"Anh làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân!" Ký Hàm Yên hoảng hốt hét lên.
Khoái Diệp tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn, bây giờ đã là thời đại nào rồi, nói mấy cái này để làm gì?
"Được rồi, như thế này nhé, tôi đã chạm vào cô, mà tôi cũng chưa có vợ, hay là cô làm vợ tôi nhé?" Khoái Diệp cười lạnh.
Họ, những người đàn ông lớn tuổi, rất ghét kiểu phụ nữ thích giả vờ như Ký Hàm Yên.
Những người phụ nữ như vậy thường có khả năng gây rắc rối.
Ký Hàm Yên lập tức sợ hãi la hét, sợ đến mức liều mạng lắc đầu: "Tôi không muốn!"
Khoái Diệp ném Ký Hàm Yên ra khỏi siêu thị rồi đóng sầm cửa lại. Loại phụ nữ này, cho dù có chủ động tới thì anh ta cũng không thèm.
"Cô Dung đã về rồi à?" Khoái Diệp sờ đầu, hỏi Lê Dương đang cúi đầu chơi Rubik bên cạnh.
Lê Dương ngước mắt nhìn thoáng qua phòng nghỉ đã đóng kín cửa ở bên kia, sau đó cúi đầu chơi Rubik tiếp,: "Ừ."
Khoái Diệp cảm thấy hơi tiếc nuối, anh ta còn muốn thảo luận với cô Dung về những chiêu thức mà cô vừa sử dụng.
"Anh Khoái, chúng ta nên xử ký tên kia thế nào?" Trương Hoằng Nghĩa chỉ vào người đàn ông cao 1m9 bị đè dưới kệ hàng, không biết còn sống hay đã chết.
Khoái Diệp khoát tay nói: "Cái này phải hỏi anh Phó."
Phó Hoè ngồi dựa tường, anh đang nghịch một khối tinh hạch màu đỏ, giọng nói thờ ơ lại có chút hoa mỹ: "Ném ra ngoài."
Là một người có năng lực sức mạnh, Liêu Lập Hiên lập tức đứng dậy, đi về phía tên kia.
Anh ấy chỉ cần một tay để nâng kệ lên, ném nó sang một bên.
Bụi bay lên mù mịt.
Liêu Lập Hiên kéo một chân của người đàn ông cao 1m9, ném hắn ra khỏi siêu thị.
Quy luật sinh tồn trong tận thế là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kẻ không mạnh bằng người khác chắc chắn sẽ chết.
Chẳng ai quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra sau khi người đàn ông cao 1m9 bị ném ra ngoài.
"Khoái Diệp và Lê Dương canh gác đến nửa đêm, tôi và lão Trương sẽ canh gác sau nửa đêm." Phó Hoè phân công người canh gác rồi cởi áo khoác đắp lên người, nhắm mắt lại.
Những người còn lại cũng bình tĩnh trở về vị trí của mình để nghỉ ngơi.
Ánh đèn pin duy nhất cũng tắt ngúm, trong bóng tối, Phó Hoè mở mắt. Đôi mắt vốn dịu dàng giờ trở nên sâu thẳm, giống như một con thú hoang đang rình rập trong bóng tối, chờ cơ hội bắt mồi.
Phó Hoè nhìn cánh cửa phòng nghỉ có chữ "Phó" trên đó, ánh mắt u ám.
Kiếp trước, không có cô ấy.
—
Dung Hoàng tỉnh dậy, nắng nóng chiếu qua cửa sổ.
Cô cuộn người lại, nép chân vào chỗ không có nắng.
Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này.
Dung Hoàng nằm trên chiếc giường nhỏ 1m5, đang suy nghĩ có nên dùng mũi tên phượng hoàng để b.ắ.n hạ mặt trời hay không?
Dung Hoàng cảm thấy đây là một ý tưởng khá hay.
Kể từ khi tận thế bắt đầu, giờ mới chỉ là tháng thứ ba, không biết khi nào mới kết thúc.
Có lẽ khi kết thúc, Dung Hoàng sẽ trở thành một nồi gà khô mất.
Thủy Thủy cảm nhận được suy nghĩ nguy hiểm của Dung Hoàng, nằm trên gối, quyết tâm nắn thẳng con đường ngày càng quanh co của Dung Hoàng, "Đại vương, chúng ta là người văn minh, nếu trên bầu trời không có mặt trời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Dung Hoàng chớp mắt, tỏ ra hiếu kỳ: "Nghiêm trọng đến mức nào?"
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Dung Hoàng, Thủy Thủy đã chắc chắn rằng đại vương nhà mình là một cô gái hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài.
"Rất nghiêm trọng." Thủy Thủy nghiêm túc nói.
Nghe Thủy Thủy nói vậy, Dung Hoàng đã xua tan ý định đó.
Có tiếng gõ cửa: "Cô Dung, đã đến giờ xuất phát rồi."
Dung Hoàng đáp một câu "Biết rồi" rồi nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị.
Khi cô mở cửa bước ra khỏi phòng nghỉ, Liêu Lập Hiên đã mỉm cười chào cô: "Chào buổi sáng, cô Dung."
Khoái Diệp tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn, bây giờ đã là thời đại nào rồi, nói mấy cái này để làm gì?
"Được rồi, như thế này nhé, tôi đã chạm vào cô, mà tôi cũng chưa có vợ, hay là cô làm vợ tôi nhé?" Khoái Diệp cười lạnh.
Họ, những người đàn ông lớn tuổi, rất ghét kiểu phụ nữ thích giả vờ như Ký Hàm Yên.
Những người phụ nữ như vậy thường có khả năng gây rắc rối.
Ký Hàm Yên lập tức sợ hãi la hét, sợ đến mức liều mạng lắc đầu: "Tôi không muốn!"
Khoái Diệp ném Ký Hàm Yên ra khỏi siêu thị rồi đóng sầm cửa lại. Loại phụ nữ này, cho dù có chủ động tới thì anh ta cũng không thèm.
"Cô Dung đã về rồi à?" Khoái Diệp sờ đầu, hỏi Lê Dương đang cúi đầu chơi Rubik bên cạnh.
Lê Dương ngước mắt nhìn thoáng qua phòng nghỉ đã đóng kín cửa ở bên kia, sau đó cúi đầu chơi Rubik tiếp,: "Ừ."
Khoái Diệp cảm thấy hơi tiếc nuối, anh ta còn muốn thảo luận với cô Dung về những chiêu thức mà cô vừa sử dụng.
"Anh Khoái, chúng ta nên xử ký tên kia thế nào?" Trương Hoằng Nghĩa chỉ vào người đàn ông cao 1m9 bị đè dưới kệ hàng, không biết còn sống hay đã chết.
Khoái Diệp khoát tay nói: "Cái này phải hỏi anh Phó."
Phó Hoè ngồi dựa tường, anh đang nghịch một khối tinh hạch màu đỏ, giọng nói thờ ơ lại có chút hoa mỹ: "Ném ra ngoài."
Là một người có năng lực sức mạnh, Liêu Lập Hiên lập tức đứng dậy, đi về phía tên kia.
Anh ấy chỉ cần một tay để nâng kệ lên, ném nó sang một bên.
Bụi bay lên mù mịt.
Liêu Lập Hiên kéo một chân của người đàn ông cao 1m9, ném hắn ra khỏi siêu thị.
Quy luật sinh tồn trong tận thế là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kẻ không mạnh bằng người khác chắc chắn sẽ chết.
Chẳng ai quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra sau khi người đàn ông cao 1m9 bị ném ra ngoài.
"Khoái Diệp và Lê Dương canh gác đến nửa đêm, tôi và lão Trương sẽ canh gác sau nửa đêm." Phó Hoè phân công người canh gác rồi cởi áo khoác đắp lên người, nhắm mắt lại.
Những người còn lại cũng bình tĩnh trở về vị trí của mình để nghỉ ngơi.
Ánh đèn pin duy nhất cũng tắt ngúm, trong bóng tối, Phó Hoè mở mắt. Đôi mắt vốn dịu dàng giờ trở nên sâu thẳm, giống như một con thú hoang đang rình rập trong bóng tối, chờ cơ hội bắt mồi.
Phó Hoè nhìn cánh cửa phòng nghỉ có chữ "Phó" trên đó, ánh mắt u ám.
Kiếp trước, không có cô ấy.
—
Dung Hoàng tỉnh dậy, nắng nóng chiếu qua cửa sổ.
Cô cuộn người lại, nép chân vào chỗ không có nắng.
Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này.
Dung Hoàng nằm trên chiếc giường nhỏ 1m5, đang suy nghĩ có nên dùng mũi tên phượng hoàng để b.ắ.n hạ mặt trời hay không?
Dung Hoàng cảm thấy đây là một ý tưởng khá hay.
Kể từ khi tận thế bắt đầu, giờ mới chỉ là tháng thứ ba, không biết khi nào mới kết thúc.
Có lẽ khi kết thúc, Dung Hoàng sẽ trở thành một nồi gà khô mất.
Thủy Thủy cảm nhận được suy nghĩ nguy hiểm của Dung Hoàng, nằm trên gối, quyết tâm nắn thẳng con đường ngày càng quanh co của Dung Hoàng, "Đại vương, chúng ta là người văn minh, nếu trên bầu trời không có mặt trời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Dung Hoàng chớp mắt, tỏ ra hiếu kỳ: "Nghiêm trọng đến mức nào?"
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Dung Hoàng, Thủy Thủy đã chắc chắn rằng đại vương nhà mình là một cô gái hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài.
"Rất nghiêm trọng." Thủy Thủy nghiêm túc nói.
Nghe Thủy Thủy nói vậy, Dung Hoàng đã xua tan ý định đó.
Có tiếng gõ cửa: "Cô Dung, đã đến giờ xuất phát rồi."
Dung Hoàng đáp một câu "Biết rồi" rồi nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị.
Khi cô mở cửa bước ra khỏi phòng nghỉ, Liêu Lập Hiên đã mỉm cười chào cô: "Chào buổi sáng, cô Dung."
/167
|