Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1

Chương 191 - Đại Chiến! Biến Thành Thành Hồ Ly Chín Đuôi!

/189


Người đàn ông không mời mà đến ăn mặc rất chỉnh tề nhưng toàn thân lộ ra tà khí, đặc biệt trên mặt còn có hình xăm màu đen nhìn rất tà ác. Bối Bối rất không thoải mái nhíu mày, mạnh mẽ trốn sau lưng Cung Thừa.

Lúc này Cung Thành lại nhanh chóng đi về phía người đàn ông kia, hành lễ, miệng cung kính gọi: “Chủ thượng!”

Sắc mặt năm nguyên lão đồng thời tái đi, phải biết rằng Cung Thành là do bọn họ dẫn vào, như vậy còn không phải là trực tiếp đánh vào mặt bọn họ sao?

Lúc này người đàn ông đắc ý cười: “Cung Thừa nhìn xem hiện tại nhà họ Cung các người phế vật thành bộ dáng gì? Ha ha ha!”

Lúc này cũng đã có người nhận ra người đàn ông này chính là người nhà họ Ngô, đối thủ một mất một còn của nhà họ Cung. Lúc trước bị một lần hành động của Cung Thừa bóp chết toàn bộ, cuối cùng một nhà bọn họ phải lưu lạc đầu đường, mà người này đúng là con vợ cả của nhà họ Ngô, Ngô Trường Thanh.

Lại nói tiếp, thật ra Cung Thừa cũng chỉ chèn ép nhà họ Ngô một chút mà thôi. Nhà họ Ngô đắc tội cũng không ít người, địa vị không bằng trước tất nhiên sẽ có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng. Cuối cùng gia chủ nhà họ Ngô nghiện ma túy, mẹ của Ngô Trường Thanh còn bị gia chủ nhà họ Ngô bán đi làm gái, ngay cả Ngô Trường Thanh cũng thiếu chút nữa bị bán.

Muốn nói bên trong chuyện này không có một chút mờ ám ai cũng không tin, còn về việc ai ra tay trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, suy cho cùng nhà họ Ngô cũng không dậy nổi bọt sóng. Chẳng qua Ngô Trường Thanh đã trở lại, hình như người chơi nhà họ Cung một trận chính là anh ta.

Mọi người sôi nổi ngồi nghiêm chỉnh xem náo nhiệt. Lúc này tại sao lại không có ít hạt dưa hay bánh ngọt chứ? Hôn lễ này của nhà họ Cung nên cho bình chọn kém!

Cung Thừa ôm Bối Bối chặt hơn, hơi hơi híp mắt: “Cậu là ai?”

Câu hỏi này vừa được nói ra trực tiếp bóp chặt tiếng cười của Ngô Trường Thanh, dù thế nào đi nữa anh cũng không nghĩ tới Cung Thừa lại có thể quên mất anh! Anh không dám tin tưởng, trong mắt lửa giận ngập trời: “Anh không nhớ rõ tôi?”

Cung Thừa cho là đương nhiên: “Vì sao tôi phải nhớ kỹ cậu?”

Ngô Trường Thanh: “Rất tốt, Cung Thừa, anh đã hoàn toàn chọc giận tôi! Anh có biết em trai và em dâu của anh còn ở trong tay tôi hay không? Có tin chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, hai người bọn họ sẽ cùng nhau bị luân gian hay không? Đương nhiên, tôi sẽ nhớ rõ gửi một phần video cho anh để anh chậm rãi thưởng thức!”

Trên mặt Ngô Trường Thanh lộ ra một nụ cười bệnh hoạn, giống như anh ta đang thật sự tra tấn Cung Hàn và Diệp Nhiêu, nghe được bọn họ kêu thảm thiết anh ta lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Làm đương sự, Cung Hàn và Diệp Nhiêu đồng thời cảm thấy cúc hoa căng thẳng, nổi da gà đầy người.

Cung Thừa cười lạnh một tiếng: “Cậu nên đi khám lại mắt, không phát hiện hai tên phế vật đó đang đứng ở bên cạnh tôi hay sao?”

Lúc này Ngô Trường Thanh mới nhìn thấy Cung Hàn và Diệp Nhiêu mạnh khỏe không có việc gì đứng bên cạnh Cung Thừa, trong mắt không dám tin tưởng. Anh vô cùng tức giận, bàn tay vung lên, ném Cung Thành đang đứng sau lưng bay đi thật xa.

“Phế vật!”

Cung Thành đáng thương đã chết.

Ngô Trường Thanh lạnh lùng cười, trên mặt vẫn còn có vài phần tà ý: “Vậy vừa đúng lúc, hôm nay cùng nhau giải quyết hết đi!”

Lúc này trong lễ đường lại nổi lên một trận gió ma quái, đám sương mờ ảo lại chậm rãi trở nên dày đặc. Cảnh Diệp Thu hơi không vui, bàn tay vung lên, toàn bộ mọi người có mặt lễ đường đều ngủ thiếp đi nhưng lại “không cẩn thận” không làm phép với những người trong nhà họ Cung.

Đợi đến khi đám sương mù tự tan đi, một con quái vật khổng lồ đứng ở cửa, cực kỳ giống một con thằn lằn lớn, đôi mắt đỏ rực như máu nhìn Cung Thừa.

Ngoại trừ Cung Thừa, Bối Bối, Cảnh Diệp Thu, những người khác đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí Cung Hàn còn hét lên một tiếng.

Bối Bối kéo kéo góc áo của Cung Thừa, Cung Thừa cúi đầu, nghe thấy Bối Bối nói: “Thật xấu!”

Cung Thừa nhìn, gật đầu, thật sự rất xấu.

Cung Hàn:... Đó là quái vật, nữ sinh bình thường chẳng lẽ không phải sẽ thét chói tai sao?

Lúc này Cung Hàn lại nghe thấy Diệp Nhiêu bên cạnh phát ra một tiếng tán thưởng, trong giọng nói lại vô cùng vui sướng: “Ngọa tào, con thằn lằn thật lớn, nếu nuôi được nhất định rất khốc!”

Cung Hàn:... Không có một người phụ nữ bình thường nào sao?

Này này này, các người nên chú ý trọng điểm ‘tại sao người bình thường sẽ biến thành thằn lằn chứ’?

Chỉ thấy con thằn lằn vô cùng xấu xí mở cái miệng to như bồn máu bốc ra mùi tanh tưởi: “Cung Thừa, hôm nay chính là ngày chết của mày!”

Cung Thừa lạnh lùng cười: “Chỉ cậu biết biến hình thôi sao?”

“Ngao ngao!” Móng vuốt bén nhọn từ đệm thịt xòe ra lại thu vào, từ khẽ răng nanh phát ra tiềng gầm nhẹ nặng nề, một đôi tai như ngọn bút đựng lên thẳng tắp, đồng tử nguy hiểm ngẩng lên.

Nếu so về thân hình, Cung Thừa thật sự kém một đoạn nhưng nếu luận về khí thế, Cung Thừa tuyệt không thua con thằn lằn to đầu kia.

“Gâu gâu ~~~” Bối Bối thấy Cung Thừa biến trở về hình thú cũng chen lẫn một chân, biến trở về thành... Một con Husky...

Cung Hàn và Diệp Nhiêu:... Đây là anh hai anh minh thần võ và chị dâu mĩ lệ hồn nhiên của bọn họ sao? Thật sự đây không phải cuộc so tài của động vật chứ?

Năm vị nguyên lão: Đây là cái gì? Bọn họ đã già tới mức mắt mờ hay sao?

Ba người, ách, động vật đồng thời gào rống một tiếng, trong tiếng kêu ẩn chứa pháp lực trực tiếp làm vỡ nóc nhà mà con thằn lằn đầu to kia lui về sau một bước.

“Miao ngao!” Bối Bối đi đến chỗ ba vợ, chờ anh trở lại!

Thân thể linh miêu so sánh với thằn lằn thật nhỏ xinh nhưng anh nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không lùi bước) nhằm về phía con quái vật kia, tư thế oai hùng khắc vào trong lòng Bối Bối, Bối Bối giống như nghe thấy trong lòng mình truyền đến một trận nở hoa nhưng cô vẫn ngây thơ không biết ý nghĩa của âm thanh này.

Cuộc chiến giữa linh miêu và thằn lằn có thể nói là đơn phương ẩu đả, móng vuốt của thằn lằn không thể bằng được móng vuốt sắc nhọn của linh miêu. Linh miêu khắp nơi hạ đòn hiểm, không phải đào đôi mắt chính là cào vào bụng, nơi nào mềm mại thì cào vào nơi đó.

Thằn lằn dần dần kiệt lực, thân thể cao lớn rất cần thể lực nhưng thân hình linh hoạt của linh miêu lại trêu đùa khiến thằn lằn xoay quanh tại chỗ. Cái đuôi vung lên, cửa lớn lễ đường ầm ầm hy sinh mà lúc này Cung Thừa cũng phát hiện...... Cúc hoa... màu đen của thằn lằn...

Thế là thằn lằn hét thảm

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/189

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status