Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1

Chương 210 - H, Gọi Ta Là Phu Quân

/189


Bối Nhi dễ dàng mệt mỏi, vừa ngủ cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, tỉnh lại xương cốt toàn thân đều có cảm giác tê dại.

Tóc mai hơi loạn, khuôn mặt nhỏ vẫn còn ửng hồng, tay nhỏ che miệng, ngáp một cái, y phục cũng bị đè nhăn lộ ra một chút cảnh xuân.

Bộ dáng này ở trong mắt Mặc Khí lại có một loại kinh diễm, nam nhân còn chưa nếm thử cảm giác cá nước thân mật, mỗi ngày đều bị Bối Nhi trêu chọc đến dục hỏa khó nhịn, vì thế trực tiếp đè nàng nằm xuống giường một lần nữa: “Tiểu yêu tinh, nàng cố ý quyến rũ ta có phải hay không?”

Bối Nhi vừa mới tỉnh ngủ, còn không có phản ứng lại đã bị đè lại lên giường, một đôi mày đẹp nhăn lại, rất bất mãn, tay nhỏ chống vào ngực muốn đấy nam nhân ra: “Đây là muốn làm gì?”

“Làm gì? Tự nhiên là làm chuyện thoải mái nhất!” Nam nhân nói xong, đôi môi phủ lên môi nàng, liếm mút một trận.

Mặc Khí chưa từng được dạy dỗ về việc nam nữ, sau khi rời vương cung cũng từ trong miệng của những tài tử đó hiểu biết phiến diện, lại ôm ấp dã tâm, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian ở những chỗ hắn cảm thấy nhàm chán. Thật sự là hắn vẫn luôn tiếp xúc với khuôn mặt xinh đẹp vô song của Bối Nhi, gặp được mỹ nhân bất luận nam nữ đều kém nàng một hai điểm, vì vậy hắn rất ít khi động tình.

Ngoài mẫu phi mất sớm, Bối Nhi là người tốt với hắn nhất, càng như vậy chấp niệm của hắn đối với Bối Nhi càng sâu, càng không chấp nhận được việc Bối Nhi phản bội. Khi chấp niệm dần dần biến chất, mặc kệ Bối Nhi là nam hay nữ hắn cũng không bỏ xuống được, chỉ muốn giam cầm nàng bên cạnh, cả đời không rời không bỏ.

Từ sau khi biết được Bối Nhi là nữ nhi, Mặc Khí càng thêm quang minh chính đại động tay động chân, nhưng đều dừng lại với việc nắm tay, sờ eo hoặc là nhiều nhất chính là ôm một cái, còn muốn hôn môi cũng phải chờ mỹ nhân ngủ, hắn áp chế khát vọng và dục vọng trong lòng từ lâu.

Có thể là do Bối Nhi rất giống búp bê sứ dễ vỡ.

Dục vọng càng ngày càng sâu, nam nhân bắt đầu làm những việc hắn vốn khinh thường nhìn lại, nào là xuân cung đồ nào là nam nữ hoan ái hắn đều tìm hiểu kỹ càng, thậm chí còn đi thỉnh giáo một vài danh kỹ làm thế nào để khiến nữ nhân cảm thấy sung sướng... Khụ khụ, tuy rằng thật sự rất mất mặt, nhưng mà hắn nghĩ loại chuyện này vẫn nên khiến hai người cùng cảm thấy thoải mái mới tương đối tốt.

Chính là nụ hôn này lại làm hắn không có cách nào tiếp tục khống chế chính mình, trong miệng ngậm đôi môi mềm mại lại thơm tho, khiến hắn muốn càng nhiều, đầu lưỡi gấp không chờ nổi đi vào quấy loạn. Nam nhân không hề có kinh nghiệm chỉ biết đấu đá lung tung, Bối Nhi chỉ cảm thấy trên môi truyền đến một trận đau đớn nhưng nàng vẫn mở miệng tùy ý nam nhân làm càn.

“Khanh Nhi... Khanh Nhi... ” Có lẽ do thiên phú dị bẩm, Mặc Khí nhanh chóng không thầy dạy cũng hiểu biết được làm thế nào khiêu khích nữ nhân động dục. Đầu lưỡi dịu dàng đảo qua hàm trên mẫn cảm của Bối Nhi, câu lấy đầu lưỡi nhỏ thơm tho cùng nhảy múa, còn kéo vào trong miệng hắn tỉ mỉ liếm mút, đến tận khí đầu lưỡi bị mút đến tê dại.

“Bối Nhi, nhũ danh của ta là Bối Nhi.” Mặc Khí nghiêng đầu ngửi, hôn thùy tai và sau cổ của nàng, nghe nàng nho nhỏ nói một câu, ngẩng đầu nhìn thấy Bối Nhi ngại ngùng, thật sự khó gặp, toàn bộ khuôn mặt giống như bị nhuộm thành màu hồng phấn, kiều diễm đến không gì sánh được.

“Bối Nhi... Ta muốn nàng!” Còn không đợi nàng trả lời, nam nhân cực kỳ bá đạo nói tiếp một câu: “Nàng không đồng ý nàng cũng là của ta, chỉ có thể là của ta!”

“Mặc Khí, chàng muốn làm vương sao?” Bối Nhi không đáp ứng cũng không từ chối chỉ lạnh nhạt hỏi vấn đề này.

“Ta nhất định là vương.”

“Vậy ngày sau hậu cung 3000 giai lệ, đâu chỉ thiếu một mình ta?”

Đây là khúc mắc của Bối Nhi, nàng biết người nam nhân này nhất định sẽ trở thành quân vương nhưng nàng không thể bảo đảm Mặc Khí vĩnh viễn chỉ có một mình nàng, cho nên nàng vẫn luôn tự cho mình là thân phận thần tử, không chủ động cũng không cự tuyệt.

Hô hấp của Mặc Khí cứng lại, ngay sau đó cười to: “Vậy nàng phải ngày ngày nắm chặt ta, ví dụ như mỗi ngày quấn lấy ta, muốn ta làm nàng, như thế nào?”

Khóe miệng Bối Nhi mím lại, cố nén ý cười, tay nhỏ nhẹ đánh vào ngực Mặc Khí: “Chàng đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Mặc Khí bám vào người nàng, lần thứ hai hôn nàng, so với lúc trước càng thêm kịch liệt, Bối Nhi cũng nhiệt tình đáp lại, hai người đều giống như muốn ăn đối phương vào trong bụng.

Khi nụ hôn vẫn còn nồng nhiệt, bàn tay nam nhân dùng sức một cái lập tức xé rách y phục của Bối Nhi, chỉ chừa cái yếm màu đỏ lỏng lẻo treo ở trên người nàng. Trên yếm thêu mẫu đơn phức tạp, núm vú vừa đúng lúc chạm vào nhụy hoa, từ phía trên có thể nhìn thấy hai bầu vú đã lớn lên khôn ít khiến yếm căng ra thành một vòng cung.

Không biết Mặc Khí suy nghĩ gì lại lột sạch Bối Nhi chỉ để

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/189

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status