Editor: ChieuNinh
Giống như Tằng Tử Phu dự đoán, năm nay kể cả Thạch gia thôn, Tằng gia thôn, Vương gia thôn tất cả ở trong Kim Lan huyện đều đã gặp phải nạn hạn hán nghiêm trọng, gần như không thu được một hạt thóc nào. Cũng may một nhà Tằng Tử Phu mua đủ lương thực, vốn lúc trước Thạch Lý thị còn oán trách mua nhiều như vậy sớm muộn gì cũng cho chuột ăn.
Bây giờ ngẫm lại, con dâu cả của mình thật là một người có chủ kiến, khá tốt, nếu không thì mình cũng phải đi theo người trong thôn cùng nhau đi đào rau dại rồi. Vì Tằng Tử Phu không muốn bị chú ý, lôi kéo Vương Thạch thị cùng nhau đi theo mọi người đào rau dại. Đương nhiên, chỉ là tượng trưng, tuy Tằng Tử Phu rất thích ăn rau dại, nhưng cũng không tốt đi cướp đoạt những thứ này cùng với người thật sự không có thức ăn.
Lâm huyện đã lục tục truyền ra chuyện người chết đói, Tằng Tử Phu nghe xong chỉ thở dài, ở trước mặt thiên tai, con người liền lộ ra nhỏ bé nhiều lắm. Cửa hàng trên thị trấn cũng ít nhiều nhận lấy chút ít ảnh hưởng, Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường thương lượng một chút, cuối cùng thống nhất không đóng cửa giống mấy tiệm chung quanh.
Dù sao, nửa năm qua, Tằng Tử Cường lục tục mua sắm nguyên liệu nấu ăn một lượng lớn, vẫn đủ duy trì sinh ý cửa hàng. Nắm chắc mấy tiệm ăn tửu lâu chung quanh đều tăng giá tiền, hai chị em Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường cùng nhau thương lượng lại một chút, ít nhiều cũng phải tăng một thành. Đương nhiên, so sánh với mấy nhà tửu lâu, hiệu ăn, thì ‘Ăn uống chơi bời’ vẫn là giá rẻ nhất, nên ít nhiều cũng hấp dẫn một ít khách hàng.
Hiện tại mỗi ngày lợi nhuận thu vào không đến một lượng bạc, thời điểm nhiều nhất thì được một lượng một trăm văn tiền, nhưng con ruồi có nhỏ đi nữa, cũng là thịt. Khách nhân ít đi, thì cũng không cần dùng được nhiều người làm như vậy rồi. Mấy ngày nay người làm công trong tiệm đều hoảng loạn, sợ bị ông chủ sa thải, phải biết rằng coi như là đại tửu lâu, hiệu ăn đều đang lục tục sa thải vài người làm.
Tằng Tử Phu biết rõ mọi người khó xử, cũng đều dựa vào một tháng một lượng bạc sống qua ngày. Cuối cùng cắn răng, triệu tập mọi người tuyên bố quyết định của mình: Mọi người đều biết, bây giờ cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, giống như tiểu điếm của chúng ta, rất nhiều nhà đã không thể duy trì được, phải đóng cửa. Cho dù là những đại tửu lâu, quán ăn kia có tài đại khí thô cũng đã từ bỏ rất nhiều người làm.
Chúng ta biết rõ mọi người khó xử, nhưng, chung quy chúng ta cũng rất khó khăn, hiện tại xác thực không dùng được nhiều người như vậy, nuôi không nổi mọi người. Chúng ta cũng là có tâm vô lực, chúng ta đều là xuất thân ở nông thôn cùng khổ, đều lý giải cũng hiểu được, cho nên chúng ta suy nghĩ ra một biện pháp tạm điều hòa. Mọi người nghe một chút, nếu cảm thấy được, cứ tiếp tục ở lại làm cho chúng ta, nếu như cảm thấy không được, kết toán tiền công tháng này, một người mang đi hai mươi cân gạo, chúng ta hảo tụ hảo tán.
Người làm an tĩnh một lát, lại nghiêng đầu tiếp tai thảo luận với nhau, nhưng thần sắc lo lắng trên mặt mỗi người vẫn không che dấu được. Cuối cùng Tằng gia thôn, Tằng Nhị Ngưu mở miệng nói: Tỷ, ngài cứ nói thẳng đi, so với những ông chủ khác, ngài là lương thiện nhất, chúng ta đều nghe ngài.
Tằng Tử Phu nhẹ gật đầu: Hiện tại cuộc sống thiếu thốn, mọi người cũng không đến nỗi vội vàng nhiều vất vả. Trước đây tiền tiêu vặt hàng tháng là một lượng bạc một người. Nhưng bây giờ mọi người cũng nhìn thấy, xác thực là khó khăn, trong khoảng thời gian này tiền tiêu vặt hàng tháng liền quy định lại là năm trăm văn tiền một tháng, ít hôm nữa mọi chuyện tốt lên, tuyệt đối sẽ tăng lại một lượng bạc, mọi người cảm thấy thế nào?
Mọi người ở dưới nhìn xem lẫn nhau, đều gật gật đầu, xem như đáp ứng đề nghị của Tằng Tử Phu. Dựa vào lương tâm mà nói chuyện, một tháng năm trăm văn cũng không phải con số nhỏ, ở tửu lâu có chút lớn làm việc lặt vặt cũng không lấy được nhiều như vậy. Cho tới bây giờ ông chủ cũng là người rộng rãi hào phóng, đều là nông dân cũng đều chân thành, đến cùng cũng không có nghĩ gây sự gì, việc này cũng thuận lợi giải quyết.
Ai cũng không có nghĩ đến, hai ngày sau xuất hiện chuyện đoạt lương thực đả thương người! Ngày đó Tằng Tử Cường vừa mới mở cửa ra, một
Giống như Tằng Tử Phu dự đoán, năm nay kể cả Thạch gia thôn, Tằng gia thôn, Vương gia thôn tất cả ở trong Kim Lan huyện đều đã gặp phải nạn hạn hán nghiêm trọng, gần như không thu được một hạt thóc nào. Cũng may một nhà Tằng Tử Phu mua đủ lương thực, vốn lúc trước Thạch Lý thị còn oán trách mua nhiều như vậy sớm muộn gì cũng cho chuột ăn.
Bây giờ ngẫm lại, con dâu cả của mình thật là một người có chủ kiến, khá tốt, nếu không thì mình cũng phải đi theo người trong thôn cùng nhau đi đào rau dại rồi. Vì Tằng Tử Phu không muốn bị chú ý, lôi kéo Vương Thạch thị cùng nhau đi theo mọi người đào rau dại. Đương nhiên, chỉ là tượng trưng, tuy Tằng Tử Phu rất thích ăn rau dại, nhưng cũng không tốt đi cướp đoạt những thứ này cùng với người thật sự không có thức ăn.
Lâm huyện đã lục tục truyền ra chuyện người chết đói, Tằng Tử Phu nghe xong chỉ thở dài, ở trước mặt thiên tai, con người liền lộ ra nhỏ bé nhiều lắm. Cửa hàng trên thị trấn cũng ít nhiều nhận lấy chút ít ảnh hưởng, Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường thương lượng một chút, cuối cùng thống nhất không đóng cửa giống mấy tiệm chung quanh.
Dù sao, nửa năm qua, Tằng Tử Cường lục tục mua sắm nguyên liệu nấu ăn một lượng lớn, vẫn đủ duy trì sinh ý cửa hàng. Nắm chắc mấy tiệm ăn tửu lâu chung quanh đều tăng giá tiền, hai chị em Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường cùng nhau thương lượng lại một chút, ít nhiều cũng phải tăng một thành. Đương nhiên, so sánh với mấy nhà tửu lâu, hiệu ăn, thì ‘Ăn uống chơi bời’ vẫn là giá rẻ nhất, nên ít nhiều cũng hấp dẫn một ít khách hàng.
Hiện tại mỗi ngày lợi nhuận thu vào không đến một lượng bạc, thời điểm nhiều nhất thì được một lượng một trăm văn tiền, nhưng con ruồi có nhỏ đi nữa, cũng là thịt. Khách nhân ít đi, thì cũng không cần dùng được nhiều người làm như vậy rồi. Mấy ngày nay người làm công trong tiệm đều hoảng loạn, sợ bị ông chủ sa thải, phải biết rằng coi như là đại tửu lâu, hiệu ăn đều đang lục tục sa thải vài người làm.
Tằng Tử Phu biết rõ mọi người khó xử, cũng đều dựa vào một tháng một lượng bạc sống qua ngày. Cuối cùng cắn răng, triệu tập mọi người tuyên bố quyết định của mình: Mọi người đều biết, bây giờ cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, giống như tiểu điếm của chúng ta, rất nhiều nhà đã không thể duy trì được, phải đóng cửa. Cho dù là những đại tửu lâu, quán ăn kia có tài đại khí thô cũng đã từ bỏ rất nhiều người làm.
Chúng ta biết rõ mọi người khó xử, nhưng, chung quy chúng ta cũng rất khó khăn, hiện tại xác thực không dùng được nhiều người như vậy, nuôi không nổi mọi người. Chúng ta cũng là có tâm vô lực, chúng ta đều là xuất thân ở nông thôn cùng khổ, đều lý giải cũng hiểu được, cho nên chúng ta suy nghĩ ra một biện pháp tạm điều hòa. Mọi người nghe một chút, nếu cảm thấy được, cứ tiếp tục ở lại làm cho chúng ta, nếu như cảm thấy không được, kết toán tiền công tháng này, một người mang đi hai mươi cân gạo, chúng ta hảo tụ hảo tán.
Người làm an tĩnh một lát, lại nghiêng đầu tiếp tai thảo luận với nhau, nhưng thần sắc lo lắng trên mặt mỗi người vẫn không che dấu được. Cuối cùng Tằng gia thôn, Tằng Nhị Ngưu mở miệng nói: Tỷ, ngài cứ nói thẳng đi, so với những ông chủ khác, ngài là lương thiện nhất, chúng ta đều nghe ngài.
Tằng Tử Phu nhẹ gật đầu: Hiện tại cuộc sống thiếu thốn, mọi người cũng không đến nỗi vội vàng nhiều vất vả. Trước đây tiền tiêu vặt hàng tháng là một lượng bạc một người. Nhưng bây giờ mọi người cũng nhìn thấy, xác thực là khó khăn, trong khoảng thời gian này tiền tiêu vặt hàng tháng liền quy định lại là năm trăm văn tiền một tháng, ít hôm nữa mọi chuyện tốt lên, tuyệt đối sẽ tăng lại một lượng bạc, mọi người cảm thấy thế nào?
Mọi người ở dưới nhìn xem lẫn nhau, đều gật gật đầu, xem như đáp ứng đề nghị của Tằng Tử Phu. Dựa vào lương tâm mà nói chuyện, một tháng năm trăm văn cũng không phải con số nhỏ, ở tửu lâu có chút lớn làm việc lặt vặt cũng không lấy được nhiều như vậy. Cho tới bây giờ ông chủ cũng là người rộng rãi hào phóng, đều là nông dân cũng đều chân thành, đến cùng cũng không có nghĩ gây sự gì, việc này cũng thuận lợi giải quyết.
Ai cũng không có nghĩ đến, hai ngày sau xuất hiện chuyện đoạt lương thực đả thương người! Ngày đó Tằng Tử Cường vừa mới mở cửa ra, một
/91
|