Thấy Tằng Tử Phu động tình, thao tác hai ba cái đã thành thục cởi y phục của hai người, tay không thành thật đã rời khỏi u cốc của Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, vặn vẹo thân dưới. . . . . . Con mắt Thạch Lai Phúc tỏa sáng, một tay ôn nhu vuốt ve bụng đã nhô cao của Tằng Tử Phu. . . . . . ở bên trong là hài tử của mình. Thạch Lai Phúc động thân một cái, rất bá đạo lại không mất ôn nhu ở trên người Tằng Tử Phu làm động tác nguyên thủy nhất.
Cố ý nâng cao thân mình, để tránh đè nặng Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc chưa từng có cảm thấy qua hạnh phúc như vậy, mặc dù cũng không thể để cho mình tận hứng, nhưng mà cảm xúc tràn đầy hạnh phúc dào dạt cả người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thạch Lai Phúc cảm giác mình ngửi được hương vị sữa trên người Tằng Tử Phu. . . . . . Trên hai ‘đại bạch thỏ’ của Tằng Tử Phu bàn tay Thạch Lai Phúc hân hoan vui múa. . . . . . Thay hình đổi dạng như đất dẻo cao su. . . . . . Không lâu sau, Tằng Tử Phu cũng cảm giác được một giòng nước ấm, không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ. . . . . . Một đêm này nhất định được hạnh phúc bao quanh. . . . . .
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Thạch Lai Phúc không muốn rời Tằng Tử Phu đang tựa ở trong lòng ngực của mình mà ngủ say. Tằng Tử Phu hừ hừ hai câu, giơ tay lên vuốt vuốt hai mắt của mình, híp híp đôi mắt có chút mê mang nhìn qua Thạch Lai Phúc. Lại không hề biết vẻ mặt như thế làm cho Thạch Lai Phúc lại nghĩ muốn đè Tằng Tử Phu xuống hung hăng có được nàng!
Tằng Tử Phu vừa hé miệng muốn nói, Thạch Lai Phúc liền mượn cơ hội hôn xuống, trực tiếp nuốt vào trong bụng lời Tằng Tử Phu muốn nói, chỉ có thể nghe được âm thanh ưm ưm ưm bất mãn của nàng. Ngay lúc Tằng Tử Phu sắp thở không nổi mà sắp tức giận, Thạch Lai Phúc vẫn chưa thỏa mãn mà rời đi cái lưỡi nhỏ thơm tho. . . . . .
Tằng Tử Phu thở hổn hển thuận khí, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ do bị Thạch Lai Phúc hôn, tức giận đấm vào ngực Thạch Lai Phúc nói: Chàng muốn chết hả! Chàng muốn giết ta! Giết con của chàng à! Thạch Lai Phúc ngây ngốc cười gãi gãi cái ót của mình, Tằng Tử Phu thấy vậy rất là buồn bực! Vì cái gì nha, mỗi lần nhất định muốn cãi nhau với hắn, hắn liền bày ra bộ dạng ngây ngốc này, còn cười hề hề. . . . . . Tức chết ta! Hừ lạnh một tiếng, lật người trên giường không thèm để ý Thạch Lai Phúc nữa.
Thạch Lai Phúc thấy vậy chỉ biết nàng dâu của mình nổi giận, chuẩn bị không để ý tới mình, kỳ thật đối với hành động vừa rồi bây giờ ngẫm lại thật đúng là có chút nghĩ mà sợ, nếu vạn nhất làm bị thương hài tử thì làm sao bây giờ. . . . . . Ài, ai bảo cái bộ dáng kia của nàng dâu quá làm cho tâm người ta ngứa ngáy chứ! Thạch Lai Phúc ôn nhu dán qua Tằng Tử Phu, thấy nàng còn khép hờ mắt, đành phải cúi người thổi nhiệt khí bên tai của nàng: Vợ ơi, nàng cũng không biết, mấy ngày nay ta làm sao chịu đựng được, vợ. . . . . . hiện tại mỗi lần cũng không được tận hứng! Mà vợ thật tốt như vậy, thật thơm, ta rất muốn vĩnh viễn ở luôn bên trong không ra! Chết cũng đáng . . . . . . đừng nóng giận ha!
Tằng Tử Phu bị Thạch Lai Phúc nói mấy câu làm đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn không mở mắt, hừ hừ. . . . . . Nào có dỗ dành người như vậy, nói nhiều lời xấu hổ như vậy! Quả thực chính là phiên bản cổ đại ‘ta muốn làm băng vệ sinh của ngươi’. Thạch Lai Phúc thấy bộ dạng đỏ bừng cả khuôn mặt của nàng dâu, cảm giác hạ thân lại sưng lên, liền sáp vào thoáng cái cọ cọ đùi Tằng Tử Phu. . . . . . Phải biết rằng lúc này Tằng Tử Phu chính là sạch sẽ. . . . . . lỏa. . . . . . thể!
Tằng Tử Phu đành phải mở mắt, thật sự là không có cách nào, cái loại cảm giác này. . . . . . cảm giác hạ thân vừa. . . . . . lại ướt. . . . . . Mình làm sao thế này? Như thế nào trở nên. . . . . . Không được, không được! Được rồi, chàng đi phòng bếp nấu cháo ăn đi, đừng để cho nhà Vương tẩu tử phải chờ, dù sao chúng ta đi nhờ xe nhà người ta.
Tay Thạch Lai Phúc không an phận vừa nhéo nhéo trước ngực mềm mại của Tằng Tử Phu vừa cười ngây ngô mặc y phục đi ra ngoài, Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra! Sao mình lại trở nên như thế. . . . . . gì kia rồi! Cũng trách Thạch Lai Phúc ngu ngốc này, luôn ở trước mặt mình nói những lời nói thật xấu hổ kia mà ra! Trong lúc miên man suy nghĩ, Tằng Tử Phi lại ngủ tiếp. Vốn phụ nữ có thai là như vậy, mệt rã rời chỉ muốn ngủ.
Sau khi Thạch Lai Phúc
Cố ý nâng cao thân mình, để tránh đè nặng Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc chưa từng có cảm thấy qua hạnh phúc như vậy, mặc dù cũng không thể để cho mình tận hứng, nhưng mà cảm xúc tràn đầy hạnh phúc dào dạt cả người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thạch Lai Phúc cảm giác mình ngửi được hương vị sữa trên người Tằng Tử Phu. . . . . . Trên hai ‘đại bạch thỏ’ của Tằng Tử Phu bàn tay Thạch Lai Phúc hân hoan vui múa. . . . . . Thay hình đổi dạng như đất dẻo cao su. . . . . . Không lâu sau, Tằng Tử Phu cũng cảm giác được một giòng nước ấm, không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ. . . . . . Một đêm này nhất định được hạnh phúc bao quanh. . . . . .
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Thạch Lai Phúc không muốn rời Tằng Tử Phu đang tựa ở trong lòng ngực của mình mà ngủ say. Tằng Tử Phu hừ hừ hai câu, giơ tay lên vuốt vuốt hai mắt của mình, híp híp đôi mắt có chút mê mang nhìn qua Thạch Lai Phúc. Lại không hề biết vẻ mặt như thế làm cho Thạch Lai Phúc lại nghĩ muốn đè Tằng Tử Phu xuống hung hăng có được nàng!
Tằng Tử Phu vừa hé miệng muốn nói, Thạch Lai Phúc liền mượn cơ hội hôn xuống, trực tiếp nuốt vào trong bụng lời Tằng Tử Phu muốn nói, chỉ có thể nghe được âm thanh ưm ưm ưm bất mãn của nàng. Ngay lúc Tằng Tử Phu sắp thở không nổi mà sắp tức giận, Thạch Lai Phúc vẫn chưa thỏa mãn mà rời đi cái lưỡi nhỏ thơm tho. . . . . .
Tằng Tử Phu thở hổn hển thuận khí, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ do bị Thạch Lai Phúc hôn, tức giận đấm vào ngực Thạch Lai Phúc nói: Chàng muốn chết hả! Chàng muốn giết ta! Giết con của chàng à! Thạch Lai Phúc ngây ngốc cười gãi gãi cái ót của mình, Tằng Tử Phu thấy vậy rất là buồn bực! Vì cái gì nha, mỗi lần nhất định muốn cãi nhau với hắn, hắn liền bày ra bộ dạng ngây ngốc này, còn cười hề hề. . . . . . Tức chết ta! Hừ lạnh một tiếng, lật người trên giường không thèm để ý Thạch Lai Phúc nữa.
Thạch Lai Phúc thấy vậy chỉ biết nàng dâu của mình nổi giận, chuẩn bị không để ý tới mình, kỳ thật đối với hành động vừa rồi bây giờ ngẫm lại thật đúng là có chút nghĩ mà sợ, nếu vạn nhất làm bị thương hài tử thì làm sao bây giờ. . . . . . Ài, ai bảo cái bộ dáng kia của nàng dâu quá làm cho tâm người ta ngứa ngáy chứ! Thạch Lai Phúc ôn nhu dán qua Tằng Tử Phu, thấy nàng còn khép hờ mắt, đành phải cúi người thổi nhiệt khí bên tai của nàng: Vợ ơi, nàng cũng không biết, mấy ngày nay ta làm sao chịu đựng được, vợ. . . . . . hiện tại mỗi lần cũng không được tận hứng! Mà vợ thật tốt như vậy, thật thơm, ta rất muốn vĩnh viễn ở luôn bên trong không ra! Chết cũng đáng . . . . . . đừng nóng giận ha!
Tằng Tử Phu bị Thạch Lai Phúc nói mấy câu làm đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn không mở mắt, hừ hừ. . . . . . Nào có dỗ dành người như vậy, nói nhiều lời xấu hổ như vậy! Quả thực chính là phiên bản cổ đại ‘ta muốn làm băng vệ sinh của ngươi’. Thạch Lai Phúc thấy bộ dạng đỏ bừng cả khuôn mặt của nàng dâu, cảm giác hạ thân lại sưng lên, liền sáp vào thoáng cái cọ cọ đùi Tằng Tử Phu. . . . . . Phải biết rằng lúc này Tằng Tử Phu chính là sạch sẽ. . . . . . lỏa. . . . . . thể!
Tằng Tử Phu đành phải mở mắt, thật sự là không có cách nào, cái loại cảm giác này. . . . . . cảm giác hạ thân vừa. . . . . . lại ướt. . . . . . Mình làm sao thế này? Như thế nào trở nên. . . . . . Không được, không được! Được rồi, chàng đi phòng bếp nấu cháo ăn đi, đừng để cho nhà Vương tẩu tử phải chờ, dù sao chúng ta đi nhờ xe nhà người ta.
Tay Thạch Lai Phúc không an phận vừa nhéo nhéo trước ngực mềm mại của Tằng Tử Phu vừa cười ngây ngô mặc y phục đi ra ngoài, Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra! Sao mình lại trở nên như thế. . . . . . gì kia rồi! Cũng trách Thạch Lai Phúc ngu ngốc này, luôn ở trước mặt mình nói những lời nói thật xấu hổ kia mà ra! Trong lúc miên man suy nghĩ, Tằng Tử Phi lại ngủ tiếp. Vốn phụ nữ có thai là như vậy, mệt rã rời chỉ muốn ngủ.
Sau khi Thạch Lai Phúc
/91
|