh xảo nhưng chỉ có thể mặc cho người định đoạt.
Cánh môi đỏ của hắn khẽ mở: "Không đáng ngại."
Thanh âm thanh thúy ôn hòa, làm đáy lòng người nghe bình tĩnh lại.
Nhưng Vinh vương lại giống như nghe thấy chuyện gì ghê tởm lắm, thái độ ác liệt nói: "Đã như vậy thì lục hoàng huynh tự mình trở về đi, ta không tiễn hoàng huynh nữa."
"Được." Thiếu niên đáp ứng.
Vinh vương hừ lạnh một tiếng, rồi chợt cười rộ lên: "Ta nhìn hoàng huynh đi ra ngoài."
Thiếu niên hơi chần chờ, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Vinh vương lập tức nháy mắt với người bên cạnh, thị vệ nhanh chóng xuống lầu, trong nháy mắt khi thiếu niên vừa đi ra khỏi cửa, thì hung hăng đẩy hắn một cái.
Đám người bên ngoài thấp giọng hô lên, thiếu niên bị ngã xuống đất, mái tóc đen như mực tán ra, trải dài trên mặt đất.
Huyền y đen nhánh cũng tán ra, dính đầy bụi bặm trên mặt đất.
Đám người xung quanh lập tức chỉ trỏ hắn thì thầm gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy Vinh vương trong Tụ Viễn lâu, thì đám người lập tức im miệng, không dám nghị luận nữa, sợ chọc đến tên tiểu ma đầu Vinh vương này.
Hoàng đế đối với người đệ đệ ruột này, phải nói là mười vạn phần dung túng.
Thiếu niên nằm rạp trên mặt đất, cúi thấp đầu, mái tóc dài ngăn trở thần sắc của hắn, bàn tay giấu trong tay áo, ẩn ẩn có vết máu.
Vinh vương nhanh chân đi từ bên trong ra, đạp một cước lên mu bàn tay thiếu niên.
Y từ trên cao nhìn xuống thiếu niên: "Lục hoàng huynh, đi đường cẩn thận chút, sao ngươi lại giống như những nử tử kia, nhu nhu nhược nhược, nếu không thì ta bẩm báo với hoàng huynh, đem lục hoàng huynh gả đi, tìm người chiếu cố ngươi thật tốt, thế nào?"
Đối với một nam nhân mà nói, còn gì nhục nhã hơn chuyện so sánh hắn giống như một nữ tử, hơn nữa còn muốn gả hắn đi nữa chứ?
Nửa ngày sau, thiếu niên mới lên tiếng: "Không cần..."
"A, vậy thì không thú vị rồi." Vinh Vương giở tính trẻ con thở dài: "Vậy được rồi, lục hoàng huynh luyến tiếc ta, thì ta cũng luyến tiếc lục hoàng huynh nha."
Vinh vương tâm tình thoải mái, cười lớn rời đi.
Bàn tay thiếu niên cứng ngắc.
"Ngươi không sao chứ?" Một bàn tay đầy dầu mỡ đưa đến trước mặt hắn.
Thiếu niên hơi sửng sốt, nhìn theo cánh tay kia qua, thì thấy một đạo sĩ trẻ tuổi cầm cái đù gà, đang dùng vẻ mặt quan tâm nhìn hắn.
"Không sao." Thiếu niên tránh khỏi tay đạo sĩ, tự mình đứng dậy.
Trong lòng bàn tay đều là vết máu do cọ xát trên mặt đất mà nên.
"Ngươi thật sự không sao chứ?" Đạo sĩ quan tâm nhìn hắn.
"Không sao."
Thiếu niên gật nhẹ đầu với đạo sĩ, rồi đi về một phương hướng khác.
Đạo sĩ đuổi theo: "Ôi, ngươi chờ một chút a, ta nói cho ngươi biết, gần đây ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ta thấy ngươi có họa..."
/1983
|